Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18

Chung Quốc tiêu soái bước vào công ty làm ai cũng phải ngước nhìn. Anh thu hút mọi ánh nhìn của tất cả mọi người có, một vài cô nhân viên trẻ phấn khích, mặc dù cùng chung công ty nhưng không phải lúc nào cũng thấy anh, vì rất hiếm khi anh ra khỏi phòng làm việc, còn ai gặp anh nhiều lần cũng chỉ nhìn qua một chút rồi lại thôi. Tuy Tuấn tổng của chúng ta rất hảo soái, nhưng nhìn hoài cũng phải biết chán a.

Dạo này mải lo vun đắp tình cảm với Phác Chí Mẫn mà anh lơ là công việc, kết quả là công việc chất đống lên đầu, may mắn là có trợ lý Kim giúp anh giải quyết một phần nếu không thì ngày đêm đóng đô ở công ty mất.

"Có chuyện gì?" Đang vùi đầu vào công việc, liền nhận được điện thoại từ bàn tiếp tân gọi lên khiến anh có chút bực dọc.

"Giám đốc, có Tôn tiểu thư ở tập đoàn Tôn thị muốn gặp ngài."

"Đuổi cô ta về!" Tôn tiểu thư ở tập đoàn Tôn thị? Chỉ có thể là Tôn Nhã Ân mà thôi. Vậy thì Chung Quốc đây cũng không có nhiều thời gian để tiếp chuyện với loại người như cô ta, nghe đến là mắc mệt.

"V-vâng..." Ặc. Nghe giọng là biết Tuấn tổng đại nhân đang tức giận, tốt nhất không nên đụng vào đâu a.

Mặc dù đã cho người đuổi Tôn Nhã Ân về nhưng chỉ cần 15 phút sau, cô ta lại lên làm loạn phòng làm việc của Chung Quốc.

"Anh Quốc...." Một giọng nói thánh thót cất lên.

"BỘ CÁC NGƯỜI KHÔNG CÓ MẮT, VÀO SAO KHÔNG GÕ CỬA?!!" Tuấn Chung Quốc không thèm xác định cái người vừa bước vào là ai, thẳng thừng ngẩng đầu quát thẳng vào đối phương, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận.

"Là em, Nhã Ân." Tôn Nhã Ân giật mình trước tiếng quát của Chung Quốc. Được biết đến Chung Quốc là một người lạnh lùng, vẻ mặt bình thường thôi cũng đã đủ dọa chết người, bây giờ lại bị anh quát thẳng mặt, Tôn Nhã Ân quả thật bị hù dọa lẫn cảm thấy xấu hổ.

"Giám đốc, thực xin lỗi, chúng tôi đã cố ngăn cản Tôn tiểu thư, nhưng cô ấy cứ một mực xông vào đòi gặp ngài." Trợ lý Kim và cô tiếp tân đứng bên ngoài cúi gầm mặt. Thôi xong, lần này đã chọc nhầm tổ ong rồi.

"Hai người ra ngoài đi." Chung Quốc nhíu mày ra lệnh, phiền chết được.

"Chúng tôi xin phép." Còn không mau chạy nhanh, không thì mất việc mất.

Trong phòng chỉ còn lại Tuấn Chung Quốc và Tôn Nhã Ân, không khí im lặng bao trùm lên hai người.

Anh vẫn vùi đầu vào công việc không màng đến cái con người đang đứng im như tượng ở cửa kia.

Tôn Nhã Ân cảm thấy xấu hổ cái chuyện vừa nãy. Thà rằng anh cứ quát mình đi, nhưng đâu cần phải quát trước mặt của hai cấp dưới của anh chứ, thật xấu hổ.

"Anh Quốc..." Xem như chưa có chuyện gì xảy ra, Tôn Nhã Ân bước nhẹ nhàng đến trước bàn làm việc của Chung Quốc, phá vỡ sự im lặng đang bao trùm căn phòng này.

"Gọi tôi là Tuấn tổng." Tôn Nhã Ân tuy không phải là cấp dưới của anh, nhưng đây là công ty của anh, những ai bước vào cũng phải gọi anh như vậy.

"Tuấn tổng..." Chỉnh, là đang chỉnh mình đây mà.

"Tôn tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?" Chung Quốc lần này mới ngẩng mặt lên nhìn Tôn Nhã Ân.

Tôn Nhã Ân được Tuấn Chung Quốc nhìn, hai má lại đỏ bừng. Cô hôm nay rất xinh đẹp, nước da trắng ngần, nhan sắc thuộc dạng mỹ nữ, cả thân hình chuẩn được nổi bật sau chiếc đầm suông thắt dây tay lỡ màu tím than. Cô làm tất cả những chuyện này là để được Chung Quốc chú ý tới.

Nhưng trái ngược với mong đợi của Tôn Nhã Ân, Chung Quốc không thèm ngó ngàng tới thân hình thuộc hàng chuẩn 'khủng' của cô, chỉ xoáy ánh mắt lạnh vào mắt cô.

"Em muốn cùng Tuấn tổng ăn một bữa cơm được không?" Tôn Nhã Ân đề nghị.

Mấy bữa trước đến công ty của anh đều bị tiếp tân bảo rằng anh thường về nhà sớm hơn giờ nghỉ trưa của nhân viên, có khi còn không đến công ty, báo hại trợ lý và thư ký của Chung Quốc phải gánh hết mọi việc, đến khi không chịu nổi nữa phải gửi tài liệu về tận nhà cho anh. Giờ thì Chung Quốc có ở công ty, Tôn Nhã Ân cô đâu thể để vụt mất cơ hội tốt đẹp này được.

"Tôn tiểu thư, thật ngại quá, hôm nay tôi bận rồi. Hẹn tiểu thư dịp khác vậy." Chung Quốc thẳng thừng từ chối, đứng dậy vòng tay ra sau lấy áo khoác rồi tiêu soái bước đi.

"Khoan đã! Tuấn tổng vì người khác mà từ chối tôi, người đó là ai mà quan trọng với anh như vậy?" Tôn Nhã Ân chạy lên đằng trước, giang hai tay chắn đường nhằm không cho anh đi.

"Tiểu thư không cần biết." Chung Quốc lạnh lùng nói.

"Không được, anh phải trả lời tôi."

"Tôn tiểu thư, cô đang chắn đường của tôi." Chung Quốc quét ánh mắt lạnh như dao vào cô.

"Trả lời tôi ngay." Tôn Nhã Ân dường như không nhận ra ánh mắt của anh, vẫn cứng đầu không chịu tránh đường.

"Từ khi nào cô có quyền quản chuyện của tôi vậy?" Chung Quốc nghiến răng, thô bạo hất tay Tôn Nhã Ân ra.

"Cái gì? Anh..."

Mặc kệ cho Tôn Nhã Ân đang tức giận ở đằng sau, anh vẫn lạnh lùng bỏ đi, còn không quên nhắc nhở nếu không nhanh ra ngoài, bảo vệ sẽ lên tiễn cô.

Tuấn Chung Quốc, tim anh rốt cuộc có phải là đang đóng băng hay không mà lại lạnh lùng đến như vậy chứ.

_________________

"Ôh, không phải anh nói hôm nay không về nhà dùng cơm, sao lại về chứ?" Chí Mẫn bất ngờ khi thấy anh đứng trước cửa nhà. Sáng nay anh nói có nhiều văn kiện cần phải xử lý, không thể về cùng ăn cơm trưa với cậu, bây giờ tự nhiên lại có mặt ở nhà, quả thực rất ngộ nha.

"Cơm hôm nay không ngon." Chung Quốc nhàn nhã đáp.

"Anh bị bệnh sao? Có muốn ăn cháo không?" Chí Mẫn nghe anh nói cơm không ngon, lại nghĩ sâu xa rằng anh bị bệnh, ăn gì cũng không có khẩu vị.

"Không. Là không có khẩu vị ăn ở công ty." Gặp Tôn Nhã Ân, cổ họng cũng lập tức nuốt không trôi.

"Sao thế được, nhà ăn nấu tệ lắm ư?" Chí Mẫn chau mày. Đường đường là một công ty nổi tiếng tầm quốc tế mà nhà ăn lại không làm tổng giám đốc đại nhân cảm thấy ngon miệng thì thật là có vấn đề.

"Anh đói rồi." Chung Quốc không muốn tiếp tục cái đề tài nhạt nhẽo này nữa, càng không muốn nhớ lại cái bộ đồ màu tím than của Tôn Nhã Ân, nghĩ đến thôi là thấy ớn lạnh cả người.

"Được, anh đợi một lát." Chí Mẫn nghe anh nói đói liền chạy vào bếp chuẩn bị bàn ăn, hoàn toàn dẹp luôn cái chuyện nhà ăn nấu ngon hay không.

Còn về Tôn Nhã Ân.

Tôn Nhã Ân là con gái rượu của chủ tịch tập đoàn Tôn thị. Cô sở hữu làn da trắng, thân hình chuẩn, lại còn xinh đẹp khiến cho nhiều người ghen tỵ. Tôn Nhã Ân có tình cảm với giám đốc của LY, Tuấn Chung Quốc, tình cảm cô dành cho anh đã được ba năm, nhưng luôn bị anh ngó lơ. Và cũng chính cái cách thể hiện tình cảm con người này khiến cho anh không muốn để Chí Mẫn đến buổi mừng thọ của Tôn phu nhân.

Tôn Nhã Ân có tính chiếm hữu rất cao, đặc biệt là với Tuấn Chung Quốc, mặc dù không được anh đón nhận, nhưng Tôn Nhã Ân luôn khao khát được ở trên vị trí 'vợ của Tuấn tổng', nếu hôm đó để cho Tuấn phu nhân đưa Chí Mẫn tới dự tiệc thì khó mà đoán trước việc gì xảy ra, có thể là bị hù dọa, hoặc là bắt cóc rồi cảnh cáo chẳng hạn.

Mỹ nhân có tình cảm với Tuấn Chung Quốc ngoài đời không ít, nhưng không phải ai cũng tâm địa độc ác, tính chiếm đoạt cao. Song, đối với mấy loại mỹ nhân tiểu thư khuê các như Tôn Nhã Ân thì nên tránh một chút sẽ tốt hơn.

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro