
Chương 9
Từ khi chuyển đến sống chung, mỗi ngày của Jungkook và Jimin đều ngập tràn sự ngọt ngào và hạnh phúc. Jungkook trước kia luôn bận rộn và lạnh lùng với tất cả mọi thứ xung quanh giờ lại trở nên tươi sáng, vui vẻ hơn hẳn khi có Jimin bên cạnh. Cả hai hòa hợp đến mức mỗi hành động, mỗi ánh nhìn đều nói lên tình cảm sâu đậm mà không cần lời nói.
---
Buổi sáng của họ luôn bắt đầu bằng việc Jungkook lén lút tỉnh dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Jimin.
Anh làm rất đơn giản: một tách cà phê, bánh mì nướng và trứng ốp la. Dù chỉ là những món ăn bình thường, nhưng Jungkook luôn chăm chút từng chút một, tỉ mỉ trang trí để khiến Jimin vui vẻ khi nhìn thấy.
Sáng hôm ấy, Jimin đang còn lơ mơ ngủ thì mùi thơm từ phòng bếp bay lên. Cậu khẽ dụi mắt, bước ra và thấy Jungkook đang đứng cẩn thận bày biện bữa sáng. Nhìn cảnh tượng ấy, trái tim Jimin không khỏi rung động. Cậu bước đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy Jungkook, đầu dựa nhẹ lên vai anh.
"Chào buổi sáng, bác sĩ Jeon của em..." Jimin thì thầm, giọng ngái ngủ nhưng đầy yêu thương.
Jungkook quay lại, xoa đầu cậu, dịu dàng nói:
"Chào buổi sáng, mèo lười của anh. Mau ra ngồi đi, sắp xong rồi."
Cả hai ngồi xuống bàn, Jimin hào hứng cầm đũa lên, ánh mắt lấp lánh khi thấy bữa sáng trước mặt. Dù đã ăn cùng nhau rất nhiều lần, nhưng lần nào Jimin cũng không giấu nổi sự vui vẻ. Cậu nhìn Jungkook, cười rạng rỡ:
"Anh mà cứ chăm chút cho em thế này, em sẽ lười biếng mất thôi!"
Jungkook bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Jimin, giọng chân thành:
"Anh chỉ muốn em luôn vui vẻ. Nếu em lười cũng không sao, anh sẽ chăm sóc cho em cả đời."
---
Buổi tối, khi cả hai nằm cạnh nhau trên giường...
Jungkook nhẹ nhàng kéo Jimin vào lòng, đôi mắt ánh lên vẻ trầm ngâm. Đêm nay anh cảm thấy đặc biệt muốn bày tỏ, muốn nói với cậu tất cả những gì anh giữ trong lòng.
"Jimin," Jungkook thì thầm, giọng anh trầm ấm nhưng có chút ngượng ngùng. "Từ khi em bước vào cuộc sống của anh, mọi thứ dường như thay đổi. Anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu một ai đó nhiều đến thế."
Jimin ngước lên, ánh mắt dịu dàng, trái tim như tan chảy vì lời bày tỏ chân thành của Jungkook. Cậu khẽ vươn tay, vuốt nhẹ má anh, cười trêu:
"Thế mà lúc đầu anh còn lạnh lùng, làm em phải theo đuổi vất vả."
Jungkook cười ngượng, nhưng không phản bác. Anh khẽ siết chặt Jimin vào lòng, thì thầm bên tai cậu:
"Vì vậy, từ giờ anh sẽ bù đắp cho em. Đừng bao giờ rời xa anh nhé."
Jimin mỉm cười, khẽ gật đầu, đáp lại bằng giọng dịu dàng:
"Em đã đuổi theo anh bao lâu nay rồi, làm sao mà rời đi được nữa."
Cả hai cùng bật cười, niềm hạnh phúc như ngấm vào từng khoảnh khắc của họ.
---
Những ngày tháng yêu nhau cứ thế trôi qua, bình dị nhưng ấm áp, đầy ắp tiếng cười.
Mỗi buổi sáng là một nụ cười, mỗi buổi tối là một cái ôm ấm áp. Những lần Jungkook đi làm về muộn, Jimin luôn chờ đợi ở nhà, pha sẵn tách trà gừng cho anh và kể cho anh nghe về những câu chuyện vui trong ngày. Dần dần, căn hộ vốn lạnh lẽo của Jungkook trở nên đầy màu sắc, đầy ắp kỷ niệm và tình yêu.
Với họ, hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều nhỏ nhặt như vậy. Một bữa sáng, một cái ôm, một nụ hôn... Những điều tưởng chừng rất đỗi bình thường lại trở thành nguồn động lực giúp cả hai vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Cả hai hiểu rằng, tình yêu của họ không cần phải quá mãnh liệt hay rầm rộ. Chỉ cần mỗi ngày đều ở bên nhau, cùng nhau trải qua những khoảnh khắc bình dị, cùng nhau trưởng thành và yêu thương – đó đã là điều quý giá nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro