Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍁Chương 16🍁 Chân tâm

Ngày hôm sau Điền Chính Quốc thức dậy từ rất sớm, nhưng tâm trạng lại có chút không bình thường. Tựa như là lo lắng, cũng có khi trở nên bồn chồn.


Cả buổi sáng cứ đi đi lại lại, ngơ ngơ ngốc ngốc chẳng để tâm chú ý vào được việc gì cho ra hồn. Trên đại điện thì không thèm nghe Điền vương và các đại thần bàn tấu chương, đến khi được Hoàng thượng hỏi thì đực mặt ra không hiểu chuyện gì, đến nỗi Điền Hạo Thạc ở bên cạnh phải nhắc nhỏ cho hắn nghe.


Sau đó về thư phòng cùng Phụ hoàng và Tam đệ luận quân công thì tâm trí cũng treo ngược cành cây, bay đi tận đẩu tận đâu, khác hẳn với ngày thường. Điền vương nhịn từ sáng đến lúc này cũng chịu không nổi nữa phải bực mình lên tiếng:


"Thôi, tốt nhất là con đi đi"


Điền Chính Quốc từ nãy tới giờ toàn nghĩ về cái-người-mà-ai-cũng-biết-là-ai đó, đến lúc nghe thấy âm thanh uy nghiêm của phụ hoàng mình mới có chút hoàn hồn. Bất quá không hiểu Người nói vậy là có ý gì, hắn chỉ có thể khó hiểu hỏi lại


"Đi? Đi đâu ạ?"


"Ra Ngọ Môn Quan đón người chứ còn đi đâu nữa"


Điền Thái Tử bây giờ mới nhận ra mình có điểm thất thố, khẽ ho một tiếng, cố gắng bày ra bộ dạng cao cao tại thượng như mọi khi (Bông: muộn rồi em ơi =..=)


"Không cần đâu phụ hoàng. Nhi thần sẽ chú tâm hơn"


Điền vương Điền Chính Quân lườm hắn một cái, sau đó đuổi người


"Con ở đây thì ta và mọi người chỉ thêm bực mình mà thôi. Tốt nhất là cứ đi đi. Đem được người về thì mang qua đại điện chào hỏi đã rồi muốn kéo đi đâu hãy kéo"


"..." – Điền Chính Quốc chỉ còn biết há miệng không đáp lại được câu gì.


Điền Hạo Thạc thấy vẻ mặt hơi xấu hổ vì bị bắt thóp của Hoàng huynh nhà mình, không khỏi cười đùa trêu chọc một chút


"Đại ca. Xem ra huynh đã nóng ruột đến mức đứng ngồi không yên rồi. Còn chưa thấy huynh mong ai như vậy đâu. Có khi còn hơn cả ngóng hiền thê ấy chứ!"


Điền Chính Quốc lườm Nhị hoàng tử một cái sắc lẹm, nhưng cũng không có cách nào phản bác.


Bởi vì đúng là từ khi biết tin sáng nay Chí Mẫn sẽ hồi cung, hắn đã sốt sắng và bồn chồn vô cùng.


Kể từ ngày sống cùng nhau đến giờ, đây là lần mà hai người xa nhau lâu nhất. Đến cả tháng trời ấy chứ. "Chiến tranh lạnh" lúc trước tuy cũng lâu, nhưng ít nhất mỗi ngày hắn vẫn có thể gặp y trên đại điện trong buổi chầu sớm. Đấy là chưa kể đến nhiều lần còn lén tới Mộng Thường cung để nhìn người ta từ đằng sau.


Chẳng cần nói nhiều lời dư thừa cũng đủ hiểu một tháng qua đối với hắn dài đến thế nào. Cho dù mỗi ngày đều viết cho người ta một lá thư, kể toàn những chuyện lông hành vỏ tỏi, nhưng cũng không thể khiến hắn nguôi ngoai được bao nhiêu nỗi tương tư trong lòng.


Điền Chính Quốc biên thư cho Phác Chí Mẫn nhưng không lần nào nhắc tới việc nhớ y. Bởi vì hắn sợ sẽ khiến người kia suy nghĩ rồi lo lắng không đâu. Như vậy chỉ càng làm y thêm vướng bận mà thôi. Chi bằng mỗi ngày viết cho y những lời căn dặn nhỏ nhặt, kể những chuyện thường tình. Một người tinh tế lại nhạy cảm như Mẫn nhi nhất định sẽ hiểu, trong những lá thư ấy chứa đựng bao nhiêu nhớ mong của hắn. 


Đương nhiên, hôm nay Điền Chính Quốc hồi hộp như vậy cũng còn là vì lời hứa trước khi Phác Chí Mẫn rời đi ở Minh Thụy đình viện ngày trước. Hắn còn nhớ rất rõ, người kia đã từng nói. Khi y trở lại hoàng cung sẽ cho hắn một câu trả lời thỏa đáng. Có đồng ý hay không, cũng chỉ một câu là đủ. Hắn không hy vọng Phác Chí Mẫn có thể ngay lập tức đáp trả, chỉ cần y cảm nhận được tâm ý của hắn, hắn tự tin mình sẽ có ngày có được trái tim y.

/

/

/

Lúc nhìn thấy Phác Chí Mẫn nguyên vẹn đứng ở trước mặt, Điền Chính Quốc có một nỗi xúc động muốn tiến lên, mạnh mẽ ôm y vào lòng, siết chặt cánh tay. Thế nhưng...


Trước mặt là phụ hoàng, bên cạnh là quan quân đại thần, với thân phận Thái tử điện hạ, cái gì hắn cũng không thể làm. Chỉ có thể đứng yên một chỗ, mỉm cười với y, từ phía sau lén nắm lấy bàn tay xương xương của y dưới ống tay áo.


Thân phận của bọn họ, vị trí hiện tại của bọn họ không cho phép Điền Chính Quốc và Phác Chí Mẫn làm ra bất cứ việc gì quá phận. Đừng nói là luyến ái, yêu thương, ngay cả một cái ôm thôi cũng còn phải đối diện với bình luận của người đời nữa.


Phải mất rất lâu sau đó, đợi đến khi trải qua hết không biết bao nhiêu nghi lễ rườm rà của cung đình, kẻ hỏi, người vấn, tới lúc Điền Chính Quốc không còn đủ kiên nhẫn nữa, mang Phác Chí Mẫn quay trở về được Mộng Thường cung cũng đã là chính ngọ.


Ở trước cổng ra lệnh cho những hạ nhân không được tiến vào quấy rầy, ngay cả Lục Thanh Phong cũng không cho đi theo, Điền Chính Quốc mới nắm tay Phác Chí Mẫn dẫn y vào trong phòng sau đó đóng cửa lại.


"Chính Quốc c..."


Phác Chí Mẫn bước phía trước, vào trong phòng liền quay người lại, muốn gọi người kia một tiếng. Còn chưa kịp gọi xong, trước mắt đã nhoáng lên. Cả người rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc. Y bị hành động bất ngờ ấy của Điền Chính Quốc làm cho ngẩn ngơ, không biết phải phản ứng thế nào cho phải.


Bên tai vang lên một âm thanh ấm áp, trầm ấm đầy sủng nịch. Cánh tay đang ôm lấy y cũng siết chặt hơn, tựa như muốn qua cái ôm này cho Phác Chí Mẫn biết thời gian qua hắn đã nhớ y đến nhường nào


"Chí Mẫn. Để ta ôm đệ một lúc thôi"


"..."


Phác Chí Mẫn lặng yên không nói gì. Vành tai bị hơi thở ấm nóng của người kia phả vào khẽ run lên nhè nhẹ. Hàng lông mi rung động, chớp chớp. Cánh tay ở bên hông ngập ngừng nâng lên rồi lại hạ xuống.


Một lúc sau y mới thu hết can đảm để vòng tay ôm lấy tấm lưng vững chắc của người kia. Phác Chí Mẫn ở trên vai Điền Chính Quốc khẽ dựa vào. Nhãn quang sâu thẳm cũng bị che khuất. Không biết y thực sự đang nghĩ những gì.


Điền thái tử cảm giác được sự đáp trả lặng lẽ của đệ đệ mình, trong lòng chợt ấm lên, giống như xuân phong thổi qua. Vừa ôm người kia, vừa khẽ thầm thì


"Chí Mẫn ah~ Ta nhớ đệ, thực sự nhớ đệ nhiều lắm. Nếu đệ vẫn còn chưa về, không biết ta có thể chịu đựng được thêm mà không đến thẳng Giang Nam tìm đệ hay không nữa"


Phác Chí Mẫn bật cười, hỏi lại


"Thực sự nhớ đệ đến vậy sao?"


Điền Chính Quốc buông y ra, để y nhìn vào ánh mắt thâm tình của mình, sau đó mới gật đầu đầy kiên định. Ở sâu trong ấy có bao nhiêu yêu thương, nhớ mong, luyến ái, chỉ một mình Phác Chí Mẫn mới hiểu.


Khóe miệng Phác Chí Mẫn cong cong thành một nụ cười vô cùng xinh đẹp, làm hiện lên chiếc má lúm đồng tiền trên gò má bầu bĩnh khả ái. Điền Chính Quốc nhìn y đến ngẩn ngơ.


Trong khoảnh khắc ấy, hắn đã thực sự có mong muốn được chiếm lấy bờ môi hồng nhuận dụ hoặc kia, được hôn lên làn môi đầy đặn quyến rũ ấy.


Cũng may mà hắn vẫn còn có thể kiểm chế bản thân mình không làm ra hành động thất thố như vậy. Hắn quả thật không muốn làm Phác Chí Mẫn phải sợ hãi hay đề phòng mình.


"Đệ cũng vậy...Đệ cũng rất nhớ ca..."


Điền Chính Quốc không thể không ngạc nhiên khi nghe Tứ đệ của mình trực tiếp bày tỏ một cách rõ ràng như thế. Không cần phải nói, hắn hạnh phúc đến mức nào. Đúng là thụ sủng nhược kinh.


Không phải trước đây Phác Chí Mẫn chưa từng nói những câu tình cảm với hắn. Thế nhưng, hiện tại khác đã không giống với quá khứ.


Bây giờ, y thừa biết, cái ôm này đã không còn là cái ôm giữa huynh đệ với nhau. Mà "nhớ mong" trong lời Điền Chính Quốc nói cũng không phải "nhớ mong" của tình thân. Bởi vì, cả hai bọn họ đều hiểu. Quan hệ lúc này giữa hai người đã không còn đơn thuần chỉ là "huynh đệ" như trước nữa.


Điền Chính Quốc đã nói. Hắn yêu yêu Phác Chí Mẫn. Là luyến ái của tình nhân, không phải yêu thương của caca đối với đệ đệ!


Phác Chí Mẫn nói như vậy, có phải là hắn có cơ hội rồi hay không? Trái tim vốn luôn bình tĩnh kiên định của Điền Chính Quốc chợt đập nhanh đến không tưởng, biểu thị cho việc hắn bây giờ đang hồi hộp xen lẫn với vui mừng tới mức nào. Nhưng mà...


Hắn thực sự vẫn chưa đủ can đảm để nghe đáp áp của Phác Chí Mẫn. Trước khi y về tới hoàng cung, hắn có bao nhiêu mong ngóng chờ đợi kết quả thì hiện tại lại muốn tránh né và trì hoãn bấy nhiêu.


Không phải không muốn biết. Chính là vì quá mong chờ, quá hy vọng, quá yêu thương nên mới không dám đối mặt. Chỉ sợ đáp án mình nhận được không như những gì mình mong muốn. Khi ấy, hắn sẽ phải đối mặt ra sao đây?


Giữa hai người bọn họ thực sự có rất nhiều cách ngăn.Nếu cả hai không đủ niềm tin và can đảm để vượt qua thì tình cảm này sẽ chẳng thể đi đến đâu.


Hơn nữa Điền thái tử cũng không muốn gây áp lực cho Phác Chí Mẫn. Hắn không muốn y nghĩ mình sốt sắng và gấp gáp (mặc dù đúng là hắn có 'một chút' như vậy thật). Hắn muốn cho người kia thời gian suy nghĩ. Và cũng để y hiểu, hắn có thể chờ đợi. Chờ y nguyện ý đón nhận hắn, yêu thương hắn. Cho dù bao lâu cũng đều được.


"Mẫn nhi. Đệ đói rồi đúng không? Để ta cho người dọn cơm"


Điền Chính Quốc chán ghét bản thân mình tại sao lại nhát gan đến như vậy. Rõ ràng khi đứng trước chiến trận hiểm nguy, đối mặt với kẻ thù nguy hiểm, hắn lúc nào cũng tràn đầy tự tin và can đảm. Vậy nhưng, hiện tại chỉ là đứng trước một Phác Chí Mẫn nhỏ bé, đối mặt với thứ tình cảm này, hắn lại trở nên sợ được sợ mất đến thế. Quả thực chẳng giống một Điền Chính Quốc lãnh khốc lạnh lùng bình thường chút nào.


Thế nhưng chỉ có mình Điền Chính Quốc mới hiểu. Bản thân hắn mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Phác Chí Mẫn liền trở nên không kiên định và chắc chắn đến nhường nào. Làm gì cũng lo thiệt lo hơn cho y.


"Chính Quốc ca~" – lúc Điền Chính Quốc xoay người muốn mở cửa ra ngoài đột nhiên Phác Chí Mẫn ở phía sau lên tiếng gọi giật lại – "Huynh không muốn biết sao?"


"Muốn biết?"


"Đáp án của đệ..."


Trái tim Điền Chính Quốc hiện tại đã đập cả trăm nhịp trên tích tắc. Rốt cuộc Phác Chí Mẫn muốn nói gì đây?


"Mẫn n..."


Hai từ "Mẫn nhi" còn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị Điền Thái tử nuốt ngược trở lại. Bởi vì một vòng tay bất chợt từ phía sau vòng qua ôm lấy hắn. Trên lưng có thể cảm nhận được một lực đạo dựa vào.


"Chính Quốc...Huynh thực sự...yêu đệ sao?"


Điền Chính Quốc hết ngạc nhiên rồi mới xoay người lại đối mặt với người kia, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Phác Chí Mẫn trong bàn tay rộng lớn, ấm áp. Hắn nhìn vào ánh mắt  xinh đẹp trước mặt, chầm chậm trả lời


"Mẫu thân từ khi ta lên 6 đã gặp nạn mà qua đời. Phụ hoàng lúc ấy phục vụ trong quân ngũ, rất ít khi ở nhà. Hơn nữa, Người mặc dù thương ta nhưng cũng không thường thể hiện ra, luôn dạy ta bằng những nguyên tắc quân luật nghiêm khắc. Vậy nên từ khi còn rất nhỏ ta đã trở thành người gánh vác gia đình, chăm sóc hai đệ muội. Thời gian và bản tính sẵn có rèn luyện ta thành một người lạnh lùng lãnh khốc. Đối với tình cảm ta gần như là khuyết thiếu cảm giác an toàn.


Cho đến khi gặp đệ, chẳng hiểu vì sao ta đột nhiên muốn giữ đệ ở lại bên người. Ban đầu chỉ là vì không muốn bỏ rơi một hài tử đáng yêu và đáng thương như vậy. Nhưng theo thời gian đệ lớn lên, tình cảm của ta cũng dần dần thay đổi.


Bởi vì câu đầu tiên đệ gọi ta là một tiếng "Caca". Bởi vì người đầu tiên dám không ngần ngại ôm ta là đệ. Bởi vì người đầu tiên ở bên chăm sóc khi ta bị ốm là đệ. Bởi vì người đầu tiên khóc vì ta bị thương là đệ. Bởi vì người đầu tiên cho ta cảm giác muốn độc chiếm, muốn chiều chuộng, muốn yêu thương chỉ có đệ.


Mẫn nhi...Đệ nói xem...Như vậy có phải là yêu không?"


Phác Chí Mẫn lặng người lắng nghe sau đó mới mím môi, khẽ cúi đầu


"Nhưng đệ là nam nhi. Cái gì cũng không thể cho huynh. Yêu đệ, huynh không thể quang minh chính đại. Yêu đệ, huynh không được thế nhân chấp nhận. Yêu đệ, huynh không được người đời chúc phúc. Yêu đệ, huynh chẳng có được vinh hoa phú quý. Yêu đệ, huynh cũng không đổi lại được sự bình yên cho lê dân bá tính Đại Thần. Yêu đệ, ngay cả một gia đình toàn vẹn đệ cũng không thể mang lại cho huynh.


Chính Quốc ca. Yêu đệ, thứ duy nhất đệ có thể cho huynh chỉ là tình yêu của đệ thôi. Phải đánh đổi như vậy, có đáng không huynh?"


Điền Chính Quốc khẽ thở dài, vươn tay ôm lấy người kia vào lồng ngực


"Ta cũng là nam nhi như đệ. Cái gì ta cũng không thể cho đệ. Yêu đệ, ta sao lại không thể quang minh chính đại? Yêu đệ, ta không cần thế nhân đồng ý. Yêu đệ, ta chẳng cần chúc phúc của kẻ đời. Ta chẳng cần vinh hoa phú quý, vậy cần gì phải so đo? Hơn nữa, không phải hiện tại ta cũng đã đầy đủ phú quý rồi sao? Yêu đệ, không đổi được bình an cho lê dân bá tính, nhưng ta vẫn có thể bằng cách khác mang lại cuộc sống an lạc cho con dân Đại Thần. Với ta đệ chính là gia đình. Không có đệ mới không có gia đình. Có đệ rồi ta còn cần thứ gì khác nữa.


Vậy cho nên, Chí Mẫn ah~ Thứ ta cần chỉ có đệ và tình yêu của đệ thôi. Cho dù đem cả thiên hạ và tính mạng của ta ra đổi, ta cũng thấy đáng"


"Huynh có hối hận không? Nếu một ngày nào đó gặp một nữ nhân có thể khiến tâm y rung động, liệu..."


Điền Chính Quốc dùng tay che miệng Phác Chí Mẫn lại, lắc đầu


"Đừng nói ngốc nghếch như vậy chứ. Hơn ba mươi năm qua không có thì sau cũng sẽ không có. Hơn nữa, đệ nghĩ sẽ có người nào quan trọng hơn đệ trong tim ta sao?" – hắn mỉm cười, một nụ cười vô cùng đẹp chỉ dành riêng cho nhân nhi trước mắt – "Ta đối với đệ, vừa là tình thân, vừa là tình yêu. Hai mươi năm như vậy còn chưa đủ sâu đậm hay sao? Liệu nữ nhân chỉ quen biết mấy tháng, cho dù là mấy năm đi chăng nữa, có thế vượt qua được tình cảm đó ư?"


"..." 


Phác Chí Mẫn nhìn Điền Chính Quốc, trái tim vừa hạnh phúc, lại vừa đau đớn. 


Vì cái gì người kia lại yêu y nhiều như vậy?


Vì cái gì lại cũng khiến y yêu thương người đó nhiều đến thế?


Và vì cái gì lão thiên gia lại để y biết được sự thật oan nghiệt kia?


Thực sự, Phác Chí Mẫn không muốn khóc, nhưng khóe mắt đột nhiên lại cay xè. Y chẳng biết làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể chủ động ôm chặt lấy cổ người kia, âm thanh nghẹn lại


"Nếu đã yêu đệ, huynh phải hứa, cho dù đệ có là ai đi chăng nữa cũng không được bỏ rơi đệ, không được chán ghét đệ, càng không được hận đệ. Huynh có làm được không?"


Điền Chính Quốc bật cười, dùng mu bàn tay ôn nhu lau đi lệ trên má người kia, khẽ chạm đầu vào trán y, nhỏ giọng


"Chỉ cần là đệ nói, điều gì ta cũng đáp ứng..."


Sau đó khẽ hôn lên hàng lông mi cong dài còn vương lệ của Phác Chí Mẫn. Y khẽ run rẩy nhưng cũng nhắm mắt lại, đồng nghĩa với việc chấp nhận.


Vì vậy, nụ hôn nhẹ nhàng ấy dần dần rời xuống đến khi chạm vào bờ môi ôn nhuận ngọt ngào...


Từng ngón tay gầy gầy của Phác Chí Mẫn bám chặt vào tấm lưng vững chãi của Điền Chính Quốc, ngẩng đầu nhắm mắt đón nhận.


Lệ từ đâu chợt đọng lại nơi khóe mi  run nhẹ, sau đó mới lặng lẽ rớt xuống...

.

.

.

.

.

Chỉ đáng tiếc, Điền Chính Quốc lại nhìn không được giọt lệ đang rơi trên đôi mắt bi thương ấy...


Tbc/


A/N: Sao đồng ý nhận lời yêu rồi mà vẫn dằn vặt vậy hai bạn nhỏ ơi TT^TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro