day 2, tấm lưng gầy, bẹn đùi khẳng khiu.
jimin vùi tấm lưng trần trụi giữa mớ chăn đệm hỗn độn, ngờ nghệch tìm kiếm hơi ấm quen thuộc của người thương, hương nắng thoang thoảng bên chóp mũi, vun vén dịu dàng. da thịt trắng nõn lấm tấm những vết gặm cắn thênh thang, tựa mang tình trải khắp trăm ngõ bạt ngàn. răng môi hữu lực, khiến sứ sành mịn màng cũng mờ mịt nhiễm sắc đỏ tấy, đến là xót xa.
ai đó, rành rành ý tứ chiếm hữu cùng cực, cũng thật đành lòng. ánh dương quang, phô trương hằn khắc trên non mịn của vầng trăng khuyết, đem nắng họa bằng triền miên; đem say khảm bằng dục vọng.
ánh đèn vàng ruộm ngả lối vào mép giường lạnh tanh. tinh khôi của sương giá ngày đông cũng chẳng tài nào đánh thức được bé con đã quen ủ mình giữa miền cõi mơ mộng. jimin rầm rì, có chút buồn bực khi chẳng tìm được thớ cơ bắp nóng hổi vẫn quen ôm ấp anh hoài.
"chơi hư rồi vứt. tệ."
anh lầm bầm. giận dỗi hết sức.
thanh niên ba tốt đương chộn rộn chuẩn bị bữa sáng cho người thương, nghe đầu quả tim lầm bầm mắng, vậy mà ngọt xớt cả lòng. chẳng biết phải do jimin biết nuôi người yêu quá không, mà càng lớn, jeongguk càng cứ đắm đuối vào từng cử chỉ, ngốc nghếch, dịu dàng, tất thảy thuộc về tháng mười râm ran.
từ cái độ non trẻ, jimin vẫn luôn là một bé gắt ngủ đáng yêu. có lẽ hiền huệ sớm đã ăn vào xương cốt. nên là, dẫu bánh gạo nhỏ có bực mình lắm, rốt cuộc cũng chỉ làu bàu nói vài lời. tỉ như, jeongguk là cái đồ cơ bắp đáng ghét. lại tỉ như, anh chẳng yêu em nhất nữa đâu. dẫu là chi, cũng ngọt ngào hệt như chính anh vậy. bé cưng khờ khạo, xinh xắn vụng về, tình của em, thương của em,
cả đời của em.
anh, jiminie, trăng sáng, rạng tháng mười.
đệm giường chậm chạp lún xuống, thân thể rắn rỏi, vững vàng ôm siết thương mến vào lòng. khẽ mà thôi, hôn phớt lên vầng trán, sóng mũi, làn môi; đoạn, hôn dọc xuống nơi cần cổ, quyến luyến hõm xương tê tái, thích ý nhấm nháp da thịt ươm đầy mùi vị tươi trẻ, trót đem mình, dâng trọn cho rạng nắng xuân sang.
jeongguk nâng tấm chăn trắng phau, mê muội lướt tầm mắt đến đôi chân mảnh khảnh. cúi mình, gã lần lượt gặm cắn hai bên bẹn đùi tơ, mọng, thành kính mà dịu dàng.
jeongguk, trót trao thương nồng nàn, rót biển tình thênh thang.
jeongguk, trải chua chát khẽ khàng, rải họa hoằn, miên man.
đây, khắp tấm lưng guộc gầy; nơi này, tay chân ngọc vàng; lấm tấm, dở dang. jeongguk, tựa tỉ mỉ chạm trổ tất thảy mang tên mình, day dứt, triền miên, ám hằn trên từng tấc mỏng manh nơi tháng mười, tê tái, chộn rộn.
thuộc về gã. phải khiến người người đều biết anh thuộc về gã.
'của em. của em. của em cơ.'
"đừng có cắn anh. em bỏ anh, không thèm yêu em đâu."
bé gắt ngủ tức tối làu bàu, rõ ràng không muốn để tâm đến kẻ nguyện chết trẻ trên mịn màng nơi anh. jeongguk cười khẽ, lại chẳng đành oán than. đấy, bé đáng yêu tinh ranh lắm. chưa tỉnh ngủ cũng biết dùng đáng yêu uy hiếp gã. jimin, càng khiến gã đắm đuối, càng trút đi dáng vẻ người lớn, chững chạc. anh đó, chỉ biết vùi mình vào yêu nồng, thương đậm, ngốc nghếch đòi cho bằng được phần thiếu hụt gã nào dám không bồi, không trao.
dầu, biết gã thương mình đến vỡ tan, biết hai ta rồi mãi quấn quýt giữa trăm lối muộn màng. anh, chìm nghỉm bởi hai chữ "đôi mình," chỉ muốn vĩnh viễn vùi vào cõi mơ, lấp thân nơi miền cơ nhỡ.
sao cho hai ta cứ miết mải trao tình. sao cho muôn trùng cũng chẳng cách biệt được, một đoạn hoài lương duyên.
vờ như ta đương sống trong những giấc mộng dài.
vờ như ánh đèn ngời sáng không thuộc về riêng ai.
vờ như chỉ còn lại ta giữa muôn trùng, tê tái.
"em muốn."
jeongguk thầm thì, hôn khẽ lên vành tai đỏ ửng của người thương.
chỉ một đêm nữa thôi.
trước khi ta về với "vinh quang," "rực rỡ."
chỉ một đêm nữa thôi.
ta chỉ là,
của riêng nhau.
#an.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro