12
Không biết từ bao giờ, Không biết là Cậu đã ngất từ lúc nào từ khi nào và đã ngủ bao lâu. Từng canh giờ đi qua như từng nhát dao lo lắng mà Hắn chờ đợi Cậu tỉnh dậy, lo lăng, u sầu, suy nghĩ và thậm trí stress quá tới thái y phải điều thuốc cho Hắn.
Ngày ngày qua ngày khác, Hắn ta vừa lên Triều về đã ngó qua ngay Cung Cậu như không muốn bất cứ canh giờ nào xa Cậu vậy. Lo lắng, cái lo lắng đau chút trong lòng bao vây lấy Hắn.
Ban đêm sương xuống phủ dày cả mái, trong căn phòng chỉ còn ánh nến mập mờ soi bóng Hắn tương phản lên tướng . Nơi giường ấm vẫn là hơi ấm người mà sao Người vẫn chưa tỉnh lại, Hắn nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hiu hiu gió lạ.
" Mùa Đông đã tới rồi ư? "
Nhanh quá , chưa gì đã sắp qua một năm nữa. Hắn ta trầm mình, cơ thể hòa cùng không khí căn phòng trở nên trầm xuống. Quả nhiên đêm nay quá dài, đêm qua cũng dài. Tại sao... Tại sao Hắn lại chờ đợi? Chờ đợi cái gì.
Đôi mắt đen nhìn lên Jimin đang thở đều yên giấc ngủ kia, Hắn lại tiến gần nắm lấy tay Cậu. Hơi ấm này quen thuộc với Hắn, hơi ấm từng ngón tay tỏa ra. Từ lòng bàn tay...
Ngón tay Cậu nắm chặt lấy Tay Hắn. Jung Kook giật mình quay sang nhìn Jimin , Cậu nhìn Hắn mà phì cười.
" Ngươi biến thái nhỉ? "
" Nàng... "
" Cứ ngỡ Ta chết rồi ai ngờ vẫn sống đúng là may mắn thật " Cậu đưa tay quàng qua đầu mình. Nháy mắt nhìn Hắn.
" Sao Nàng có thể tự tiện ra khỏi Cung của Mình Như Vậy chứ! Lại còn là Lãnh Cung! " Hắn cau mày đứng nghiêm mình quở mắng Cậu.
Jimin ngồi bật dậy, Cậu tỏ vẻ đáng thương mếu máo nhìn Hắn " Ngươi đây là đang muốn mắng Ta? "
Hắn ta nhìn thấy bộ dạng này quả nhiên không kìm được lòng, tay thẹn giơ lên miệng ho lấy vài miếng mắt đảo liếc quanh tránh ánh mắt Cậu.
" Ta không có tính quơ trách, nhưng mà Nàng vào Lãnh Cung là không nên! Bên trong đó vô cùng nguy hiểm! "
" Ta đâu biết đó là Lãnh Cung đâu! Hơn nữa Ta chắc cũng đã ngất vài ngày nhỉ "
Cậu ngồi thẳng dậy, Hắn ta ngạc nhiên vì sao vết thương lại không khiến Cậu đau.
" Vết thương? "
" Hả.. À " Jimin ngơ ngác vạch áo lên nhìn, vết thương ở mạng sườn đã không còn đúng là kì lạ , cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy " Vết Thương đâu... Đâu rồi "
" Ta không ngờ Năng lực này mà Nàng lại có đó, Tưởng Gia Tộc Cáo đã không còn dùng chứ " Hắn ta nhìn mạng sườn Cậu.
" Năng lực? "
" Thì là bất tử! Nàng tuy thương tích vẫn như người phàm nhưng khả năng tự phục hồi vết thương và tự điều trị là do Năng lực! Nói chung dù có bị Thuơng Nặng tới đâu cũng sẽ không sao cả "
Sét đánh ngang tai. Cai này tuy rằng rất vui vì mình thích làm gì không lo nguy hiểm nhưng vậy chả phải Cậu không được trở về bằng con đường chết nữa ! Ông trời oi là ông! Ông muốn con ở đây à!!!!
Hậm hực quay sang nhìn Hắn. Hắn ta không biết Cậu bị cái gì đứng ngơ ra cũng bị Cậu dùng chân đá vào tay, nhưng lạ thay sao Hắn tự nhiên lại đỡ lại làm một pha bỡ ngỡ.
" Nàng có gì tức giận à! "
" Ta... Bỏ tay ra khỏi Chân Ta nhanh lên "
" Nhưng Nàng phải nói xem Nàng đang không vừa ý gì đi đã "
" Ta! Ta tuy hôm đó đã nghịch ngu nhưng chuyện Ngươi đã có Hoàng Hậu từ trước mà dám lấy Ta về làm Hoàng Hậu là không được " Cậu hét lên. Chân rút lại thụt vào chăn, nhìn Hắn căm phẫn nhưng cũng không biết nên làm gì.
" Aen-Yoon? Nàng gặp Nàng Ta rồi à! "
" ' Nàng Ta ' Ha. Hóa ra. Là vậy. Ngươi là tên háo sắc biến thái bệnh hoạn "
" Aen-Yoon Không phải Hoàng Hậu gì cả chỉ là trước đây từng cùng Ta lớn lên nên có thứ không nên tồn tại. Vì biết Ta sẽ lấy Nàng nên tâm trí bỗng trở nên điên dại nên Ta đưa vào Lãnh Cung thôi "
Hóa ra là Đơn phương không được nên đâm điên. Đúng là con gái, sao lại hồ đồ vậy Aen-Yoon. Đời còn dài trai còn đầy sao lại đi thương tên háo sắc này chứ.
" Rồi? Ta hỏi! Tại sao Nàng hôm đó lại rời không Cung "
" Ta... Ta có việc! "
" Việc gì! Trước dưới Ta điều tra hết rồi, từ lúc trốn khỏi Cung Nàng đã đi tới thẳng Lãnh Cung "
" Gì chứ! Ta còn không biết đó là Lãnh Cung "
" Nàng không biết mà còn đi vào đó? "
" Không biết mới đi vào đó, Chứ biết ai dám vào. Ta nghe thấy tiếng Lạ nên thử vô ai ngờ... "
" Nàng suýt mất cả mạng sống vì tính Cẩu thả của mình đó "
" Ta không có Cẩu thả, ta chỉ đi sai một thôi sao ngươi lại nói ta vậy ? Ta sai à! "
" Chả lẽ Ta sai! Nàng. Haizzzz từ mai chuyển tới cung gần nơi Ta làm mà ở đó đi "
" Ta không đi "
" Còn bướng! "
" Ta ở đâu kệ Ta hơn nữa dù Ta có sao cũng đâu tới mức chết, Ngươi lo lắng gì chứ "
Thấy y cãi cằn cãi cối, chả dịu nghe lấy một tiếng nào từ mình mà đâm ra trong lòng có chút không vui.
Hai tay vương ra, bế bổng cả thân hình nhỏ bé lên làm Jimin suýt nữa ngã cả người ra sau , quát tháo " Ngươi làm gì vậy "
Quăng cả người y lên vai như bao cát, Hắn Ta quay người mở toang cánh cửa. Nô tỳ. Nô tài nghe vậy quay sang thấy cảnh tượng này hết sức mơ hồ quỳ xuống .
" Bệ Hạ "
" Bệ Hạ! Nương Nương "
" Dọn dẹp Cung điện bên Cạnh Triều cho Ta! Ta với Hoàng Hậu sẽ tới đó " Hắn gằng giọng nói.
" Vâng thưa Bệ Hạ " Thái giám tuân vâng liền chạy đi cùng đám nô tài khác. .
" Ta đã nói là... "
" Nàng.. Có khi Ta phải trói lại chứ không để Thả rông được "
" Ta có phải là CẨu đâu mà Ngươi trói Ta lại! "
Bực bội nhưng lại được cái ấm lòng ghê, lần đầu tiên Jimin lại được bảo vệ tới vậy trong lòng có chút nhưng bên ngoài là cái miệng khẩu nghiệp che đi cái vui trong mình.
Thế mà Hắn không biết ngại là gì, một tay vác Cậu đi tới thẳng đấy, không khác gì vác bao tải nhẹ cân.
" Ngươi thả ta xuống "
" Ta đưa Nàng tới đó! "
" Ta có chân Ta đi được! Thả Ta ra cái tên BIẾN THÁI "
Nói khàn cả họng Hắn ta vẫn nhất quyết không thả làm Cậu nản chả buồn nói nữa. Đau cả họng , đau cả đầu hơn nữa có thể cung có chút mệt đi mãi sao chả thấy chưa tới nhỉ. Cậu lùi mình dựa vào vai Hắn, đầu nghiêng đặt nhẹ lên bả vai Hắn.
" ??? " Hắn ta quay lại khi thấy lúc lâu không còn thấy Cậu la nữa . Hóa ra là la mệt rồi đâm ra ngủ luôn, đường đâu có xa đâu mà lại ngủ tới vậy chứ.
" Bệ Hạ! " Oh Phi đi ngang qua, thấy Hắn liền dừng chân tiến tới nói nhẹ.
" Ừn! Oh Phi " Hắn ta dừng chân.
Oh Phi lấy làm lạ, trên vai Bệ hạ không phải là một người sao. Sao lại địch thân Bệ Hạ bế vậy chứ " Bệ Hạ người đang? "
" Ta đang đưa Hoàng Hậu tới cung mới! "
" Không hổ dang là Hoàng Hậu Nương Nương tới đích thân Người đưa đi! Nghe nói Hoàng Hậu bị ám sát? "
" Nàng Ta không sao! "
" Nhưng Thần thiếp nghe nói là Nương Nương đã... "
" Đã? Đã gì cũng không liên quan Nàng hơn nữa nếu không có gì Nàng nên qua bên Thái Hoàng Hậu đi, rồi cùng Người đọc kinh sám hối "
" ....Bệ Hạ đi thông thả"
Oh Phi khụy lấy một chân xuống, Nhìn Người cô thương bế người khác trong lòng mà tức tối. Hận mình không phải là người của Gia Tộc Cáo nên mới chỉ làm thê thiếp đứng nhìn tên nam nhân kia cướp đi người mình thích mà ngậm đắng ngậm bùi.
" Tỷ Tỷ Ta đã được đưa đi chưa "
" Dạ rồi ạ! Người yên Tâm ! Oh Tiểu thư đã được đưa tới nơi an toàn "
Oh Phi chỉ cười mỉn cho tới khi Cô cảm thấy lòng có chút nhẹ nhõm mà quay người đi.
. ........
Hắn đi đi từ từ chậm rãi tới cạnh giường, đặt Cậu xuống như một đứa bé. Nhìn Cậu ngủ ngon vậy làm Hắn có chút yên tâm, đưa lấy tay quệt đi nước miếng chảy loang trên khóe miệng. Hắn ta yên tâm lấy chăn đắp cho Cậu.
Quay người đi ra tới cửa, bên ngoài Gia nô nhanh tay nhanh chân dọn lấy . Bên ngoài gIó lộng vào làm xao xuyến những cành hoa trên vườn, cuốn theo cả mùi hương thơm đi tới.
" Bệ Hạ " Thái giám đi tới.
" Chuyện gì? "
" Dạ thưa Bệ Hạ! Chuyện của Oh Tiểu Thư! Thần đã điều người đi tìm nhưng không thấy "
" Nàng Ta sao lại có thể chạy đi đâu được! Ngươi đã tỉm hết trong thành chưa? "
" Thần đã cho truy lùng hết quanh thanhd thậm trí cả ngoài thành mấy ngày cũng không thấy ai như Oh Tiểu Thư! Có lẽ có ai đó hoặc Oh Tiểu Thư đã... "
" Nhảm nhí! Một người điên có gì mà đáng để bị bắt đi hơn nữa Nàng Ta có tự giết mình cũng phải thấy xác "
" Dạ vâng! Thần sẽ điều người tìm xác Oh Tiểu Thư ạ "
Nói là vậy nhưng giờ tìm xác người cũng đâu có dễ, nhỡ có người đã đem chọn cất rồi thì đúng là mò kim đáy biển cũng không tìm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro