Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37.Seoul lạnh rồi.



"Mày có điên không?Trong lúc rảnh rỗi thì lo mà nghỉ đi chứ thiết kế thiết ơ gì?" TaeHyung cốc mạnh lên đầu người bạn mình.

"Ủa sao đánh tao?" Jimin cũng chẳng vừa,đánh trả TaeHyung một cái đau điếng.

SeokJin ngồi đối diện đen mặt,cảnh tượng hỗn loạn trước mắt làm anh xấu hổ quá đi. Xung quanh mọi người cũng nhìn vào rất nhiều.

"Hai cái thằng trẻ trâu này!" Sau đó đánh cho mỗi người một cái lên bả vai.

"Tại nó á!" Jimin trừng mắt nhìn người bên cạnh.

"Mắc gì tại tao?Tại mày á!" TaeHyung nói to hơn.

Jimin và TaeHyung rõ là trưởng thành rồi nhưng khi ở cạnh nhau thì lại bỗng dưng hoá thân thành hai đứa trẻ, suốt ngày cãi cọ rồi đấu đá nhau đến sứt đầu mẻ trán.Điều này lọt vào mắt SeokJin lại trở nên thật đáng yêu, nhưng không phải bây giờ.

"Hai cái đứa này,người ta đuổi mình ra bây giờ. Mất mặt quá!" SeokJin nhăn mày, lấy tay che mặt lại "Người ta nhìn kìa."

Cậu lúc này mới bình tĩnh lại, cả quán nước im
lặng đến lạ kì cũng chỉ vì bị bọn họ làm cho phân tâm.

"Ủa mà mày với sếp tao sao rồi?" SeokJin là người duy nhất chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng mấy tháng trước người sếp vốn lạnh như băng của mình lại lên twitter xàm xí đú vì gặp được Park Jimin.

"À...Có gì đâu, bọn tao chỉ có quan hệ làm ăn thôi." Cậu cười gượng gạo.

"Tao tưởng ổng mê mày lắm chứ..."Tiếc ghê, SeokJin rất mong họ có thể đến được với nhau.

TaeHyung ngồi đó có thể thấy hết được biểu cảm của cậu, cổ họng giật giật, ánh mắt cũng bắt đầu di chuyển kì lạ, uống thật nhiều nước để kiềm chế thứ gì đó đang sẵn sàng tuôn trào ra từ khoé mắt.

"Làm ăn cái đéo gì chứ." TaeHyung ngán ngẩm đảo mắt.

"Ủa là sao?" SeokJin ngạc nhiên nhìn cậu.

Jimin gượng cười nhìn anh bạn đang ngờ nghệch chẳng biết gì trước mặt, đưa tay xuống bàn nhéo mạnh đùi TaeHyung.

"Là kiểu mình bên nhau giống như người yêu á!" TaeHyung nắm chặt tay Jimin lại, ngăn cho cậu bạn làm loạn.

"Thật luôn?" tâm trạng đã hoang mang nay lại hoang mang thêm "Mọi chuyện là sao?"

"Thôi khi nào nói sau,chứ sợ nói ở đây lại có người đau lòng." TaeHyung cười khúc khích.

" Chị Jimmy là người yêu ổng." Jimin bình thản.

"Rồi tới luôn..."Anh đơ người cả chục giây thì mới có thể xâu chuỗi lại mọi chuyện, thì ra Jimin đâm đầu vào công việc cũng một phần là do nó.

"1 tuần trôi qua rồi,Park Jimin đây vẫn bình thường nên mấy cưng không phải lo!" Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt lo lắng của hai người bạn đang dán chặt vào mình.

"Đúng rồi!Park Jimin phải vậy chứ." SeokJin thích thú pha trò.


"Khi nào cô mới ra khỏi đây?"JungKook vẫn trong trạng thái nghiêm túc làm việc,cảm thấy kì dị vì có ánh mắt nào đó chứ dán chặt lên người.

"Em không muốn đi." Cô nàng tựa đầu lên vai hắn làm nũng.

"Phiền phức."

Jiwon cười mỉm, hắn ta chỉ là đang giận cô thôi. Mọi hành động quan tâm và cưng chiều của hắn đối với cô, dù là lặng lẽ nhưng Jiwon vẫn cảm nhận được.

"Anh không muốn em ở cùng sao?"

Hắn không trả lời.



JungKook bước ra khỏi phòng tắm,trên hông quấn mỗi chiếc khăn tắm bằng bông dày dặn. Mái tóc ướt của hắn rũ xuống, nước nhỏ từng giọt xuống khuôn ngực vạm vỡ kia.

"JungKook à,netflix không?" Cô nàng thản nhiên nằm trên giường hắn, chỉ mặc mỗi một chiếc áo choàng bằng lụa mỏng manh,cố tình để lộ một chút phần ngực của mình, đây rõ ràng là muốn quyến rũ hắn?

"Ai cho cô tự tiện nằm lên giường tôi?" Hắn trả lời lạnh tanh, tay vẫn miệt mài dùng khăn lau khô mái tóc và chẳng thèm nhìn lấy cô một giây.

"Giường của người yêu em mà,tại sao em không được nằm?" Jiwon tiến lại gần hắn "Hay chỉ có những thằng đực rựa mới được nằm lên?" sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt hắn "Park Jimin nhỉ?"

"Làm sao?" JungKook dừng hẳn hoạt động của mình.

"Anh chơi nó chưa?Tuyệt bằng em chứ?" Cô nàng từ từ cởi bỏ sợi dây quấn quanh chiếc áo choàng "Muốn chơi đùa chút không?"

"Cô bị điên sao?" Người đàn ông tức giận nhìn cô "Ra là tiếp cận cậu ta lúc ở nhà hàng cũng vì chuyện này."

"Không được sao?Em chỉ muốn cho thằng nhóc đó biết ai mới thực sự là người anh yêu thôi." Nói xong,đưa tay mơn trớn khắp cơ thể bất động của hắn "Hạng rẻ tiền đó cũng dám leo lên giường người đàn ông của em sao?"

"Câm mồm và cút ra ngoài."JungKook đẩy cô ra,trực tiếp khoá cửa phòng.

Người đàn ông giường như nổi đoá lên khi cô nàng nhắc đến cái tên kia.

"Anh thích thằng điếm đó sao?Nó có gì hơn em?" giọng Jiwon chát chúa vang lên.

JungKook lặng lẽ ngồi trên sofa,nhìn sông Hàn qua tấm kính trong suốt. Người con gái hắn luôn trông ngóng đã trở về, hắn vui sướng khi cô ta gần bên. Thế nhưng hắn nhận ra mình chẳng còn chút cảm xúc gì với cô, thay vào đó Park Jimin mới là người hắn nhớ nhung.

Nhớ đến lúc cậu cùng hắn tại đây,cả hai chỉ yên lặng đứng ôm nhau nhìn xuống thành phố Seoul rực rỡ về đêm, mọi người thật náo nhiệt, nếu là trước kia thì có lẽ cậu và hắn cũng sẽ hoà mình vào đám đông cuồng loạn đó mà vui đùa. Thế nhưng ngay lúc ấy, họ không hề có ý định muốn góp vui trong những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng kia, cả hai chỉ muốn ở bên nhau,cho dù có làm bất cứ điều gì vẫn sẽ cảm thấy trái tim nhộn nhạo,hệt như có mầm xuân đang nảy nở bên trong.

Giờ đây,JungKook cũng chẳng thể lý giải được cho cơn quặn thắt dữ dội nơi ngực trái mình.

Không muốn phải thừa nhận,nhưng hắn tự cảm thấy bản thân thực sự khốn nạn.

Em giận tôi không?Jimin?

Nếu giờ đây tôi chạy đến bên em,liệu em có tiếp nhận tôi không?

Một tuần trôi qua mà tưởng chừng như một tháng. Nơi này không có cậu,hoàn toàn chẳng giống một ngôi nhà.

Hắn nhớ sự ấm áp đó

Nhớ tiếng cười khúc khích của cậu

Nhớ mùi hương dịu ngọt từ cậu chứ chẳng phải từ mớ nước hoa đắt đỏ được bày bán đầy rẫy ngoài kia

Nhớ tiếng gọi tên mình trong vắt

Nhớ bờ môi mềm đỏ mọng

Nhớ mái tóc vàng bù xù mỗi khi dụi vào khuôn ngực hắn để tránh những tia nắng chói chang mỗi ban sáng

Nhớ những đêm se lạnh,cả hai ôm lấy nhau đi vào giấc mộng

Seoul lạnh rồi,em ở nơi đó có ấm không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro