Chương 37
Tuấn Chung Quốc đột nhiên quay đầu lại, cách đó không xa Phác Chí Mẫn đang đi tới. Y nhìn thấy Tuấn Chung Quốc quay đầu nhìn mình thì khẽ nở nụ cười, rồi sau đó đi tới ngồi bên cạnh hắn, đối mặt với Dịch Hồi.
"Đến nếm thử, ngươi trước kia thích nhất ta làm đó". Dịch Hồi múc một chén cho Phác Chí Mẫn. Phác Chí Mẫn tiếp nhận ăn một miếng, nói: "Hương vị vẫn không đổi".
"Đó là đương nhiên, Tuấn bảo chủ cũng không nên khách khí, lại đây nếm thử". Dịch Hồi nói thì nói, nhưng không hề động tay múc cháo cho Tuấn Chung Quốc, Phác Chí Mẫn biết tính tình Dịch Hồi liền vươn tay lấy muỗng, nào biết Tuấn Chung Quốc so với y nhanh hơn một bước cầm muỗng lên, cười nói: "Ta tự lấy".
Tuấn Chung Quốc lần đầu tiên cảm thấy, ở trước mặt Phác Chí Mẫn, chính mình tươi cười gian nan như thế.
Hắn vẫn luôn cho rằng, sau khi mình trùng sinh, đối với Phác Chí Mẫn rất tốt. Sủng ái y đối tốt với y, Phác Chí Mẫn muốn gì hắn đều sẽ cố gắng làm.
Trừ bỏ Phác Chí Mẫn, hắn đối những người khác đều không bận tâm, vì báo thù cho Phác Chí Mẫn, hắn có thể đi trả thù Phượng Nhan.
Nhưng mà… đây thật là nghĩ vì Phác Chí Mẫn sao? Mình rốt cuộc có thể hay không dám xưng đối tốt với y? So với những gì Phác Chí Mẫn làm cho mình, rốt cuộc còn kém rất xa?
Hắn có phải còn đắm chìm trong tình yêu Phác Chí Mẫn dành cho mình, hắn đối tốt với Phác Chí Mẫn, có phải hay không chỉ là tại mặt ngoài?
Trong đầu Tuấn Chung Quốc không sao suy nghĩ thông thấu, hết thảy trước mắt đều trở nên an tĩnh. Hắn nghe không được thanh âm Phác Chí Mẫn cùng Dịch Hồi trò chuyện, không gian xung quanh tựa hồ trở nên tĩnh lặng.
Hắn sợ, trong nỗi sợ hãi, không biết Phác Chí Mẫn vừa rồi có nghe được hai người bọn họ nói chuyện hay không? Nếu nghe được, y nghĩ như thế nào? Có thể hay không nản lòng thoái chí?
Nếu là Tuấn Chung Quốc trước kia, hắn có thể khẳng định, quan hệ hiện tại của bọn họ là thứ Phác Chí Mẫn tha thiết mơ ước, cho dù hắn không yêu Phác Chí Mẫn, Phác Chí Mẫn cũng sẽ không rời đi.
Nhưng hiện tại hắn không thể cũng không dám suy nghĩ như vậy.
"Chung Quốc, ngươi làm sao vậy?" Phác Chí Mẫn hỏi. Y cùng Dịch Hồi đã ăn rất nhiều, Tuấn Chung Quốc vẫn bưng bát không biết đang suy nghĩ gì. Thanh âm của y kéo lại tâm trí Tuấn Chung Quốc, hắn miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, có thể là tối hôm qua ngủ không ngon".
Phác Chí Mẫn lo lắng kéo tay hắn xem mạch, sau đó nói: "Không có vấn đề gì lớn, ta kê cho ngươi đơn thuốc an thần thì tốt rồi".
Dịch Hồi phất phất tay, hạ nhân bên cạnh lập tức bưng tới giấy mực. Phác Chí Mẫn đề bút viết phương thuốc. "Ngày hôm qua dược liệu còn chưa lấy xong, ngươi uống thuốc rồi ngủ, ta sẽ mau chóng trở về". Phác Chí Mẫn rất muốn ở cùng Tuấn Chung Quốc, nhưng đã đáp ứng Dịch Hồi, y không nghĩ đổi ý.
Dịch Hồi cười nói: "Ta sẽ gọi người xử lý tốt, ở chỗ này của ta ngươi còn lo lắng cái gì?" Nói xong lại kéo Phác Chí Mẫn “Ăn xong rồi mau đi thôi, sớm làm cho tốt ta cũng an tâm.”
Phác Chí Mẫn nhìn Tuấn Chung Quốc, hắn chỉ ăn một chút cháo, ý của y là muốn cùng Tuấn Chung Quốc ăn xong rời đi, nhưng Dịch Hồi lôi kéo, khiến y có chút khó xử.
"Chung Quốc...."
"Không có việc gì, ngươi đi đi! Ta chờ ngươi trở lại". Tuấn Chung Quốc nói. Phác Chí Mẫn nhẹ nhàng căn dặn, "Vậy ngươi ăn nhiều chút".
Tuấn Chung Quốc vốn đang định nói, nhưng mà Dịch Hồi cũng không cho hắn cơ hội, kéo Phác Chí Mẫn rời đi. Nhìn bóng dáng Phác Chí Mẫn, Tuấn Chung Quốc chỉ cảm thấy chén cháo trong tay nặng tựa ngàn cân, hắn bưng chén bất động, ép tới hắn cánh tay sinh đau.
"Dọn đi". Hắn phân phó hạ nhân, sau đó trở về phòng.
Không biết Dịch Hồi có thể cùng Phác Chí Mẫn nói cái gì? Nhìn bộ dáng Phác Chí Mẫn, tựa hồ là rất để ý Dịch Hồi này.
Người này rốt cuộc là ai, nếu hắn khiến Phác Chí Mẫn rời bỏ mình, Phác Chí Mẫn có thể rời đi hay không?
Nghĩ đến Phác Chí Mẫn sẽ rời khỏi mình, mỗi một ý tưởng, mỗi một hình ảnh, tựa như một cây đao xoáy vào trong tim. Bàn tay dùng sức ôm lấy vị trí ngực trái, mỗi một lần đập, đều biến thành sức nặng hắn không sao thừa nhận.
Phác Chí Mẫn tuyệt đối sẽ không rời bỏ hắn, hắn tuyệt đối không cho phép Phác Chí Mẫn rời đi. Là của hắn, vĩnh viễn đều là của hắn.
Mặc kệ Tuấn Chung Quốc bên này như thế nào, Dịch Hồi cũng không ở trước mặt Phác Chí Mẫn nói cái gì, hai người chỉ thảo luận tác dụng gốc cây tương tư này, cùng một ít y thuật tâm đắc.
Cơm trưa tùy ý ăn ngay tại dược điền, Dịch Hồi lúc này mới giống như vô ý hỏi: "Tuấn Chung Quốc đối với ngươi như thế nào?"
Phác Chí Mẫnngừng tay một chút, rồi sau đó nói: "Rất tốt, hắn hiện tại đối với ta rất tốt". Y nhìn về phiến lá tương tư, xanh biếc mềm mướt, so với một ít tiên thảo còn non nớt hơn nhiều.
"Thật sự?" Dịch Hồi nói: "Ngươi đứa nhỏ này, nếu ngươi có thể giống ta, cũng sẽ không chịu khổ nhiều năm như vậy. Ngươi cho ta thật sự không biết một thân nội lực của ngươi là như thế nào sao?"
Phác Chí Mẫn cười cười "Ngươi thật sự cảm thấy mấy năm nay rất vui vẻ sao? Sư phụ ông ấy luôn tìm ngươi, mười năm, ngươi thật sự không chịu tha thứ cho ông ấy?"
Dịch Hồi trầm mặc, thở dài, "Mấy năm nay, tình cảm nhiều hơn nữa cũng đều phai nhạt chỉ còn lại hồi ức, ta đối với hắn hận đã không có, yêu tự nhiên cũng biến mất. Lúc trước là hắn khiến ta rời đi, cần gì phải đi tìm ta chứ? Chính là mỗi lần nhìn ngươi, ta giống như là thấy được chính mình trước kia"
Phác Chí Mẫn không nói, khi đó y còn nhỏ, được Tam Tuần lão nhân lựa chọn làm đồ đệ. Tất cả mọi người cho rằng chỉ có y cùng Tam Tuần lão nhân trên núi, kỳ thật trên núi còn có một người khác, tên là Dịch Hồi.
Lão nhân khi ba mươi tuổi cùng Dịch Hồi là sư huynh đệ, bọn họ từ nhỏ đã bên nhau, cùng nhau luyện công cùng nhau lớn lên. Chờ đến khi sơn cốc có thêm một Phác Chí Mẫn, hai người cũng đã nhớ không rõ cùng một chỗ bao lâu.
Dịch Hồi đối xử với y thực tốt, so với tất cả mọi người, y cũng hết sức hợp ý với Dịch Hồi. Thời điểm khi đó, tình cảm Dịch Hồi đối với sư phụ y, giống như y đối với Tuấn Chung Quốc, không oán không hối. Mà Tam Tuần lão nhân, cũng là người vô tình.
Sẽ không yêu bất luận kẻ nào, cũng sẽ không hận bất luận kẻ nào. Hắn là tiên nhân, sẽ không nảy sinh tình cảm với phàm nhân.
Thế nhưng mọi việc luôn có ngoại lệ, sau đó khi y học nghệ thành công, Tam Tuần lão nhân dạo chơi tứ hải, yêu một người. Người kia lại không phải Dịch Hồi bên cạnh hắn không biết bao nhiêu năm.
Sự tình tiếp sau Phác Chí Mẫn không rõ ràng lắm, lúc đó y mới mười mấy tuổi, cùng Tuấn Chung Quốc vừa mới bước chân vào giang hồ, có một lần Dịch Hồi đến thăm y, ngày hôm sau liền rời đi.
Nghĩ đến Dịch Hồi so với y yêu càng quyết tuyệt, không còn trở về, cũng không tái xuất giang hồ. Sau nữa Tam Tuần lão nhân tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không có tung tích. Thật không nghĩ tới lần này mình lại gặp được.
"Ta biết, ta cũng biết Chung Quốc đối ta có lẽ càng nhiều là áy náy, thế nhưng ta không định buông tay". Phác Chí Mẫn mỉm cười "Thống khổ so với hiện tại ta đều trải qua, bây giờ ta làm sao có thể buông tay?"
"Nhưng…"
"Ta biết, ta sẽ không lặp lại con đường của ngươi. Lòng người, vĩnh viễn không thỏa mãn. Được càng nhiều thì sẽ muốn càng nhiều. Trước kia ta không có được. Cho nên ta có thể dễ dàng tha thứ Phượng Nhan, hiện tại ta làm không được… nếu Chung Quốc thích kẻ khác, ta đầu tiên sẽ giết kẻ kia. Nếu hắn muốn rời bỏ ta, nói không chừng ta sẽ làm ra sự tình tàn nhẫn…"
Phác Chí Mẫn đứng dậy, gió nhẹ thổi bay góc áo cùng mái tóc y, sát khí trên người y hòa quyện với hương thảo dược thơm ngát, thế nhưng lại phù hợp vô cùng.
"Ta cùng sư phụ là một loại người, một khi yêu, không chết không ngừng. Ta luôn luôn nghĩ, chúng ta có phải hay không lần lượt luân hồi, sư phụ phụ ngươi, Tuấn Chung Quốc phụ ta. Ngươi không tha thứ sư phụ, có phải hay không đại biểu cho ta cũng sẽ không được hạnh phúc". Y quay đầu lại nhìn Dịch Hồi, "Cho nên ngươi có muốn gặp ông không, cho ông ấy một cơ hội?"
Dịch Hồi trầm mặc, vừa định nói, chợt nghe đến một trận tiếng bước chân "Dịch tiên sinh không xong, trận pháp có vấn đề!" Một hạ nhân nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, lo lắng hô.
Phải biết hiện tại Tàng Kiếm sơn trang có thể an tĩnh như vậy đều là vì trận pháp, nếu trận pháp xuất hiện vấn đề một hồi đại chiến sẽ không thể tránh được.
Sắc mặt Phác Chí Mẫn cũng ngưng trọng, vốn Tàng Kiếm sơn trang là chuyện không liên quan đến y, Tuấn Chung Quốc không có nhiều hứng thú với bảo tàng, tới nơi này hoàn toàn là do tình thế. Bọn họ vốn có thể muốn thì đi. Nhưng hiện tại Dịch Hồi ở trong này, y không thể không quản.
Dịch Hồi lại không mấy kích động, phất tay đuổi hạ nhân, cười nói: "Trận pháp vốn do người sáng tạo, tất nhiên cũng sẽ do người phá giải. Tình huống này ta đã sớm nghĩ tới, không sao".
Nếu Dịch Hồi nói như vậy, Phác Chí Mẫn cũng sẽ không nói gì, hai người tiếp tục đào tương tư.
Bên này an tĩnh đào dược liệu, mà bên ngoài lại nháo loạn động trời. Trong sơn trang bất luận là võ giả hay hạ nhân đều lo lắng, nhưng địa vị Dịch Hồi trong trang nói một không nói hai, không người nào dám lần thứ hai bởi vì sự kiện này đi quấy rầy hắn.
Nhưng trận pháp quả thật đã bị phá mở, nguyên bản trận pháp này có thể thừa nhận hơn trăm người, lần này số lượng người tới vượt quá, hơn nữa lần này có thể nói toàn là cao thủ giang hồ, đồng thời vây khốn nhiều người như vậy đã rất khó khăn. Huống chi những người này trong trận pháp còn liên thủ phá hư.
Bọn họ tại nơi này, trận pháp hoàn toàn không phát huy trình độ nên có, trận pháp cần người khống chế, mà người khống chế chính là Dịch Hồi. Nếu Dịch Hồi chịu đi khống chế như vậy mỗi người đều sẽ nhìn thấy ảo giác như Tuấn Chung Quốc. Nhưng mà Dịch Hồi lười đi, cho nên trận pháp này liền biến thành thứ chỉ có thể vây khốn người khác mà không thể tổn thương người.
Cho nên Tuấn Chung Quốc mới trở thành người duy nhất cảm thụ uy lực thật sự của trận pháp. Có điều chính hắn cũng không biết điểm này.
Cảnh tượng người ta nhìn thấy trong trận pháp vẫn là đại điện tĩnh mịch, không có bất cứ sinh vật nào tồn tại. Kỳ thật người bên ngoài nhìn vào, bọn họ luôn luôn tại một chỗ không lớn đi qua đi lại. Mà chỗ này chỉ có phòng ốc nửa thật nửa giả.
Người trong trận pháp đã ở bên trong ước chừng hai ngày, lúc trước khi tiến vào ai cũng chưa bao giờ nghĩ qua sẽ là tình huống như vậy, không có bất luận kẻ nào mang theo thức ăn nước uống, mặc dù là người luyện võ, cũng có chút mệt mỏi.
Trọng Trầm Mặc bình tĩnh nhìn chung quanh một mảnh mênh mông mờ mịt, trường kiếm trong tay chậm rãi khơi mào, mắt thường cơ hồ có thể nhìn thấy trên thân kiếm nhanh chóng ngưng kết một tầng hàn băng. Rồi sau đó hướng về cách đó không xa rất nhanh chém ra mấy kiếm, kiếm khí ở trong không khí phát ra thanh âm ma xát, dị thường chói tai.
"Ầm" kiếm khí biến mất nơi này xuất hiện một ít khác thường. Trọng Trầm Mặc có chút lo lắng, trong hoàn cảnh này cơ hồ không ai có thể bình tâm tĩnh khí.
"Chúng ta cùng công kích một chỗ, trận pháp này phải phá". Hắn hô.
Hơn trăm người này đều là kẻ có kiến thức, nơi này là trận pháp tất nhiên không thể che mờ ánh mắt mọi người.
Tuấn Chung Quốc đứng ở ngoài trận pháp, nhìn thấy Trọng Trầm Mặc cùng vài chưởng môn cùng vung kiếm công kích một chỗ cây khô cao tầm nửa người, vốn cây khô không thể chịu đựng thế nhưng trước đông đảo cao thủ công kích lại chống đỡ hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi đổ rạp.
___________Hoàn chương 37_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro