Chương 22
Tuấn Vân đi đến bên cửa sổ, "Bảo chủ, phía dưới có người đánh nhau!" Tuấn Chung Quốc gật đầu, ôm lấy Phác Chí Mẫn, "Chúng ta đi dạo ven Thái Hồ, chung quy ngồi ở chỗ này cũng không tốt".
Ba người xuống lầu, phát hiện người đang đánh nhau là một nam tử trên mặt mang vết đao, một người khác lại là Thẩm Khanh. Binh khí của Thẩm Khanh vẫn là quạt luôn cầm trong tay, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện cốt quạt do sắt đen chế thành. Đang giao đấu cùng nam tử tay cầm cương đao.
Thẩm Khanh công phu tất nhiên không kém, nhìn là biết không xuất toàn lực, nhưng đối phương công phu lại cũng không tồi, vài hiệp hai người vẫn không phân thắng bại.
"Nơi này không chào đón ngươi". Thẩm Khanh nói.
Nam tử đối diện cười lạnh, "Dương mỗ không sợ ngươi Thẩm đại thiếu gia, nơi này mặc dù là Tô Châu, nhưng không phải nơi Thẩm gia các ngươi có thể một tay che trời".
Tuấn Chung Quốc nhướng mày, người này tên gọi Dương Luân, hắn tất nhiên là biết, hơn nữa Dương Luân này có thể xuất hiện nơi này còn có chút quan hệ với hắn. ..
Nói đến Dương Luân trước kia trên giang hồ là một hiệp khách tuấn lãng, cũng coi như có chút danh tiếng, sau lại ái mộ Phượng Nhan, một lòng đi theo. Hắn vì Phượng Nhan làm rất nhiều chuyện, cuối cùng một ngày đột nhiên biến mất, không thấy bóng dáng.
Đời trước hắn đã từng tò mò hỏi qua Phượng Nhan vấn đề này, Phượng Nhan chỉ nói là Dương Luân tự biết vô vọng nên rời đi, hắn cũng không hoài nghi. Đời này hắn đương nhiên là nghĩ tới người này, liền phái người đi thăm dò. Không nghĩ tới thật sự tìm được Dương Luân.
Chính là hiện tại Dương Luân sớm đã không còn bộ dáng giai giai công tử thanh thoát trước kia, một vết sẹo uốn lượn trên mặt, lộ ở ngoài làn da còn có dấu vết bị bỏng, cả người thoạt nhìn hết sức dữ tợn.
Chính là Tuấn Chung Quốc không nghĩ tới lúc này sẽ gặp Dương Luân, hơn nữa hắn lại đang cùng Thẩm Khanh giao chiến.
Hai người đều không xuất toàn lực, Dương Luân cố kỵ thế lực Thẩm Khanh tại Tô Châu, nhưng Thẩm Khanh vẫn thủ hạ lưu tình lại khiến Tuấn Chung Quốc có chút giật mình. Hắn cong lên khóe miệng, cũng không để ý gì tới người đang đánh nhau, ôm Phác Chí Mẫn rời đi.
Chu Lam tuy rằng vẫn luôn nhìn hai kẻ giao đấu, nhưng tâm tư vẫn chú ý Tuấn Chung Quốc đột nhiên xuất hiện, thời điểm hắn nhìn thấy Phác Chí Mẫn trong ngực Tuấn Chung Quốc ánh mắt tối sầm. Dư quang thấy Tuấn Chung Quốc xoay người rời đi, Chu Lam lúc này mới đem ánh mắt triệt để hướng về Tuấn Chung Quốc.
Bất luận nhìn thế nào, người nam nhân này đều không giống người sẽ thích người cùng giới tính, Phác Chí Mẫn kia, cũng không tính thiên tư quốc sắc, tại sao có thể khiến người này đối đãi như thế? Chu Lam cảm giác trong lòng có cái gì đó bùng cháy, rồi sau đó hắn bắt gặp ánh mắt Phác Chí Mẫn.
Phác Chí Mẫn hai tay vòng quanh bả vai Tuấn Chung Quốc, hơi nghiêng mặt nhìn về phía hắn.
Chu Lam chỉ cảm thấy tựa hồ bị mãnh thú nhìn chằm chằm, một trận lãnh ý đánh úp lại. Chờ hắn lấy lại tinh thần, hai người kia đã lên xe ngựa, cự tuyệt trần thế mà đi.
Trong xe ngựa, đã thay thùng băng mới, mành xe vén lên một nửa, có thể cho Phác Chí Mẫn ngắm cảnh ngoài xe. Người du ngoạn Thái Hồ không nhiều, xe ngựa chậm rãi dạo hơn phân nửa Thái Hồ, cuối cùng Tuấn Chung Quốc nhìn đến Phác Chí Mẫn đã có chút buồn ngủ, mới bảo Tuấn Vân trở lại biệt viện.
Vừa trở lại, Tuấn Trì liền tiến lên đón. Tuấn Hàn đi rồi, Tuấn Trì thay thế hắn trở thành thủ lĩnh hộ vệ Tuấn gia bảo, Tuấn Chung Quốc cũng viết thư cho Tuấn Mạc bảo ông thông tri người trong Tuấn gia bảo cùng nhân sĩ giang hồ, xoá tên người rời bỏ Tuấn gia bảo, về sau bọn họ làm bất cứ chuyện gì cũng không liên quan đến Tuấn gia bảo.
"Bảo chủ, có người tới thăm". Tuấn Trì nói. So với Tuấn Hàn, hắn là người bình thường hơn rất nhiều, nhìn tựa như một nông phu thông thường, nhưng hắn đối với chuyện của Phác Chí Mẫn vẫn luôn bảo trì thái độ tương đối trung lập, hơn nữa công phu so với Tuấn Hàn cũng không khác là bao.
"Bảo hắn đến hậu viện". Tuấn Chung Quốc nói, ôm Phác Chí Mẫn đi tới hậu viện. Trước đem Phác Chí Mẫn ôm vào trong phòng, đặt y nằm xuống, đắp chăn kĩ càng.
"Ta ngay tại ngoài sân, có chuyện gì thì gọi ta, không cần tự mình động thủ". Tuấn Chung Quốc nói, thuận thế cúi đầu hôn lên trán Phác Chí Mẫn.
Phác Chí Mẫn gật đầu, tuy rằng thân mình khôi phục không tồi, nhưng tố chất thân thể lại không bằng trước kia, lúc này đã mệt mỏi muốn ngủ, "Ừ, ngươi vội thì đi đi, không cần trông nom ta". Y đỏ mặt nói: "Có Canh Tinh ở đây, không có việc gì".
Tuấn Chung Quốc vỗ vỗ Canh Tinh bò tới, đi ra ngoài.
Trong viện trên bàn đã dọn xong trái cây và trà ngon, hắn ngồi bên bàn, Tuấn Trì dẫn một người tiến vào, rõ ràng chính là Dương Luân vài canh giờ trước đánh nhau cùng Thẩm Khanh.
Dương Luân ngồi đối diện Tuấn Chung Quốc, trong mắt có chút hoài nghi. Hắn có thể cảm giác, trong biệt viện này ước chừng có gần trăm tên cao thủ hộ vệ.
"Tuấn gia bảo không hổ nổi danh đã lâu, ngay cả một cái biệt viện cũng có nhiều cao thủ hộ vệ như vậy". Dương Luân nói.
Tuấn Chung Quốc cười cười, trước đó vài ngày hắn viết thư sai Tuấn Mạc phái một ít hộ vệ trung thành tới đây, Tuấn Mạc phái tới ước chừng gần trăm người, bất quá chủ ý của hắn cũng là bảo hộ Phác Chí Mẫn, đương nhiên là càng nhiều người càng tốt. Nhưng lúc này trong mắt Dương Luân rõ ràng liền biến thành một loại hàm nghĩa khác.
"Dương huynh mấy năm qua chịu khổ". Tuấn Chung Quốc nói. Cũng không tính toán giải thích gì, tay tự động rót cho Dương Luân một ly trà. "Đây là trà Long Tĩnh thượng hạng, nghe nói Dương huynh thích trà, Tuấn mỗ cố ý chuẩn bị".
Vẻ mặt Dương Luân âm tình bất định, cuối cùng mới nói: "Tuấn Bảo chủ luôn là người thẳng thắn, hiện tại tìm ta rốt cuộc là vì sao? Ta nghĩ ta hẳn là không đáng Tuấn bảo chủ tốn công sức như vậy".
"Dương huynh quá khiêm tốn rồi". Tuấn Chung Quốc cười cười, nâng chung trà lên uống một hơi. Mới nói: "Tuấn mỗ chỉ là muốn biết năm đó Dương huynh vì sao đột nhiên mất tích, hiện tại lại biến thành dáng vẻ này?"
Dương Luân cười lạnh, "Tuấn Bảo chủ, người quang minh chính đại không nói mờ ám, ngươi không phải vì Phượng Nhan mà đến? Nếu như là vậy, chúng ta không có gì để mà nói".
"Ta đúng là bởi vì Phượng Nhan". Tuấn Chung Quốc nói, Dương Luân biến sắc, sau đó lại nghe Tuấn Chung Quốc nói tiếp: "Nếu ta đoán không lầm, Dương huynh biến thành bộ dáng hôm nay có liên quan đến Phượng Nhan, trùng hợp Tuấn mỗ cùng Phượng Nhan cũng có chút ân oán, cho nên muốn cùng Dương huynh hợp tác".
Dương Luân đúng là nghe được không ít tin đồn Tuấn Chung Quốc cùng Phượng Nhan bất hòa, bản thân hắn cũng ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, năm đó Tuấn Chung Quốc ái mộ Phượng Nhan hắn là người biết rõ.
"Tuấn Bảo chủ vì sao nói thế?"
Tuấn Chung Quốc cười cười, hắn nếu dám nói như vậy, đương nhiên là bởi vì hắn đã tra được một ít chuyện năm đó, chỉ là người biết rõ sự tình không nhiều lắm, cho nên mới càng cần Dương Luân.
"Thực không dám giấu giếm, Phượng Nhan thương tổn người quan trọng nhất của ta, thù này không thể không báo. Mà Tuấn mỗ cũng không nghĩ đơn giản báo thù là xong việc, ta tin tưởng ta cùng Dương huynh nhất định có thể đạt thành nhận thức". Tuấn Chung Quốc cười cười, "Nếu Dương huynh không có hứng thú, vậy coi như Tuấn mỗ chưa nói gì".
Dương Luân trầm mặc, rồi sau đó hỏi: "Ngươi hy vọng đạt thành mục đích gì? Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?"
Tuấn Chung Quốc cười cười, đem trà trong tay một hơi uống sạch. "Dương huynh hẳn là biết ta nếu muốn gây bất lợi với ngươi, cũng không cần phiền toái như vậy".
Cùng Dương Luân nói chuyện một khắc, Tuấn Chung Quốc vội về phòng. Hắn hiện tại chỉ cần vừa rời khỏi Phác Chí Mẫn, thì sẽ vô cùng bất an. Hận không thể không có lúc nào đều nhìn y, tùy thời tùy chỗ đều nắm tay y.
Cho dù trong viện, cho dù hắn có thể sử dụng nội công rất dễ dàng cảm nhận được tồn tại của Phác Chí Mẫn, vẫn sẽ bất an. Loại bất an này tựa như con sâu nhỏ, trong cơ thể hắn bò đến bò đi, làm cho hắn nóng lòng.
Bước nhanh đến bên giường, nhìn thấy dung nhạn say ngủ của Phác Chí Mẫn, Tuấn Chung Quốc lúc này mới đem trái tim thả lại trong ngực. Thật cẩn thận nằm ở bên cạnh, vươn tay ôm lấy y. Rồi sau đó một loại thỏa mãn nồng đậm ngập tràn trái tim.
Đến hôm nay, hắn vẫn là không biết này có tính là yêu hay không, rốt cuộc là báo ân, hay vẫn là áy náy? Hoặc chỉ là bởi vì chỉ có Phác Chí Mẫn có thể cho mình cảm giác an toàn.
Nhưng nếu nói đây không phải là yêu, hắn cũng không biết cái gì mới là yêu?
Nếu Phượng Nhan cả đời này, không thương tổn Phác Chí Mẫn, hắn có thể sẽ không trả thù Phượng Nhan, nhưng hiện tại hắn căn bản không cách nào tha thứ, cũng không sao không đi trả thù.
Liên hệ Dương Luân, đây chính là bước đầu tiên.
Ngày hôm sau, Tuấn Chung Quốc cùng Phác Chí Mẫn đang ở trong viện phơi nắng, Tuấn Vân đưa đến một phần thiếp mời.
Đời trước đại hội võ lâm là Phượng Tiên các đứng ra tổ chức. Lúc này đây lại đổi thành mấy đại môn phái cấu kết tổ chức. Trên thiếp mời viết rành mạch, đại hội võ lâm sẽ vào mười ngày sau, cử hành bên Thái Hồ, đến lúc đó sẽ tuyển ra một vị minh chủ võ lâm, dẫn dắt mọi người đi Tàng Kiếm sơn trang.
Thời gian địa điểm, toàn bộ đều khác biệt với đời trước, thời gian ước chừng sớm hơn một năm, địa điểm cũng từ Dương Châu biến thành Thái Hồ ở Tô Châu.
Khác biệt như vậy, khiến Tuấn Chung Quốc an lòng - bi kịch đời trước, cả đời này tuyệt đối sẽ không lặp lại.
Hắn đem thiệp mời đưa cho Tuấn Vân, gọi Tuấn Trì tới, sai hắn an bài nhân thủ mang đi đại hội võ lâm.
Sau khi mấy người lui ra, Phác Chí Mẫn nhìn Tuấn Chung Quốc hơi nhíu mày, cầm lấy một viên bồ đào đưa đến miệng hắn, Tuấn Chung Quốc cứ thế ngay tay y ăn, rồi sau đó lại thuận thế liếm ngón tay của y.
"Tâm tình không tốt..." Phác Chí Mẫn nói, vươn tay nhu nhu cái trán cho hắn. "Ngươi nếu không thích, chúng ta trở về Tuấn gia bảo, chuyện này không cần quan tâm nữa".
"Chuyện này có thể mặc kệ, nhưng mối thù của ngươi không thể không báo". Tuấn Chung Quốc cười nói, ôm Phác Chí Mẫn hôn lại hôn.
Trong mắt Phác Chí Mẫn hiện lên một tia lo lắng, nhưng thực nhanh liền che giấu. Y đối với Tuấn Chung Quốc đột nhiên từ bỏ Phượng Nhan như vậy vẫn có nghi ngờ, tuy rằng y tương kế tựu kế để Phượng Nhan thương tổn chính mình, nhưng đối với việc có thể giữ lấy Tuấn Chung Quốc hay không vẫn rất lo lắng.
Y không nghĩ báo thù, chỉ cần có thể rời đi nơi này, rời xa Phượng Nhan là đủ.
Chỉ là không biết Tuấn Chung Quốc thế nhưng chấp nhất báo thù như vậy, tuy rằng sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng lo lắng vẫn cứ tồn tại.
Có thể hay không, Tuấn Chung Quốc cũng không buông bỏ Phượng Nhan, báo thù chỉ là ngụy trang?
Có thể hay không đây là Tuấn Chung Quốc bởi vì yêu sinh hận, đến lúc nào đó sẽ cùng Phượng Nhan hòa hảo?
Áp chế bất an trong lòng, Phác Chí Mẫn cười gật đầu, sau đó thật cẩn thận nói "Kỳ thật thương thế của ta cũng không đáng gì. Còn nhiều thời gian báo thù". Ngày sau tự y sẽ giết Phượng Nhan cùng phụ mẫu nàng.
Tuấn Chung Quốc lắc đầu, "Bây giờ là cơ hội tốt nhất". Không nhìn thấy lo lắng trong mắt Phác Chí Mẫn.
____________Hoàn chương 22____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro