Chương 13
Tuấn Chung Quốc lôi kéo tay Phác Chí Mẫn, thấp giọng nói: "Chí Mẫn, giúp ta". Phác Chí Mẫn bình phục một chút hơi thở hỗn loạn, giương mắt nhìn Tuấn Chung Quốc trước mặt.
Lúc này Tuấn Chung Quốc trong mắt đã không thấy thanh minh, thay vào đó đều là dục vọng vô tận. Phác Chí Mẫn cười cười, chống đỡ thân mình, xoay người đem Tuấn Chung Quốc áp đảo dưới thân. Đỏ mặt nói: "Ta cũng có thể...".
Tuy rằng sẽ ngại ngùng, tuy rằng sẽ mất mặt, nhưng y không thèm để ý. Trừ bỏ người trước mắt này, ai cũng không thể khiến y dao động tâm tình.
Hạnh phúc như vậy, dù chỉ là giây lát thoáng qua, Phác Chí Mẫn cũng không có nửa câu oán hận.
Ngoài cửa, Thanh bang đã sắp xông vào trong, Cái Bang tuy rằng nhân số nhiều, nhưng cao thủ đều vừa mới tỉnh lại, thân mình suy yếu. Trái lại Thanh bang tuy rằng nhân số không đông, lại đều là cao thủ.
Có điều Tuấn Chung Quốc mới không có tâm tư để ý tới chuyện bên ngoài, Phác Chí Mẫn đã phủ xuống làm theo động tác trước đó của hắn, hắn muốn nhắm mắt tỉ mỉ cảm nhận, lại muốn nhìn biểu tình lúc này của Phác Chí Mẫn. Loại mâu thuẫn này kích thích khuếch tán mọi cảm quan, hắn nhịn không được vươn tay vuốt ve sợi tóc y, ngón tay hắn lướt qua mái tóc đen dài, trong lòng khẽ nảy lên một trận run rẩy.
Không biết qua bao lâu, Tuấn Chung Quốc chỉ thấy trước mắt một mảnh bạch quang, nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
Phác Chí Mẫn ho khan vài tiếng, vươn tay lau đi chất lỏng bên miệng. Mới định lên tiếng thì đã bị Tuấn Chung Quốc vươn cánh tay dài, ôm vào trong ngực, rồi sau đó là nụ hôn dài hít thở không thông.
Mùi vị trong khoang miệng khiến hai người có chút muốn ngừng mà không được, Tuấn Chung Quốc cảm giác được chính mình lại bắt đầu nóng cháy, hắn buông tha đôi môi Phác Chí Mẫn, ánh mắt y đã hóa thành một vũng xuân thủy. Nhịn không được lưu luyến tại trước ngực y, làm cho y hừ nhẹ vài tiếng.
Tuấn Chung Quốc cảm thấy không thỏa mãn lưu luyến trên người Phác Chí Mẫn, tay cũng trượt xuống hướng nơi phía sau Phác Chí Mẫn
Ngoài cửa tiếng la hét càng thêm trở nên gay gắt, Tuấn Chung Quốc cố ổn định hơi thở, mới để cho đầu óc của mình thanh tỉnh. Hắn hôn hôn trán Phác Chí Mẫn "Thời gian không đủ, thật sự là..." Nếu không phải nhớ rõ còn trị liệu cho Lý bang chủ, Tuấn Chung Quốc không dám khẳng định mình có thể có cái nghị lực chấm dứt này.
Hắn hít sâu một hơi, lấy qua y phục cho Phác Chí Mẫn, lúc này mới phát hiện y phục thế nhưng bị mình không cẩn thận xé rách, Tuấn Chung Quốc có chút bất đắc dĩ, mình háo sắc như vậy sao?
Cũng may trong phòng có y phục để thay, Tuấn Chung Quốc chạy tới cầm lên, "Ta giúp ngươi mặc". Hơi có chút ý tứ lấy lòng, nói xong bắt đầu động thủ giúp Phác Chí Mẫn mặc ngoại y, chính là thời điểm mặc y phục lại tránh không được một trận động thủ động cước. Hắn lần thứ hai cảm thán nếu thời gian đủ thì tốt rồi, nhất định phải tìm thời điểm không bận gì ăn luôn Phác Chí Mẫn.
Lúc hai người ra khỏi phòng, tất cả mọi người cảm giác, Phác thần y mặt sao lại đỏ như vậy a? Môi sao cũng có chút sưng mọng a? Còn có Tuấn Chung Quốc, sao điệu cười có chút lưu manh, còn có chút cảm giác dục cầu bất mãn?
"Bảo chủ". Tuấn Hàn lên tiếng, lúc này Thanh bang cùng Cái Bang đã một lời không hợp vung tay đánh nhau, người Tuấn gia bảo đều không động thủ, Tuấn Chung Quốc cười cười, "Tách bọn họ ra".
"Vâng". Tuy rằng chỉ có hai mươi người, nhưng hai mươi người này võ công lại không kém, một đám xông lên đánh ngất mọi người, Tuấn Chung Quốc ôm Phác Chí Mẫn ở một bên nhìn, thực nhanh, Cái Bang cùng Thanh bang cảm thấy có gì không đúng, đều dừng tay nhìn Tuấn Chung Quốc.
"Tuấn bảo chủ, đệ đây là..." Lỗ Bình mở miệng đầu tiên.
Tuấn Chung Quốc lắc đầu, "Tuấn mỗ chỉ là không hy vọng nhìn các ngươi tàn sát lẫn nhau".
"Sao có thể nói tàn sát lẫn nhau, Thanh bang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nói không chừng độc chính là do bọn họ hạ". Trong Cái Bang có một người la lên, vừa nói xong tất cả mọi người có chút đồng tình gật gật đầu.
Tuấn Chung Quốc khẽ cười, "Lỗ trưởng lão, thuốc này cần phải hạ trong nước mới có thể công hiệu, so với tranh luận cùng Thanh bang ngươi chết ta sống, không bằng điều tra một chút nước uống ngày thường của các ngươi có vấn đề hay không, là ai cố ý làm loạn".
"Ta cảm thấy lời Tuấn bảo chủ rất đúng, chúng ta vẫn nên điều tra rõ ràng rồi mới kết luận thì hơn". - Lý Từ nói, thời điểm nói chuyện ánh mắt lại nhìn về phía Phác Chí Mẫn.
Bởi vì Tuấn Chung Quốc nhúng tay, Thanh bang cũng biết chuyện này không dễ dàng giải quyết như vậy, đành phải xám xịt lui đi. Cái Bang nể mặt Tuấn Chung Quốc cũng không ngăn trở.
Phác Chí Mẫn hờ hững nhìn những người này, lôi kéo Tuấn Chung Quốc nhanh đi rút châm cho Lý bang chủ, lại kê hai đơn thuốc. "Một ngày hai lần". Y đưa phương thuốc cho Lỗ Bình, mọi người trong nháy mắt đã cảm thấy, sao không khí thoáng chốc lại trở nên lạnh run a.
Ngược lại Lý Từ tựa hồ không có cảm nhận được hàn ý của Phác Chí Mẫn, "Phác thần y... đa tạ ngươi!"
Phác Chí Mẫn không nói gì, tự mình thu thập ngân châm. Lý Từ đỏ hết cả mặt, "Buổi tối trong bang thiết yến, hy vọng ngươi có thể tới". Lý Từ nhìn Phác Chí Mẫn, Tuấn Chung Quốc nhìn ánh mắt Lý Từ, trong lòng cả kinh.
Lý Từ chỉ gặp qua Phác Chí Mẫn hai lần, như thế nào...
Tâm hắn không vui, nhưng Phác Chí Mẫn không để ý tới thái độ của nàng khiến hắn thư thái rất nhiều, ôn nhu nói "Vừa rồi ngươi không nghỉ ngơi tốt, bây giờ trở về ngủ tiếp đi?" Tuấn Chung Quốc nói. Phác Chí Mẫn gật đầu "Được".
Suốt cả một buổi chiều, mặc kệ bên ngoài ồn ào náo nhiệt thành bộ dáng thế nào, Tuấn Chung Quốc đều không để ý đến. Hắn sợ mình lại nhịn không được thú tính đại phát, đành phải mặc chỉnh tề ôm Phác Chí Mẫn ngủ một hồi.
Đến đêm, Lỗ Bình tiến đến mời hai người đi dự tiệc. Trong vài canh giờ, bọn họ đã tìm được người hạ độc, thế nhưng lại là một tên đầu bếp trong Cái Bang, hắn nói có một hắc y nhân cho hắn bạc cùng dược, sai hắn mỗi ngày bỏ vào nước uống của Cái Bang.
Bang chủ Cái Bang Lý Thú đã tỉnh lại, cũng được Lý Từ đỡ đến tham dự.
Phác Chí Mẫn ngồi cạnh Tuấn Chung Quốc, Canh Tinh cũng tới đây, xoay quanh phía sau Phác Chí Mẫn.
"Lần này Cái Bang đại nạn, may có Tuấn gia bảo trượng nghĩa ra tay, xin đa tạ Tuấn bảo chủ, Phác thần y". Lý Thú nói. Tuấn Chung Quốc gật đầu đáp: "Lý bang chủ khách khí". Phác Chí Mẫn gắp đồ ăn cho hắn, Tuấn Chung Quốc cũng không kiêng nể gì, cứ vậy ăn luôn trên đũa y.
Cái Bang có không ít người không biết quan hệ hai người, kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Tiệc tối không khí vẫn luôn rất tốt, Cái Bang cùng Tuấn gia bảo tuy rằng giao tình không nhiều lắm, nhưng cho tới nay đều tính là ở chung hòa thuận, hiện giờ tất nhiên là càng thêm thân cận. Ngược lại Lý Từ vẫn luôn không ngừng nhìn lén Phác Chí Mẫn.
Tuấn Chung Quốc trong lòng cả kinh, đời trước Lý Từ nói giúp hắn, chẳng lẽ là bởi vì...
Hắn không dấu vết đánh giá Lý Từ, bình tĩnh mà xem xét, tuy rằng so ra kém Phượng Nhan, nhưng so với Thi Kỳ Nhi cũng không tệ, khó được chính là nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa còn là nữ nhi của bang chủ Cái Bang.
Một bữa tiệc tối ăn không biết vị, Tuấn Chung Quốc lôi kéo Phác Chí Mẫn đi chợ đêm. Dương Châu vẫn luôn có chợ đêm, rất náo nhiệt. Hai người một đường ăn không ít đồ ăn vặt ven đường.
"Chí Mẫn chờ chút, ta đi mua đậu hũ chiên cho ngươi". Tuấn Chung Quốc nói, trước kia thời điểm bọn họ cùng bước chân vào giang hồ, thường xuyên đi ra ngoài tìm đồ ăn vào ban đêm.
Mỗi người một khối đậu hũ, vừa đi vừa ăn. Chỉ chốc lát trong tay Tuấn Chung Quốc lại nhiều thêm mấy thứ ăn vặt khác.
"Từ sau khi giận dỗi với ngươi, cũng chưa ăn lại đồ như vậy". Tuấn Chung Quốc cười nói: "Vẫn là như thế này thoải mái nhất". Những lúc đối mặt Phượng Nhan, hắn vĩnh viễn đều là ôn hòa hữu lễ, bộ dáng công tử nhẹ nhàng.
Phác Chí Mẫn mỉm cười, Tuấn Chung Quốc kéo qua tay y "Chí Mẫn, chúng ta sẽ mãi luôn như vậy". Hắn biết Phác Chí Mẫn còn sợ hãi, còn nghi hoặc.
Phác Chí Mẫn luôn luôn sợ có một ngày, sinh hoạt lại trở bộ dáng vốn có. Luôn luôn thật cẩn thận, sợ một lúc nào đó trở lại tình cảnh trước kia.
"Kỳ thật như vậy mới là bộ dáng vốn có không phải sao? Chúng ta từ nhỏ chẳng phải vẫn luôn như vậy sao, trước kia là ta khốn nạn, khốn nạn một lần là đủ rồi, ta sẽ không khốn nạn lần thứ hai". Tuấn Chung Quốc nói. Không chỉ bởi vì người này chưa từng rời đi, mà cũng bởi vì hiện tại Tuấn Chung Quốc phát hiện mình không cách nào để cho người này rời đi.
Phác Chí Mẫn lăng lăng nhìn hắn, kéo tay Tuấn Chung Quốc qua. "Ta cho rằng, ta vĩnh viễn cũng đợi không được ngày cùng ngươi một chỗ một".
"Chúng ta không phải đã cùng một chỗ sao?" Tuấn Chung Quốc nói, rồi sau đó nhịn không được dò hỏi "Ngươi cảm thấy Lý Từ thế nào?"
"Lý Từ? Là ai?" Phác Chí Mẫn nghi hoặc, Tuấn Chung Quốc thất thần, sau đó thoải mái cười cười "Không có gì, ai cũng không phải". Áp lực cả đêm nhất thời trở thành hư không.
Phác Chí Mẫn còn có chút nghi hoặc, có điều Tuấn Chung Quốc nếu không nói, y liền không hỏi tới. Lúc này Tuấn Chung Quốc đột nhiên lôi kéo tay y, nháy mắt đi nhanh vài bước trốn đến một ngõ nhỏ. Một người chạy đến chỗ bọn họ vừa đứng, tựa hồ đang tìm hai người.
Tuấn Chung Quốc cười khẽ, đi qua vỗ vỗ vai hắn "La huynh, ngươi đang tìm ta?"
Người này rõ ràng chính là Bang chủ Thanh bang, La Thường Ngôn, thời điểm Tuấn Chung Quốc chụp vai hắn, hắn đột nhiên rút đao quay đầu lại, nhận thấy là Tuấn Chung Quốc lúc này mới ngượng ngùng thu hồi đao.
"Ngươi tìm ta có việc?" Tuấn Chung Quốc hỏi.
La Thường Ngôn đúng là muốn tìm Tuấn Chung Quốc, chính là trông rõ đại hiệp nổi danh giang hồ trên tay cầm một đống đồ ăn vặt, hắn nhất thời có loại ảo giác có phải tìm lầm người rồi không.
"Không dối gạt Tuấn bảo chủ, La mỗ tìm ngươi đúng là có việc bẩm báo".
Tuấn Chung Quốc chỉ cười, kéo Phác Chí Mẫn bên cạnh, "Chúng ta tìm một chỗ nói đi".
Thật vất vả tìm được một tửu lâu còn mở cửa, ba người thuê một phòng riêng, "La huynh hiện tại có thể nói".
La Thường Ngôn nhìn Tuấn Chung Quốc rót trà cho Phác Chí Mẫn, rồi sau đó ngồi ở bên cạnh y, một tay khoác hờ thắt lưng y. Phác Chí Mẫn từ đầu tới đuôi đều không liếc hắn một cái, thuận theo tựa vào trên người Tuấn Chung Quốc.
La Thường Ngôn không biết như thế nào lại sinh ra một loại cảm giác như vậy cũng không tệ lắm, hắn bị ý tưởng của chính mình dọa sợ chảy một thân mồ hôi lạnh. Sau đó nói:" La mỗ mang theo bang chúng tiến đến, không phải là chủ ý của ta".
Tuấn Chung Quốc một chút cũng không kinh ngạc, chỉ chờ hắn tiếp tục. La Thường Ngôn nói tiếp: "Có một hắc y nhân bắt chúng ta giúp đỡ đoạt bí kíp Cái Bang, ta thật không có ý này, chính là hắc y nhân này... hắn hạ độc tất cả mọi người Thanh bang chúng ta".
"Ta làm sao biết lời này của ngươi là thật hay giả?" Tuấn Chung Quốc nhướng mày.
La Thường Ngôn cười khổ " Phác thần y ở trong này, ta không dám nói lung tung". Hắn vén ống tay áo chính mình, Tuấn Chung Quốc nhìn thấy cánh tay của hắn có một đạo khí lưu màu đen, kéo dài thẳng theo cánh tay.
"Thanh bang Chúng ta mọi người đều trúng độc, mỗi tháng phải ăn một lần giải dược, nếu không sẽ độc phát thân vong". La Thường Ngôn nói.
Tuấn Chung Quốc nhìn Phác Chí Mẫn "Chí Mẫn, đây là..."
"Đây là cổ, bọn họ trong cơ thể mỗi người đều có cổ trùng, trùng vương trong tay người hạ cổ". Phác Chí Mẫn nói.
"Vậy phá giải như thế nào?"
"Tìm được trùng vương, thiêu chết trùng vương. Trừ cái này ra không có bất luận biện pháp gì. Trừ phi bọn họ chết, bằng không cổ trùng sẽ luôn đi theo kí chủ".
"Phác thần y, chẳng lẽ không có khả năng cứu trị sao?" La Thường Ngôn hỏi. Khóe miệng Phác Chí Mẫn xuất ra một nụ cười mỉm tàn nhẫn, "Trừ phi các ngươi tự thiêu, rồi xem là các ngươi chết trước, hay là cổ trùng chết trước".
La Thường Ngôn không biết nói gì, trên giang hồ đồn đãi Phác Chí Mẫn không chỉ là thần y mà còn là độc y, so với cứu người càng thích giết người. Hắn nuốt nước bọt, không dám mở miệng lần thứ hai.
"Vậy ngươi cùng ta nói chuyện này nguyên nhân là gì?" Tuấn Chung Quốc hỏi. La Thường Ngôn nghe vậy, do dự một chút, một lát sau thế nhưng qùy một gối. "Tuấn bảo chủ, La mỗ thật sự không biết nên cầu người nào, La mỗ chết không đáng tiếc, chính là trong Thanh bang còn có người già, phụ nữ và trẻ em cùng rất nhiều người trẻ tuổi, bọn họ không đáng chết. Xin Tuấn bảo chủ xem niệm tình đạo nghĩa võ lâm, cứu Thanh bang".
Đời trước, Tuấn Chung Quốc cũng không biết Thanh bang trúng độc, mà sau khi Thanh bang bị hủy mới rời đi Tuấn gia bảo, điều tra chuyện này. Hiện giờ sự tình đã lệch khỏi quỹ đạo đời trước.
Tuấn Chung Quốc nói: "Được rồi, ta đã biết, ta sẽ giúp Thanh bang, nhưng ta có yêu cầu".
"Là yêu cầu gì?" La Thường Ngôn vui sướng ngây ngất.
"Nghe nói bảo vật trấn bang của Thanh bang là một gốc nhân sâm vạn năm?" Tuấn Chung Quốc cười nói. "Ta hy vọng bang chủ đồng ý bỏ những thứ yêu thích".
La Thường Ngôn còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, không khỏi vui mừng quá đỗi "Một lời đã định". Hắn nhìn thoáng qua Phác Chí Mẫn bên cạnh, nghĩ thầm rằng yêu cầu này của Tuấn Chung Quốc hiển nhiên là vì y.
___________Hoàn chương 13_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro