9
Đi học chung, nhất là lại ngồi xe chung với Jeon Jungkook thì rõ bực mình! Jimin đã nghiệm ra một chân lí như thế, chung qui cũng chỉ vì cái sở thích không bình thường của Jungkook: hễ cứ thấy thứ gì ngổn ngang trên đường, đảm bảo Jungkook sẽ không ngần ngại mà phi thẳng xe lên đó, không bỏ sót cái nào, từ lá khô, vỏ bánh cho đến vỏ lon. Lắm lúc đã đi quá cái vỏ lon rồi, Jungkook còn quay ngược xe lại, cố cán nốt cho sướng rồi mới đi tiếp.
Jimin ngồi sau bực mình không để đâu cho hết. Người ngoài nhìn vào dễ tưởng hai đứa thần kinh có vấn đề. Mà sao Jungkook toàn chọn mấy thứ nhỏ nhỏ như lá liếc để cán nhỉ, có ngon chọn cục gạch đi lên thử coi? Jimin định mở miệng ra chửi Jungkook như thế, nhưng ngay lập tức im bặt. Không khéo Jungkook lại tìm cục gạch để đi lên thật, đến lúc ấy hai đứa có xòe ra đường cũng chẳng biết kêu ai. Thôi, ngồi yên cho nó lành!
Ngồi riết chẳng có gì để làm, Jimin đành tự tìm cho mình một niềm vui mới: ngắm người đi đường. Mắt ảnh liếc qua một cặp vợ chồng bên lề đường. Chà, hai bác này già rồi mà còn nắm tay nhau đi dạo tình cảm gớm, hai bác cẩn thận kẻo ô tô ngứa mắt leo lên hè cán cho tung người lên bây giờ. Kia nữa, mấy em short ngắn chân dài đang xếp thành hàng hì hục chạy. Nhìn cảnh ấy, không cần tập thể dục buổi sáng mà Jimin vẫn thấy sảng khoái lạ kì, sinh lực dồi dào, niềm vui phơi phới, cơn bực bội nãy giờ cũng bay mất tiêu. Jimin hí hửng vỗ lưng Jungkook, nhổm lên, thì thầm:
- Mày đi chầm chậm thôi. Bám sát mấy ẻm, tao rửa mắt tí!
Jungkook lom lom dòm vào mấy cặp giò thẳng tăm tắp rồi gật đầu cái rụp, tò tò đi theo sau. Hai đứa thi nhau bình phẩm, quên đất quên trời, quên cả việc mình đang trên đường đi học. Chỉ đến khi để ý thấy mấy đứa cũng mặc áo đồng phục trường mình đang cắm cúi đạp, tụi nhỏ mới phát hiện ra một sự thật kinh hoàng: sắp trễ giờ vào lớp. Jungkook hoảng hốt, cuồng chân phóng như chưa bao giờ được phóng. Ngồi sau xe, Jimin vòng tay ôm Jungkook chặt cứng vì sợ bắn ra đường, trống ngực đập bum la bum lum. Không đến kịp dễ phải đứng ngoài cả buổi chứ chẳng đùa!
Cánh cổng trường từ từ khép lại, Jungkook cho xe phi thẳng vào giữa đám đông; Jimin thì khoa chân múa tay loạn xạ, bánh xe cứ lăn được một vòng, ảnh lại rống lên: "Tránh ra! Nước sôi, nước sôi!". Chẳng biết mấy đứa kia sợ cái giọng khủng khiếp hay những quả đấm lung tung của Jimin mà đều tự động tránh xa để hai đứa lách vào.
Khi hai cánh cổng chỉ còn cách nhau chừng ba gang tay, Jungkook đã kịp thời thò một chân vào trong, tay đẩy mạnh cánh cổng; Jimin cũng không kém, chàng ta gồng mình đủn xe vào. Bác bảo vệ mím môi mím lợi cố đóng cổng, miệng không ngừng quát tháo om sòm:
- Cái thằng này, có bỏ chân ra không h-
Bác chưa kịp nói hết câu, một tiếng hú kinh dị đã vang lên, dội thẳng vào màng nhĩ mỏng manh của bác:
- Á trời ơi! Rụng chân con người ta rồi! Bớ làng nước ơi!
Bác tá hỏa nhìn xuống cái chân đang ngo ngoe giãy giụa vì bị kẹp giữa hai cánh cổng sắt. Bác vội vã mở cổng ra, trân trối nhìn chủ nhân của cái chân đáng thương ấy - không ai khác ngoài Jungkook:
- Có sao không con?
Jungkook mặt tỉnh bơ lách vào trong, thản nhiên đáp: "Gãy chân rồi bác ơi, không đi nổi nữa!" - rồi phóng vù vào trường. Bác bảo vệ sững người, đến lúc ấy mới biết mình bị lừa, gãy chân gì mà đạp tốt thế? Bác tức tối đóng cổng cái rình, bao nhiêu xe, bao nhiêu người đang cố lách theo khe hở tính chui vào trường đều bị bác phũ phàng đạp ra ngoài hết:
- Đi muộn rồi còn đòi vào nữa hả? Đứng ngoài đi!!!
Hai đứa vi vu trong sân trường, thỉnh thoảng lại quay đầu ngó ra phía cổng, nơi có một bóng người đang nhảy chồm chồm vì tức. Jimin khoái chí cười khanh khách suốt cả quãng đường dài tới bãi gửi xe:
- Mày thấy tao hét giỏi không? Lúc ấy mặt ổng tím lè, buồn cười chết đi được.
- Ờ, giỏi! - Jungkook vỗ đùi bôm bốp, phấn khởi ra mặt. Hợp tác tốt ghê!
Jungkook và Jimin ưỡn ngực bước vào lớp rõ là oai. Vừa thấy bốn đứa tổ mình, cả hai đã lao vào xì xầm xì xồ kể cho tụi bạn cái chiến công hiến hách ấy. Cả lũ phá lên cười, Seokjin còn hào hứng đến độ đứng ra giữa lớp làm một bài múa giẻ (lau bảng), Namjoon và Hoseok đứng sau, đứa rap đứa hát, nghe như chửi nhau. Mấy tổ kia chẳng hiểu mô tê gì, thấy ồn ào huyên náo thì cũng gào rú, ủng hộ hết mình. Cả buổi học trôi qua thật nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro