Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6


- Ác mộng! Ác mộng! Đúng là một cơn ác mộng!

Jimin nhảy chồm chồm trên bàn rồi la hét om sòm. Cả bọn cũng bắt chước Jimin chạy đi chạy lại trên ghế, trên bàn cho bõ tức. Đằng nào cũng phải trực nhật lớp, bẩn thêm một chút cũng không sao, tí dọn luôn thể!

Nhỏ Yoonji buồn xo ngồi trên ghế giáo viên, mãi sau mới dưỡn dẹo đứng dậy để phân chia công việc cho mấy đứa tổ viên rắc rối.

- Bạn Jungkook và bạn Jimin lau cửa sổ nha, bạn Namjoon và Hoseok lau bàn ghế và cạo vết bút xóa trên bàn, bạn Seokjin quét lớp.

Vừa nghe thấy tên mình, Seokjin liền ôm đầu rên rỉ:

- Ôi, mình bị thiếu máu, làm việc tí là chóng mặt hà!

- Sao vừa nãy mày nhảy sung lắm mà? Tính đùn việc hả, quét lớp đi!

Jungkook không hiểu từ lúc nào đã lẳng cây chổi về phía Seokjin. Biết không thể trốn, Seokjin đành ngậm ngùi cầm cây chổi, lướt lướt vài đường. Thỉnh thoảng đang quét, Seokjin bỗng dừng lại, giương cây chổi lên, múa như điên dại, la hét ầm ĩ: "Anh là Hoàng Phi Hồng! Anh là Phương Thế Ngọc! Anh là Trương Vô Kỵ!".

- Anh là một thằng điên!

Jungkook đứng ngoài cửa thò đầu vào, nói dõng dạc. Cả lũ ngán ngẩm nhìn Jungkook lại quay sang Seokjin rồi cho qua. Thôi, đầu óc nó không bình thường, chấp chi cho mệt.

Rốt cuộc đứa nào đứa nấy cũng tự động làm việc, không để tổ trưởng nhắc. Duy chỉ có Jimin là không thèm làm việc của mình mà đi giành việc của người khác:

- Yoonji để tớ lau bảng cho! Giẻ bẩn lắm, cậu đừng đụng vào.

Jungkook dòm vào, nghe vậy thì tức lắm, việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng. Mà Yoonji là con gái nên cũng được ưu ái lau mỗi cái bảng thôi còn gì, lát cả hai phải xuống quét cái sân to đùng kia kìa!

Jungkook chẳng nói chẳng rằng, xách cổ Jimin ra cửa sổ rồi giật cái giẻ lau bảng trên tay Jimin, thảy cho Yoonji, mắt nhìn Jimin chằm chằm:

- Mày lo lau cửa đi, mỗi đứa một việc, sớ rớ vào việc người ta chi?

Yoonji mỉm cười ý nhị rồi tự động lau bảng, Jimin nhìn Jungkook một hồi rồi khinh khỉnh quay đi. Cho người ta ga lăng tí không được sao? Cái bảng tí hin, lau một phút là xong chứ gì?

...

Cuối cùng hai đứa cũng yên lành làm việc. Nhưng cái yên lành cũng chỉ kéo dài được hai phút, sau đó lại chí chóe ngay.

Jungkook và Jimin đứng đối diện nhau qua lớp kính cửa sổ, Jungkook đứng ngoài lớp, Jimin đứng ở trong. Chẳng hiểu nghĩ gì, Jimin đột nhiên mở bung cánh cửa, đập thẳng vào mặt Jungkook nghe một tiếng ''cốp'' thảm thương. Jungkook nhăn nhó, ôm mặt đau đớn. Jimin thấy vậy thì khoái chí lắm, chàng ta ngửa cổ lên trời cười khành khạch, báo được thù vụ giẻ lau bảng mà.

Jungkook cũng không chịu thua, ngay lập tức túm lấy cánh tay đang thò ra ngoài của Jimin mà kéo mạnh. Jimin la lên bài hãi, mặt dính vào khung sắt cửa sổ, bẹp dí:

- Mày làm gì thế? Biết đau không hả? Bỏ tay tao ra!

- Mày chẳng vừa đập vào mặt tao còn gì? Đau lắm chứ bộ. Xin lỗi tao đi thì tao bỏ!

- Không! Còn khuya! Á... á... á...

Jimin càng nói, Jungkook càng kéo mạnh hơn. Lát bỏ ra, tay Jimin dài thêm vài centimet thì đừng hỏi tại sao.

- Ờ, có chí khí! "Em xin lỗi Jeon đại ca, lần sau em không dám thế nữa!". Nói đi tao tha!

- Đồ đục nước béo cò! Quân đê tiện!


- Quá khen quá khen!- Jungkook cười giả lả rồitiện tay giật thêm một cái làm Jimin hét lên đau đớn.

- Để-để tao nói. E-em xin lỗi Jeon đạica, lần sau em không dám thế nữa~

Mấy đứa kia đứng nhìn màn ''em - đại ca'' ngọt xớtcủa hai đứa thì cười như điên như dại. Seokjin ôm bụng, thở chẳng ra hơi, mãi mớithốt nên lời:

- Thôi, tha cho nó đi mày!

Jungkook nghe cũng xuôi xuôi. Trước khi buôngtay Jimin, chàng ta còn tranh thủ giật nốt mấy phát cho thêm phần vui vẻ. Yoonjiđang lau bảng cũng vội vã vứt toẹt cái giẻ ra sàn, chạy lại chỗ hai đứa, mặtkhó đăm đăm:

- Hai bạn này rối đội hình quá, khỏi làm nữa, xuốngdưới dọn sân sau đi!

Jimin và Jungkook nhìn nhau, gầm ghè một lúc rồicũng hậm hực đi xuống dưới lầu. Yoonji thở phào nhẹ nhõm, trông mấy đứa này mệtquá! Nhưng vừa thở ra, chưa kịp hít vào thì Yoonji đã mém xỉu. Đập vào mắt nhỏtổ trưởng gương mẫu là cảnh Namjoon và Hoseok đang chăm chỉ dùng dao lam cạobàn mà không quên thổi phù phù làm mùn bắn tung tóe vào mặt nhau. Lớn đầu rồimà còn nghịch dại! Không tách hai đứa này ra thì không xong. Yoonji trân trốinhìn toàn cảnh một hồi rồi nhịp nhịp tay lên mặt bàn:

- Bạn Hoseok xuống dưới phụ hai bạn Jimin và Jungkookquét sân đi!

- Tớ cũng xuống. - Namjoon hí hửng giơ tay.

Yoonji nghiêm mặt, đanh giọng lại:

- Không được! Cậu ở trên lớp. Tụi mình phải làmnhanh, còn lớp chiều học nữa mà. Các cậu cứ chơi hoài như vậy đến bao giờ mớixong?

Cả Namjoon và Hoseok đều xị mặt ra. Xuống thì xuống,chấp một mắt, một cái sân với bọn này chẳng xi nhê!

- Quét xong lớp rồi nè! Hai bạn đi đổ rác đi.

''Hai bạn'' Seokjin và Namjoon mặt chảy dài ra cảthước. Gì chớ, có cái thùng rác mà phải xách từ tầng ba xuống tầng một, lát lạiphải xách từ tầng một lên tầng ba, bộ muốn giết người sao? Nhưng việc tổ trưởnggiao, lẽ nào lại không làm. Seokjin chống cằm nghĩ ngợi một lúc rồi ù té chạy.

- Bạn Seokjin không được trốn việc nha! Đứng lại!!!

Không đợi nhỏ tổ trưởng hét đến lần thứ ba, Seokjinvội vã quay trở lại, trên tay cầm một sợi dây dài không biết moi ở đâu ra, mặtmày hí ha hí hửng:

- Nè, Namjoon, mày buộc cái này vào thùng rác rồithả xuống. Thằng Hoseok đổ xong thì mình kéo lên. Đỡ phải đi lại nhiều!

Nhỏ Yoonji chợt phì cười vì sự láu cá của tổviên; Namjoon thì mừng quýnh, cuống cuồng buộc buộc, thả thả.

Hoseok đứng dưới sân để hứng cái thùng rác mà Namjoonđang treo lơ lửng. Namjoon thì nổi tiếng hay giỡn rồi, chàng ta dứ dứ cáithùng, lúc kéo lên, lúc thả xuống, không cho Hoseok túm lấy. Hoseok tức lắm, cứđứng ở dưới mà chửi đổng lên. Càng chửi, Namjoon càng trêu tợn.

Seokjin đứng ngoài nhìn vào, bực mình không đểđâu cho hết. Seokjin đi chầm chậm ra chỗ Namjoon đứng, tay cầm cái kéo, giả bộcắt cắt mấy đường tạo thành những tiếng lách cách nghe rất vui tai.

- Mày có tin tao mà cắt sợi dây này thì thằng Hoseokăn đủ không?

- Mày dám? - Namjoon mặt đỏ phừng phừng, gầm ghètrong cuống họng.

- Mày không đưa cái thùng này cho nó là tao cắtthiệt đó!

Mặt Seokjin coi bộ rất nghiêm túc, Namjoon cũnghơi hãi. Ai chớ thằng này dễ nó làm thật lắm. Nhìn Seokjin một hồi, Namjoon cườinhăn nhở:

- Nể mày, tao thả.

Cuối cùng, Hoseok cũng túm được cái thùng rácsau bao phút khổ sở, chật vật; làm gì mà bắt cặp với Kim Namjoon là tiêu rồi!

Nhưng mọi sự rắc rối vẫn chưa dừng lại ở đó. Cuốisân trường, chỗ để xe rác, Jungkook và Jimin đang thi nhau hét hò ỏm tỏi:

- Tao nhận xe này, mày lấy cái kia!

- Ok! Đích đến là chỗ thằng Hoseok đứng!

Vừa dứt lời, mỗi đứa đều hùng hục đẩy cái xe cútkít của mình, đua xe (rác) mà. Tiếng bánh xe va vào đá sỏi lộc cà lộc cộc, ráctrong xe bắn hết ra ngoài, lát lại phải dọn mệt đây. Vừa gồng mình phóng, hai đứavừa gào rú:

- Hãy xem sức mạnh ''mui trần một bánh'' củaanh. Chú thua đi!

- Mày ăn quả mơ hơi to đấy! Jeon đạica đây mới là vô địch thiên hạ!

Chẳng hiểu ''vô địch thiên hạ'' hay ''vô địchđâm bậy'' mà cả hai đứa đều đâm sầm vào gốc cây; bánh xe văng ra, thân xe bẹpdúm. Hai đứa nhìn nhau bài hãi rồi chẳng ai bảo ai đều tự động lẳng hai cái xecút kít đã méo mó thảm hại vào thùng rác lớn của trường, sau đó phủ lá khô lên,len lén giấu đi. Ai hỏi thì giả làm mặt ngố: "Ô, em có biết gì đâu?".Nhà trường mà phát hiện ra thì chết chứ chẳng chơi!

Phải đến quá trưa, tổ bốn mới hoàn thành công việccủa mình. Làm thì ít mà chơi thì nhiều, kết quả lại chẳng ra sao, nhưng như thếcũng là cố gắng lắm rồi.

Lúc dắt xe về, thấy nhỏ Yoonji đi bộ, Jimin hí hửngchạy đến, kéo tay Yoonji lại:

- Yoonji lên xe đi, tớ đèo về.

Yoonji cười hiền, lắc lắc đầu:

- Tớ có người đón rồi.

Jungkook không biết từ lúc nào đã theo sát xe Jimin,nghe hết cuộc nói chuyện của hai người. Nhìn bản mặt ỉu xìu như bánh đa chiều củathằng bạn mà Jungkook không nhịn được, vừa đi vừa cười hích hích.

Ra đến cổng, Yoonji vẫy vẫy tay chào mọi người,quàng tay người thành niên bên cạnh rồi nháy mắt với hai bạn:

- Tớ về nha!

Jimin nhìn cảnh này thì chột dạ, ảnh lấm létnhìn anh chàng lạ mặt kia rồi nhìn Yoonji:

- Ai đây cậu?

- Người yêu tớ đó! - Yoonji ngượng ngùng dụi dụiđầu vào cánh tay người thanh niên kia.

Jimin mồm miệng há ngoác ra, cứng đơ, không khépvào nổi. Cái gì cơ chứ? Người-yêu?!

Trong lớp, cụ thể là bàn cuối tổ bốn, có một conmèo ướt mang tên Park Jimin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nở