Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5


Giờ Địa hôm nay là một cơn ác mộng với tụi nhỏ, và cơn ác mộng này còn kéo theo nhiều cơn ác mộng khác khủng khiếp hơn.

Số là đến tận cuối giờ, thầy Địa lại đùng đùng nổi hứng kiểm tra mười lăm phút:

- Tất cả để hết sách vở lên bục giảng. Kiểm tra mười lăm phút, nhanh nhanh!

Thầy chưa kịp dứt lời, tất cả đã giãy lên đành đạch như đỉa phải vôi. Cả lớp nhốn nháo, gào rú có, tru tréo có, rên la có:

- Thầy ơi thầy bảo tuần sau mới kiểm tra mà!

- Sắp hết giờ rồi thầy ơi! Chép đề xong nộp luôn là vừa đó thầy!

Namjoon nhà ta cũng rên rỉ góp vui:

- Thầy ơi, nói lời phải giữ lấy lời; đừng như con bướm đậu rồi lại bay!

Nghe loáng thoáng trong lớp đâu đó còn có mấy giọng nam ồm ồm, tranh thủ lúc hỗn loạn mà hét cho sướng miệng:

- Thầy thất hứa!

- Thầy lật lọng!

- Đả đảo! Đả đảo!

Mấy đứa này chắc định đứng lên khởi nghĩa lật đổ chính quyền đây, nhưng chính quyền đã thẳng tay đàn áp, dẹp tan cuộc khởi nghĩa chỉ bằng một câu nói nhẹ tựa lông hồng:

- Bắt đầu tính giờ! Câu một...

Cả lớp đang ồn ào bỗng chốc im bặt, đứa nào đứa nấy hậm hực lấy sách vở để ra đầu bàn chờ thầy tới thu, miệng thì lẩm bẩm gì đó còn tay thì xé vở cái roẹt.

- Nè, mày học bài chưa?

Jimin lấm lét nhìn Jungkook, thỏ thẻ; để rồi bắt gặp khuôn mặt méo xệch, nhăn nhúm đến khổ sở của thằng bạn:

- Tao không có sở thích tao nhã đó.

Hoseok nghe vậy thì vội quay xuống, trấn an hai bạn:

- Bọn mày yên tâm, tao học sơ sơ rồi, với cả tổ mình đã có Yoonji học bài, lo gì!

Cả bọn ngập chìm trong niềm hoan hỉ, đầu gật lấy gật để. Vậy là tốt quá rồi!

Nhỏ tổ trưởng Yoonji đọc nhỏ xíu, rủ rỉ rù rì nghe như tụng kinh, thế mà chẳng đứa nào dám ho he ý kiến cả. Chị ấy mà giận, không đọc nữa thì chỉ còn nước chép mười lần cái đề bài mà nộp cho thầy thôi.

- Ở nước ta, vùng rừng núi bao gồm núi...

- ... Và rừng! Dễ ẹc, không học tao cũng biết.- Seokjin vừa viết vừa cười khùng khục.


- Đề nghị đồng chí Kim phát biểu ít thôi, không là tôi bắn bỏ!

Jimin nói với lên, đủ để cho Seokjin nghe thấy. Jungkook thấy vậy thì nhéo eo Jimin một cái, gầm ghè:

- Mày có ngồi yên làm bài không? Chết cả lút bây giờ! Yoonji, đọc tiếp đi!

- Ừa, vùng rừng núi chiếm khoảng bảy mươi phần trăm diện tích ở phía Đông, vùng đồng bằng duyên hải ở phía Tây và Nam...

Trong một chốc, cả gian phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng bút máy chạy ro ro trên giấy, tiếng quạt trần phành phạch, thỉnh thoảng xen vào là tiếng loạt xoạt của những trang sách mở ra vô-ý-một-cách-cố-tình.

Cả bọn đang chép hăng say thì bị nhỏ tổ trưởng làm cho cụt hứng:

- Chết rồi! Đoạn này tớ chưa thuộc...

- Hoseok, cái ''học sơ sơ'' của mày đâu, lôi ra xài coi! - Jungkook khều khều vai thằng bạn.

Hoseok mặt mũi đỏ gay, lầm bầm trong miệng:

- Tao mới ''học sơ sơ'' hết phần này thôi.

Cả lũ lặng lẽ thở dài, không ai bảo ai đồng loạt nhìn sang bàn bên cạnh. Tụi nó đang chép ào ào kìa! Địa chớ có phải Văn đâu mà chép kín cả trang giấy thế kia? Bắt đầu sợ rồi đấy! Lũ mọt sách, dừng hết tay lại ngay, bọn tao xé bài của chúng mày ra bây giờ!

Ngay lập tức, Jungkook lôi ra một quyển sách mà mình lén giấu dưới mông lúc nãy, khéo léo không để thầy biết, thảy cho Hoseok. Hoseok dấm dúi cầm quyển sách trong tay, gắt khẽ:

- Sao mày không đọc đi, đưa cho tao làm gì?

- Mày tháo cái ngăn bàn cho tao mượn thì tao đọc cho mà chép.

- Ờ ha~ Ngăn bàn mày bung ra từ hồi nào rồi.- Hoseok cười giả lả rồi rón rén lật từng trang sách- Ok, chép nè. Khí... hậu... nước... ta...

Cứ chép được một chữ, Hoseok lại gập sách lại, liếc về phía bảng xem thầy có nhìn mình không. Có tật giật mình mà! Vì thế nên sắp hết giờ rồi mà cả tổ vẫn chưa chép xong câu một. Jimin chờ mãi mới chép được mấy chữ thì tức lắm, ảnh với lên chọt chọt vào gáy Hoseok mà rít:

- Đợi mày đọc xong chỗ này thì tao đem chăn mền ra đánh được một giấc rồi, đồ con rùa! Trả sách tao đây!

Hoseok bực bội xé trang sách đang chép dở ném cho Seokjin, không thèm đưa cho Jimin nữa, dám chọc mình mà! Cuối cùng nhiệm vụ cao cả lại rơi vào tay đồng chí Kim Seokjin. Quả không nhầm người, Seokjin chép với tốc độ của tên lửa và đọc với tốc độ của máy bay. Cả lũ hoan hỉ, mở cờ trong bụng, tưởng quả này ăn chắc con 100 rồi, ai dè...

- Thầy xuống, Seokjin!

Thầy lừ lừ tiến về phía tụi nhỏ. Thoáng thấy bóng thầy, Yoonji tay đập bồm bộp vào lưng bạn. Seokjin hoảng hốt đến độ tờ phao trên tay bay thẳng xuống đất.

Thầy sắp đến rồi, còn mười bước nữa...

Chín bước...

Tám bước...

Namjoon dùng chân vo vo tờ giấy dưới đất rồi đạp bụp về phía góc tường, chẳng may đạp mạnh quá, tờ giấy bật ngược trở ra, Seokjin lại phải duỗi dài chân ra khều tiếp.

Thầy đủng đỉnh bước tới, dựa vào bàn Seokjin, cười niềm nở:

- Hai em nhặt giùm thầy tờ giấy dưới chân nào!

Yoonji ôm mặt đau khổ, Hoseok lấm lét nhìn thầy, Jimin hóa đá, Jungkook lấy tay lau mồ hôi đổ ra ầm ầm. Seokjin thì khỏi nói, chết lâm sàng từ hồi nào rồi!

Namjoon chớp chớp mắt nhìn thầy, tự nắn bóp tay mình cật lực, nom ảnh chẳng khác gì Hòa Thân trong phim "Tể tướng Lưu Gù" khi đứng trước mặt vua Khang Hy cả:

- Tờ giấy xì mũi của em thôi thầy ơi! Nhặt lên làm gì, dơ hầy mà thầy~

Thầy mỉm cười, coi bộ cũng đẹp trai lắm:

- Giấy xì mũi mà em nam bàn dưới xé từ quyển sách của bạn đằng sau giấu dưới mông ném lên hả?

Thầy tuôn cho một lèo. Ồ, xong luôn nhé! Hết cãi nhé! Bắt tận tay day tận trán luôn rồi nhé! Trong lúc như vậy mà Namjoon vẫn nói được một câu bông phèng:

- Cái này gọi là đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết đó thầy~

Cũng vì cái sự đoàn kết này mà tụi nhỏ khỏe re, khỏi cần chép bài chi nữa cho mệt vì thầy đã thưởng cho mỗi đứa một quả trứng rồi. Thầy còn khen tụi nhỏ sướng, mấy ai không cần làm bài mà vẫn có điểm đâu?

- Thầy ơi, tụi em trót dại, thầy tha cho tụi em đi. Thầy đừng ghi vào sổ đầu bài...

NhỏYoonji giọt ngắn giọt dài đứng trước mặt thầy năn nỉ. Mấy đứa tổ viên tổ bốncũng theo Yoonji mà bu đầy quanh bàn giáo viên, chân tay (giả vờ) khúm núm, đầucúi cúi ngậm ngùi, mũi sụt sà sụt sịt. Ai biết được rằng cả bọn đang diễn tròchớ, chỉ có nhỏ Yoonji là khóc thật thôi; mấy đứa kia đứng cho có lệ, cho đẹp độihình, còn mấy tiếng sụt sịt là do Namjoon thêm vào và đặt tên là ''hiệu ứng âmthanh''.

Sau một hồi mè nheo, khóc lóc thảm thương, rốtcuộc thầy cũng tha cho tụi nhỏ.

Ôi, thầy thật vĩ đại! Vĩ đại đến nỗi không ghitên tụi nhỏ vào sổ đầu bài mà trực tiếp nói cho thầy chủ nhiệm Bang. Thầy BangBụng Phệ bình thường hiền hiền vậy thôi, chớ có chuyện gì thì thầy cũng nghiêmkhắc lắm. Phen này tiêu thật rồi!

Nhìn mặt thầy Bụng Phệ đỏ phừng phừng, ngực phậpphồng cũng đủ hiểu thầy đang tức giận như thế nào.

- Các em biết mình đã mắc những tội gì không?

Ai chớ riêng Namjoon là vẫn cợt nhả được, nghethầy nói ảnh lầm rà lầm rầm trong miệng:

- Bọn em chưa kịp thống kê ạ.

May mà thầy không nghe thấy. Cái anh này, đến chếtvẫn không bỏ được cái tật bông phèng, mà cũng vì cái tật bông phèng nên mới chết.

Với một lô một lốc tội: đọc bài, quay cóp, xésách... mức phạt thầy đề ra cho cả tổ vẫn còn nhẹ nhàng chán: trực nhật lớp vàquét dọn cả sân sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nở