4
Tiết hai là tiết Sử. Hôm trước mới học được nửa bài, ai cũng chắc mẩm cô không kiểm tra bài cũ, thế là đứa nào đứa nấy không thèm học, tối trùm chăn ngủ tít mít cho khỏe.
Giờ thì tụi nó đã hiểu câu "Người tính không bằng trời tính": cô kiểm tra những phần đã học! Lúc cô đọc câu hỏi, ai cũng cúi gằm mặt xuống, cố núp sau lưng đứa ngồi trước; đứa nào ngồi đầu bàn, không có ai che thì dựng quyển sách trước mặt, cố thu mình lại. Có một phút trôi qua mà tưởng chừng như một năm.
Cô Sử dòm dòm vào ''quyển sổ sinh tử'' (sổ điểm) rồi ngước lên:
– Có bạn nào xung phong không?
Lớp im phăng phắc, không một tiếng ho he. Cô hỏi thêm vài lần, không thấy hồi âm thì chép miệng:
– Cô gọi bất kì nha~ Em Park Jimin lên bảng.
Cả lớp không ai bảo ai đều hướng ánh nhìn thông cảm về phía thằng bạn xấu số và đồng loạt thở phào.
Dường như chưa tin vào tai mình, Jimin quay ra nhìn Jungkook:
– Tao hả mày?
Nhận được một cái gật đầu ngậm ngùi, Jimin lại khều khều vai tổ trưởng:
– Tớ hả cậu?
Lại một cái gật đầu khác, ngậm ngùi không kém: "Thì lớp mình có mỗi cậu tên Park Jimin mà!". Ôi, đen thôi!
Jimin lừ đừ đứng dậy, làm một loạt các động tác: mở cặp, lấy sách, đóng cặp, (lại) mở cặp, lấy vở, xỏ dép, đóng cúc áo, vuốt tóc; tính câu giờ nhưng chẳng được bao nhiêu. Cả lớp nín thở dõi theo từng hành động của Jimin, như thể ảnh là Michael Jackson tái thế. Chán chê mê mỏi, Jimin dò dẫm từng bước lên bục giảng như đang rà mìn. Các chú trong đội Công binh Đại Hàn dân quốc mà nhìn thấy cảnh này hẳn sẽ run run xúc động mà mời bạn ý về làm chức đội trưởng đội "Rà phá bom mìn" ngay!
Dưới lớp, giọng Namjoon ồm ồm vang lên:
– Vĩnh biệt đồng chí!
* *
Jimin đứng thẳng đuỗn trên bục giảng, tay đúng chỉ quần, mắt mở thao láo, chẳng nói câu nào. Cô giáo ngán ngẩm đọc lại câu hỏi: "Em hãy kể vài nét về tiểu sử Hae BuRu''.
Jimin giật mình, mắt láo liên nhìn mấy đứa tổ mình đang khoa chân múa tay điên cuồng làm ám hiệu mà lẩm nhẩm theo:
– Hae BuRu... l–là một người...
– Không lẽ là hai người mày? – Giọng KwonSoo – tổ trưởng tổ hai vang lên châm chọc.
Tổ bốn đồng loạt quay sang lừ mắt, cái thằng tổ trưởng tổ hai chết tiệt, ngon thì vừa nãy giơ tay trả bài đi, chỉ giỏi phá đám!
Cô nhìn lũ học trò một hồi rồi gật đầu vỗ về:
– Trật tự cho bạn trả lời nào. Tiếp đi em!
Jimin vặn vẹo người, lắp bắp:
– ... Sinh năm 1994... quê ở Ilsan...
Cô nheo nheo mắt, ra hiệu cho Jimin ngừng lại. Cô hít một hơi rồi từ tốn hỏi:
– Em đọc tiểu sử ai vậy?
Dưới lớp có người lè lưỡi, xua tay, mắt híp cả lại: "Hề hề, tao lấy lộn profile của Leader-ssi RM rồi~".
Jimin mặt nhăn như khỉ ăn ớt nhìn Jungkook vừa phát ra một câu như sấm nổ bên tai. Đợi mãi không thấy Jimin trả lời tiếp, cô buồn bã thở dài:
– Em biết mình học trường gì không Jimin?
– Dạ, Hae BuRu ạ! – Jimin vừa trả lời vừa len lén nhìn cô.
– Vậy sao em không biết tiểu sử của ông ấy?
Jimin liếm môi, liến láu:
– Chẳng lẽ học ở đâu thì phải biết tiểu sử của người được đặt làm tên trường sao cô? Thế nhà cô ở đâu?
Cô giáo lo lắng nhìn Jimin, không hiểu cậu học trò này lại định bày trò gì đây!
– Nhà cô ở đường Ko JuMong, sao em?
– Thế cô biết tiểu sử ông ấy không?
Hỏi lãng nhách! Ai đời lại đi đố giáo viên Lịch sử về môn Sử?!
– Đương nhiên rồi. Ko JuMong là vị vua đầu tiên của Triều đại Kokorea và là vị anh hùng khai quốc của đất nước Triều Tiên xưa, ông lên ngôi vào khoảng giữa thế kỷ thứ ba, lấy hiệu là JuMong Vương...
Jimin mắt đảo như bi, cố nhớ ra mấy cái tên, nhưng mỗi lần đọc lên cô đều trả lời được hết.
– Lee MyungBak?
– Là tổng thống thứ mười và cũng là tổng thống hiện nay của Hàn Quốc.
– Hwang SokYoung?
– Hwang SokYoung là một nhà văn nổi tiếng, ông sinh ngày 4 tháng 1 năm 1943 tại Trường Xuân, tỉnh Quế Lâm, Trung Quốc. Lúc ấy nơi này là Mãn Châu Quốc đang nằm dưới sự cai trị của Nhật Bản...
– Dạ được rồi ạ!
...
– Jeon KeoPi thì sao ạ?
Cô Sử bối rối. Chết rồi, ông nào đây ta? Aigoo~ Sao mãi không nhớ ra gì cả. Cô lúng túng nhìn Jimin đang ngoác miệng vui sướng vì sự ngắc ngứ của cô:
– Ai vậy em? – Cô đưa tay lên ngực, vuốt vuốt cho bình tĩnh.
– Bố bạn Jungkook lớp mình đó cô! – Jimin trả lời trong hả hê.
Cô giật thon thót rồi lấy tay chấm chấm mồ hôi đang vã ra trên mặt, cầu hòa:
– Em hỏi vậy sao cô trả lời được?
Jimin cười khì, nhìn cô mà cười toe toét:
– Thì cô bảo phải biết tiểu sử của những người có liên quan đến mình mà! Cô là cô giáo thì phải biết lí lịch của phụ huynh học sinh chớ?
Cô không nói gì nữa mà thả cho Jimin về. Jimin chạy ù về chỗ, vừa thấy bóng đồng đội tổ bốn thì bắt đầu ưỡn ngực, chân đi khệnh khạng: "Anh đã chiến thắng trở về!". Cả tổ không kìm được mà gục trên bàn cười rúc rích, vai rung bần bật.
Cô Sử vẫn chưa bỏ cuộc, có lẽ cô quyết tâm phải kiếm được điểm 100 để mở sổ cho ngày hôm nay. Sau khi hoàn hồn về phần trả lời bài cũ của Jimin, cô đã lấy lại vẻ tươi tỉnh:
– Cô gọi tiếp nhé! Em Kim Nam–
Namjoon giật mình, tim đập bình bịch chỉ muốn rớt ra ngoài. Cô nghĩ một lúc rồi nói tiếp
– Thôi, em Jungkook có bố Jeon KeoPi lên bảng!
Jungkook ngẩn tò te một hồi rồi từ từ quay qua Jimin, mắt long lên sòng sọc, mặt đỏ tưng bừng vì tức. Jimin nhe răng, phẩy tay: "Tao không cố ý chơi mày đâu nha!". Jungkook hậm hực lên bảng, đương nhiên được cô cho về chỗ ngay sau một câu trả lời ngon ơ: "Em chưa học bài ạ. Cô cho em khất lần sau!". Lúc về chỗ, Jungkook vẫn lườm Jimin như lúc nãy mà dùng cùi chỏ ghè ghè vào đầu bạn: "Tao ghét mày!".
Tiết học kết thúc trong nỗi thất vọng vô biên của cô Sử, niềm vui sướng hân hoan của những đứa không bị gọi lên bảng và sự tức tối của người ''bỗng dưng bị gọi lên bảng''.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro