2
Sáng, Jimin dậy thật sớm, ăn qua quýt cho xong bữa rồi đạp vù đến trường. Bạn ấy phải đến sớm để còn chép bài, ghi điểm với người đẹp Yoonji.
Lúc Jimin đến trường, trường vắng hoe. Jimin chạy ngay lên lớp. Mới sáng sớm đã thấy cái bản mặt xám xịt của tên cùng bàn rồi, có lẽ hôm nay sẽ là một ngày thực xui xẻo đây!
Jimin phăm phăm bước tới, ném bụp cặp sách lên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, chẳng thèm chào Jungkook một câu. Thực tình Jimin muốn mở miệng ra hỏi: "Jungkook ơi mày làm bài chưa, cho tao chép với!" nhưng cứ nghĩ đến cái câu ''Mày có học hành gì đâu!" của Jungkook sáng hôm qua là Jimin lại thôi, hỏi thì mất thể diện lắm, đành nín thinh vậy.
Ngồi được một lúc, đột nhiên Jungkook cất lời:
– Làm văn chưa?
Jimin vui mừng còn hơn cả Christopher Colombus tìm ra Châu Mỹ năm 1492, nhưng ảnh kiềm chế để không thốt lên câu "Ôi, tuyệt vời!".
– Chưa, chưa. Bận quá, không có thời gian làm!
Jungkook nhìn từ đầu xuống chân Jimin, hừ mũi một cái rồi quay đi, lục cặp lấyra một quyển vở đưa cho thằng bạn:
– Nè, chép đại đi. Nhớ đừng chép y xì.
Jimin chộp ngay lấy quyển vở trên tay Jungkook rồi chép lấy chép để:
– Mày đã nói vậy thì tao chép thôi chớ tao báu bở gì mấy cái này.
Jungkook nói bằng giọng nhẹ tênh:
– Không báu gì thì trả tao, khỏi chép!
Với Jungkook, lời đó nhẹ tênh, nhưng với Jimin, đó chẳng khác nào đem tảng đátrăm cân đè thẳng lên đầu. Rủa thầm trong bụng mấy tiếng, Jimin liếm môi, đánhtrống lảng:
– Biến tấu, biến tấu, không giống bài nhau.
Cô Park dạy Văn thân yêu của tụi nhỏ mà thấy được những dòng ''biến tấu'' của Jimin,hẳn cô sẽ té ngửa ra sàn. Ai đời bài của con người ta thế này: "Đến với Busan quê tôi, các bạn sẽ được tận mắt thấy nhữngcánh đồng lúa xanh mơn mởn..."; thì bài của Jimin đã sửa thành thế này:"Đến với Busan quê tôi, các bạn sẽ được tận mắt thấy những cánh đồng lúa đỏ quànhquạch...".
Công nhận là bài có biến tấu một chút, nhưng cái một chút của Jimin đủ để biếnmột con gấu thành con heo, một con mèo thành con chuột. Chẳng biết cậu chàng lơđãng thế nào mà có thể viết ra những dòng như vậy, phải thầy cô nào khó tínhhẳn sẽ hào phóng tặng Jimin vài quả trứng về chơi cho đỡ buồn.
Ấy vậy mà khi biết cô không kiểm tra vở, Jimin xem chừng tiếc rẻ lắm, lâu rồimới có dịp làm bài mà. Jungkook ngồi kế chỉ còn nước nhìn Jimin trân trối,thỉnh thoảng lại lôi chuyện đó ra trêu Jimin:
– Mày lấy tao mượn cái bút ''đỏ quành quạch'' tí nào!
Và với những lần như thế, Jungkook không ăn vài đấm của Jimin mới là lạ, thế màcả buổi cứ ngồi trêu Jimin suốt. Có lẽ chàng này bị bệnh thèm ăn đấm kinh niên!
Namjoon, Seokjin và Hoseok chẳng khác Jimin là mấy, cũng đến từ sớm ngồi chépbài. Chỉ có nhỏ tổ trưởng là gương mẫu nhất, đã làm bài ở nhà và... mang ra choba tên tổ viên lười biếng còn lại chép.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro