13
Chiều nay là buổi học phụ đạo đầu tiên.
Còn mười phút nữa là tới giờ vào lớp mà Namjoon mới lò dò xuất hiện trước cửa nhà Jimin. Lẽ đương nhiên, Namjoon phải đạp hùng hục mới mong kịp giờ.
Ngồi sau Namjoon, bỗng dưng Jimin thấy thật lạ lẫm. Phải nói thế nào nhỉ, tấm lưng này chẳng giống tấm lưng của ai kia chút nào - người mà bảnh mắt ra đã có mặt trong phòng khách nhà Jimin để nhâm nhi tách trà nóng, đợi Jimin xuống rồi cả hai cùng tung tẩy đi học.
Ừ, cũng đúng thôi, Jungkook và Namjoon, ngay cái tên cũng khác nhau rồi, đương nhiên cái lưng cũng phải khác nhau chứ.
Để mặc Namjoon cuống cuồng đạp, Jimin thảnh thơi ngồi ngẫm nghĩ và phân tích rồi tự hài lòng với phát hiện lí thú của mình.
Đáng ra buổi đầu tiên, cô Kim cho nhóm ôn tập về phần văn Tự sự, nhưng cảm thấy không cần thiết lắm, cô lại thôi. Cô chuyển ngay sang phần văn bản Nghị luận. Dạng bài khá khó, lại là nhóm học sinh yếu, cô phải để dành cả buổi trưa để soạn một giáo án vừa ngắn gọn, vừa hấp dẫn lại dễ hiểu, vậy mới mong thu hút được đám học trò.
Cô nở một nụ cười tươi nhất có thể để nhập bài:
- Văn Nghị luận rất cần thiết trong cuộc sống của chúng ta. Ví dụ như bây giờ, mình cần thảo luận về vấn đề "Trứng có trước hay gà có trước?"...
Cô chưa kịp dứt lời, cả nhóm đã nhao nhao:
- Trứng!
- Gà!
- Thịt gà ngon hơn!
- Trứng ốp la!
Cô hoảng hốt lấy tay lau mồ hôi đang đổ ra ầm ầm trên trán. Cô nhìn Jimin đang gân cổ "trứng trứng gà gà" mà mỉm cười:
- Thôi được rồi, vấn đề này tạm thời chưa bàn đến. Em Jimin có thể giải thích vì sao em chọn "gà có trước trứng" không?
- Vì em thích! - Jimin thản nhiên đáp.
Namjoon chưa đợi cô hỏi đến mình đã vội vã chen vào:
- Còn em chọn trứng vì bạn Jimin chọn gà rồi, đụng hàng chán lắm.
Cô nhìn đám học sinh nhộm nhoạm rồi thở dài thườn thượt. Có lẽ quãng đường đi tới thành công vẫn còn gian nan lắm. Cô chán nản ngồi phịch xuống ghế, giở sách ra:
- Thôi, mình vào bài luôn nhé, cô nghĩ không cần thông qua ví dụ nữa. Các em ghi này, Nghị luận là...
Bình thường thì không sao, nhưng hễ cứ tới thứ ba, năm, bảy, Seokjin lại vác cái bản mặt như đâm lê đến lớp. Khác với Seokjin, Namjoon và Jimin lại xách theo bộ mặt sầu thảm, ai hỏi cũng chỉ đáp gọn lỏn: "Chiều học thêm Văn!".
Cũng phải thôi, Namjoon và Jimin là hai đứa lười nhất hội. Hễ bố mẹ cứ sểnh mắt ra là hai chàng liền tìm cớ lỉnh đi chơi, nay bị ép đi học, lại là học thêm Văn, hỏi sao không rầu cho được.
Chiều thứ bảy, phải cố gắng lắm cả hai mới lết được vào đến lớp. Mới nghe chữ "học" thôi mà chân tay đã bải hoải bài hoài, nghe đến chữ "Văn" là hai mắt tự động díp lại, chỉ muốn trải mền ra giữa lớp nằm quay lơ trên đó đánh một giấc ngon lành.
Ngồi trong lớp, Jimin không sao tập trung nổi. Nhìn tán cây xanh, tưởng tượng ra vài quả xoài non treo toòng teng trên đó, bụng dạ cứ gọi là sôi lên sùng sục. Nhìn ra khoảng sân rộng, lại nghĩ đến lúc cả lũ túm tụm chơi đá banh, mồ hôi nhễ nhại, lấm lem bùn đất nhưng vui nổ trời.
Hết nằm lại bò, Jimin uốn éo trên ghế mãi mà chẳng ghi nổi chữ nào vào vở. Đã thế, chốc chốc Jimin lại quay sang hỏi Namjoon:
- Sắp hết giờ chưa?
- Mới vào tiết có mấy phút mà mày. Aish~ Oải thấy cụ nội - Như nghĩ ra điều gì đó, mắt Namjoon sáng bừng lên - Hay tao với mày chơi gọi số giết thời gian đi!
Jimin hoan hỉ gật đầu.
Gọi đến gần hai chục ô mà vẫn chưa hết tiết. Gọi riết cũng chán, tụi nhỏ lấy mấy tờ giấy vừa chơi ra gấp móng rồng, đeo vào mười ngón tay rồi ra sức cù nách thằng bạn bằng mấy cái móng quái quỉ ấy.
Cô đang giảng bài, thấy bên dưới ồn ào thì nhăn mặt khó chịu, nhắc nhở. Hai đứa lỏn lẻn dạ vâng rồi giả vờ lôi bút ra viết nhăng viết cuội vào vở cho cô đỡ nghi. Cô mà kiểm tra vở, đảm bảo cả hai chỉ còn nước úp mặt vào tường tự kiểm điểm, lúc ấy chắc dơ bằng chết. Ai đời quyển vở sạch sẽ tinh tươm là thế, Namjoon lại chép mấy cái lời bài hát nhố nhăng vào: "Lệ hoen ướt khóe mi cay, trong lòng anh vẫn luôn mong chờ. Chờ ngày mai ánh nắng lên xua tan băng giá...".
Một Namjoon đã sợ, nay lại còn thêm cả Jimin. Lời lẽ đẹp đẽ gì cho cam mà Jimin cứ thích tương vào vở, toàn những "Namjoon là con tao", "Namjoon ị ra giun làm thun buộc tóc", ...
Cả Namjoon và Jimin đều hí hoáy viết, coi bộ nghiêm túc lắm, cô cũng an tâm phần nào mà tiếp tục giảng bài.
Kì cạch mãi mới tới ra chơi. Chuông vừa reo, đứa đang viết được nửa chữ cũng vội gấp vở vào, đứa đang bò trên bàn thì ngay lập tức chuyển sang động tác trườn - trườn ra cửa rồi chạy hùng hục đi đâu đó không biết.
Jimin vặn vẹo người, không ngừng lèm bèm:
- Ngồi cả buổi có được chữ nào vào đầu đâu. Thà cô để thời gian đấy cho tụi mình ra căng-tin làm vài bát mì còn hơn, không thì cô cho học năm phút rồi về sớm bốn mươi phút cũng đuợc.
- Muốn cô cho về sớm có gì mà khó.- Namjoon nhếch mép rõ gian - Theo tao.
Chưa kịp để Jimin thẩm thấu câu nói vừa rồi, Namjoon đã lôi xềnh xệch Jimin lên bục giảng, tiện thể kéo nhỏ MunJi đang ngồi đọc truyện ở bàn bên theo luôn.
- Cậu! - Namjoon chỉ vào MunJi - Ra cửa đứng canh, thấy thầy cô nào đi qua phải báo cho bọn tớ, nghe chưa?
MunJi vừa định mở miệng ra hoạnh hoẹ, sao cậu lại bắt tớ làm thế, thì đột nhiên im bặt khi thấy Namjoon lục đục trèo lên chiếc ghế dựng giữa bảng để với tới cái đồng hồ treo tường, đằng sau là Jimin đang gồng mình giữ chặt cái ghế.
Ra là tụi Namjoon định chỉnh giờ nhanh lên. Hội này liều thật, lỡ cô biết, chắc cô cho cả nhóm học thêm ba tiết nữa quá. Nghĩ vậy, MunJi ton tót chạy ra canh cửa, vừa nhìn bên ngoài vừa dòm bên trong, trống ngực đập ruỳnh ruỳnh theo điệu ChaChaCha, dù nó không thích Tây Ban Nha lắm.
Mà hai cái đứa này thật là, làm gì thì làm nhanh lên, còn đứng đó chòng ghẹo nhau:
- Trông mày y chang con thạch sùng đang bò dính trên tường. - Jimin ngước lên nhìn Namjoon, nhăn nhở.
Namjoon nhấc một chân lên, giả bộ đạp đạp:
- Tao lại đạp cho mày một phát dính đất bóc ba ngày không ra giờ!
Jimin nghe xong, không sợ đã đành, lại còn giương cái mặt ra thách thức làm Namjoon tức muốn xịt khói lỗ tai. Xốn mắt không chịu được, nhỏ MunJi ngó vào, tru tréo. Người ta thì lo bằng chết mà hai bố tướng cứ đứng đấy dưỡn dẹo thôi.
Thất kinh trước một MunJi chằn lửa, Namjoon cuống cuồng chỉnh lại đồng hồ rồi treo vội lên tường. MunJi thở phào nhẹ nhõm, mấy đứa cùng lớp - không biết từ lúc nào đã đứng cạnh con nhỏ - cũng vuốt mồ hôi, cười khì.
Xong xuôi, Namjoon đứng ra giữa lớp, giọng hào sảng, hai tay khoát khoát rõ là oai:
- Hỡi đồng bào cả nước! Thân là tổng thống ĐạiHàn dân quốc mà tôi chưa giúp được gì nhiều cho mọi người. Nay mới có cơ hộicùng phó tổng thống Park Jimin đề ra luật tiết giảm giờ hành chính, mỗi buổichúng ta sẽ chỉ phải làm việc ba mươi phút và về sớm những mười lăm phút. Đồngbào có thích không?
"Đồng bào" dưới lớp vỗ tay rần rần.Riêng "phó tổng thống" còn xúc động đến nỗi cầm vạt áo chà lên mặt cậtlực, không ngừng hích hích hu hu, "Ngài tổng thống vĩ đại quá!".
Nhưng dù có là tổng thống hay phó tổng thống gìgì đó thì vẫn sợ cô một phép. Cụ thể là khi thấy bóng cô thấp thoáng trên hànhlang, cả ngài "tổng" lẫn "phó tổng" và các "đồngbào" đều nháo nhác chạy như vịt về chỗ ngồi.
Tiết Văn thứ hai trôi qua vùn vụt như tàu tốchành. Cô không hiểu sao mới dạy được chút xíu đã vội hết giờ. Nhưng cũng chẳngcòn cách nào khác, đến giờ về thì phải về thôi, cô đành thả cả nhóm. Cả nhómgào rú ầm ĩ, bọn con trai thì nhảy lên chồm chồm như mấy con tinh tinh trong sởthú, bọn con gái thì cầm guốc vỗ vào nhau lộp cộp, không quên nháy mắt và nở mộtnụ cười rõ tươi với hai ngài "tổng thống".
Nhưng cái niềm vui nhỏ bé ấy chẳng tồn tại đượcbao lâu. Đợi cả lũ nhảy nhót chán chê, cô mới dặn dò:
- Các em về nhà nhớ xem lại bài vở nhé. Cứ thứ bảyhàng tuần, mình sẽ làm một bài kiểm tra viết. Ai được ba lần điểm khá sẽ khôngphải học ở đây nữa, các bạn còn lại sẽ vẫn phải học đều đều. Các em nghe rõchưa?
Vài tiếng "dạ" lí nhí cất lên, xen lẫnnhững tiếng thở dài nghe mà nẫu hết cả ruột.
- Ô la lá! Xong phim! - Cả Namjoon và Jimin đềuquay ra nhìn nhau, cười mà mặt mũi biến dạng thấy sợ. Bây giờ thì biết tác hạicủa việc không ghi chép bài rồi, ngày kiểm tra lấy tư liệu đâu mà viết? Kiểunày chắc suốt đời suốt kiếp phải cắp sách theo cô đi học quá.
Lúc thu dọn sách vở ra về, một số "đồngbào" chạy ra vỗ nhẹ vai "tổng thống":
- Ngài tổng thống này, tình hình là thứ bảy tuầnnày ngài vặn đồng hồ chậm đi mười lăm phút, nha. Viết cho dư dả thời gian.
"Tổng thống" Namjoon cười khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro