12
Vốn dĩ tụi nhỏ cũng chẳng thiết tha gì với môn Văn cho lắm, nhưng sau tiết Văn hôm nay, tất cả đều phải công nhận rằng: môn Văn quá ư là đáng ghét!
Chung qui cũng chỉ vì giờ "Trả bài tập làm văn số 1". Kiểu bài tự sự khá quen thuộc từ những năm học cấp hai: "Tưởng tượng mình là một cô/cậu bé bán bánh mì rong, kể lại câu chuyện cuộc đời mình", thế mà tình hình lớp xem chừng không khả quan mấy. Bói mãi trong hơn hai chục bài, may ra có bảy, tám bài điểm khá; còn lại toàn điểm trung bình, nhiều bài nếu chấm khắt khe dễ bị điểm âm luôn. Bởi thế, thay vì trả bài cho cả lớp rồi dạy bài mới cho lẹ, cô Kim dạy Văn thân yêu của tụi nhỏ quyết định sẽ dành cả hai tiết chỉ để đọc và nhận xét bài của từng đứa một.
Vinh dự thay, cái tên được cô xướng lên đầu tiên là bạn nhỏ Park của tổ Bốn, mà cụ thể là bạn Park Jimin. Nhấp một ngụm trà cho ngọt giọng, cô bắt đầu đọc:
"Nghề cuả em là đi bán bánh mì rong. Em thích nhất là mỗi buổi tối, cả nhà quây quần bên nhau ăn bánh mì ế. [...] Em ghét nhất là thằng nào gọi mà không mua, mắc công em tưởng bở mà chạy như một con trâu điên về phía nó. Những lúc như thế em chỉ muốn cầm cả cái khay bánh mì ụp vào đầu nó thôi, nhưng em không dám, em sợ nó đánh lắm."
Cả lớp cười ồ. Jimin mặt mũi đỏ tưng bừng, vội lấy tay ôm đầu mà gục xuống bàn. Cô ơi là cô! Thà cô cho em mượn vài cái khay tự ụp vào đầu mình còn hơn là lôi em ra làm trò cười cho bàn dân thiên hạ thế này.
Hội Jungkook, Namjoon và Hoseok biết Jimin đang xấu hổ mà nào có tha cho, cả bọn cứ thi nhau chọc ngoáy:
- Ê mày! Tối nay nhớ gọi tao sang ăn bánh mì ế với nhé!
- Cái thằng đấy là thằng nào hả mày? Tao có quen nó không? Nhà nó mạn nào? Nó có mấy chị em?
- Mày chạy từ từ thôi kẻo vấp té đấy mày!
Ruột gan Jimin sôi lên sùng sục, tức quá là tức mà chẳng vặc lại được câu nào; chàng ta chỉ biết với tay đấm lung tung, trúng đứa nào thì trúng. Jimin đánh bách phát bách... trượt, Namjoon chẳng dính quả nào nên sướng run, ngồi cười khúc khích.
- Em Namjoon không phải cười bạn. - Cô Kim bất thần lên tiếng - Kế tiếp là bài của em.
Mặt Namjoon dài ra như quả dưa leo, mồ hôi túa ra ầm ầm sau gáy. Đắm đuối nhìn cô một hồi, ảnh len lén quay xuống dòm Jimin. Quả không ngoài dự đoán, Jimin đã nhanh chóng túm chặt lấy ông thời cơ mà bắt đầu giở giọng bô kích:
- Cô đọc đi cô, tụi em muốn học hỏi bạn ý~ - Vừa nói, Jimin vừa hấp háy mắt nhìn Namjoon, tay úp vào một bên tai rướn rướn ra phía cô, ý bảo: "Ta đây sẽ nghe không sót một chữ nào!".
Namjoon chưa bị Jimin tát bao giờ, nhưng Namjoon biết, nếu Jimin có tát mình thật thì cũng chẳng đau đến mức này. Hành động khiêu khích của Jimin nãy giờ có khi còn hơn cả việc ăn mười cái tát. U là trời, mới rát làm sao!
Ngay khi cô đọc câu đầu tiên, Namjoon đã giả bộ ngó lơ ra cửa sổ.
"Tôi vẫn còn nhớ như in buổi tối kinh hoàng hôm ấy. Bước trong con hẻm nhỏ không một bóng người, linh tính mách bảo tôi có ai đó đang theo dõi mình. Tôi im lặng và rảo bước... Cuối cùng tôi cũng cắt được cái đuôi kì lạ. Bất thình lình, một bàn tay lạnh ngắt túm chặt lấy bả vai tôi. Tôi nín thở quay ra sau...
- Em chạy nhanh quá anh theo không kịp. Em bán cho anh ba cái bánh mì nào.
Là khách hàng của tôi. Quên chưa nói, tôi thường bán bánh mì rong vào mỗi buổi tối...".
.
.
.
- Em gì ơi~ Cho anh ba cái bánh mì. - Jimin giả làm mặt ngầu, nói với lên chỗ Namjoon rồi tự dưng lăn đùng ra bàn cười khành khạch.
Namjoon quay xuống, nhếch mép:
- Cho mày ba quả đấm thì có!
Bắt gặp ánh nhìn chòng chọc của cô, Namjoon lại lật đật quay lên.
Cô thở hắt ra, giọng sầu thảm:
- Có vẻ bạn Namjoon lớp ta rất thích xem truyện kinh dị thì phải...
Seokjin sấn sổ nhảy vào ngay:
- Đúng rồi cô! Hôm nào nó cũng thức đến tận hai giờ sáng đọc ba cái "Tấm vải đỏ" hay "Hồn về trong gió" gì gì đấy! - Nói rồi Seokjin kéo đầu Namjoon lại, lấy tay ấn vào hai bọng mắt thâm quầng của Namjoon - Em nhắc hoài mà nó có bao giờ chịu nghe đâu. Thế nên bây giờ mắt nó mới lồi ra đen sì thế này đây cô!
- Lồi kệ tao! - Namjoon phẩy tay - Cô ơi cô chuyển qua bài bạn khác đi cô!
Cô chán nản đọc tiếp:
- Bài của bạn TaeSan cũng ấn tượng không kém hai bài trước, lồng ghép cả kiến thức vật lí uyên bác, chưa từng thấy bao giờ.
"Niềm vui lớn nhất của em là được cầm tiền sau khi chuyển giao bánh mì cho khách. Dù đứng vuông góc trên nền tuyết lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể em vẫn cứ tăng dần đều, như đặt một ấm nước lên bếp ga, chỉ chờ đủ 100º để sôi thôi."
Rồi lần lượt từng đứa bị cô đưa lên thớt. Cứ mỗi bài đọc lên, lớp lại được thêm một mẻ cười lăn lộn.
"Một ông cụ đi qua, hỏi mua bánh mì, tôi bán cho ông một cái bánh mì. Một bác béo đi qua, hỏi mua bánh mì, tôi bán cho bác một cái bánh mì. Một chị gái rất xinh đi qua, hỏi mua bánh mì, tôi không lấy tiền mà cho chị luôn hai cái bánh mì."
"Bánh mì của tôi để lâu dai nhách nhưng ai hỏi tôi cũng bảo bánh mì mới ra lò. Người ta mua xong toàn chửi tôi là thằng lừa đảo, có ông còn đấm tôi một cái long cả óc."
"Bây giờ thời thế thay đổi, mấy ai còn ăn bánh mì rong, người ta toàn vô tiệm ăn thôi. Em đoán cô lấy lộn tập đề mười năm trước, đề này hết đát lâu rồi."
- Đọc những bài này, cô không thể hình dung ra các em trước giờ học hành thế nào. Tình trạng lớp mình quả là đáng báo động.- Cô đăm chiêu nhịp nhịp tay lên mặt bàn - Cô quyết định gom một số bạn lực viết còn yếu thành một nhóm để kèm riêng. Mình sẽ học vào hai giờ chiều thứ ba, năm, bảy.
Cả lớp nhao nhao, đầu ngoảnh tới ngoảnh lui nhặng xị, xì xầm bàn tán. Học như vậy thì đi đứt ba buổi chiều rồi còn gì, lãng xẹt! Đứa nào lọt vào tầm ngắm của cô thì thôi nhé, chết luôn cho rồi.
- Các bạn có tên sau đây bắt đầu học từ chiều nay luôn. Park Jimin, Kim Namjoon, Im JungAh, Han KwonSoo...
Đứa bị nhắc tên thì ủ dột thảm thương, đứa không bị nhắc thì thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Jimin ngồi im re, mắt thỉnh thoảng lại chớp chớp, Jungkook biết Jimin đang xúc động ghê lắm. Vỗ lưng Jimin vài cái, Jungkook chép miệng:
- Cố lên, học ấm vào thân mình thôi. Học cho giỏi về sau có công ăn việc làm ổn định, khỏi phải bán bánh mì rong nữa mày ạ.
- Mày an ủi tao hay hay tranh thủ cắn tao một miếng thế? - Jimin trề môi.
- Hề! - Jungkook giả bộ mở to mắt đầy kinh ngạc rồi ngang nhiên nhảy sang chuyện khác - Thế chiều nay mày đi bộ đến trường à?
Mặt Jimin đần thối. Chẳng hiểu Jungkook nói gì ráo!
Jungkook vội vàng giải thích:
- Thì bình thường toàn tao đèo mày, mấy chiều tới không học cùng mày nữa thì mày phải đi bộ tới trường chớ sao!
Bấy giờ Jimin mới hiểu. Ra thế, Jungkook lo cho mình không có xe đi. Cơ mà cách Jungkook nói chẳng khác nào bảo ngoài Jungkook ra, sẽ chẳng có ai thèm đèo thiếu gia đây đi học nữa. Khinh nhau quá!
Jimin hừ mũi:
-Toàn lo bò trắng răng. Còn có thằng Namjoon học cùng tao nữa mà, bảo nó qua đónlà được.
Jungkook nghe xong ngẩn tò te một hồi. Hoá racòn có cách này nữa sao? Thật may quá, mém chút nữa Jungkook đã bảo với Jimin,cứ chiều nào Jimin học, mình sẽ chịu trách nhiệm đưa Jimin đi, bao giờ tan họcchỉ cần Jimin nháy máy cho mình là mình tới liền. Nhưng giờ có Namjoon thì tốtrồi, đỡ một công đi lại.
Jimin nhoài người qua Seokjin để túm cổ áo Namjoon,dặn dò:
- Chiều qua đón tao nhá~
- Ờ.- Namjoon gật đầu cái rụp.
Seokjin mắt tròn xoe nhìn Jimin rồi quay sangnhìn Namjoon. Phải mất một lúc lâu, Seokjin mới lắp bắp mở miệng:
- K-không được! Mày đèo nó thì chiều ai đèo taora sân bóng?
Namjoon tỉnh rụi đáp:
- Mày có xe thì tự đi cũng được mà. Thằng Jiminkhông có, tao phải đi với nó.
Namjoon nói câu đấy đủ khiến Seokjin sôi máu rồi,lại còn thêm Jimin nhăn nhăn nhở nhở (trong mắt Seokjin là như thế) hùa vào, Seokjinmuốn xịt khói qua lỗ tai luôn.
- Mà bọn tao đi học chứ ai đi chơi như mày. - Namjooncòn chêm nốt vào.
Bọn tao.
Bọn tao.
Bọn tao.
"Bọn tao" là "bọn tao" nào?Là Namjoon và Jimin á?
Seokjin hậm hực đập thẳng tay lên mặt bàn làm cảlớp giật mình quay ra nhìn. Đợi mãi chẳng có chuyện gì xảy ra, mọi người lại lụcđục quay lên.
- Không.được.đi.chung.- Seokjin rít qua kẽ răng,nhất quyết không chịu thốt ra hai tiếng "bọn mày" để câu "có đủchủ vị". Riêng khoản này cũng đáng để cô gom Seokjin vào chung hội "cầnkèm riêng môn Văn" với tụi Namjoon và Jimin rồi.
Jimin nhíu mày khó hiểu:
- Tại sao?
- Tại... tại...
Seokjin cà lăm mãi mà chẳng nói được tiếng nào.Vỗn dĩ nguyên nhân tại sao, đến bản thân Seokjin còn chẳng biết, chỉ biết rằngmình không hề thích hai đứa kia đi chung một chút nào, thế thôi.
- Tại sao? - Đến lượt Namjoon "thẩm vấn"Seokjin.
Bị cả hai đứa hỏi dồn một lúc, Seokjin đâm quạu:
- Sao sao cái con khỉ. Lũ dở hơi rách việc!
- Ê, mày chửi ai đấy? - Jimin túm cổ áo Seokjin,gầm ghè.
- Chửi thằng nào thằng đấy tự biết!
- Thôi đi hai bạn! - Nhỏ Yoonji luống cuống kéotay Jimin ra khỏi áo Seokjin mà giật mình thon thót.
Yoonji dứt lời, cũng là lúc chuông báo hiệu giờtan trường vang lên. Hên thật, suýt chút nữa là chiến tranh bùng nổ rồi. Khổ, tổcó hai ông tướng nóng nảy quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro