Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người trong hồi ức (2)

...

- Tại sao mày hay nói chuyện rồi cười đùa một mình thế Mẫn?

Đứa bạn cùng bàn quay sang hỏi tôi. Những đứa còn lại trong lớp cũng hướng ánh nhìn kín đáo về phía tôi.

- Tao đang nói chuyện với Quốc mà?

Rồi bỗng nhiên tiếng ồn ào trong lớp im bặt, tất cả mọi người quay sang nhìn tôi - không còn giấu đi sự kín đáo, mà là nhìn thẳng vào tôi, với sự thoảng thốt kì lạ. Tại sao họ đều nhìn tôi như thể tôi là người điên?

- Mẫn, mày rõ ràng biết Quốc đã không còn, chính mày là người không đến thăm Quốc lần cuối cùng vào ngày đưa Quốc đi hỏa táng, vào 2 tuần sau đó mày mới xuất hiện lại. 

- Sau đó tụi tao biết hóa ra mày ở bệnh viện, hôn mê sâu. Mày đang nói gì thế?

Tôi kinh ngạc nhìn đứa bạn, nhìn tất cả mọi người trong lớp, rồi quay qua nhìn Quốc.

Rõ ràng Quốc đang ngồi đó, trước mặt tôi với nụ cười quen thuộc nhưng sao hôm nay ánh mắt cậu ấy buồn thế, cứ như sắp tạm biệt tôi biến mất, Quốc đang ở đây mà, nhưng tại sao không ai tin tôi?

Họ nhìn tôi với ánh mắt đề phòng, nghi ngại.

Tôi không thể tin nổi, tại sao họ lại nói Quốc được đưa đi hỏa táng, tại sao họ lại nói Quốc vỗn dĩ không còn ở đây? Tại sao họ liên tục phủ nhận việc Quốc đang ở đây, tại sao, tại sao..

Tôi đưa ánh nhìn thay cho câu hỏi thành tiếng, Quốc nhẹ nhàng bảo.

- Quốc đã tin là một ngày nào đó Mẫn sẽ nhớ ra được Quốc là ai, nhưng không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy.

Tôi nhìn cậu ấy, tôi nghe trong lòng mình đang dậy sóng, đang hét lên rằng tôi không nhớ gì cả, tôi không hề biết chuyện gì đang xảy ra, rồi bỗng nhiên có điều gì đó thôi thúc tôi muốn nói một lời cuối cùng với Quốc - tự trong tiềm thức mình, tôi biết rằng cậu ấy sẽ biến mất và đây là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, nhưng trước khi tôi thốt lên lời, Quốc đã dần tan biến, cơ thể cậu trở nên trong suốt, rồi khi cậu nhìn tôi mỉm cười thay cho lời tạm biệt, Quốc chỉ còn lại là những hạt bụi nhỏ li ti, rồi chẳng còn lại gì.

Tôi thẫn thờ nhìn theo, mặc kệ những cái nhìn soi mói của cả lớp, tôi cứ thế im lặng hướng mắt ra ngoài hành lang, nhìn lên trời.

Ngày ở nhà sách, Quốc chỉ cúi xuống ghé vào tai tôi thì thầm những câu chữ mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy như đang được nghe một giọng nói thâm trầm quen thuộc ấy của Quốc. 

- Một ngày nào đó nếu sự thật khiến Mẫn đau lòng, Quốc hy vọng sẽ được Mẫn tha thứ cho Quốc. Và đừng tự trách bản thân mình.

Khi đó tôi không hiểu ý cậu muốn nói là gì. Có phải cậu ám chỉ đến ngày hôm nay, ngày tôi nhận ra những ngày tháng bên Quốc vừa qua vốn dĩ chỉ là một phần của hồi ức mà Quốc muốn tôi nhớ lại trước khi tôi thật sự quên mất cậu là ai?

Cậu nói tôi đừng trách mình..đến cuối cùng cậu vẫn dịu dàng mà lo lắng cho tôi như thế.

...

Có điều gì đó chớp nhoáng xuất hiện trong đầu tôi, những kí ức tái hiện rõ ràng, rành mạch như những thước phim dài thuộc về một không gian xưa cũ, ngày tôi và Quốc lần đầu gặp nhau khi gia đình Quốc vừa chuyển đến - hai đứa chỉ mới 14 tuổi, ngày cậu ấy nhìn thấy tôi bị mẹ nhốt ngoài cửa vì đi chơi về trễ - cậu ấy đã ngồi cạnh tôi suốt hai tiếng đồng hồ cho đến khi mẹ tôi tha thứ để tôi vào nhà, ngày tôi nhìn thấy một bạn nữ tỏ tình với Quốc, ngày chúng tôi lang thang dạo nhà sách, ngày sinh nhật tôi - Quốc đã gợi ý cùng nhau đi chơi xa...từng mảng kí ức, từng quãng thời gian chúng tôi gắn bó với nhau liên tục xuất hiện, liên tục trở lại, liên tục nhắc tôi nhớ về hồi ức mà tôi đã quên mất. Cho đến khi một ánh sáng chớp mạnh lóe lên và tắt ngúm, tôi cảm nhận được bản thân đang rơi, rơi từ đâu đó cao lắm, rồi đột nhiên bao quanh tôi chỉ toàn là nước. Tôi không thở nổi, gắng sức vùng vẫy để thoát ra vùng nước lạnh, nhưng dường như có vật gì đó đang đè lên người tôi, rồi tôi mất ý thức dần, buông thõng tất cả mà nhắm mắt.

Khi tỉnh dậy, một phần kí ức của tôi đã trở nên mơ hồ cho đến khi tôi quên hẳn đi. Tôi không còn nhớ về ngày hôm đó, cũng không nhớ về Quốc, không nhớ rằng buổi chiều hôm ấy tôi đã tức giận, nhất mực tranh cãi với Quốc khi lên xe đi về thành phố, không nhớ rằng buổi tối ngày hôm đó chúng tôi đã lìa xa nhau nhanh thế nào.

Tôi đã quên đi tất cả. Thậm chí đến cả lý do vì sao tôi giận Quốc, tôi cũng quên đi mất.

Tôi đã làm gì thế này?..

...

Quốc, đừng sợ mình đau lòng, Mẫn sẽ sống thật vui vẻ cho cả phần của Quốc. Tôi đã muốn nói lời cuối với cậu ấy như thế, nhưng tôi đã im lặng và tạm biệt cậu với một thanh âm không phát thành tiếng mà chỉ mấp máy môi, tôi biết Quốc sẽ hiểu, cậu đã cười trước khi biến mất, cậu đã cười khi đọc được lời nói tôi dành cho cậu. Cậu vốn dĩ luôn hiểu tôi, tôi cũng quên mất điều đó.

... 

Quốc đi, đem theo hết những tình cảm mà chúng tôi còn chưa kịp thổ lộ, đem đi hết những ngọt ngào lẫn kỉ niệm mà chúng tôi cùng nhau đi qua, chỉ còn tôi ở lại, với khoảng trống không thể lắp đầy, với vết thương rộng hoác ở trong lòng chẳng thể chắp vá.

Quốc đi, đem theo luôn lời nói cuối cùng tôi dành cho cậu, đem theo cả sự giận dỗi tôi đã trút lên cậu, đem theo hết những điều sai lầm mà tôi đã gây nên.

Tôi ước gì mình đã không nổi giận.

Nếu như biết đó là ngày cuối cùng chúng tôi ở bên nhau, tôi sẽ không để cơn giận lấn át, che đi hết mọi tình cảm tôi dành cho Quốc.

"Nếu như..."

Đôi khi, tất cả những gì chúng ta cần trong đời chỉ nằm trọn trong hai chữ "an lành."

Cậu nói tôi đừng tự trách mình. Nhưng làm sao tôi có thể không căm ghét chính mình. làm sao tôi có thể quên đi gương mặt buồn bã của Quốc nhìn tôi trước khi chúng tôi âm dương cách biệt? Làm sao tôi có thể tha thứ cho chính mình?

...

Phải mất một thời gian dài, tôi mới chấp nhận được sự thật cậu đã không còn ở bên tôi nữa.

Những long lanh vụn vỡ trong lòng tôi vẫn còn nguyên vẹn, nếu như Quốc đã từng bước đến và vỗ về, thì bây giờ chỉ còn lại mỗi mình tôi tự chắp vá, bù đắp, chữa lành cho vết thương chính mình.

Một ngày nào đó gặp lại nhau, tôi biết tôi vẫn sẽ cười thật tươi, và hỏi cậu ấy rằng.

- Chúng ta vẫn sẽ bên nhau phải không, bạn cũ?.

...

"Tạm biệt người trong hồi ức

Tạm biệt tuổi thanh xuân không hối tiếc

Đâu phải mọi mối tình đều được vẹn toàn?

Thay vì nói rằng hoài niệm anh,

Thà nói rằng hoài niệm bản thân một thời

Từng dũng cảm cười hồn nhiên

Từng dũng cảm khóc hồn nhiên."

- Người trong hồi ức_Milk@Coffee -

----------------------------------------------------
Cam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro