Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người trong hồi ức (1)

Tôi chờ cậu ấy trả lời, nhưng cuối cùng Chung Quốc chỉ mỉm cười và nói rất nhỏ, dường như không thể nghe thấy "Rồi Mẫn sẽ nhớ ra thôi."

...

Tôi có thói quen đến trường sớm hơn nửa tiếng trước khi vào học, tôi thích khung cảnh tĩnh lặng của ngôi trường thân thuộc, chỉ có những hàng cây đứng im lặng, không có âm thanh hỗn tạp, không có tiếng nói cười ồn ào, tôi cứ thế thong dong, nhìn ngắm, ghi nhớ từng ngóc ngách, từng hơi thở của ngôi trường thân thuộc.

Tôi còn đang đứng dưới sân trường ngắm nhìn mây trời thì đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn xoáy vào mình, tôi chột dạ, tìm kiếm ánh mắt đang hướng về phía tôi, khi ngước lên dãy B thì tôi thấy ai đó đứng tựa vào ban công ở hành lang và nhìn tôi chăm chú.

Ánh mắt đó khiến tôi có cảm giác bị nhìn thấu. Cảm giác bị tách lột từng lớp bí mật mà tôi đã cất chặt trong lòng.

Khó chịu, tôi không đấu mắt với người lạ nữa mà đi thẳng về dãy C, vào lớp.

...

Từ ngày hôm đó tôi mới phát hiện rằng hóa ra lớp học của tôi và cậu ta đối diện nhau, chỗ ngồi trong lớp của tôi ở cạnh cửa sổ, chỉ cần nhìn ra ngoài hướng hành lang là sẽ thấy phòng học của người đó.

Tôi quyết định chiều lòng tính tò mò của mình, tìm hiểu xem cậu ấy là ai.

Nhưng tôi chưa kịp bắt đầu thì cậu ta đã đến tìm tôi.

Một cách bất ngờ.

Khi còn đang nhìn về hướng lớp học của người lạ, tôi đã không hề biết rằng cậu ta đã tiến thẳng vào lớp tôi, lại còn đang đứng trước mặt mình, tôi vừa cảm nhận được một ánh nhìn vừa lạ vừa quen đang nhìn tôi, quay mặt qua và ngẩng lên đã thấy cậu đứng đó.

Cậu im lặng, tôi cũng chẳng biết nên nói gì, vì thật ra cả hai có quen biết gì nhau đâu, cứ thế im lặng, im lặng mãi, tưởng chừng như cậu ta cứ thế đứng trước tôi cả buổi, chỉ có đôi mắt ngầm đấu trí với nhau. 

Rồi đột nhiên cậu ấy cười, nụ cười vừa buồn vừa ngọt ngào.

- Gặp lại rồi nhỉ, bạn cũ. À, mình là Chung Quốc, trong trường hợp Mẫn đang tự hỏi mình là ai.

Tôi ngẩn người ra trước sự bất ngờ này, chưa kịp đáp lời hay hỏi lại cậu bất cứ câu nào, cậu đã quay lưng trở đi, nhanh chóng như lúc xuất hiện.

Tôi quay sang hỏi đứa bạn ngồi cạnh bên.

- Quốc là ai thế? Mày biết không?

- Cả lớp ai chẳng biết nó, mày với nó thân nhau mà.

Nó trả lời nhìn tôi kì lạ.

...

Tôi nghĩ mãi về câu chào bất ngờ của cậu ấy, Quốc bảo chúng tôi là bạn cũ, nhưng kí ức tôi nói rằng chưa từng gặp Quốc trước đó bao giờ, càng không có chuyện chúng tôi từng là bạn. Vốn dĩ những người bạn của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay, ít như thế thì nếu như Quốc là bạn cũ tất nhiên tôi sẽ biết.

Nhưng tôi không hề có kí ức về Quốc.

Không để tôi tự hoài nghi hay đưa ra bất kì giả thuyết nào, ngay lúc vừa tan học, Quốc đã xuất hiện trước mặt tôi lần thứ hai, vẫn nụ cười dịu dàng phảng phất buồn thương, Quốc hỏi tôi rằng có thể cùng nhau đi về được không, nhà hai đứa vốn dĩ gần nhau. Tôi im lặng thay cho câu trả lời, Quốc cũng không gặng hỏi nữa, tự ý đi bên cạnh tôi.

Từ trường về khu nhà tôi chỉ cách 10 phút đi bộ, nhưng chiều nay bỗng nhiên tôi cảm thấy thời gian như chậm lại, tất cả mọi thứ xung quanh cũng dần mờ nhạt, chỉ còn mỗi tôi và Quốc đi cạnh nhau, chỉ còn tôi và cậu ấy trên thế giới này.

Tôi đã lén nhìn cậu ấy, tôi cố ý bước chậm lại ở đằng sau để có thể quan sát Quốc kĩ hơn. Nhưng rồi không ngờ bị cậu ấy lật tẩy, giọng nói trầm khàn lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía trước, không hể quay lại nhìn tôi.

- Mẫn vẫn cứ tò mò như trước đây nhỉ?

Tôi lúng túng quay nhìn sang chỗ khác. 

- Tôi vẫn không nhớ ra cậu là ai cả.

Tôi chờ cậu ấy trả lời nhưng cuối cùng Quốc chỉ mỉm cười và nói rất nhỏ, dường như không thể nghe thấy. 

- Rồi Mẫn sẽ nhớ ra thôi.

...

Những ngày sau đó, mỗi sáng khi đi học tôi đều thấy dáng vẻ dần quen thuộc của Quốc, cậu đợi tôi, rồi chúng tôi cùng nhau đến trường. Vài ba câu chuyện vô thưởng vô phạt, nhát gừng, lúc gần lúc xa, khi nhanh khi chậm, tôi và Mẫn đã gần nhau hơn, thoải mái hơn sau lần gặp gỡ kì lạ của hai đứa.

Tôi phát hiện hóa ra giữa chúng tôi có rất nhiều điểm chung, tôi thích yên lặng - Quốc cũng không hề ồn ào, tôi hay đi dạo một mình - Quốc cũng thích đi thang thang như thế, những quyển sách tôi đọc chỉ toàn thể loại giả tưởng, hành động, Quốc cũng chẳng hề thích đọc sách tình cảm. Cứ thế chúng tôi khám phá ra ở nhau những điểm giao nhau và đồng điệu, ngày càng thân thiết.

Mỗi ngày ở trường chúng tôi vẫn thường đi cạnh nhau, cùng học, cùng đọc sách, cùng ăn uống, cùng đùa giỡn, cứ đến giờ nghỉ vỏn vẹn 15 phút thì Quốc laị từ lớp cậu đi qua bên lớp tôi.

Ở bên Quốc, tôi thấy những khoảng trống trong lòng tôi được lắp đầy, tôi không còn cảm thấy cô đơn hay thiếu vắng một điều gì đó không thể gọi tên như trước đây nữa. Tôi chỉ muốn được ở bên cậu ấy, vô ưu, vô lo, chỉ làm bạn với yên lặng, làm bạn với sự thấu hiểu không cần phải thể hiện, với sự sẻ chia không cần phải nhiều lời. 

Nhưng vì sao khi tôi trò chuyện với Quốc - hay đi cạnh Quốc thậm chí là ngồi trong lớp cùng nhau, đều có người nhìn chòng chọc kinh ngạc vào tôi rất soi mói? Cũng phải, Quốc khá ưa nhìn, chắc hẳn có nhiều người thích cậu ấy.

...

Một buổi chiều âm u nọ, tôi và cậu ấy hẹn nhau ở nhà sách gần trường, những quyển sách ở nhà tôi đã đọc hết nên tôi muốn mua sách mới, Quốc chỉ đi theo cho vui. Hôm ấy Quốc hơi nhợt nhạt, gần như mất hết năng lượng, tôi hỏi han nhưng cố không để lộ là mình lo lắng cho cậu - Quốc lại cười rồi xua tay.

- Thời tiết chuyển mùa nên sức khỏe bị ảnh hưởng thôi. 

Tôi cũng chẳng gặng hỏi thêm, tiếp tục đi dọc theo những tủ sách mà tìm kiếm một quyển nào dó thú vị.

Tôi lại cảm nhận được ánh nhìn xoáy của Quốc đằng sau tôi, như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu.

Tôi quay lại, thấy Quốc vẫn chăm chú nhìn tôi, cảm giác như cậu vừa để vuột mất một điều gì đó quan trọng lắm, Quốc thở hắt ra, bước đến gần tôi, cúi xuống thì thầm vào tai của tôi những lời nói mang ý nghĩa mà tôi không thể hiểu. Rồi cậu đúng thẳng người, đi ngang qua tôi. 

Chiều hôm đó mưa to, chúng tôi đành ở trong nhà sách đợi tạnh mưa, trong lòng vẫn ngổn ngang vì câu nói vừa nãy của Quốc, mãi suy nghỉ tôi không hề biết Quốc đã chạy đi đâu mất, khi nhận ra cũng là lúc Quốc trở lại, nhìn tôi chẳng hỏi han gì, cứ thế chúng tôi im lặng nhìn mưa bay trắng xóa ngoài trời, ồn ào là thế nhưng lại thật bình yên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro