Chương 67
Điền Chính Quốc vắt tay, nhìn anh không nói lời nào.
Mẫn Doãn Kì luôn muốn kết bạn giao lưu với tất cả mọi người, trong rượu có chất gì hay không, anh biết rất rõ.
Vì vậy, ly rượu tối hôm qua là anh cố ý để cho Điền Chính Quốc uống.
Mặc dù độ cảnh giác của Điền Chính Quốc cao, nhưng anh lại không có chút đề phòng gì đối với Mẫn Doãn Kì, vì thế mới bị trúng bẫy.
Mẫn Doãn Kì bị anh nhìn đến mức phải sợ sệt:
- "Được rồi, tôi thừa nhận, tôi biết ly rượu đó có vấn đề..."
- "Tôi sẽ tìm cậu tính sổ sau."
Điền Chính Quốc lạnh lùng ngắt lời, quay người đi về phòng.
Mẫn Doãn Kì nghe nói, cảm thấy cổ họng hơi lạnh, đã làm việc tốt mà còn bị xử lý!
Bây giờ chạy không biết có kịp không?
Điền Chính Quốc đi đến bên cửa, nhận thấy cửa không đóng chặt, vẫn lộ ra một tia nhỏ.
Trước đó, khi anh ra ngoài đã đóng chặt cửa, nghe thấy cả tiếng khóa cửa.
Đẩy cửa bước vào, anh cúi đầu, liền nhìn thấy một chiếc dép ở mép cửa.
Nghe trộm cũng không biết cách che giấu.
Điền Chính Quốc nhặt chiếc dép đó lên, cầm tới cạnh mép giường, đặt bên cạnh chiếc dép còn lại ở đó để thành một đôi, rồi quay người đến tủ quần áo lấy bộ đồ tắm bước vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng cửa bị khóa lại, Phác Trí Mân mới thò đầu từ trong chăn ra.
Trong phòng tắm có âm thanh nước chảy, Phác Trí Mân mới rũ người bước ra khỏi giường, lấy quần áo ở dưới đất nhặt lên mặc rồi vơ lấy đôi dép, bước nhẹ nhàng ra ngoài.
Bước ra khỏi cửa cậu mới đi dép, đi như chạy vậy.
........
Phác Trí Mân bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Mẫn Doãn Kì và Phó Đình Tây.
Phó Đình Tây bình tĩnh ngồi trên ghế sofa nhưng Mẫn Doãn Kì lại tỏ ra không bình tĩnh, anh lúc thì lắc đầu, lúc lại lắc tay như đang oán trách Phó Đình Tây điều gì đó.
Cậu nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Điền Chính Quốc và Mẫn Doãn Kì vừa nãy ở trong phòng.
Kim Thái Hanh không để ý gì đến Mẫn Doãn Kì, khẳng định là có nguyên nhân gì đó rồi.
Nếu như cậu là Kim Thái Hanh, cậu cũng không muốn để ý gì đến Mẫn Doãn Kì.
Tính cách Điền Chính Quốc tuy có mưa nắng thất thường nhưng ít nhất vẫn còn hơn Mẫn Doãn Kì.
Phác Trí Mân rón rén bước tới, đúng lúc đó nghe thấy Mẫn Doãn Kì nói:
- "Nhất định là kiếp trước tôi đã nợ Đại thiếu gia Điền rồi, vì vậy kiếp này mới đến trả nợ, rõ ràng cậu ta mới là ông chủ lớn của Truyền thông KM nhưng một khi có chuyện là cậu ta liền vung tay để chuyện công ty cho tôi lo liệu, nhưng tôi lại không thể phản kháng, nói việc tối hôm qua đi, tất cả đều là ý tốt của tôi, trong lòng cậu ta không nghĩ chút gì đến việc này sao? Tôi..."
Anh nói được một nửa, nhìn thấy Phó Đình Tây đang nhìn về phía sau mình:
- "Anh nhìn cái gì?"
Mẫn Doãn Kì nhìn thấy ánh mắt của Phó Đình Tây liền quay người nhìn xem sau người mình có gì, khi anh nhìn thấy Phác Trí Mân, anh giật mình thốt ra một câu:
- "Cậu...sao cậu lại ở đây?"
Phác Trí Mân nghiêng đầu, sắc mặt lạnh lùng có chút giống Điền Chính Quốc:
- "Tôi đi ngang qua thôi, anh nói chuyện tiếp đi."
Mẫn Doãn Kì sao dám kể tiếp, anh có thể nói cho Điền Chính Quốc hay Phó Đình Tây là tối qua anh đã gọi Phác Trí Mân đến là để giúp Điền Chính Quốc.
Nhưng nhìn sắc mặt của Phác Trí Mân khi đó anh lại không dám nói những điều đó.
- "Không...không có gì để kể đâu, tôi chỉ là..."
Mẫn Doãn Kì bị Phác Trí Mân nhìn bằng ánh mắt đó, cảm thấy cả người như có chỗ nào đó làm sao ấy.
Đúng là gặp ma, lần trước nhìn thấy Phác Trí Mân còn cảm thấy chắc cậu là người dễ tính.
Nhưng bây giờ, khi anh bị ánh mắt lạnh lùng của cậu nhìn như vậy, cảm thấy như thấy có hình ảnh của Điền Chính Quốc trong người cậu, điều này mới khiến trong lòng anh cảm thấy lo sợ.
- "Ông chủ lớn của KM? Điền Chính Quốc?"
Phác Trí Mân nheo lông mày:
- "Vì thế, lần trước công ty Truyền thông KM gửi cho tôi thư mời phỏng vấn cũng là chủ ý của Điền Chính Quốc sao?"
Mẫn Doãn Kì nhận thấy tình hình lúc đó có chút gì đó không ổn lắm, anh gật đầu rồi lại lập tức lắc đầu phủ nhận:
- "Không...không phải, đó là chủ ý của tôi!"
Phác Trí Mân nhẹ nhàng đáp:
- "Ồ, tôi hiểu rồi."
Nói xong, cậu liền rời đi.
Mẫn Doãn Kì nhìn Phác Trí Mân rời khỏi rồi hỏi Phó Đình Tây:
- "Tôi sao lại cảm thấy có chuyện lớn gì sắp xảy ra?"
- "Ừ."
Phó Đình Tây cũng cho rằng như vậy, anh gật đầu.
Sắc mặt Mẫn Doãn Kì thay đổi, cả người như mất hồn.
- "Hay là tôi chạy trước nhé, bây giờ tôi lập tức trở về thu dọn hành lý."
Mẫn Doãn Kì đứng dậy, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Vừa nhấc chân, anh liền nghe thấy tiếng Điền Chính Quốc từ phía sau mình:
- "Gặp Phác Trí Mân rồi phải không?"
Phó Đình Tây trả lời:
- "Cậu ấy vừa đi rồi."
Mẫn Doãn Kì quay đầu lại, Điền Chính Quốc lúc đó cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mẫn Doãn Kì sợ sệt, nói có chút lắp bắp:
- "Chính...Chính Quốc."
- "Sợ cái gì chứ? Tôi không tìm cậu để tính sổ, lúc đó tôi nói là chỉ để cho Phác Trí Mân nghe thấy thôi."
Điền Chính Quốc cười lạnh lùng nói tiếp:
- "Lát nữa tôi mời cậu uống rượu cùng."
Chỉ sợ lát nữa Điền Chính Quốc không chỉ muốn mời rượu anh, mà còn muốn đánh chết anh.
Điền Chính Quốc định đuổi theo Phác Trí Mân.
Nhưng nghĩ lại, tối qua hai người đã làm việc thân mật nhất với nhau, đó lại là lần đầu của Phác Trí Mân, cậu thẹn thùng với việc này là điều bình thường.
Bây giờ anh đuổi theo, cậu chưa chắc đã muốn gặp anh.
Thế là anh quay lại nhìn Mẫn Doãn Kì:
- "Đi theo tôi tới công ty."
- "Không cần đâu, tôi còn chưa ăn sáng nữa."
Điền Chính Quốc gật đầu:
- "Tôi cũng chưa ăn sáng, cùng nhau đi ăn vậy."
Bây giờ anh chỉ muốn chạy trốn thôi.
........
Khi Phác Trí Mân trở về biệt thự vẫn còn sớm.
Một đêm không ngủ, cậu rất mệt nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Lúc bước lên lầu, cậu gặp Trịnh Hạo Thạc đang đeo cặp bước xuống.
Trịnh Hạo Thạc ngáp ngủ, nhìn thấy Phác Trí Mân, cậu nhóc bất ngờ:
- "Aizz, anh Trí Mân tối hôm qua ra ngoài à?"
- "Ừ, đi đến chỗ bạn anh có chút chuyện."
Sắc mặt Phác Trí Mân có chút không tự nhiên.
Trịnh Hạo Thạc tưởng rằng cậu sợ Điền Chính Quốc biết chuyện cả tối qua cậu không về nên ngạo mạn vỗ ngực mình rồi nói:
- "Yên tâm đi, em sẽ không nói cho anh em đâu, dù gì chũng ta cũng cùng hội cùng thuyền mà."
- "Được rồi, em mau đi học đi."
Phác Trí Mân chạy thật nhanh về phía phòng của mình.
Cậu ôm quần áo bước vào phòng tắm, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của mình qua gương rồi sau đó chuyển qua đỏ ửng.
Trong đầu cậu lại lóe lên những lời của Mẫn Doãn Kì.
Điền Chính Quốc quả thực là ông chủ lớn đứng phía sau của Truyền thông KM.
Chỉ trong 10 năm ngắn ngủi , KM đã trở thành ông chủ lớn đứng đầu trong vòng giải trí.
Nhưng Điền Chính Quốc năm nay cũng chỉ mới 27 tuổi mà thôi.
Nếu như không nghe thấy những gì mà Mẫn Doãn Kì nói, đến giờ cậu cũng không biết Điền Chính Quốc là ông chủ lớn phía sau của Truyền thông KM.
Đây đúng là người đáng sợ, không biết còn giấu bao nhiêu bí mật trong người mình nữa.
Có phải quyết định tối qua của cậu quá bồng bột rồi hay không?
........
Cả đêm Phác Trí Mân không ngủ, sắc mặt rất kém, cậu thay đồ rồi đi đến Phác Thị.
Trên đường đi, tự nhiên cậu có tâm trạng nhớ đến chủ đề thảo luận trên mạng tối qua.
Phác Thị chắn chắn tối qua đã mở một cuộc họp khẩn rồi.
Chuyện lần này, cộng với hiệu ứng người nổi tiếng của Điền Tuấn Tú, e là không dễ dàng giải quyết.
Có lẽ chuyện lần này đúng là có thể khiến Phác Trí Thành mời ông cụ Phác về nước. Bước vào Phác thị, Phác Trí Mân cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở công ty.
Cậu gặp Phác Ngọc Băng ở phòng nghỉ cho nhân viên.
Trong mắt cô tràn đầy tơ máu, thể hiện rõ ràng tối qua không ngủ ngon giấc.
Cô vừa thấy Phác Trí Mân đã đạp giày cao gót đi tới:
- "Cậu muốn hủy hoại Phác Thị đúng không? Từ sau khi cậu đến, Phác Thị chẳng yên ổn được ngày nào cả."
Phác Trí Mân không nói lời nào.
Cậu sinh ra ở nhà họ Phác đã sống yên ổn được ngày nào chưa?
Lúc cậu bị ép phải gả vào nhà họ Điền có sống yên ổn được ngày nào chưa?
- "Tôi không muốn hủy hoại Phác Thị, cũng tự nhận bản thân không có năng lực cao siêu như vậy, Phác Thị là do ông nội gầy dựng, mấy chục năm nay vẫn luôn là nhãn hiệu lương tâm trong ngành cho nên sao lại biến thành thế này, trong lòng chị lại không biết sao?"
Phác Trí Mân không hiểu quản lý kinh doanh lắm nhưng cậu vẫn biết đến tình huống đại khái ở đây.
Năm đó, cụ Phác gầy dựng Phác Thị từ hai bàn tay trắng, ông cư xử rất khôn khéo, tính tình cũng hiền lành, mánh khóe kinh doanh không tính là cao siêu, nhưng thắng người khác ở thái độ làm người, trong tính cách cũng có chút cố chấp.
Nếu nói không gian manh thì không nên làm kinh doanh, thì đúng là cụ Phác thiếu điểm "gian" này, cho nên Phác Thị tồn tại mấy chục năm rồi, ngoại trừ bị gán cho mác "nhãn hiệu lâu đời" thì cũng chẳng có bước tiến lớn.
Cụ Phác giao Phác Thị cho Phác Trí Thành, mấy năm đầu, ông còn sản xuất những sản phẩm đàng hoàng, thời gian mấy năm trôi qua, ông cũng ngày càng tự mãn, bắt đầu giở trò bịp bợm.
Cho đến quãng thời gian trước, hạng mục xuất hiện thiếu sót, mắc xích tài chính trong công ty cũng nảy sinh vấn đề, tiếp theo lại bị bóc phốt về sự tình đen tối trong công xưởng, Phác Thị rơi vào nguy cơ lớn nhất từ khi thành lập đến nay.
- "Ngụy biện!"
Phác Ngọc Băng vốn chẳng đặt Phác Trí Mân vào trong mắt:
- "Cậu có bản lĩnh thì đi theo tôi tới nói với bố đi."
- "Đi thì đi!"
Thật ra, Phác Trí Mân cũng không muốn nhìn Phác Thị cứ thế sụp đổ, ở đây có rất nhiều nhân viên đi theo cụ Phác từ đó tới giờ, làm việc trong công ty hơn nửa đời người, họ thật sự có tình cảm với Phác Thị.
Cậu không phải thánh nhân, xét theo góc độ ân oán cá nhân, nếu Phác Thị sụp đổ mất, trong lòng cậu có lẽ cũng sẽ cảm thấy vui sướng.
Thế nhưng, sự vui sướng trong lòng cũng chỉ trong chốc lát, nếu Phác Thị thật sự như thế, số lượng lớn nhân viên sẽ thất nghiệp.
Cậu không thể giả vờ câm điếc hay giả vờ không biết gì cả.
Điền Chính Quốc là ông chủ phía sau của truyền thông KN, như vậy, chắc chắn một tay anh bày ra chuyện của Điền Tuấn Tú.
Vì muốn ép cụ ông Phác về nước, anh đã liên tục ra tay trong tối, nếu như cụ ông Phác vẫn không về, không chừng anh sẽ trực tiếp chơi Phác Thị tới sụp luôn.
Một người đàn ông lấy đạn không cần thuốc tê, 27 tuổi đã trở thành ông trùm của ngành giải trí, sao Phác Trí Thành có thể đấu lại anh?
........
- "Bố, Phác Trí Mân tới rồi!"
Phác Ngọc Băng lôi Phác Trí Mân tới văn phòng của Phác Trí Thành.
- "Trí Mân, hôm qua con đi tìm Điền Tuấn Tú nói chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này?"
Phác Trí Thành đứng thẳng người lên, đi ra từ phía sau bàn làm việc.
Phác Trí Mân lắc đầu:
- "Không có nói gì cả."
- "Không nói gì sao lại thành ra thế này?"
Phác Ngọc Băng mỉa mai nhìn cậu:
- "Chắc chắn là cậu nói gì đó với Điền Tuấn Tú, làm mất lòng anh ta, tiêu đề trên mạng rất rõ ràng là có người mua bảng danh sách, rồi thuê người xoát lên."
- "Lúc trước chị thuyết phục anh ta như thế nào? Anh ta có nói là chắc chắn sẽ ký kết hợp đồng làm người đại diện với Phác Thị không? Dùng đầu óc của chị suy nghĩ cho cẩn thận một chút, địa vị của anh ta cao như thế, sao lại đồng ý ký chứ?"
Chuyện này có liên quan tới Điền Chính Quốc, khỏi phải nghi ngờ, chắc chắn đây là một cái bẫy đã được bố trí xong xuôi ngay từ đầu rồi.
- "Hừ, ai mà chả thích cái đẹp, dù địa vị của Điền Tuấn Tú có lớn cỡ nào thì cũng là đàn ông thôi."
Lời ngầm của Phác Ngọc Băng là anh vừa ý cô nên mới đồng ý nhận làm người đại diện của Phác Thị.
Đừng nói là Trí Mân, ngay cả Phác Trí Thành cũng không tin.
Ông lắc tay áo:
- "Ngọc Băng, lúc đó Điền Tuấn Tú nói sao với con?"
- "Anh ta khen con rất quyến rũ, rồi còn nói có thể thử một lần."
Phác Ngọc Băng nói, đồng thời mặt cũng ửng đỏ lên.
Phác Trí Mân cười nhạo một tiếng, Phác Ngọc Băng vừa ý Điền Tuấn Tú à?
- "Lúc đó không phải con nói anh ta đã đồng ý muốn ký hợp đồng với công ty mình rồi sao?"
Phác Trí Thành hung hăng nhíu mày, giọng nói hơi trầm xuống.
- "Con thấy cũng chả khác mấy, nếu con biết sẽ có chuyện thế này thì hôm sau con sẽ tự mình đi tìm anh ta bàn chuyện ký hợp đồng này..."
Bây giờ, cô hơi hối hận, lí do cô để Phác Trí Mân đi bàn hợp đồng chủ yếu là vì thấy Điền Tuấn Tú đã có chút hứng thú với mình, không nên chủ động quá, phải thờ ơ với anh một chút, đợi anh chủ động tìm cô.
Thấy vẻ mặt Phác Trí Thành càng ngày càng nặng nề, Phác Ngọc Băng cũng không dám nói nữa.
Theo ý của cô thì tất cả chuyện này là do gã Điền Tuấn Tú kia giở trò quỷ!
Phác Trí Thành ngồi trên ghế sofa, nâng trán thở dài, trong giọng nói đầy mệt mỏi:
- "Có người muốn đối phó Phác Thị."
- "Đúng thế, bắt đầu từ lúc Điền Tuấn Tú không từ chối lời mời của Phác Thị ngay lập tức, đây chính là một cái bẫy."
Phác Trí Mân lặng im suy nghĩ một lát mới nói:
- "Có lẽ là sớm hơn đó nữa."
Phác Trí Thành quay đầu nhìn về phía Trí Mân giống như là lần đầu tiên quen biết cậu vậy, quan sát cậu thật cẩn thận.
Phác Trí Mân đón nhận ánh mắt của ông, tiếp tục nói:
- "Bởi vì Điền Tuấn Tú không thể nào nhận người làm người đại diện cho Phác Thị, chuyện này không bình thường, nhất định có mờ ám."
Phác Trí Thành thâm trầm nhìn chằm chằm Trí Mân một lát rồi gật nhẹ đầu ngay sau đó:
- "Con nói rất có lý."
Sau lần Điền Chính Quốc giúp Phác Thị, trong lòng ông tự nhiên càng tự mãn, ông thấy được năng lực của Điền Chính Quốc, hiển nhiên cảm thấy để cho một tên dựa vào việc đóng phim để có cơm ăn như Điền Tuấn Tú nhận làm người đại diện cho Phác Thị cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát.
Lại không nghĩ sẽ đưa tới mầm họa lớn như thế, đối với Phác Thị vừa có chuyển biến tốt thật như chó cắn áo rách.
Phác Trí Mân thấy bố khen Phác Trí Mân, lập tức thấy không vui.
- "Bố à, nó nói có lý gì chứ, Điền Tuấn Tú đối xử với con rất khác biệt, con thấy chắc chắn là anh ta thích con rồi, cứ giao chuyện này cho con, con sẽ nghĩ cách bảo anh ta thú nhận trước truyền thông là vì thích con nên mới chịu đồng ý nhận làm người đại diện cho Phác Thị!"
Dáng vẻ của Phác Ngọc Băng tràn đầy tự tin làm Phác Trí Mân mở rộng tầm mắt.
Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự mãn quá đáng như Phác Ngọc Băng như thế là lần đầu cậu thấy được.
Điền Tuấn Tú thích kiểu người như thế nào cậu cũng không biết.
Có lẽ là thiên kim con nhà có thanh thế, môn đăng hộ đối, có lẽ là một người có khuôn mặt và gia cảnh rất bình thường nhưng chắc chắn đều có ưu điểm.
Dám chắc là sẽ không phải kiểu như Phác Ngọc Băng, cô thì có ưu điểm gì? Ngủ với nhiều người đàn ông rồi? Hay là sự tự tin không bình thường của cô?
"Rầm!"
Phác Ngọc Băng vỗ mạnh lên bàn trà một cái, tức giận rống to:
- "Đừng đi làm loạn nữa!"
- "Con không làm loạn."
Phác Ngọc Băng hất cằm đầy tự tin, lườm Phác Trí Mân rồi đi ra ngoài ngay.
Phác Trí Thành tức giận tới mức cứ chỉ vào phía cửa mà chẳng nói nên lời.
- "Con ra ngoài trước."
Phác Trí Mân cũng không hề ở lại an ủi ông.
Con gái tự mình chiều hư, bị khinh bỉ là đáng đời!
End.
Trung thu zui zẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro