
Chương 59
Điền Chính Quốc không quan tâm đến Mẫn Doãn Kì, anh có dự cảm rồi quay người nhìn Phác Trí Mân như muốn giữ chặt lại con người đang muốn bỏ chạy kia.
Phác Trí Mân cứng đầu quay người muốn rời đi thì bị Điền Chính Quốc gọi lại:
- "Phác Trí Mân."
Phác Trí Mân quay đầu nhìn anh, nụ cười cứng nhắc:
- "Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi chỉ là đi ngang qua thôi."
Cậu dứt lời, đi ngang bên cạnh họ, đến phòng bếp để rót cốc nước.
Lúc đi ra, Điền Chính Quốc và Mẫn Doãn Kì không còn nói chuyện nữa.
Mẫn Doãn Kì vừa nhìn thấy cậu liền cười ha ha, bộ dạng nịnh nọt:
- "Trí Mân, Kim Thái Hanh có gọi điện cho cậu không?"
- "Có."
Phác Trí Mân cầm cốc nước rồi ngồi xuống ghế sofa còn trống, đối diện với hai người.
Mẫn Doãn Kì nghe cậu nói vậy, thoáng phát ánh mắt sáng hẳn lên.
Nhưng câu nói tiếp theo của Phác Trí Mân lại làm dập tắt ánh sáng trong đôi mắt của anh.
- "Cậu ấy nói với tôi rằng anh là tên cặn bã."
Khi Phác Trí Mân nói, cậu cười híp mắt, bộ dạng cậu khi đó chẳng có chút gì đả kích anh cả.
Nhưng Mẫn Doãn Kì nghe xong thì lại để câu ấy lọt tai.
- "Tôi bị oan, tôi chẳng làm chuyện gì với hai cô gái đó cả, ngay hôm đó tôi ở..."
Đột nhiên anh ngừng nói, anh ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc rồi lại im lặng.
Điền Chính Quốc lại làm gì đó một cách bí mật, để Kim Hải và KM treo ở phía dưới tên anh, để anh không nói lung tung bất cứ điều gì.
- "Ngày hôm đó tôi uống nhiều quá rồi ở lại Kim Hải, không hề qua đêm cùng với hai người đó."
- "Anh tự đi giải thích với Thái Hanh đi."
Phác Trí Mân lạnh nhạt nói với Mẫn Doãn Kì.
Mẫn Doãn Kì cầu cứu:
- "Nhưng cậu không nghe điện thoại của tôi."
- "Anh có thể đi tìm cậu ấy. Anh chắc chắn biết cậu ấy ở đâu, nếu anh không giải thích được hiểu nhầm nhỏ như thế này, thế thì đừng làm phiền cậu ấy nữa."
Phác Trí Mân định không nói nhiều, uống một ngụm nước rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Điền Chính Quốc chẳng nói gì từ đầu đến giờ liền giơ tay lấy cốc nước trong tay cậu uống luôn một ngụm.
- "Cốc đó tôi..." vừa uống.
Phác Trí Mân nhìn thấy Điền Chính Quốc vừa uống xong liền tuôn ra một tràng nhưng đôi tai lại trở lên đỏ ửng.
Da mặt cậu không dày như của Điền Chính Quốc, hơn nữa ở đây còn đang có người ngoài nữa.
Phác Trí Mân không cần cốc nước đó nữa, quay luôn người chạy lên lầu.
Mẫn Doãn Kì nhìn cậu bước lên lầu, sau đó có vài lời nói với Điền Chính Quốc:
- "Trước đây sao tôi lại không thấy Phác Trí Mân nói chuyện sắc xảo như vậy chứ?"
Không cần đợi Điền Chính Quốc đáp lại, anh tự nói với mình:
- "Ngữ khí nói chuyện của cậu ấy như vậy chắc sắp đuổi kịp cậu rồi."
- "Đừng nói nhảm nữa, đi tìm ảnh đế của cậu đi."
Điền Chính Quốc nói xong cũng quay người đi lên lầu.
Mẫn Doãn Kì không nói gì:
-"Còn không để mình ăn cơm nữa?"
Điền Chính Quốc mặt không chút cảm xúc quay đầu lại nhìn anh:
- "Cút."
Sáng hôm nay, anh ăn bát mì mà cảm thấy khổ sở là vì Trịnh Hạo Thạc.
Kể từ khi Phác Trí Mân biết anh chính là Điền Chính Quốc, chưa bao giờ cậu vui vẻ với anh chứ đừng nói là nấu cơm cho anh.
Anh còn không được ăn thì Mẫn Doãn Kì cũng không có cửa?
Mẫn Doãn Kì không biết anh đã làm cho đại thiếu gia không vui ở điểm nào nhưng bây giờ anh có chuyện gấp cần phải giải quyết nên cũng không có thời gian để kì kèo chuyện này.
........
Điền Chính Quốc vào trong phòng thì nhìn thấy Phác Trí Mân đang ôm máy tính nằm trên ghế sofa.
Cậu đeo tai nghe, mắt nhìn chăm chú vào màn hình, hình như là đang xem phim.
Điền Chính Quốc đi qua, nghiêng người nhìn cậu, thì ra đó là bộ phim của Điền Tuấn Tú.
Anh mặt lạnh lùng gập máy tính của cậu lại.
Phác Trí Mân tháo tai nghe, hỏi anh với giọng bực bội:
- "Anh làm cái gì vậy?"
Hình như cậu muốn bốc hỏa, nhìn kĩ thì sắc mặt tuy không có gì thay đổi nhưng ánh mắt lại có chút giận.
Nhìn kĩ cũng có chút đáng yêu.
Điền Chính Quốc nhếch miệng, cười mím hỏi cậu:
- "Cậu nghe thấy hết rồi à?"
Phác Trí Mân giả vờ hỏi lại:
- "Nghe thấy gì cơ?"
- "Tin của Doãn Kì, là người của nhà họ Phác cố tình mua chuộc báo chí để đưa mọi chuyện ra, ảnh hưởng của Doãn Kì ở trong showbiz không hề nhỏ, mục đích của họ là để mọi người thay đổi sự chú ý, giúp Phác Thị có thể bước ra nơi đầu sóng ngọn gió."
Ngữ khí của Điền Chính Quốc chậm lại, bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt anh như đang trói Phác Trí Mân lại, quan sát phản ứng của cậu thế nào.
- "Là ai làm?"
Phác Trí Mân nghĩ một lúc rồi nói:
- "Phác Ngọc Băng?"
Trong nhà họ Phác, ngoài Phác Ngọc Băng hồ đồ như vậy thì Phác Trí Mân không nghĩ ra được ai khác.
Mặc dù Mẫn Doãn Kì là người trong giới giải trí, nhưng truyền thông KM là ông lớn trong giới giải trí, to hơn nhà họ Phác không biết bao nhiêu lần.
Anh bị người khác lôi xuống nước chắn đạn, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Phác Thị?
Những lời nói mà Mẫn Doãn Kì nói trước đây cậu cũng đã nghe rõ.
Điền Chính Quốc tỏ vẻ đồng ý, ngữ khí có vài phần thật lòng:
- "Có muốn tôi giúp Phác Thị vượt qua thời gian khó khăn này không?"
- "Ý anh là sao?"
Phác Trí Mân cảm thấy Điền Chính Quốc có ý gì đó trong lời nói.
- "Nếu muốn tôi giúp, tôi sẽ giúp, nếu không muốn tôi xen vào, tôi sẽ không xen vào."
Điền Chính Quốc nói ra ý rõ nhất, ánh mắt anh thong dong dễ dàng cảm nhận.
Phác Trí Mân luôn cảm thấy vẻ ngoài của Điền Chính Quốc quá đỗi kiệt xuất, có rất ít người trong giới giải trí có thể hơn được anh, cứ coi như là có đi thì khí chất cũng không thể qua nổi Điền Chính Quốc.
Bị ánh mắt thong dong của anh nhìn, Phác Trí Mân trong chốc lát có chút lo lắng.
Anh lại bắt đầu nghiêm túc rồi sao?
Chỉ cần một câu nói của cậu, anh sẽ làm theo?
Hai người cứ thế nhìn nhau, chẳng ai nói trước, cũng chẳng ai nhìn sang phía khác.
Chỉ đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào:
- "Cậu chủ, thiếu gia, mời xuống dùng bữa."
Lúc này Phác Trí Mân mới bình thường trở lại, mấp máy môi rồi nói:
- "Tôi muốn nhờ anh giúp Phác Thị."
- "Được."
Không do dự chút nào, Điền Chính Quốc đáp lại cậu một cách quả quyết.
Cậu không thực sự muốn giúp cho Phác Thị, chỉ là cậu không tin những gì Điền Chính Quốc nói.
Đối với anh mà nói, giúp Phác Thị chẳng có ích gì với bản thân anh, ngược lại đó còn là chuyện vừa phiền phức, vừa tốn sức.
Người thông minh không bao giờ làm những chuyện như thế này.
........
Sau khi Điền Chính Quốc đồng ý giúp Phác Thị, rất nhanh anh đã có hành động.
Đầu tiên, những tin tức không hay về Phác Thị trên mạng chỉ trong chốc lát biến mất toàn bộ, tiếp đó các công ty từng hủy bỏ hợp tác làm ăn với Phác Thị nhanh chóng hồi tâm chuyển ý.
Chẳng bao lâu, Phác Thị lại một lần nữa quay trở về đúng vị trí.
Thậm chí còn có người tìm đến tận cửa Phác Thị để đầu tư tiền.
Phác Trí Mân biết được những chuyện này, trong lòng vô cùng phức tạp những cảm xúc đan xen.
Cậu tưởng rằng Điền Chính Quốc chỉ nói để đấy thôi, không ngờ rằng anh ra tay giúp đỡ một cách nhiệt tình đến vậy.
Trên mạng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện những bảng chữ nền đen thảo luận về nhà máy Phác Thị nhưng rất nhanh đều bị tháo gỡ.
Các phương tiện truyền thông như mất trí nhớ toàn bộ, quên hẳn đi chuyện này, cũng không còn ai đề cập đến nó nữa.
Kim Thái Hanh đang quay phim ở ngoại thành cũng trở về thành phố Thượng Hải, vừa lúc Phác Trí Mân nhận lương liền hẹn cùng đi ăn.
Lúc tan làm, đến đón Phác Trí Mân không phải là Thời Dũng mà là một tài xế khác.
Phác Trí Mân vừa lên xe liền nói tên của nhà hàng:
- "Đưa tôi đến nhà hàng này là được, sau đó không cần đến đón tôi, tự tôi có thể về."
Hôm nay, thu hoạch của Trịnh Hạo Thạc rất bội thu, đếm xong số sách bài tập của học sinh, cậu nhóc quay lại hỏi cậu:
- "Anh đi đâu?"
- "Đi ăn cùng với bạn."
- "Tôi cũng muốn đi."
Phác Trí Mân không muốn cho cậu nhóc đi cùng nhưng cuối cùng không từ chối được, đành đưa cậu nhóc đi cùng.
Kim Thái Hanh vừa nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc liền hỏi Phác Trí Mân:
- "Đây là con nhà ai vậy? Không ngờ nhà họ Phác lại có người gen tốt như vậy."
Trịnh Hạo Thạc là cậu bé khôi ngô tuấn tú, tóc xoăn, da trắng, vị thành niên, khi cười trông rất tươi.
Trịnh Hạo Thạc quen thân rồi giới thiệu:
- "Tôi tên là Trịnh Hạo Thạc."
- "Phụt!"
Kim Thái Hanh vừa uống trà tới miệng xong liền phun ngay ra ngoài.
Phác Trí Mân im lặng lấy hai tờ khăn giấy đưa cho Kim Thái Hanh.
Cậu vẫn chưa nói chuyện của Điền Chính Quốc cho Kim Thái Hanh biết cho nên Kim Thái Hanh nghe thấy lời nói của Trịnh Hạo Thạc mới kích động như vậy.
Trịnh Hạo Thạc không biết gì về những chuyện vòng vo tam quốc này, cậu nhóc cũng ngạc nhiên vì phản ứng của Kim Thái Hanh. Thái Hanh ngồi xuống sau đó hỏi Phác Trí Mân với vẻ mặt mờ mịt:
- "Tên của tôi làm sao vậy?"
- "Không sao, tên của cậu rất hay."
Phác Trí Mân vỗ nhẹ đầu cậu nhóc.
Trịnh Hạo Thạc "ờ" một tiếng sau đó yên lặng ngồi một bên làm bé ngoan, hoàn toàn không quậy phá như lúc bình thường ở cùng với cậu.
Những người họ Điền thường diễn rất giỏi.
- "Trịnh Hạo Thạc, em họ của Điền Chính Quốc."
Phác Trí Mân sắp xếp lại ngôn từ, tiếp tục nói trước cặp mắt trợn to của Kim Thái Hanh:
- "Trịnh Hạo Thạc mà cậu gặp lúc trước chính là Điền Chính Quốc."
- "Hả?"
Kim Thái Hanh nghe thấy vậy liền ngỡ ngàng.
Một lúc sau Thái Hanh nhíu mày nói:
- "Cậu nói là "Trịnh Hạo Thạc" trước đây là Điền Chính Quốc, còn cậu nhóc đáng yêu này mới là Trịnh Hạo Thạc?"
- "Là như vậy đó."
Phác Trí Mân gật đầu.
Lơ đãng liếc nhìn sang, Phác Trí Mân liền nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc đỏ mặt.
- "Cậu đỏ mặt cái gì chứ?"
Phác Trí Mân cảm thấy ngạc nhiên.
- "Xấu hổ đó."
Hiện tại Thái Hanh vẫn còn vẻ mặt mờ mịt chẳng hiểu gì:
- "Không phải, tại sao Điền Chính Quốc phải giả vờ mình là Trịnh Hạo Thạc? Anh ta có tính tỉ mỉ? Bệnh đa nhân cách? Không đúng, những điều này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta không những không bị hủy dung nhan mà trông vẫn đẹp trai siêu cấp!"
Trịnh Hạo Thạc nãy giờ vẫn chưa hiểu tình huống, cuối cùng lúc này cũng đã hiểu được gì đó.
Cậu nhóc hơi nhíu mày nhìn về phía Phác Trí Mân, Phác Trí Mân rót một ly nước cho cậu nhóc:
- "Ngoan, uống nước đi."
Cậu nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Thái Hanh:
- "Cậu nói nhỏ một chút."
Kim Thái Hanh vội vàng đưa tay ra bịt miệng của mình, còn làm một động tác kéo khóa rất khoa trương nữa.
Không ngờ "Trịnh Hạo Thạc" lại chính là Điền Chính Quốc, anh không chỉ không xấu mà còn siêu đẹp trai, phương diện đó chắc hẳn cũng không có vấn đề chứ nhỉ!
Cậu e dè việc có Trịnh Hạo Thạc ở đây nên cũng không nói ra mà lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Phác Trí Mân qua Wechat:
- "Anh ta không liệt dương chứ? Cậu đã thử chưa?"
Phác Trí Mân không trả lời câu hỏi thô tục này của Thái Hanh.
Kim Thái Hanh quay đầu cười híp mắt trêu Trịnh Hạo Thạc:
- "Nhóc đáng yêu, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Trịnh Hạo Thạc lại đỏ mặt:
- "14."
- "Ồ, 14 tuổi đã cao như vậy rồi, sau này lớn lên chắc chắn là một người đẹp trai siêu cấp."
Trịnh Hạo Thạc cũng không khiêm tốn:
- "Chắc là vậy."
Phác Trí Mân đã lĩnh hội được mức độ tự luyến của Trịnh Hạo Thạc nên cậu đã miễn nhiễm rồi.
Kim Thái Hanh mới đầu ngạc nhiên, ngay sau đó liền ôm bụng cười.
Phác Trí Mân nghiêng đầu gọi Trịnh Hạo Thạc một tiếng:
- "Nhóc đáng yêu?"
Trịnh Hạo Thạc đỏ mặt:
- "Đừng gọi nữa..."
- "Xấu hổ thật à?"
Phác Trí Mân có vẻ ngạc nhiên, hóa ra Trịnh Hạo Thạc sẽ xấu hổ khi được người khác khen.
Thật là không dám tin.
Kim Thái Hanh tính tình hoạt bát, Trịnh Hạo Thạc cũng là một đứa trẻ lắm miệng, ba người cùng ăn rất vui vẻ.
Đợi khi ăn gần xong bữa thì Trịnh Hạo Thạc đứng dậy đi ra nhà vệ sinh, lúc này Phác Trí Mân mới có cơ hội nói với Kim Thái Hanh chuyện của Điền Chính Quốc.
- "Có một chuyện tớ vẫn chưa nói với cậu, Điền Chính Quốc từng bị súng bắn bị thương, tớ lấy đạn ra cho anh ấy, suốt quá trình anh ấy không rên một tiếng, cũng không ngất đi."
Phác Trí Mân nói xong liền nhìn thấy sắc mặt của Kim Thái Hanh hơi thay đổi.
Nhà họ Điền là hào môn thế gia, kế thừa suốt trăm năm, dây mơ rễ má trong gia tộc vô cùng phức tạp.
Súng ống không phải người bình thường tùy tiện là có thể có.
Kim Thái Hanh nhíu mày:
- "Rốt cuộc Điền Chính Quốc làm gì vậy? Tại sao anh ta lại bị bắn?"
Trước đó Phác Trí Mân vẫn luôn ngạc nhiên vì nghị lực hơn người của Điền Chính Quốc nhưng đã quên vấn đề mấu chốt này.
Tại sao Điền Chính Quốc lại bị bắn?
Rốt cuộc anh đã làm những gì?
- "Nói như vậy thì chuyện phức tạp rồi. Kiểu hào môn thế gia như nhà họ Điền rất quan tâm đến thể diện, nhưng mà mấy năm nay họ vẫn để mặc những tin đồn không hay về Điền Chính Quốc, hơn nữa còn để anh ấy đính hôn với Phác Ngọc Băng. Mặc dù cuối cùng đã cưới cậu nhưng khách quan mà nói, cho dù Điền Chính Quốc thật sự là một phế nhân thì cũng không đến mức cưới con nhà họ Phác."
Hai người thân thiết với nhau, huống chi lời Kim Thái Hanh nói cũng là sự thật, tất nhiên Phác Trí Mân cũng sẽ không để bụng.
Cậu gật đầu bày tỏ tán đồng
- "Tớ cũng từng nghĩ đến chuyện này nhưng không nghĩ ra là tại sao. Hôn ước này được quyết định khi ông nội tớ ở trong nước, nghe nói hôn ước mới định chưa được mấy năm thì ông đã ra nước ngoài rồi. Tớ vẫn có một chút ấn tượng về chuyện này."
- "Tớ cũng từng nghe có người nói về chuyện này. Năm đó Điền Chính Quốc và mẹ của anh ấy bị người khác bắt cóc, lúc nhà họ Điền đi cứu thì mẹ của Điền Chính Quốc đã chết rồi. Mặc dù anh ấy còn sống nhưng đã bị hủy dung nhan không thể để cho người khác thấy, sau đó không bao lâu thì truyền ra ngoài tin kết hôn với con gái của nhà họ Phác."
Trong nhà Kim Thái Hanh có người làm chính trị nên biết về chuyện này nhiều hơn người khác.
Lúc đó Kim Thái Hanh từng nghe người nhà nói vài điều.
Nhưng đó cũng chỉ là những thứ không quan trọng ở bề ngoài thôi.
Phác Trí Mân phân tích:
- "Nói cách khác là sở dĩ nhà họ Điển để Điền Chính Quốc và Phác Ngọc Băng đính hôn, có khả năng có liên quan đến vụ án bắt cóc năm đó?"
- "Có khả năng này."
Kim Thái Hanh cũng rất tán thành.
Phác Trí Mân chìm vào suy tư.
Hôn ước của Điền Chính Quốc và Phác Ngọc Băng nhất định không đơn giản như vậy, mà cụ ông Phác đột ngột ra nước ngoài chắc chắn cũng có liên quan đến chuyện này.
- "Vậy cậu quyết định làm thế nào?"
Kim Thái Hanh vốn còn thấy vui thay cho Phác Trí Mân khi nghe nói "Trịnh Hạo Thạc" chính là Điền Chính Quốc.
Nhưng mà sau khi Phác Trí Mân nói những điều này với Kim Thái Hanh, ngược lại cậu ấy lại bắt đầu thấy lo lắng.
Những hào môn thế gia này bề ngoài nhìn có vẻ vô cùng vinh quang, bên trong chắc chắn cũng có rất nhiều mưu mô không thể để người khác thấy.
Mà Điền Chính Quốc là người thừa kế chính thức của nhà họ Điền, anh có thể che giấu tình trạng của mình nhiều năm như vậy chắc chắn cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
- "Không biết nữa, đến đâu tính đến đó."
Phác Trí Mân cười tự giễu.
Bắt đầu từ khi bước vào nhà họ Điền thì cuộc đời của cậu đã không do cậu quyết định nữa rồi.
Có rất nhiều lúc, con người bị số mệnh đẩy đi.
Bạn không thể dừng lại, cũng không thể lùi lại, bạn chỉ có thể bị ép bước đi về phía trước, có lẽ phía trước có lối thoát, có lẽ phía trước là vực thẳm, không do mình tự quyết định.
Kim Thái Hanh không biết nói gì mới được, hai người nhất thời im lặng.
Lúc này Trịnh Hạo Thạc trở lại.
Phía sau cậu nhóc còn có một người đi theo.
Sau khi đến gần, Trịnh Hạo Thạc tránh sang một bên, để lộ người ở phía sau mình ra:
- "Anh Trí Mân, đây là anh trai tôi."
Phác Trí Mân ngẩng đầu lên nhìn, lọt vào mắt cậu là một khuôn mặt dịu dàng quen thuộc.
- "Ảnh đế Điền!"
- "Điền Tuấn Tú!"
Kim Thái Hanh và Phác Trí Mân đồng thanh kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Kim Thái Hanhvhỏi trước:
- "Ảnh đế Điền là anh trai cậu?"
Trịnh Hạo Thạc gãi đầu:
- "Đúng vậy, anh tôi."
- "Tại sao anh ấy họ Điền, cậu họ Trịnh?"
Phác Trí Mân đã gặp Điền Tuấn Tú mấy lần, thế nhưng dù thế nào cậu cũng không ngờ được anh có quan hệ với nhà họ Điền.
Trịnh Hạo Thạc giải thích:
- "Anh tôi theo họ bố, tôi theo họ mẹ."
Điền Tuấn Tú cười với Phác Trí Mân:
- "Hạo Thạc nghịch ngợm, đã gây phiền phức cho cậu nhiều rồi."
- "Cũng ổn."
Đầu óc Phác Trí Mân hơi rối loạn.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro