Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57

Trịnh Hạo Thạc nói xong, tự xoa bụng mình:

- "Anh dâu họ, khi nào anh định đi ăn cơm?"

- "Lúc nào cũng không muốn đi."

Phác Trí Mân nói xong liền quay người trở về phòng.

Cậu đã bị Điền Chính Quốc dọa no rồi, còn ăn cơm gì nữa chứ?

Đêm qua ở tiệm net cả một đêm với Trịnh Hạo Thạc, cậu bây giờ một chút cũng không đói, chỉ là rất buồn ngủ.

Điền Chính Quốc không cho cậu đi, còn khiêng giường trong phòng cậu ném ra ngoài, những phòng khác căn bản không ở được, cậu chỉ có thể ngủ ở phòng ngủ chính.

Cậu không tin Điền Chính Quốc còn có thể ăn cậu!

Lúc cậu về phòng, Điền Chính Quốc đã không còn ở đó nữa.

Phác Trí Mân cởi áo khoác xong liền trực tiếp leo lên giường.

........

Lần này cậu ngủ có hơi lâu, lúc tỉnh lại lần nữa đã là xế chiều rồi.

Bụng trống rỗng, đói chết mất.

Cậu xuống lầu nhìn, phát hiện phòng khách không có người.

Phác Trí Mân tự vào phòng bếp tìm đồ ăn, cậu tự làm cho mình món mỳ Ý, bưng tới phòng ăn chuẩn bị ăn liền nghe thấy tiếng la hét bên ngoài của Trịnh Hạo Thạc:

- "Phác Trí Mân, tôi không muốn đi học!"

Phác Trí Mân im lặng ăn được 2 miếng, cầm khăn giấy lau qua miệng, liền đứng lên vào phòng khách.

Trong phòng khách, Trịnh Hạo Thạc đang ôm chân Điền Chính Quốc ngồi trên đất khóc.

Nhưng trên mặt nó lại không có nước mắt.

Sau khi nhìn thấy Phác Trí Mân đi ra, trực tiếp chạy qua ôm Phác Trí Mân nói:

- "Tôi không muốn đi học!"

Điền Chính Quốc lạnh mặt đi tới, duỗi tay kéo Trịnh Hạo Thạc ném qua một bên, lạnh lùng nói:

- "Em tìm cậu ấy cũng vô ích, cô chú đã ủy thác trách nhiệm cho anh, anh đương nhiên phải dạy dỗ em thật tốt."

Hai từ "dạy dỗ" được anh nhấn mạnh, Trịnh Hạo Thạc nghe xong da đầu tê rần.

- "Cậu còn nhỏ như vậy vốn dĩ nên đi học, khóc cái gì?"

Phác Trí Mân cảm thấy lời của Điền Chính Quốc không có vấn đề gì, dù sao cậu cũng từng thấy đứa trẻ này có bao nhiêu nghịch ngợm rồi.

Nhưng mà, biểu hiện của Trịnh Hạo Thạc trước mặt Điền Chính Quốc khiến cậu có chút kinh ngạc.

Trịnh Hạo Thạc lắc đầu, mặt đáng thương nhìn Phác Trí Mân:

- "Anh không hiểu đâu."

Dạy dỗ của Điền Chính Quốc chính là không cho cậu chơi game, không cho tiền tiêu vặt,...

Nói chung tất cả chuyện cậu muốn làm, Điền Chính Quốc đều không để cho cậu làm, thoát không khỏi tầm mắt của Điền Chính Quốc, còn khổ hơn ở địa ngục.

Nếu như sớm biết trốn về nước sẽ có kết cục bị Điền Chính Quốc dạy dỗ, cậu nhất định sẽ không về.

Sau khi biết được sự thật bị Điền Chính Quốc "dạy dỗ" không thể thay đổi được, dứt khoát đi lên lầu.

Thằng nhóc vừa đi, Phác Trí Mân liền quay người đi vào phòng bếp, tiếp tục ăn món mỳ Ý của mình.

Điền Chính Quốc đi phía sau cậu cũng tiến vào:

- "Sau này cho dù Trịnh Hạo Thạc có bày vẻ mặt đáng thương trước mặt cậu, cậu cũng không được giúp nó."

Phác Trí Mân cười châm biếm:

- "Ờ, sẽ không, dù sao cũng là giả bộ."

Dù sao cậu lúc trước còn thấy thương tiếc vì Điền Chính Quốc tới.

Điền Chính Quốc đương nhiên nghe ra ngữ khí châm biếm trong lời nói của cậu, anh hơi nhíu mày dường như rất không hài lòng với giọng điệu châm biếm này của cậu.

Anh cảm thấy mặc dù mình lừa Phác Trí Mân, nhưng những chuyện anh làm bây giờ đều là bù đắp cho những chuyện trước kia, anh không cảm thấy bản thân có chỗ nào không đáng được tha thứ cả.

Phác Trí Mân cầm nĩa trộn mỳ Ý chậm rãi ăn, không phản ứng lại với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhìn cậu một cái rồi quay người đi ra ngoài.

........

Buổi tối.

Phác Trí Mân tắm rửa xong đi ra, trong phòng vẫn trống không, không có bóng dáng của Điền Chính Quốc.

Cậu mặc bộ đồ ngủ vô cùng kín đáo, leo lên trên gường nằm, trong đầu nghĩ đợi lúc nữa Điền Chính Quốc vào, nếu như anh muốn làm gì đó với cậu, cậu nên đáp trả thế nào.

Kết quả, đợi đến khi cậu ngủ rồi, cũng không đợi được Điền Chính Quốc.

Tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau rồi.

Phác Trí Mân mở mắt, muốn lật người nhưng phát hiện cơ thể bị người khác bên cạnh, không nhúc nhích được.

Hơi thở quen thuộc bên cạnh nói cho cậu biết là Điền Chính Quốc.

Cậu cắn răng, kéo cánh tay của Điền Chính Quốc từ trên người mình ra, liền lăn sang bên kia giường, cách xa Điền Chính Quốc.

Lúc này Điền Chính Quốc cũng đã tỉnh, anh nghiêng người đối mặt với Phác Trí Mân, tóc hơi rối, đường viền áo ngủ trượt xuống một nửa, đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn vô cùng dịu dàng.

Nếu không phải sớm nhìn thấy bộ mặt thật của Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ bị bộ dạng này lừa.

Cậu cảnh giác nhìn Điền Chính Quốc, cậu không biết anh quay về phòng từ lúc nào, lên giường thế nào, sao lại ôm cậu trong lòng.

Điền Chính Quốc lật người xuống giường, quay đầu nhìn cậu, giọng hơi khàn, lời nói ra không có ý nghĩ nào khác:

- "Ngủ cũng ngủ rồi, cậu trốn cũng vô ích."

Phác Trí Mân không nhịn được, ném cái gối về phía anh.

Điền Chính Quốc bắt được cái gối, cũng không tức giận, đi thẳng vào phòng tắm.

Bữa ăn sáng là mì sợi, đây là do Điền Chính Quốc yêu cầu.

Phác Trí Mân vốn dĩ không muốn ăn sáng nhưng Trịnh Hạo Thạc đáng thương khẩn cầu cậu:

- "Xem ra chúng ta đều bị Điền Chính Quốc bắt nặt, anh cũng ăn một phần đi."

Mặc dù cậu muốn phản bác nhưng lại không thể không thừa nhận Trịnh Hạo Thạc nói rất đúng.

Cậu nấu 3 bát mỳ.

Trịnh Hạo Thạc bưng một bát ra ngoài trước, sau đó, Phác Trí Mân lại lấy một cái bát, cầm hũ muối lại, bỏ nửa muỗng muối vào, sau đó chậm rãi khuấy.

Phác Trí Mân hài lòng nhếch môi cười, bưng tới phòng ăn, đặt trước mặt Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc không ngờ Phác Trí Mân sẽ nấu phần của anh, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Trên mặt Phác Trí Mân mang theo nụ cười nhạt, gắp một đũa mỳ đưa tới trước mặt anh, ngữ khí dịu dàng nói:

- "Nếm thử coi mỳ tôi làm có ngon không."

Điền Chính Quốc gật đầu, có thể thấy rõ sự phấn khích trong đôi mắt mèo xinh đẹp của cậu.

Bát mỳ này, chắc chắn có vấn đề.

Dưới ánh nhìn như đã hiểu rõ mọi việc của Điền Chính Quốc, dọa cậu muốn đổi lại bát mỳ.

Nhưng, ngay sau đó, Điền Chính Quốc vẫn ăn mỳ do cậu đút, sau đó mặt không biến sắc nói:

- "Mùi vị không tệ."

Cho dù có mặn, hương vị cũng giống như mẹ anh nấu.

Sắc mặt như trong dự tính của Phác Trí Mân lại không xuất hiện trên mặt Điền Chính Quốc, anh lấy đôi đũa từ trong tay Phác Trí Mân, cúi đầu chậm rãi ăn mỳ.

Phác Trí Mân mở to mắt nhìn anh ăn một mạch hết bát mỳ, sắc mặt không thay đổi chút nào.

Điền Chính Quốc "nén giận" thế này, với Điền Chính Quốc hôm qua uy hiếp, dọa dẫm cậu hoàn toàn không giống là một người.

Điền Chính Quốc cầm lấy ly nước, đột nhiên cười lên, trong mắt lóe lên sự đắc ý không dễ nhận ra.

Cho dù là dở thủ đoạn hay giả bộ đáng thương, Phác Trí Mân đều không có khả năng là đối thủ của anh.

Cậu dở trò vặt báo thù anh, anh liền thuận theo ý cậu, để cậu báo thù thành công.

Nhưng cậu quá dễ mềm lòng.

Từ thái độ cậu đối với nhà họ Phác là có thể nhìn ra được.

Phác Trí Mân đưa nước cho Điền Chính Quốc liền quay người vào phòng bếp, vì vậy không nhìn thấy nụ cười trên mặt anh.

Trái lại Trịnh Hạo Thạc ngồi ở bên cạnh, tất cả đều thu vào tầm mắt.

Cậu cầm đôi đũa, nghiêng người lấy một ít nước canh trong bát của Điền Chính Quốc nếm thử, mặt lập tức biến sắc.

Trịnh Hạo Thạc bỏ đũa, cầm ly nước uống để làm tan vị mặn trong miệng, cậu khịt mũi thì thầm:

- "Nham hiểm!"

Rõ ràng mặn muốn chết, anh lại cố ý ăn hết, Phác Trí Mân mềm lòng như vậy, khẳng định rất nhanh sẽ từ từ tha thứ cho anh.

Hừ! Người đàn ông nham hiểm chỉ biết xài khổ nhục kế.

Điền Chính Quốc lạnh lùng nhìn cậu nhóc:

- "Nói to lên."

Cậu không dám.

Cậu co bụng, đứng lên chạy vào phòng bếp.

Phác Trí Mân đang dựa vào bàn uống sữa chua, bát mỳ kia của cậu đã không có cách nào ăn được nữa, đúng lúc cậu cũng không có khẩu vị, uống hộp sữa chua tạm vậy.

Nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc đi vào, Phác Trí Mân lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh đưa cho cậu.

Trịnh Hạo Thạc đứng bên cạnh cậu, nhấp một ngụm sữa chua, dùng ngữ khí của người từng trải nói với cậu:

- "Phác Trí Mân, anh đừng để Điền Chính Quốc lừa nữa, con người của anh ấy đặc biệt nham hiểm."

- "Ừ."

Phác Trí Mân không tập trung đáp lại một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Hạo Thạc:

- "Tôi lớn hơn cậu 11 tuổi, cho dù cậu không gọi tên là anh dâu họ, cậu cũng nên gọi một tiếng anh dâu chứ."

Thiếu niên 14 tuổi đứng bên cạnh Phác Trí Mân cao 1m67, vẫn thấp hơn cậu một chút.

Nhưng vì đang trong giai đoạn dậy thì, vì vậy Trịnh Hạo Thạc trông rất gầy yếu, dù cao gần bằng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Trịnh Hạo Thạc bĩu môi:

- "Vậy thì gọi là anh dâu vậy."

Hoàn toàn không muốn gọi Phác Trí Mân là anh dâu họ, vừa nghĩ tới ông anh họ nham hiểm kia có được món hời lớn như vậy, cậu nhóc liền cảm thấy tiếc, còn thở dài một hơi.

Mặt Phác Trí Mân không hiểu gì, thằng nhóc này uống sữa chua thôi mà cũng đau khổ như vậy sao?

........

Ba người cùng nhau ra khỏi cửa, Thời Dũng lái xe tới đón.

Phác Trí Mân không muốn ngồi cùng Điền Chính Quốc liền kéo Trịnh Hạo Thạc lên xe trước.

Trịnh Hạo Thạc lén nhìn Điền Chính Quốc một cái mới theo sau Phác Trí Mân.

Sau đó trong xe xảy ra tình cảnh Trịnh Hạo Thạc ngồi ở giữa, Phác Trí Mân và Điền Chính Quốc ngồi ở hai bên.

Trịnh Hạo Thạc luôn cảm thấy trên người Điền Chính Quốc tỏa ra cảm giác áp bức, cậu cảm thấy bản thân đã làm ra một chuyện không được sáng suốt lắm.

Thời Dũng đưa Phác Trí Mân tới Phác Thị trước, tiếp theo vốn dĩ định đưa Trịnh Hạo Thạc tới trường học.

Nhưng sau khi Phác Trí Mân xuống xe, Thời Dũng lái xe không được bao xa, Điền Chính Quốc liền nói với Thời Dũng:

- "Dừng xe."

Xe dừng lại, Điền Chính Quốc liền liếc Trịnh Hạo Thạc:

- "Xuống xe."

- "Vẫn chưa tới trường mà!"

Hôm qua Điền Chính Quốc đã đưa cậu tới tham quan trường, từ đây cách trường học còn hơn 10 phút đi xe.

- "Không thuận đường."

- "Hả?"

Lúc Trịnh Hạo Thạc còn chưa kịp phản ứng Điền Chính Quốc đã trực tiếp mở cửa xe đuổi cậu nhóc xuống xe.

Trịnh Hạo Thạc tức đến mức cái mũi cũng lệch đi:

- "Anh lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, chỉ vì em ngồi giữa anh và anh Trí Mân, anh có gan thì đuổi em xuống xe trước mặt anh ấy đi!"

Điền Chính Quốc mắt điếc tai ngơ, trực tiếp đóng cửa xe, nói với Thời Dũng:

- "Đi thôi."

Thời Dũng đồng cảm nhìn Trịnh Hạo Thạc đứng ở bên ngoài, mặc dù anh rất rõ trường học của Trịnh Hạo Thạc và KM thuận đường nhưng cũng chỉ có thể giả câm giả điếc.

Trịnh Hạo Thạc nhìn xe chạy đi, tức giận đá vào cái cây bên cạnh.

Kết quả dùng lực quá mạnh, làm đau chân mình.

Ở đây cách trường học hơn 10 phút lái xe, cho dù bây giờ có điên cuồng chạy cũng mất một khoảng thời gian dài.

Hơn nữa, trên người cậu bây giờ không có tiền.

Trịnh Hạo Thạc lẩm bẩm:

- "Hừ, đuổi tôi xuống xe? Tôi đi tìm vợ anh lấy tiền."

Ở đây cách Phác Thị không xa, cậu trực tiếp quay người chạy về hướng Phác Thị.

........

Phác Trí Mân tới công ty liền bị Phác Trí Thành gọi tới văn phòng.

Sau khi mở họp báo, bình luận trên mạng về Phác Thị cũng không tốt hơn, dân mạng không công nhận, mọi người cũng không công nhận.

Bây giờ Phác Trí Thành không biết làm thế nào, đã đem tất cả hy vọng đặt trên người Phác Trí Mân rồi.

Phác Trí Mân vừa đi vào ông vội vàng đứng lên:

- "Trí Mân, con và Điền Chính Quốc nói chuyện thế nào rồi?"

Vừa nhắc tới Điền Chính Quốc, trong lòng Phác Trí Mân vẫn có chút túc giận.

- "Nói rồi, anh ấy nói sẽ không ra tay giúp đỡ Phác Thị."

Mặc dù cậu căn bản cũng không dự định thật sự đi cầu xin Điền Chính Quốc nhưng sau khi biết "Trịnh Hạo Thạc" chính là Điền Chính Quốc, cho dù cậu có đi thử, cũng có thể đoán được Điền Chính Quốc chắc chắn sẽ không ra tay giúp Phác Thị.

Phác Trí Thành vừa nghe Điền Chính Quốc sẽ không giúp Phác Thị liền gấp gáp:

- "Bây giờ phải làm thế nào? Thẻ đen đó bố cũng giúp con tìm về rồi, con cũng đã đồng ý với bố... "

- "Thẻ đen đó vốn dĩ là của Điền Chính Quốc, cho dù bố không giúp con tìm lại, lâu ngày, anh ấy cũng sẽ phát hiện con làm mất thẻ đen, tới lúc đó, anh ấy cũng có thể tìm lại được, có lẽ còn có thể tìm được cả số tiền bị tiêu trong thẻ."

Sau khi Phác Trí Thành và Phác Ngọc Băng đánh cắp thẻ đen, cũng không tiêu bao nhiêu tiền, may mắn thẻ đen không trong tay bọn họ bao lâu, bọn họ còn chưa kịp dùng gì, cho dù như vậy, bọn họ cũng tiêu gần 2 triệu USD rồi.

Vào trong túi tiền của bọn họ, còn nghĩ muốn tìm lại được, khả năng quá thấp.

Phác Trí Mân cảm thấy cậu chỉ có thể bán cổ phần trong tay mới có thể trả lại tiền cho Điền Chính Quốc.

Dù sao thì cổ phần trong tay cậu cũng là do Phác Trí Thành cho cậu, cậu có thể bán lại cho Phác Trí Thành, nếu như ông ấy đưa tiền, cậu sẽ trực tiếp bán cổ phần cho người khác.

Phác Thị là xí nghiệp lâu năm có nền tảng, cho dù danh tiếng bị ảnh hưởng cũng vẫn còn có người muốn thu mua.

Quả nhiên, Phác Trí Thành vừa nghe Phác Trí Mân nói, mặt lập tức biến sắc.

- "Bố đừng quá lo lắng, con sẽ nghĩ cách khác giúp bố."

Lời này của Phác Trí Mân không có một chút thành ý, Phác Trí Thành cũng không có tâm tư truy cứu.

Sau khi Phác Trí Mân đi ra, có đồng nghiệp đi tới:

- "Trí Mân, có người đến tìm cậu."

Cậu vừa đi vừa nhìn liền phát hiện là Trịnh Hạo Thạc.

- "Sao cậu lại ở đây, không phải cậu tới rồi trường sao?"

Phác Trí Mân nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn 9 giờ rồi.

Trịnh Hạo Thạc đeo cặp sách rảnh rỗi đứng dựa vào tường, thở dài nói:

- "Anh không biết sau khi anh xuống xe, anh họ tôi liền đuổi tôi xuống xe, ở đây cách trường học xa như vậy, tôi lại không có tiền để đi xe, chỉ có thể tìm anh thôi!"

- "Anh ấy sao lại đuổi cậu xuống xe?"

Phác Trí Mân nói xong liền lấy một tờ 20 USD từ trong túi đưa cho cậu:

- "Sau này không có tiền thì tìm tôi với anh họ cậu, không được ra ngoài lừa người khác."

Mặc dù việc đó cũng là một loại bản lĩnh nhưng Trịnh Hạo Thạc còn quá nhỏ, quan niệm này không đúng, sau này lớn lên khó mà sữa chữa.

- "Cảm ơn anh."

Trịnh Hạo Thạc nhận tiền, cười híp mắt nói cảm ơn cậu.

Phác Trí Mân cũng cười với cậu, bản tính của đứa trẻ này cũng khá tốt.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro