Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Thẳng đến khi 2 bên mặt của Phác Ngọc Băng sưng đến nỗi không nhìn ra nổi dung nhan ban đầu, Điền Chính Quốc cũng không kêu ngừng.

Trái lại Phác Trí Mân xem đến không nỡ, ở dưới bàn cậu đá nhẹ vào chân anh, nhỏ giọng nói:

- "Trịnh Hạo Thạc!"

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn cậu, biết cậu muốn anh kêu ngừng, ngón tay thon dài của anh gõ 2 cái lên bàn, sau đó mới từ tốn mở miệng:

- "Được rồi, ông Phá thật là nhẫn tâm, con gái như hoa như ngọc của mình mà cũng đánh thành như vậy."

Trong ngữ khí của anh, hoàn toàn không hề nghe ra sự tự giác là kẻ đầu sỏ, ngược lại giống như một người đứng cạnh xem trò hay.

Trong lòng Phác Trí Thành uất nghẹn, thế nhưng lại không thể đắc tội với anh, ông cúi đầu liếc nhìn qua Phác Ngọc Băng, xong lập tức quay đầu ra chỗ khác.

Khuôn mặt Phác Ngọc Băng sưng giống như đầu heo, thật là...không thể nhìn nổi.

Điền Chính Quốc nhìn Phác Ngọc Băng một cái, thong dong mở miệng:

- "Dạy dỗ con cái là chuyện nên làm nhưng cũng không thể nhẫn tâm như ông Phác đây, hãy luôn chừa lại cho bản thân một con đường lui."

Phác Trí Thành cả mặt uất nghẹn, chỉ cúi đầu cũng không lên tiếng đáp lại.

Mục đích của Điền Chính Quốc đã hoàn thành, cũng lười tiếp túc ở lại đây, quay đầu liếc mắt nhìn Phác Trí Mân bên cạnh, ngữ khí rõ ràng là ôn hòa hơn:

- "Ăn no chưa?"

Phác Trí Mân bỏ miếng bánh bí đỏ chưa ăn xong trong tay xuống, thu lại vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, gật đầu:

- "No rồi."

- "Đi thôi."

Điền Chính Quốc nói xong, liền đứng lên đi ra ngoài.

Phác Trí Mân vội vàng đi theo.

Điền Chính Quốc dáng cao chân dài, lúc Phác Trí Mân đuổi theo thì anh đã đi được một đoạn khá xa rồi.

Lúc cậu đi nhanh đuổi theo thì phát hiện ra anh đột nhiên quay đầu lại, sau đó đứng đó không nhúc nhích, giống như là đang chờ cậu.

Có thể là do hôm nay có khá nhiều chuyện xảy ra, cũng có thể là do Nguyệt Hạ Vân ảnh hưởng đến cậu, viền mắt của cậu bỗng nhiên ửng đỏ.

Hồi bé, cậu từng được Nguyệt Hạ Vân dẫn đi chơi công viên trò chơi một lần nhưng lần đó Phác Ngọc Băng cũng đi.

Nguyệt Hạ Vân bận chăm sóc Phác Ngọc Băng nên không rảnh quan tâm cậu, hồi ấy cô còn bé thấy cái gì cũng tò mò nên lạc ra sau bọn họ, cậu trơ mắt nhìn Nguyệt Hạ Vân biến mất trong đám người, không quay đầu nhìn cậu dù chỉ một lần.

Khi đó, cậu đã hi vọng Nguyệt Hạ Vân quay đầu lại tìm cậu biết bao nhiêu.

Điền Chính Quốc thấy cậu đứng sững sờ tại chỗ không đi, cau mày quay lại:

- "Cậu sao vậy?"

Phác Trí Mân vội vàng cúi đầu lau mắt, khi ngẩng đầu lên, ngoại trừ viền mắt hơi đỏ thì không nhìn ra có gì bất thường.

- "Gió thổi hơi lớn, bụi bay vào mắt."

Cậu cho là lời nói dối vụng về của mình sẽ bị "Trịnh Hạo Thạc" vạch trần, không ngờ anh không những không vạch trần, ngược lại còn cho là thật cúi người xuống:

- "Cậu đừng động đậy, để tôi xem."

Phác Trí Mân còn đang chìm đắm trong hảo cảm nãy "Trịnh Hạo Thạc" giúp cậu xả giận nên ngoan ngoãn đứng không nhúc nhích, ngửa đầu cho anh nhìn xem mắt của mình.

Nhưng Cậu đã quên rằng, "Trịnh Hạo Thạc" kể cả là thỉnh thoảng có làm chút việc tốt nhưng cũng không phải là người đoan chính.

Cậu nhìn "Trịnh Hạo Thạc" không ngừng phóng đại trước mắt, khuôn mặt ngày càng áp sát, trong lòng có dự cảm không lành, đang nghĩ lùi lại.

Điền Chính Quốc tay nhanh mắt sắc ngay tức khắc vươn tay ra tóm lấy gáy cậu, cúi đầu cắn môi cậu một ngụm, sau đó nhanh chóng lui ra.

Từ lúc anh hôn cậu cho đến khi lui ra, thời gian không đến 2 giây.

Mãi sau Phác Trí Mân mới phản ứng kịp, đang muốn mở miệng mắng anh nhưng anh vừa mới giúp cậu xong.

Nhưng nếu không mắng anh vậy thì không được!

- "Trịnh Hạo Thạc! Anh có liêm sỉ chút được không!"

Phác Trí Mân phát hiện bản thân lúc mắng "Trịnh Hạo Thạc" có chút hạn hán từ.

Quay đi quay lại trừ "vô sỉ" với "không biết xấu hổ", thì cậu không tìm thấy từ nào khác để mắng anh.

Nhưng anh lại không biết ăn năn.

- "Xùy, Phác Trí Mân, tôi đối với cái vẻ mặt dữ dằn kia của cậu mà còn có thể hôn thì cậu nên cảm thấy cảm động đi."

Anh nói rồi vươn tay ra sờ khuôn mặt vẫn còn sưng xanh lên của cậu.

Phác Trí Mân lập tức gạt tay anh ra, mắt lạnh nhìn anh:

- "Đừng có động tay động chân!"

"Trịnh Hạo Thạc" như cảm thấy chơi vui lại giơ tay lên sờ, Phác Trí Mân lại muốn giơ tay ra gạt tay anh.

Nhưng lần này cậu lại không được như mong muốn, bởi vì "Trịnh Hạo Thạc" nắm thẳng lấy tay cậu.

Tay của người con trai này cứ như không có xương, nắm trong lòng tay thấy mềm nhũn.

Đáy mắt Điền Chính Quốc lóe lên sự thích thú, vân vê tay cậu, trước khi Phác Trí Mân nổi cáu thì kéo cậu đi về phía trước.

- "Anh buông tay ra!"

Phác Trí Mân giãy giụa.

Cậu cảm thấy "Trịnh Hạo Thạc" hôm nay cực kỳ láo xược, lại còn ở nơi đông người hôn cậu, lại còn cầm tay cậu.

Chỗ này cách Phác Thị không xa, có vài nhân viên sẽ đến bên này ăn cơm, lỡ bị người ta bắt gặp thì...

Phác Trí Mân cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, cậu nhất định sẽ bị "Trịnh Hạo Thạc" ép đến phát điên!

Câu giãy giụa không thoát ra khỏi tay của "Trịnh Hạo Thạc", lại không thể làm ầm lên, sợ làm người khác chú ý, cuối cùng đành vậy bị anh nắm lên xe.

Sau khi 2 người đi, Phác Ngọc Băng với khuôn mặt sưng vù hơn cả đầu heo đi ra khỏi sau cột của cửa nhà hàng, nhìn những bức ảnh mình vừa chụp, trong mắt lóe lên sự âm u.

Phác Trí Mân chiếm lấy cái danh thiếu gia của nhà họ Điền, lại còn quấn quýt không rõ với em họ, cô muốn nhìn xem kết cục của hai người này sẽ như thế nào.

Cay đắng cô nhận hôm nay to như vậy, tuyệt đối sẽ không để yên.

........

"Trịnh Hạo Thạc" dẫn Phác Trí Mân đến phòng khám, đắp mặt xong bôi thuốc giảm nhiệt, sau đó lại quay lại Phác Thị tiếp tục đi làm việc.

Đến Phác Thị, cậu vừa mới ngồi xuống vách bàn làm việc của mình thì nghe người bên cạnh nói Phác Ngọc Băng xin nghỉ về nhà.

Người nói vừa thấy Phác Trí Mân đến, giọng nói liền nhỏ xuống.

Mặc dù như thế, Phác Trí Mân vẫn thính tai nghe được đôi câu vài lời.

- "Tôi thấy Phác Trí Mân này cũng chẳng phải dạng vừa. Cậu ta vừa đến công ty, quản lý các cấp trong công ty liên tiếp xảy ra chuyện không may, người xin nghỉ, người..."

Phác Trí Mân nghĩ nghĩ, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Đầu tiên là Tôn Chính Hoa, sau đó là Phác Ngọc Băng.

Nhưng việc này có thể trách cậu sao? Là bọn họ chọc cậu trước!

Lúc tan tầm, Phác Trí Mân dọn dẹp đồ xong đang định đi thì nhìn thư ký của Phác Trí Thành đến.

- "Cậu Phác, chủ tịch tìm cậu."

Phác Trí Thành tìm cậu qua chỗ ông làm gì?

Chẳng lẽ vì chuyện lúc sáng, muốn báo thù xả giận cho Phác Ngọc Băng?

Dựa theo sự yêu thương của Phác Trí Thành đối với Phác Ngọc Băng, điều này cũng không phải là không thể.

Vì vậy, Phác Trí Mân cực kỳ nghiêm túc ôn hòa nói:

- "Thật ngại quá, bây giờ đã là giờ tan tầm, nếu chủ tịch có chuyện công việc tìm tôi thì ngày mai tôi sẽ đến tìm ông ấy, nếu là việc tư thì ông ấy chắc chắn sẽ gọi điện cho tôi, với lại tôi còn phải đi thăm cái vị đồng nghiệp nam bởi vì tôi trốn việc mà làm việc vất vả rồi vật ra ốm."

Thư ký của Phác Trí Thành đi theo ông bao nhiêu năm, cũng biết ít nhiều về tình trạng của Phác Trí Mân, nhan sắc bình thường, trí tuệ yếu kém.

Những chuyện gần đây trong công ty anh ta cũng biết nhưng sau khi trực tiếp tiếp xúc mới phát hiện ra Phác Trí Mân không chỉ trở nên đẹp trai hơn, lại còn trở nên lanh lợi hơn.

Thư ký vẫn chưa chịu từ bỏ ý định nói:

- "Nhưng tổng giám đốc Phác đã dặn dò, bảo cậu qua đó một chuyến."

Sự đáp lại của Phác Trí Mân là xách theo túi xách bỏ đi thẳng.

Phác Trí Mân ra khỏi cửa Phác Thị liền đi thẳng đến trạm xe bus.

Lúc này người chờ xe bus rất đông, bỗng nhiên, một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại trước mặt cậu.

Cửa xe hạ xuống, Phác Trí Thành quay đầu nhìn cậu:

- "Lên xe."

Phác Trí Mân do dự một chút xong mở cửa lên xe.

Trong xe chỉ có bác tài lái xe và Phác Trí Thành, sau khi Phác Trí Mân lên xe cũng không chủ động lên tiếng.

Tài xế lái xe được một đoạn thì dừng xe đến gần bên đường.

Qua một hồi, Phác Trí Thành mở miệng sâu xa:

- "Trí Mân, bố biết chuyện con trốn việc là một sự hiểu lầm, hôm nay chị con đã phải chịu tội nặng như vậy, việc này con cho vào dĩ vãng đi, đừng để trong lòng nữa."

Phác Trí Mân cười nhạo một tiếng:

- "Dĩ vãng?"

Phác Trí Thành cau mày:

- "Chị con đã phải chịu tội nặng như vậy rồi, con còn muốn thế nào?"

- "Chỗ này."

Phác Trí Mân chỉ vào mặt mình:

- "Là Phác Ngọc Băng đánh."

Dựa vào cái gì mà Phác Trí Thành nói chuyện này vào dĩ vãng là dĩ vãng?

Phác Trí Thành lạnh lùng nói:

- "Sao lúc trước bố không phát hiện ra là con ác độc như vậy!"

- "Không ác bằng bố, con gái minh sinh mà cũng có thể đánh như vậy."

Phác Trí Mân cúi đầu dùng tay gảy dây xích của túi xách, dáng vẻ thờ ơ, nhưng sự trào phúng trong lời nói hai năm rõ mười.

Phác Trí Thành hôm nay bị "Trịnh Hạo Thạc" làm cho mất mặt to như vậy đến giờ trong lòng vẫn còn bực bội cực kì.

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, trong lòng ông còn tức giận ngút trời.

- "Con còn không biết xẩu hổ mà nhắc đến chuyện này à? Bố lớn tuổi nhường này còn bị một thằng nhóc con ép đánh Ngọc Băng nặng đến thế, chẳng lẽ bố không đau lòng à?"

Phác Trí Thành cảm xúc kích động, ngay cả tiếng nói cũng to lên.

Phác Trí Mân bịt tai mình lại, không kiên nhẫn nói:

- "Được rồi, được rồi, con biết rồi, có chuyện gì thì nói nhanh."

Cậu còn vội về nhà nấu cơm cho "Trịnh Hạo Thạc."

Phác Trí Thành nhìn Phác Trí Mân một cái, sự không kiên nhẫn và thờ ơ trên mặt cậu rõ đến mức chỉ liếc một cái cũng có thể nhìn ra.

Phác Trí Thành vốn nắm chắc có thể khiến Phác Trí Mân ngoan ngoãn nghe lời thuyết phục Điền Chính Quốc rót tiền vào Phác Thị, giờ cũng không tránh khỏi có chút không chắc.

Ông hơi có chút suy tư, thở dài một tiếng:

- "Hôm nay chuyện Trịnh Hạo Thạc nói, con cũng nghe rồi đấy."

Phác Trí Mân không nói chuyện, ông tiếp tục nói:

- "Vì công ty đầu tư sai lầm cho nên vốn tài chính bị gãy đoạn, bất luận nói thế nào, con cũng là một thành viên của nhà họ Phác, vào thời điểm này, con nên kéo nhà họ Phác lên."

Phác Trí Mân khóe miệng kéo lên châm biếm, ngữ khí sắc bén:

- "Không phải là còn 5 triệu USD sính lễ của nhà họ Điền đưa sao? Ngay cả tiền bán thân của mình con cũng bồi vào cho các người, bố còn muốn con giúp thế nào? Lại đi bán một lần nữa? Chỉ sợ là người ta không thèm."

Phác Trí Thành ngữ khí nghiêm khắc nói:

- "Con là danh chính ngôn thuận gả sang, làm sao có thể nói khó nghe như vậy!"

- "Người vốn nên danh chính ngôn thuận gả đi là Phác Ngọc Băng."

Phác Trí Mân ngửa đầu đối thẳng tầm nhìn của ông, không có một chút sợ hãi nào.

Phác Trí Thành bị ánh mắt của Phác Trí Mân làm cho sững sờ, lãnh đạm mà xa cách như vậy, không hề giống chút nào với Phác Trí Mân lúc trước nhẫn nhục chịu đựng.

Nếu đã không thể thuyết phục, mặt của Phác Trí Thành cũng lạnh đi, uy hiếp nói:

- "Con cho là nhà họ Phác suy sụp thì nhà họ Điền bọn họ sẽ đối xử tốt với con sao? Thiếu gia nhà họ Điền mà không có sự ủng hộ của nhà mẹ đẻ thì rất khó đứng vững ở nhà họ Điền!"

- "Đứng không vững thì ly hôn là xong!"

Vẻ mặt Phác Trí Mân tỏ ra chẳng đáng.

Cậu cuối cùng hiểu ra, Phác Trí Thành tại sao lại bằng lòng cho cậu cổ phần công ty và cũng muốn cô cậu về làm việc ở Phác Thị.

Hóa ra là muốn cậu thuyết phục Điền Chính Quốc rót vốn cho Phác Thị.

Người nhà họ Phác việc đàng hoàng không làm, ngược lại tính toán rất hay.

Phác Trí Thành tức đến chỉ Phác Trí Mân nói không ra lời:

- "Con..."

- "Con nói một câu thật lòng."

Phác Trí Mân thu liễm vẻ mặt, ngữ khí khó được có chút chân thành:

- "Ban đầu tại sao Điền Chính Quốc lại đính hôn với Phác Ngọc Băng, trong chuyện này có điều gì khuất tất đúng không?"

Sắc mặt Phác Trí Thành thay đổi, ngữ khí gấp gáp:

- "Con nói lung tung cái gì! Chị con chỗ nào không xứng với Điền Chính Quốc! Có mà Điền Chính Quốc hắn ta không có phúc!"

Phác Trí Thành luôn cân nhắc giữa cái lợi và cái hại, Phác Thị 10 năm trước kém hơn chút so với bây giờ, kể cả ông có yêu thương Phác Ngọc Băng, hẳn là cũng biết, trong tình huống bình thường, khả năng nhà họ Điền liên hôn với nhà họ Phác là con số 0.

Mà Phác Trí Thành bỗng trở mặt, lại còn vội vàng phản bác đều chứng thực cho việc cuộc liên hôn này có thể là có điều gì không thể nói.

Phác Trí Mân vốn luôn nghi ngờ mối liên hôn của nhà họ Điền và nhà họ Phác, chỉ là thuận miệng hỏi không ngờ lại dấy lên sự hứng thú của cậu.

- "Giờ cũng không còn sớm, con phải về nhà rồi, có chuyện để mai lại nói."

Phác Trí Mân nhìn thời gian, kéo mở cửa xe nhảy xuống.

Phác Trí Thành quát lớn phía sau:

- "Phác Trí Mân!"

Phác Trí Mân quay đầu mặt cười đầy xán lạn vẫy tay về phía ông, thong dong rời đi.

........

Về đến biệt thự, Phác Trí Mân vừa vào cửa liền nhìn thấy "Trịnh Hạo Thạc."

Trên người anh vẫn khoác bộ vest mặc ban ngày, màu sọc xanh đen retro, có vài phần hương vị thanh lịch xa hoa, với điều kiện tiên quyết là anh mở miệng ra nói chuyện.

- "Cậu về nhà muộn hơn mọi ngày 1 tiếng đồng hồ, trong thời gian 1 tiếng này đủ cho cậu và một tên đàn ông nào đó ăn xong một bữa tối dưới ánh nến."

"Trịnh Hạo Thạc" giơ cổ tay lên nhìn thời gian, bày ra bộ mặt lạnh lùng nhìn cậu.

Phác Trí Mân trừng anh, xách theo túi trên tay ném thẳng về phía anh, xong quay người vào nhà bếp.

Điền Chính Quốc bắt chính xác được cái túi xách của cậu, nhướng mày liếc nhìn bóng lưng cậu một cái.

Đây là nổi cáu sao?

Một đoạn nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Điền Chính Quốc phát hiện là từ trong túi của Phác Trí Mân phát ra.

Anh kéo khóa túi, lấy điện thoại của Phác Trí Mân từ trong túi ra.

Người gọi điện thoại đến lưu tên: Kim Thái Hanh.

Thái Hanh? Hình như ngôi sao nhỏ của nhà Mẫn Doãn Kì cũng gọi là cái gì Thái Hanh?

Hình như là con trai!

Anh chú ý đến điện thoại còn được dán cường lực rất cẩn thận, xem ra cậu rất quý trọng nó.

Điền Chính Quốc giương môi, lòng tốt đột phát cầm điện thoại đi hướng nhà bếp nhưng giữa đường lại không cẩn thận chạm vào màn hình nhận cuộc gọi.

Giọng nói khoe khoang của Thái Hanh từ trong điện thoại truyền ra:

- "Trí Mân, cậu biết không? Điền Tuấn Tú về thành phố Thượng Hải rồi, cậu rảnh thì đi lòng vòng nói không chừng lại có thể ngẫu nhiên gặp được anh ấy! Tớ cũng nhanh có thể quay về rồi, đến lúc đó xem xem có thể nghe ngóng được anh ấy ở đâu, tham gia hoạt động gì không các kiểu, rồi tìm cơ hội dẫn cậu đi gặp anh ấy..."

Điền Chính Quốc nghe được lời của Thái Hanh nói thì ngừng bước.

Thái Hanh đầu bên kia vẫn hết sức buồn bực:

- "Alo? Trí Mân, sao cậu không nói gì vậy? Cậu mừng đến ngốc rồi à? Hay là chỗ tớ không có tín hiệu..."

Lúc này, Phác Trí Mân vừa hay từ nhà bếp đi ra:

- "Tôi nghe thấy tiếng điện thoại tôi kêu."

Điền Chính Quốc mặt vô cảm ném điện thoại cho cậu, quay người rồi đi.

Phác Trí Mân suýt thì không đỡ được điện thoại, nhìn bóng lưng "Trịnh Hạo Thạc" một cái, "hứ" một tiếng, lẩm bẩm nói:

- "Tính tình như ngày tháng sáu! Nói trở mặt là trở mặt được ngay!"

Phác Trí Mân cầm lấy điện thoại đi vào bếp, Điền Chính Quốc lúc này quay đầu, ánh mắt u sầu.

Điền Chính Quốc nhớ đến cái ngày mà Phác Trí Mân về nhà rất sớm, ngày đó cũng đúng ngày Điền Tuấn Tú trở về thành phố Thượng Hải, lúc họ gặp nhau, Điền Tuấn Tú còn hỏi vài câu có liên quan đến Phác Trí Mân.

Điền Chính Quốc chậm rãi đung đưa điện thoại, bấm gọi cho Thời Dũng:

- "Điều tra một chút, thứ 4 tuần trước Phác Trí Mân đi đâu, gặp ai."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro