Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5✔️

Bảy giờ rưỡi tối, nhà hàng km.

Bởi vì trong lòng rất ghét mẹ an bài mấy chuyện này,jimin tới mà không thay quần áo.

Ở trong phòng làm việc ngó đông ngó tây, đợi mọi người đều về hết cậu mới tan việc, trên đường lại nói tài xế tắc xi chậy chậm một chút, cho nên khi tới tiệm cơm thì cậu đã trễ nửa giờ rồi.

"Mau tới jimin, cậu ấy đã đợi rất lâu." Thấy jimin chậm chạp đi tới, mẹ cậu vội vàng lên kéo tay cậu tới ngồi bên cạnh.

Ánh đèn ấm áp chíu xuống quang cảnh không tầm thường, khăn trải bàn mới tinh đồng bộ với rèm cửa rất thanh nhã, làm cho nhà hàng km vừa thoải mái tao nhã lại tôn lên cảnh sắc.

Jimin đối với sở thích tiêu tiền vào những chỗ cao cấp như thế này của mẹ mình không đồng ý chút nào, mỗi lần cùng người lạ gặp mặt đều lựa chọn mấy nhà hàng xa xỉ, thật sự quá phung phí.

"Trương tiên sinh, đây là con trai tôi park jimin." mẹ jimin hướng người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh trước mặt giới thiệu."jimin, Trương tiên sinh là Kiểm soát trưởng có tiếng đó, chỉ có ba mươi tuổi, đã là Kiểm Soát trưởng rồi, phải nói là một nhân tài a."

Nhân tài? Ngay cả phép tắc căn bản cũng không hiểu ngu ngốc.

Jimin Mễ bĩu môi.

Chàng Kiểm Soát trưởng tiếng tăm dùng ánh mặt nhìn nghi phạm quan sát cậu, cuối cùng mới đứng lên, vươn tay, vẫn là một khuôn mặt nghiêm túc như Bao Thanh Thiên, "Im jaehyun . Park jimin, rất vui được gặp mặt."

Cậu bất đắc dĩ bắt tay cùng anh.

Mẹ park vội vàng nói, "Ngồi xuống,ngồi xuống, các con cứ từ từ nói chuyện, ta ra ngoài một chút."

"Mẹ." cậu kéo bà, "Mẹ ngồi đây đi, con gặp người lạ huyết áp sẽ lên cao, không chừng sẽ té xỉu tại chỗ đó."

Jaehyun sắc mặt trầm xuống, miệng càng thêm mím chặt.

Mẹ park bất đắc dĩ ngồi xuống, "Trương tiên sinh, con cũng đừng trách, thằng bé có chút ngại ngùng, không quen gặp đàn ông lạ."

"Không sao, gặp nhiều sẽ thành quen thôi."hắn cứng rắn trả lời.

"A ha ha... Trương tiên sinh thật là một người đàn ông biết quan tâm."

Jimin trợn mắt một cái, cảm thấy hai người bọn họ xem mắt thì tốt hơn.

Mẹ Park cùng hắn nói toàn mấy đề tài pháp luật, hắn quả không hổ là là"Nhân tài hiếm có", nói đến nghiệp vụ kiểm soát chẳng những áp dụng rất nhiều khoa học kỹ thuật vào, còn có các biện pháp tâm lý, thậm chí ngay cả mấy khái niệm hiệu suất quản lý đối với doanh nghiệp cũng áp dụng vào.

Nhìn anh ta cứ nghĩ là khiêm tốn, nhưng thực chất là loại mèo khen mèo dài đuôi, cậu thấy chướng mắt vô cùng.

Cậu ghét nhất loại đàn ông thích khoe khoan về công việc của bản thân như vậy, càng nói nhiều thì càng không làm được việc gì, thường là loại người giả dối hoặc gian thương, so sánh hai người, đêm qua jungkook ngay cả bị chế nhạo cũng không bị ảnh hưởng thì lại đáng yêu hơn rất nhiều.

Jungkook... Ách, sao lại nghĩ đến anh?

Jaehyun cũng muốn cùng cậu một chàng trai xinh đẹp động lòng người trò chuyện mấy câu, nhưng hơi khó chịu vì cậu luôn lạnh lùng không để ý tới anh.

Phần có chút xấu hổ.

Cậu như ngồi trên đống lửa, như có cứu tinh điện thoại trong túi reo lên.

"Alo? Ai vậy?"

"Em đi đâu vậy? Anh đã làm cơm tối chờ em!" Giọng nói phách lối của jungkook truyền đến.

"Á?" Jimin kinh ngạc, "Anh đang ở đâu làm cơm tối?"

"Đương nhiên là nhà em!"

"Hả! Làm sao anh vào được?" cậu bỗng nhiên đứng lên, "Làm sao anh có thể tùy tiện xông vào nhà người khác?"

"Không phải em đưa cho anh chìa khóa dự bị sao?"

"Tôi đưa anh lúc nào hả?"

"Em uống say, dĩ nhiên không nhớ rõ." jungkook nói với giọng điệu giống như không biết làm sao với cậu , "Cơm sắp nguội hết rồi, về nhà ngay"

"Về nhà ngay!"

Cái gì giọng điệu giống như ông nội trợ đang ghen!

Cậu hừ một tiếng, vừa nhìn thấy sắc mặt cổ quái của mẹ cùng Jaehyun, nhỏ giọng nói với jungkook : "Hiện tại tôi không về được."

"Vẫn còn ở lại làm thêm giờ? Anh đem ông chủ em giết!"

"Không phải, tôi ở Nhà hàng km, à... xem mắt."

Bên kia đột nhiên trở nên yên lặng như tờ.

"Alo? Jungkook?" cậu đang cảm thấy kỳ quái, điện thoại di động bỗng tắt máy.

"minie, con đang làm cái gì? Đừng nói là đang quan hệ với mấy người đàn ông không đứng đắn." mẹ park lặng lẽ véo cậu một cái.

Ở bên tai cậu nhỏ giọng uy hiếp.

Mẹ Park biết jimin cùng taehyung quen nhau, nhưng bà phản đối, cho là làm nghệ sĩ là một chuyện rất mất thể diện, không thể chấp nhận một người đàn ông như vậy làm bạn trai con trai mình, chứ đừng nói là làm con rể.

Chưa nói tới cậu lại có gia thế tốt, cha là giáo sư một viện y học lớn, cũng là trưởng khoa ngoại một bệnh viện tim rất lớn, mẹ Mạc vốn là ý tá trưởng của bệnh viện này, sau khi có ba đứa con liền từ chức ở nhà làm bà chủ nhà.

Jimin trên còn có hai ông anh, thân là em út cậu tương đối được sủng ái.

"Tự tiện xông vào nhà riêng của người khác là phạm pháp, người đàn ông như vậy tuyệt đối không nên kết giao."Mặt hắn tỏ vẻ chính nghĩa nói.

"Không phải, anh ấy là bạn tốt của tôi."Không tự chủ cậu thay anh biện hộ.

Không biết tại sao, cậu luôn cảm giác mình mắng jungkook như thế cũng được, nhưng không cho phép người khác nói xấu anh.

"Rầm!"

Ba người đang tranh luận tuýp đàn ông như thế nào là rất nguy hiểm thì cửa lớn bị người nào đó một cước đá cho văng ra, 7, 8 người mặc đồ đen nối đuôi tiến vào, đem nhà hàng tương đối rộng rãi lấp đầy.

"Anh... Các anh là ai?" mẹ Park luôn luôn sống an nhàn sung sướng, thấy cảnh tượng trước mặt, làm sợ tới mức mặt tái nhợt giọng nói run run, tay chân bủn rủn dựa vào người cậu.

Hắn đứng lên, "Không được hỗn láo! Tôi là Kiểm soát trưởng viện cảnh sát seoul!"

"Ồ ồ ồ, không dám đụng tới Kiểm soát đây." jungkook trong miệng ngậm lấy một nhánh hoa hồng vàng, ung dung đi tới, mấy người áo đen kia lập tức xếp thành hai hàng, đối với anh cung kính khom lưng cúi người chào.

Jimin cũng sợ hết hồn, mặc dù cậu từng hoài nghi jungkook là người của hắc đạo, nhưng chính mắt thấy vẫn có chút khiếp sợ.

Jungkook vẫn như cũ mặc một thân áo da đen bóng, áo khóa không có kéo lên, lòng ngực trần làn da ngâm đen cùng cơ bắp vạm vỡ, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng khá to, cùng với một cây thành giá rất lớn.

Nếu trên người của ai khác sẽ có vẻ thô tục vô cùng, nhưng lại rất thích hợp với sự ngang ngược càn rỡ của jungkook lại toát lên vẻ quyến rũ.

Anh liếc nhưng Jaehyun.

Jaehyun 1 met 80 cho là mình đã tương đối cao lớn anh tuấn rồi, không nghĩ tới anh so vơi người đàn ông trước mắt liền như một kẻ kém cỏi hơn rất nhiều, khí thế nhất thời giảm đi rất nhiều.

Jungkook từ từ đi tới trước mặt Jaehyun, hoa hồng trên miệng anh gần như chạm vào hắn, Jaehyun nhăn nhíu mày muốn né tránh, nhưng hai chân không dám nhúc nhích.

Hoa hồng rơi xuống đất, jungkook nhấc chân dùng sức đạp lên, Jaehyunnín thở.

Anh thô bạo nắm cổ áo hắn mặt ghé sát ánh mắt sắc bén làm hắn gần như không thở nổi.

"Dám đụng đến người yêu của tôi? Anh nghĩ mình có mấy cái mạng cho tôi chơi?"

"Anh... Anh... Anh... Uy hiếp tôi..."

"Uy hiếp? Anh có biết cái gì gọi là uy hiếp không?"

Jungkook đột nhiên lui về phía sau, xoay người nhấc chân, từ trên cao đạp xuống chiếc ghế, "Cạch" một tiếng, cái ghế chia năm xẻ bảy.

Jaehyun hoảng sợ mắt mở lớn. Người đàn ông này sao lại khỏe như vậy?!

Đột nhiên kéo jimin vào trong ngực,Jungkook khinh thường liếc hắn một cái, "cậu ấy là người của tôi, hiểu chưa?"

"Hiểu... Hiểu..." Thức thời mới là trang tuấn kiệt, cân nhắc tình thế, mặc dù trong lòng không phục, Jaehyun quyết định tạm thời nhẫn nhục.

Jungkook ôm Mạc jimin, vung tay, kêu các anh em đang đứng thành hai hàng phía sau "Đi."

Mẹ park mềm nhũn ngồi phịch ở trên đất, chân mềm nhũn.

Thượng Đế Phật tổ Bồ Tát sống,jimin rốt cuộc trêu chọc thần thánh phương nào?

Cuộc sống sau này làm sao yên ổn đây? Ông trời, ôi, ông trời!

Quả nhiên con trai lớn như quả bom nổ chậm, phải nhanh gả chồng thôi.

Bị nhét vào trong một chiếc ferrari đỏ chói, jimin trừng mắt với anh vốn mặt đang rất khó chịu, "Này, anh mang tôi đi đâu vậy?"

Jungkook quay qua trừng mắt nhìn cậu , trầm mặc khởi động xe.

Jimin phùng hai má, hung tợn trừng mắt với người đàn ông đang làm quá trơn này, môi mấp máy, nghĩ muốn khiển trách anh phá hỏng chuyện tốt của người khác, nhưng khi nhìn đến ánh lửa trong ánh mặt anh liền không tự chủ được có chút chột dạ, chỉ có thể không cam lòng ngồi đó, mặc cho anh "Ép buộc" mình.

Gặp quỷ, cậu cùng anh đâu có quan hệ gì, sao phải chột dạ?

Mẹ không biết thế nào rồi, luôn luôn sống trong yên bình giờ nay không chừng mẹ đang rất sợ hãi?

Cậu vội vàng cầm di động lên, quay số gọi.

"Mẹ? Mẹ có sao không? Jaehyun có đưa mẹ về nhà không? A, vậy cám ơn anh ấy... Jungkook không phải người xấu, mẹ đừng nói vậy... Dạ, con biết, làm sao con lại lấy chuyện cả đời làm trò đùa được? Mẹ không bị dọa đấy chứ? Thật ra là jungkooj chỉ đùa thôi, anh ấy chính là như vậy, thích học người ta đùa quá lố... Mẹ không có việc gì là tốt rồi, hẹn gặp lại mẹ."

Cúp điện thoại, jimin thở ra một hơi.

"Anh không phải đang đùa." Jungkook hơi nhíu mày, "Dám cướp người yêu của anh, giết không tha."

Jimin há hốc miệng, sau đó theo bản năng lấy tay che lại, chờ nhịp tim đập bình thường lại sau mới rống giận: "Anh nói cái quái gì vậy? Anh nói ai là của anh? Giết không tha, anh muốn đi tù sao?"

"Lo lắng cho anh?"anh mặt hiện lên nụ cười tà mị.

"Ai... Ai thèm lo lắng cho loại người như anh!"

"Lo lắng cho anh..., cũng không cần lo lắng nhiều quá. Quả đấm của anh cũng không phải là dễ chọc."

Cậu theo bản năng nhìn chăm chú vào đôi tay của anh đặt trên tay lái, bàn tay thô ráp ngâm đen lại to lớn, mu bàn tay nổi gân xanh, chỉ là nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được sức lực to lớn, suy nghĩ lại thì anh chỉ dùng một tay là có thể đem cậu khiêng lên, jimun không nhịn được lùi lại phía sau.

"Tôi đâu có trêu chọc người ta, mẹ tự tiện quyết định xem mắt, tôi đâu còn cách nào?"

"Cự tuyệt không được sao?"

"Mẹ dầu gì cũng là mẹ của tôi, tôi làm sao có thể cự tuyệt được?"

"Để cha mẹ tùy ý sắp đặt, bộ em mang tư tưởng của thời đại phong kiến sao?"

"Tôi là hiếu thuận, so với tư tưởng phong kiến không giống nhau?"

"Hiếu thuận cũng phải có lập trường, người chỉ biết nghe lời mẹ, trong mắt anh chính là một đứa con nít to xác ngu ngốc."

"Anh mới ngu ngốc!" Cậu lập tức bị chọc giận, nắm chặt quả đấm tùy thời chuẩn bị đánh ra.

Jungkook liếc cậu một cái, âm thầm buồn cười, anh có thể thấy lông toàn thân của cậu dựng đứng, "Về sau ngoan ngoãn, không cần gặp bất kỳ đàn ông nào cả."

"Mắc mớ gì tới anh? Quen biết bạn bè là tự do của tôi."

"Em đã là của anh, nếu như không muốn mấy tên kia có chuyện, thì ngoan ngoãn cho anh."

"Tôi trịnh trọng nói rõ lần nữa: jeon jungkook, tôi và anh chỉ là người xa lạ có được hay không? Hơn nữa anh cũng chỉ biết hành hung người khác thôi sao? Có quả đấm, không có đầu óc, ngu ngốc." Jimin không sợ chết nói.

"Người xa lạ? Đã có tình một đêm còn nói là người xa lạ?"

"Anh nói bậy! Sao lại là tình một đêm?" Cậu giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

Khóe miệng Jungkook nhếch lên, cười đến thâm trầm khó lường.

Jimin nhìn anh, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật rất khó nắm bắt, giống như bầu trời đêm, thâm thúy mà tràn đầy hấp dẫn.

"Muốn kích động sao, anh không giống như người nào đó dễ dàng kích động, ở trên đường kéo váy đánh nhau, ở quán bar không hỏi rõ ràng lại đánh người." Giản Nhẫn chợt lạnh lùng châm chọc nói.

"Tôi... Tôi là làm chuyện tốt!"

"Làm chuyện tốt cũng có thể dùng đầu óc chứ? Còn nói anh là có quả đấm, không có đầu óc, ngu ngốc, rốt cuộc ai là ngu ngốc đây?"

Rõ ràng chính là một kẻ thô lỗ, miệng lại xấu xa vô cùng, cậu phẫn hận đóng chặt miệng, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, quyết tâm không thèm để ý tới con người này đúng là không thể khai thông được một kẻ cứng đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro