Chap 4✔️
Nhưng anh lại giận dữ trừng mắt với cậu , cậu bé lại không hề sợ dáng vẻ máu chảy ròng ròng của anh, ngược lại lo lắng hỏi: "Cậu bị thương, tại sao không tới bác sĩ?"
"Tôi không thích!" anh nhíu chặt chân mày, thật là thích xen vào việc của người khác.
"Cứ như vậy cậu sẽ chết mất." Cậu bé càng thêm lo lắng nhìn anh, từ cặp lấy ra một cái khăn tay có màu giống như chiếc nơ bướm, rồi tháo sợi dây nơ chimmy từ bím tóc, "Mình giúp cậu băng bó vết thương, cứ yên tâm, khăn tay của mình sạch lắm, hôm nay mình không có đụng vào nó."
Nếu như là người khác nhiều chuyện chõ mõm vào, jungkook có lẽ sẽ đẩy ra, nhưng với cậu bé có đôi mắt đen nhánh này, anh mặc dù khó chịu, nhưng vẫn để cho cậu giúp anh băng bó vết thương.
"Ba mình nói, phải có thói quen mang theo khăn sạch đặt biệt là các bạn thích hoạt động hay đánh nhau. Hì hì, mình không phải thích đánh nhau, mình chỉ thích luyện võ, cho nên thường bị thương, ba nói khăn sạch có thể dùng tạm lúc khẩn cấp, tạm thời băng bó vết thương, tránh cho vết thương bị lộ ra ngoài gây nhiểm trùng."
Cậu bé vừa nói, vừa kéo tay anh đi về phía trước, anh thế nhưng cũng ngoan ngoãn theo cậu.
Ước chừng đi được 4, 5 phút, cậu mang anh đi tới trước một phòng khám nhỏ, rồi kéo anh đi vào, "Đây là phòng khám bệnh gần nhất rồi, nói bác sĩ giúp cậu xử lý vết thương."
"Ồ, Tiểu siêu nhân lại tới." Một bác sĩ trẻ tuổi trắng trẻo đi tới, hướng cậu nở nụ cười.
"Anh jin." Cậu bé cười ngọt ngào với vị bác sĩ, "Làm phiền anh giúp cậu ấy xem một chút vết thương được không? Đầu của cậu ấy bị chảy máu."
"Em lúc trước không phải đưa tới chó, mèo hoang bị thương thì là chính mình bị thương chạy vào, lần này còn đưa tới một cậu nhóc, à à, xem ra còn rất đẹp trai, cậu ấy không phải bạn trai của Tiểu siêu nhân đấy chứ?" Bác sĩ vừa nhanh chóng kiểm tra vết thương của anh, vừa giễu cợt cậu bé đứng bên cạnh.
"Anh jin đừng chọc em, em mét anh rm, làm anh ấy không thích anh nửa bây giờ." Cậu con trai biểu môi nói, nhưng ngay khi khuôn mặt anh được lau sách vết máu lộ ra vẻ điểm trai, thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé tự nhiên ửng hồng.
"Được, nhưng cũng phải xem anh rm có không chịu chơi với anh hay không đã." Xác định là chỉ bị xay sát nhỏ, anh bác sĩ rất nhanh giúp jungkook xử lý vết thương, sau đó thoa lên một chút thuốc.
"Anh jin, anh đem tiền thuốc của em cùng cậu ấy tính chung có được không?" Cậu bé vừa cầm hộ lọ thuốc vừa cười ngọt ngào nói.
"Được được, anh cũng không tính làm ăn lỗ vốn." Anh bác sĩ mỉm cười trả lời cậu bé, " Anh đã đặt biệt ghi riêng một quyển sổ nợ cho em, àh, nếu bắt đầu tính từ năm bốn tuổi, thì cũng dày đặc một quyển rồi nha, chắc phải đợi em trưởng thành trả một hết."
"Ai nha,để ba trả là được." Cậu bé cười hì hì kéo tay anh chạy ra khỏi phòng khám bệnh. Đem thuốc bỏ vào trong túi sách của jungkook, "Nhớ thoa thuốc theo lời bác sĩ nha."
Jungkook nhíu mày.
"Thôi, tối rồi, mình phải về nhà đấy." Ở ngã tư đường, cậu bé nhìn anh nói.
"Chờ một chút!" Cậu bé đã qua bên kia đường, anh chợt gọi cậu lại.
"Sao vậy?" Cậu bé mỉm cười quay đầu lại nhìn anh.
"Cậu..." Jungkook nhíu chặt chân mày, "cậu ... Tôi... Cậu tên gì?"
"... Jimin."
Vứa lúc cậu bé nói một chiếc xe hơi chạy qua giữa hai người, họ của cậu bé anh không nghe rõ.
"Mau khỏe lại nha, bái bai!" Jimin đối với anh vảy tay một cái, tung tăng thẳng bước mà đi.
Anh nhìn cậu, cho đến khi bóng lưng của cậu khuất hẳn mới thôi. "Là park thì phải? Hình như là Park jimin... Ừ, không sai đâu."
Ạnh nghĩ là về sau sẽ có cơ hội báo đáp cậu, nhưng là ngày hôm sau mẹ anh từ Seoul trở về đón anh.
Ở busan, trừ ba mẹ, anh không có người thân nào khác, mặc dù bạn của cha nói muốn giúp đỡ anh, nhưng dù sao cũng không phải thân thích, luôn có cảm giác xa lạ, mẹ muốn dẫn anh về seoul, anh do dự một lát rồi cũng đồng ý.
Chuyến đi này, chính là năm năm.
Trông năm năm này, anh không thế nào quên được cậu bé có bím tóc nhỏ hình của chimmy màu vàng, đôi mắt vừa to vừa tròn, nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, anh thường mơ thấy cậu , trong mơ, cậu là người bạn giúp anh vượt thời kỳ tăm tối của cuộc đời. Chiếc khăn tay màu vàng cùng sợi dây có hình chimmy cậu dùng băng bó vết thương cho anh, anh giặt sạch sẽ, cất giữ rất cẩn thận. Từ đó về sau, anh cũng có thói quen mang khăn tay bên mình. Cũng chính vì vậy nên khi mang giầy cho jimin, anh có thể lấy ngay ra một chiếc tay mà lau chân cho cậu .
Sau khi tốt nghiệp, mẹ anh qua đời, không còn được chu cấp jungkook quyết định nghĩ học, một mình quay về Seoul.
Trước khi mẹ anh qua đời, nói cho anh biết một chuyện quan trọng, cha anh là bị lão đại bán đứng, làm người chết thay cho lão đại, mà sau đó lão đại lại chạy trốn ra nước ngoài sống tự do tự tại. Anh quyết tâm vì cha báo thù, sau đó anh cũng thành một lão đại, thành một nhân vật mà không ai dám động tới.
Trong thời gian này, anh cũng ra sức tìm kiếm cậu con trai mang tên "park jimin", nhưng làm thế nào cũng không tìm được, anh cũng quay lại phong khám lúc trước, nhưng chủ phòng khám ra nước ngoài cũng đã bán cho người khác.
Nhưng anh thề, nhất định phải tìm được người con trai kia. Bất kể phải mất bao nhiêu năm, anh nhật định phải tìm được Tiểu siêu nhân của anh.
Qua một hồi lâu không nghe tiếng động nào, jimin sợ hãi nhô đầu ra, trong phòng ngủ trống không.
"Em không cần khẩn trương như vậy, anh mặc dù rất muốn em, nhưng anh không ép em."
Giọng nói trầm thấp từ bên ngoài truyền vào, jimin ngẩn ra.
Ách... Nói thật, giọng nói của anh rất cuốn hút, thật thấp, hơi khàn khàn, giống như có thể cảm thấy lòng ngực cường trán của anh khẽ nâng lên, từtrong lồng ngực thật dầy này phát ra những âm sắc vừa thô vừa có cảm giác.
Cậu từ từ lùi về giường, đối với anh có chút ngạc nhiên.
"Bất kể nói thế nào, chắc chắn anh là một người đàn ông tốt, sẽ không làm ra loại chuyện cưỡng bức phụ nữ đó đâu." Anh tự mình ca ngợi, "Lại nói, giống như anh đẹp trai lại hấp dẫn như vậy lại là một người đàn ông tốt hiếm hoi, chỉ có phụ nữ tự tìm đến, cần chi đi cưỡng ép thật mất thể diện."
Cái gì... Thật muốn ói.
Cậu vừa mới đối với anh có chút ấn tượng tốt, nhưng nghe xong mấy lời tự sướng kia của anh thì ấn tượng tốt lúc nảy biến đau mất hết.
"Em thuộc chòm sao nào?" Jungkook đột nhiên hỏi.
Nhàm nhí. Jimin lật người, chuẩn bị ngủ."Anh thuộc chòm sao Sư Tử, em xem không phải anh rất có uy lực của một vua sư tử sao?"
Phốc... Còn có uy lực của vua sư tử nửa chứ? Vốn dĩ là du côn vô lại thì đúng hơn?
"Em thuộc chòm sao bò cạp phải không?"
"Làm sao anh biết?"
"Anh có năng lực dự đoán mà."
"Khoác lác!"
"Hề hề, chúng ta có thể là một cặp vừa thấy đã yêu đó, rất xứng đôi."Jungkook tiếp tục mơ mộng nói.
Một người đàn ông đỉnh đạt lại đi để ý loại chuyện nhỏ này, thật sự ngốc hết sức.
"Người đàn ông đó không xứng đáng để yêu." Anh đột ngột thay đổi đề tài, khiến cậu không hiểu ý của anh.
Không xứng đáng để yêu? Anh ta đang nói gì?
"Mặc dù em bề ngoài kiên cường, nhưng nội tâm lại yếu đuối, cũng giống như anh, nội tâm với bề ngoài rất khác nhau, sự đau khổ của em anh rất hiểu."
Còn lâu á! Tôi làm sao lại giống như anh được chứ.
Cậu khịt mũi coi thường, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.
"Thật ra thì chuyện cũng đâu có gì lớn, trên thế giới này trai đẹp còn nhiều mà, không có người này thì cũng có người khác, chỉ cần nhìn về phía trước, chân trời liền rộng mở."
"Là vì anh chưa bao giờ bị thất tình." Cậu cười lạnh.
"Em chưa nghe có một nhà triết học nói là Đối phó thất tình biện pháp tốt nhất chính là yêu lần nữa." Anh như một ông cụ non giông dài giảng đạo.
"Là nhà triết học nào vậy?"
"Àh..." Jungkook suy nghĩ một hồi, biết mình nghĩ không ra, "Tóm lại là đừng nghĩ đến tên đó nửa. Làm người của anh đi, anh tuyệt đối chỉ yêu thương mình em."
"Khỏi, tôi tình nguyện độc thân cả đời."
"Làm một trinh già rất đáng thương."
"Không cần anh lo."
"Jimin ..."
Không nghĩ tới anh lại đột ngột gọi tên mình, cậu ngẩn ra.
Đó là một thanh âm trầm thấp rất dịu dàng, giống như là mặt đất khô cừng bổng chuyển thành tơ lụa mềm mại, dịu dàng ấm ấp xua tan đi cỏi lòng hiu quạnh của cậu .
Cậu cảm thấy hốc mắt cay cay, vội vàng đem mặt vùi vào trong gối, lớn tiếng hét lên: "Không được gọi tên tôi!"
"Jimim, jimin, jiminie, jimin sii..."
Tên đàn ông ghê ghê tởm này!
"Làm người yêu của anh."
Cậu không lên tiếng, nhịp tim lại đập mạnh.
"Chừng nào em chưa đồng ý, anh cũng sẽ không bỏ qua." Lại tiếp tục cái giọng điệu ngang ngược đó, anh cười rất quỷ dị, "Ngủ ngon, cậu bé lọ lem của anh."
Gặp quỷ, tự nhiên biến mình thành cậu bé lọ lem, đừng nói anh ta cũng biến thành hoàng tử nha.
Jimin trong lòng hừ một tiếng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Một đêm hỗn độn cuối cũng cũng qua.
Sáng sớm bị đồng hồ đánh thức, đầu jimin đau như muốn nổ tung.
Ở trên giường lộn qua lộn lại mấy vòng, cảm thấy cơn đau cũng đỡ dần, mới lười biếng xuống giường rửa mặt.
Thân là một nhân viên làm công ăn lương, đừng nói là say rượu nhức đầu cũng phải đi làm, cho dù có bão lớn mưa đá, giám đốc không cho nghỉ thì cũng phải đúng giờ có mặt.
Haizz... Sao không chịu nghe mẹ an bài, gả cho một bác sĩ có tiền đồ có phải tốt hơn không?
Cậu nghĩ chắc mình là người thích bị ngược đãi, mới không chịu nghe lời mẹ, ngược lại đi làm mấy công việc nhiều áp lực làm bạc đầu sớm này.
Vừa nghĩ thầm, vừa mơ màng rửa mặt, lúc nhìn mặt mình trong gương để trang điểm thì thấy tóc rối bù mắt thâm quần, cậu mới giật mình, sao cậu lai biến thành như vậy?
Không kịp trang điểm để che đi nửa rồi, không thể làm gì khác hơn là giậm phấn vài chỗ, jimin mới khó chịu quay lại phòng ngủ, mở tủ tìm một bộ quần áo tươi sáng một chút che đi tâm tính khó chịu, tìm nửa ngày, nhận thấy quần áo trong tủ phần lớn là taehyung cùng đi mua với cậu .
Bực bội, cuối cùng cậu đành chọn một bộ màu trắng ngà.
Thấy vật nhớ người, cậu rất muốn đêm toàn bộ quần áo đốt hết.
Lúc vào phòng bếp làm đồ ăn sáng, lại kinh ngạc thấy trên bàn bày thức ăn, trứng ốp la cùng bánh mỳ nóng, salad tươi ngon, còn có thêm một ly sữa nóng.
Jimin nước miếng ròng ròng, chẳng lẻ trong bếp nhà cậu có một tiểu yêu tinh giúp cậu làm cơm sao?
Thấy bánh mỳ đè lên một tờ giấy, jimin cầm lên, trên giấy rồng bay phượng múa chữ thật to: ăn nhiều một chút.
Thêm chút thịt, ôm mới thoải mái. Jungkook người yêu của cậu bé lọ lem.
Thêm chút thịt? Anh muốn thì đi mà ôm heo có tốt hơn không!
Cậu xì mũi coi thường, đem tờ giấy xé nát ném vào sọt rác, cầm ly sữa nóng, nhưng ngược với suy nghĩ mình cậu lại mỉm cười.
Vừa uống sữa nóng vừa ăn sáng, jinun cảm thán, không tin được, gã đàn ông thô lỗ kia cũng sẽ làm được thức ăn ngon như vậy.
Quả nhiên là đánh giá con người không thể nhìn bề ngoài.
Công việc thư ký phụ tá tương đối nhẹ nhàng, mọi chuyện đều có Phó Tổng hoseok lo liệu, mấy chuyện không lớn không nhỏ khác lại có thư ký samuel cực kỳ lợi hại giải quyết, còn cậu chỉ là một thư ký phụ tá nhỏ giúp sửa sang lại mấy cái văn bảng hay tài liệu, ngồi làm nhân viên trực điện thoại là xong.
Jimin nhân lúc pha ca phê ở phòng giải khát ngồi nghĩ một chút, bóp bóp cái đầu vẫn mơ màng đau không dứt. Sớm biết thế này đã không uống nhiều rượu rồi, thất tình đã đủ đau khổ, tội gì lại đi uống rượu hành hạ bản thân? Thật là tự chuốt cái khổ.
"Thư ký park, điện thoại của cậu." Thư ký samuel tới thông báo cho cậu .
"A, tôi tới ngay." Jimin vội vàng bưng lên lý cà phê đã uống gần hết, chạy vào phòng làm việc.
Ở trong công ty jung thị, jimin vốn là thư ký của Phó Tổng hoseok, nhưng là tháng trước Yuna nhờ có quen biết mà vào làm, nghe nói cô gái xinh đẹp tuyệt trần này là một nhân tài tốt nghiệp ở Havard, đồng thời được xác định là con dâu tương lai của Đổng Sự Trưởng, bạn gái của jung kiwang, cũng chính là bà chủ tương lai của jimin, cho nên cậu dù đột nhiên bị gián cấp cũng không dám nói nửa câu oán hận.
Cũng không hiểu được tại sao, đối với mọi người yuna luôn thân thiện chỉ riêng đối với jimin lại hay bắt bẻ, khiến jimin luôn thẳng thắng hiện tại chỉ dám ăn nói khép nép, không muốn làm cô ta bực bội.
Cầm ống nghe lên, jimin nhẹ nhàng nói: "Alô, Park jimin nghe."
"Jimin a, tối nay con bận không?" Là giọng nói của mẹ park.
"Ai nha, mẹ, con không phải đã nói với mẹ trong thời gian làm việc không nên gọi cho con sao?" Jimim càng thêm hạ thấp giọng, lén lén lút lút xoay lưng, lấy tay che điện thoại nói.
"Tan việc làm sao tìm được con." mẹ park vẫn như cũ dùng thanh âm bình thường thong thả ung dung nói, "Lại nói mẹ tìm con là có việc a, tối hôm nay đến nhà hàng gcf."
"Lại xem mắt?"
"Con nhất định phải tới đó, mẹ đã cùng người ta hẹn rồi, nếu không ba mẹ sẽ thật mất mặt. Cứ quyết định như vậy đi, làm việc cho tốt, tối gặp."
Bất kể cậu giận đến mắt to trừng mắt nhỏ, mẹ park thông minh cúp điện thoại.
Haizz, vẫn là mẹ thích tìm phiền toái cho cậu !
Cậu khổ sở kêu một tiềng, nhưng yuna lại mặt lạnh nhìn cậu , cậu cũng chỉ có thể nhanh lật mở văn kiện, làm bộ như bề bộn công việc rất vất vả lao động cần cù.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro