Chap 3✔️
Đêm đó, jimin uống rất nhiều rượu.
Càng uống nhiều thì ý thức càng mất dần, đến khi tỉnh lại, thì thấy đang nằm trong bồn tắm nhà mình.
Nước có chút lạnh, cậu rùng mình, rốt cuộc khôi phục một chút ý thức, mở mắt ra, đột nhiên thấy trước mắt là khuôn mặt một người đàn ông anh tuấn mang theo chút tà mị.
"A ——" cậu thét chói tai, giơ tay đánh anh, "Khốn kiếp! Sắc lang! Lưu manh thêm cấp ba! Làm sao anh lại ở nhà tôi?"
jungkook khẽ nhếch khóe miệng cười, bắt lấy cánh tay không an phận của cậu đè xuống, "Em uống say anh tốt bụng đưa em về nhà, kết quả em nôn cả ra người, cho nên anh liền đích thân thay em tắm rửa."
Vậy là cậu trách lầm anh?
Nhưng là ai thèm anh tắm cho cậu , hơn nữa còn đem đồ Cậu cởi hết?
Thân thể bảo bối băng thanh ngọc khiết của cậu , tự nhiên dưới tình huống này bị một ánh mắt sắc quỷ nhìn không sót chỗ nào, nghĩ như thế nào cũng liền muốn nổi nóng.
"Vậy thì thật là cám ơn anh, hiện tại tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, có thể hay không mời anh đi ra ngoài?" gương mặt jimin so hột gà thúi còn thối hơn.
Nghĩ lại từ lúc gặp phải người đàn ông này cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp, chỉ toàn mấy chuyện mất thể diện xảy ra với cậu .
"Tối qua anh mới biết, ngươi uống say cũng sẽ khóc." Anh giống như phát hiện chuyện gì thú vị liền lải nhải không ngừng, căn bản không để ý cậu cố ý xua đuổi, "Anh là lần đầu tiên thấy có người say im lặng khóc như vậy, ngay cả một chút thanh âm cũng không có, chỉ có nước mắt cứ rơi không ngừng, yếu đuối khiến cho người khác thương tiếc. A, đúng rồi, anh giúp em tắm rửa thân thể."
"Anh cút ngay cho tôi... cái tên nhiều chuyện..." Jimin rốt cuộc nổi đóa, muốn đứng lên đem anh đuổi ra ngoài, kết quả trượt chân té vào bồn tắm, uống vài ngụm nước, chờ anh vớt được cậu ra,thì cô bị sặc nước ho điên cuông.
"Em xem, để cho em tự mình tắm rửa thật rất nguy hiểm, anh là một công dân gương mẫu, đã làm chuyện tốt thì phải làm đến cùng, cứ để anh tới giúp em tắm vẫn tốt hơn." jungkook dõng dạc thổi phòng bản thân, trực tiếp đưa tay lên thân thể jimjn vỗ về chơi đùa.
Mới lúc đầu bị sặc khiến đầu óc choáng váng cậu còn chưa cảm thấy được cái gì, sau đó một đôi tay chảy xuống đến bụng của cậu rồi vẫn tiếp tục chạy xuống, như con rắn trườn trên thân thể cậu, toàn thân run lên,cậu đột nhiên từ trong bồn tắm đứng lên, nước văn tung tóe trên mặt đất.
"Jung...kook!" Cắn răng nghiện lợi lao ra khỏi phòng tắm, jimin nhanh chóng chạy đến phòng ngủ, cầm cái mền bao lấy mình, "Tôi muốn đem anh chặt làm trăm mảnh!"
"Chậc chậc, làm sao em có thể đối đãi vơi ân nhân của mình như vậy?" Tiến đến phòng ngủ anh vẫn như cũ mang theo khuôn mặt tà ác mỉm cười.
cậu ở trong chăn nhanh chóng mặc bộ áo ngủ, vừa làm vừa hít thở thật sâu.
Hít... thở... hít... thở...
Tốt rồi! Bình tĩnh bình tĩnh hạ hỏa nào, cái loại người lỗ mãng này căn bản không đáng để tức giận.
"OK, Giản tiên sinh, thật vô cùng cảm tạ anh tốt bụng đưa tôi về nhà, hiện tại đêm cũng khuya lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể đi rồi chưa?" Cậu đứng lên, tận lực đè nén lửa giận.
"Đêm đã khuya?" anh liếc nhìn đồng hồ, "Quả thật, đã hai giờ sáng rồi, em lại ở nơi hẻo lánh thế này, anh tin là không còn tắc xi nào qua lại nơi này? Anh làm thế nào để trở về?"
"Anh không phải là có xe sao?"
"Anh cũng uống rượu, anh vốn là một công dân tốt mà, cho nên say rượu không lái xe." Anh vờ vô tội đáng thương nhìn cô."Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ em muốn anh giữa đêm khuya, một mình đáng thương đi bộ về nhà sao?"
"Anh..." Hắn nhất định là cố ý!
Trợn mắt nhìn anh nửa ngày, anh vẫn cứ chuyển mắt nhìn khắp nơi mỉm cười như cũ, jimin cắn răng từ trong tủ quần áo lấy ra chăn màn gối đệm dự phòng quăn vào trong ngực anh, "Tốt, anh tự đến ghế sô pha ở phòng khách mà ngủ."
"Tại sao lại có thể để cho khách ngủ trên ghế sô pha?" jungkook lập tức kháng nghị.
"Anh... Được rồi anh ngủ trên giường, tôi ngủ trên sô pha." Cậu đoạt lại chăn mên từ trong ngực anh,Jimin sải bước đi ra ngoài.
Hít sâu... thở ra... hít sâu... thở ra...
Bình tĩnh, bình tĩnh, tuyệt đối bình tĩnh...
"Em thật muốn ngủ trên sô pha? Phòng khách không có máy sưởi lại cũng rất lạnh."
"Không cần anh lo."
"Cùng nhau ngủ trên giường cũng được mà." anh kéo cánh tay của cậu không thả.
"Buông ra!" jimun quay đầu lại căm tức nhìn anh, hận không thể trừng sao cho trên người anh xuất hiện hai cái lỗ.
"Em sợ anh sao?" jungkook ánh mắt thâm thúy giống như bóng đêm nguy hiểm lại mê hoặc.
"Ai sợ chứ!"
"Vậy tại sao không dám cùng nhau ngủ?"
"Người nghĩ tôi ngốc hay sao, phép khích tướng của anh đối với tôi vô dụng, tôi chỉ là ghét cùng người khác ngủ chung."
"Chậc chậc, em rõ ràng chính là sợ. Sợ anh ăn em chứ gì? Hay là đối với mình không có tự tin, muốn ăn anh? Suy nghĩ một chút thì thấy cũng có thế, một người đẹp trai lại vô cùng hấp dẫn như anh, luôn là tâm điểm chú ý của nữ nhân kia mà. Nếu như em thật để ý anh, anh có hy sinh chút nhan sắc thật ra thì cũng không sao cả, anh là một người đàn ông tốt bụng nhất thiên hạ, không cầm lòng nhìn nữ nhân thương tâm chảy nước mắt, huống chi em mới vừa thất tình cần được an ủi, cho nên bả vai của anh có thể cho em mượn dựa vào."
Tên vô liêm sỉ khốn kiếp khốn kiếp!
Cậu đem chăn màn gối đệm thả lại chỗ cũ, trước chui vào chăn, bịt kín đầu, bao bọc mình giống như bánh chưng.
anh không nhịn được bật cười một tiếng.
Trêu chọc cậu rất thú vị, nhìn cậu tức giận đến hai má phồng lên càng thêm thú vị.
Nói cậu là hai mươi lăm tuổi vẫn còn xử nữ, có chỗ nào giống chứ?
Cậu trong mắt anh quả thực là rượu ngon cực phẩm, anh muốn từ từ mở bao bì, từ từ thưởng thức, tuyệt đối không cho phép người khác nhúng chàm.
Anh từ từ đi tới trước giường, vén chăn lên, làm jimun sợ tới mức hường bên trong chăn lui vào càng sâu, thế nhưng anh lại nhích đến rất gần cậu cho đến khi chỉ còn cách chóp mũi của cậu vài cm mới chịu lại dừng, nhoẻn miệng cười, hướng gương mặt của cậu thổi khí nóng, cố ý trêu đùa nói: "Anh, trước, tiên,đi, tắm."
Cậu lại đem mình khỏa chặt trong chăn, không thèm để ý tới anh.
jungkook cúi người, ngăn cách một lớp chăn nhỏ giọng nói: "Làm sao em có thể đáng yêu như vậy? Đáng yêu đến nổi khiến anh lúc này liền muốn ăn em."
"Anh ——" cậu lại muốn nổi giận, hất chăn lên lại chỉ thấy được cái bóng lưng đang dần biến mất ở cửa ra vào, cậu thở phào một tiếng, cảm giác gò má nóng như muốn bốc cháy, không nhịn được tự mắng chính mình, lần nữa đem mình khỏa thành bánh chưng.
Làm thế nào? Chút nửa nếu như anh dùng sức mạnh thì làm thế nào?.
Mặc dù jimin tự nói với mình phải tin tưởng anh là một người chính trực ngay thẳng, nhưng là cậu lại không thể nào tin nổi người anh em nửa người dưới của anh, nhất là cái này miệng thích nói hưu nói vượn đó.
Phòng tắm nước vẫn đang chảy ào ào, jimin thừa cơ chạy đến phòng bếp nắm lấy dao gọt trái cây, chân nhanh chóng chạy lại trên giường, đem dao gọt trái cây đặt dưới gối, lấy tay vỗ vỗ, lúc này mới hơi yên tâm nhẹ nhàng thở ra.
"Anh tắm xong."
Cậu thoáng nhô đầu ra, trợn mắt hốc mồm.
Thân hình hoàn toàn không che đậy?!
Jungkook lúc đi ra, rất tư nhiên cái gì cũng không còn mặc!
Làm cậu sợ tới mức lập tức lại chui vào trong chăn.
"Khốn kiếp...! Mặc quần áo vào! Cái đồ cuồng lõa thể!" Cậu khẩn trương kêu loạn.
"Quần áo của anh ướt rồi, mặc vào sẽ rất khổ sở. Hay là em có y phục của đàn ông cho anh mặc?"
"Tôi làm sao có?"
"Vậy thì có kết luận rồi thôi?" Giản Nhẫn sắc mặt tự nhiên nhún nhún vai, khom lưng cúi người, "Cơ thể của anh không đẹp sao?"
"Biến thái! Đồ điên! Cút ra khỏi nhà tôi, bằng không tôi liền báo cảnh sát!"
Anh cười lớn một tiếng, mắt thấy đã dọa cậu sợ, liền xoay người từ trong tủ quần áo lấy chăn màn gối đệm đi tới phòng khách, nằm trên ghế sa lon ngủ.
Mười tám năm trước, anh lần đầu tiên nhìn thấy jungkook.
Khi đó anh mới mười một tuổi, trong nhà đột nhiên có sự thay đổi lớn.
Cha của anh là thành viên của một băng đảng nhỏ ở busab, rất trung thành với lão đại, lão đại cũng rất thích ông, gia đình sống cũng khá dư dả, nên đến năm mười tuổi cuộc sống jungkook vẫn trôi một cách vui vẻ, cho rằng cha mình là người rất tài giỏi, như một anh hùng, đối với các bạn tiểu học cũng rất có uy.Nhưng vào một ngày mùa đông năm mười một tuổi, anh tan học về nhà, thì phát hiện trong nhà trống không, cả ba và mẹ đều không thấy đâu, lúc đó anh đứng ngây người.
Một bà hàng xóm nói cho anh biết, cha anh bị cảnh sát bắt, mẹ thì vét hết tài sản trong nhà rồi bỏ trốn, ngôi nhà cũng bị tịch thu, nghe nói là để trả nợ.
Ba bị bắt? Mẹ bỏ trốn? Căn nhà bị tịch thu?
Lúc đó cả người jungkook như rụng rời, anh ngồi cuộn mình trước cửa nhà cả đêm, bà hàng xóm nói anh vào nhà bà, nhưng anh không vào.
Ngày thứ hai, có một người anh em của bố tìm đến anh, nói muốn nuôi dưỡng anh. Tuy vẫn còn khiếp sợ nhưng Jungkook vẫn cứ tiếp tục đi học bình thường, nhưng lúc này anh phát hiện mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Những người bạn vốn rất thân thiết với anh trước kia giờ thì lại xa cách anh, những người trước kia vốn không thân thiết gì thì nay lại càng lạnh lùng với anh hơn, lúc tan học về còn có một đám nam sinh không ưa gì anh đi theo phía sau chỉ trỏ.
"Con trai của tội phạm kìa, thất khó ưa"
"Đừng có chơi với nó, coi chừng nó sẽ giết mày đó!"
"Đúng đó, mày xem ánh mắt của nó kìa, thật là đáng sợ!"
"Đúng rồi, lần trước tao mất tiền, nói không chừng là nó trộm."
"Tao không có trộm! Tao không phải tội phạm! Đừng có đổ oan cho tao! Không được vu không ba ta! Ba tao bị oan!" Anh nghe được không nhịn nổi nửa, nắm lấy tên nam sinh vừa mập vừa ngu xuẩn hét lên.
"A...! Con trai của tội phạm muốn giết người rồi, bớ người ta cứu!" Tên mập lập tức gào khóc, nó vốn là không ưa gì jungkook, bởi vì có rất nhiều bạn nữ xinh đẹp thường quấn quít lấy anh.
"Đánh nó!"
"Đánh chết nó! Con trai tội phạm cũng là tội phạm!"
Bạn bè của tên mập đồng loạt xông lên, lập tức vay quanh.
Từ nhỏ jungkok đã theo cha tập võ, thân thủ cũng tốt, tuy nhiên dù sao anh cũng chỉ là một đứa bé, lúc này anh cũng chỉ có một mình, một con hổ dữ cũng không thể nào địch lại được một bầy sói, cuối cùng, anh bị đánh đến chảy máu đầu.
"Chết, nó chảy máu kìa!" Bọn chúng thấy máu chảy trên mặt anh, vốn là đang rất khí thế liền bỏ chạy tán loạn.
Anh bị bỏ lại một mình, giận đến nổi đôi tay nắm chặt thành quyền, mặc cho máu chảy, anh từ từ ngồi dậy, co ro ở bên đường, nước mắt tuôn ra như suối chảy.
"Tôi không phải... Ăn trộm, tôi không phải... Tội phạm, tôi không phải! Không phải!" Anh đấm vào mặt đất, đầu đau thì như muốn nứt ra.
Chợt, anh cảm giác là đầu mình có người sờ vào, bị giật mình, anh đột ngột ngẩng đầu lên, trước mặt là một cậu học sinh nhỏ nhắn đang cúi người về phía anh.
Bảng hiệu trên đồng phục của cậu bé nói cho anh biết cậu chỉ mới học lớp một. Và học trường khác chứ không phải cùng trường với anh.
Đôi mặt to tròn, đen nhánh, giống như hạt ngọc đen tuyền, jungkook từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ thấy qua đôi mặt đẹp đến động lòng người như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro