Chap 9: Gia đình
Tới khi vào được phòng cũng đã mười lăm phút sau đó, may là trước khi đi Jimin đã bật sẵn lò sưởi vì vậy căn phòng vẫn luôn ấm áp thành ra chiếc áo của Jeon Jungkook lại trở nên nóng nực, cậu muốn trả nó cho Jungkook lại nhìn thấy nhóc kia đang vùi cả người vào trong chăn gối của mình. Jimin giả bộ hùng hổ kéo chăn không cho hắn đắp: "Mau về phòng đi, đừng làm lộn xộn giường anh."
Jungkook tất nhiên là không chịu, hắn nắm lấy tay Jimin dùng lực ép anh ngã xuống giường, còn trách móc người ta "qua cầu rút ván."
"Ai mượn, tự em làm mà." Jimin miễn cưỡng mới khiến bản thân không bị dẹp lép bơi thân thể to bự của người nào đó: "Mau lăn về phòng của em đi anh muốn đi ngủ."
Nhìn cái khí thế này của Jimin, Jeon Jungkook cười thầm trong lòng, người này lại xấu hổ nữa rồi, muốn cảm ơn lại không biết nói sao đây mà. Thế nhưng hiện tại hắn không muốn chọc ghẹo anh, hắn không muốn phá hỏng những giây phút tốt đẹp này, Không những vậy hắn còn tỏ ra càng đáng thương, vùi khuôn mặt lạnh lẽo của mình vào cổ anh còn nhỏ giọng thủ thi: "Sợ anh lạnh chứ sao."
Jimin bị cọ mà giật cả mình, không nghĩ Jungkook lại bị lạnh tới thế này, cũng không đẩy hắn ra nữa còn dùng hai bàn tay ấm áp của mình hòng sưởi ấm cho hắn, cũng cảm thấy bọn họ khi ấy ngốc nghếch thực sự, đáng lẽ có thể gọi anh quản lý lấy dùm, gọi tiếp tân, hoặc là về phòng Jungkook để lấy thêm áo khoác, có rất nhiều con đường như vậy nhưng cả hai lại sử dụng phương pháp cồng kềnh nhất, tổn hại nhất. Jeon Jungkook biết Jimin mềm lòng rồi, hắn bắt đầu thay đổi chiến lược chuyển qua làm nũng: "Cổ họng của em hình như lại đau rồi, đầu cũng hơi đau, bây giờ mà ra ngoài chắc thành cột băng luôn á, với lại chỉ còn có mấy tiếng nữa phải đi rồi để em ngủ lại ở đây luôn được không, Minie."
Jungkook như một chú cún nhỏ, dụi tới dụi lui miệng thì không ngừng "Minie, Minie.." Jimin nửa đau lòng hắn, nửa chịu không nổi với cái kiểu làm nũng này của Jungkook cuối cùng mặc kệ hắn luôn. Xoay người lại, chỉ để cho hắn một bóng lưng.
Jeon Jungkook vui vẻ lột bớt đồ trên người, sau đó kiểm tra hai chân anh thấy ấm áp rồi nằm xuống. Jimin không muốn tiếp xúc quá gần mà xích ra phía mép giường nhưng Jeon Jungkook mặt dày anh đi đâu em đi đó, bá đạo mà ôm người vào lòng, còn dở cái giọng như uống cả cân mật: "Đừng giận nữa được không, em sai rồi."
Lại vậy nữa rồi, Jimin thật muốn biết xem lần này hắn lại ngụy biện thế nào.
"Em thì sai cái gì."
"Em làm gì cũng sai. Lại còn khiến anh tức giận." Thấy Jimin không còn đẩy mình ra nữa Jeon Jungkook trong lòng vui vẻ len lén thở ra một hơi đầy thỏa mãn, hỏi anh: "Ngày kia cùng về nhà ba mẹ với em được không."
Jimin: "Về làm gì?"
"Lần này sinh nhật, mẹ có nấu mấy món kêu chúng ta cùng về, anh về cùng em nhé." Jeon Jungkook nói.
Nhung Jimin lại trầm mặc không trả lời. .
Jeon Jungkook ghét nhất là những lúc thế này, hắn xoay người Jimin lại, ép buộc đối phương phải đối diện với mình, lặp lại câu hỏi: "Có được không, về cùng em nha, đi mà anh."
Jimin bị sự ngang ngược của hắn làm cho cạn lời, trong lòng lại nửa muốn nửa không, rối rắm vô cùng. Jeon Jungkook đưa tay gạt mấy sợ tóc mái dài che đi mất đôi mắt xinh đẹp của Jimin sang một bên nhẹ nhàng nói: "Mẹ đã rất muốn được gặp anh lần này coi như đúng dịp luôn."
"Thế nhưng mà anh vẫn thấy không ổn cho lắm, là sinh nhật em mà"
"Sinh nhật thì làm sao." Jungkook vô cùng dịu dàng thả từng nụ hôn lên má, lên trán của Jimin lại trẻ con mà ngáp lấy ngáp để: "Cứ quyết định vậy đi, quà gặp mặt em đã chuẩn bị rồi, xuống sân bay chúng ta sẽ trực tiếp trở về nhà."
"Có em đây rồi. Đừng lo lắng gì cả, ngủ đi." Nói ngủ là ngủ thật luôn, cái tên đáng ghét này lại vậy nữa rồi, Jimin muốn cho hắn vài đấm cho bõ ghét ghê, lại nhìn thấy bọng mắt đen thui trên khuôn mặt đẹp trai ấy có chút không nỡ, cuối cùng đành mặc kệ đi, tới đâu hay tới đó đi.
Sáng sớm cả nhóm lên máy bay trở về nước. Jimin ngoái đầu lại nhìn Jeon Jungkook đang ngủ khì khì cạnh anh lớn mà cảm thấy áy náy vô cùng, hôm qua Jimin ngủ không được, lại chỉ giữ một tư thế thật sự rất khó chịu nên hay xuay tới xoay lui khiến Jeon Jungkook tỉnh dậy mấy lần, vốn dĩ muốn nằm cách xa Jeon Jungkook một chút, thế nhưng Jungkook quá bá đạo mỗi lần Jimin nhích ra lại bị kéo về. Cuối cùng khiến cả 2 đều ngủ không an ổn. Thấy hắn ngủ ngon lành như vậy, Jimin cũng yên tâm, cũng muốn ngủ một chutsm nhưng lúc quay đầu lại hết cả hồn khi xíu nữa thì va trúng khuôn mặt đẹp trai nhất thế giới, Jimin vừa ôm ngực vừa cạn lời mà hỏi bạn thân: "Làm sao vậy?"
Mãi mới thấy Jimin chú ý tới mình Kim Taehyung vui vẻ nói: "Hai người làm hòa rồi???"
Jimin khó hiểu nhìn anh.
"Anh quản lý nói tối qua hai người ở cùng nhau đúng không, hắc hắc..nói xem hai người rốt cuộc làm gì cả đêm với nhau thế."
Jimin đẩy cái bản mặt nham nhở nhưng vẫn vô cùng đẹp của cậu bạn ra xa nói: "Thấy hơi chán nên chơi game á, trễ giờ rồi nên là Jungkook ngủ lại luôn."
Kim Taehyung giận nha, chơi mà không rủ mình.
Jimin trừng mắt với anh: "Còn nói, khi tối mình rủ cậu qua phòng Namjoon hyung chơi, cậu còn từ chối sống chết đòi ngủ sớm còn gì."
Kim Taehyung ha ha ngượng ngùng, giờ mới nhớ ra tối qua 9h ngủ mất tiêu rồi... À mà khoan đã, lúc hơn nửa đêm anh có tỉnh lại nhắn tin với Jeon Jungkook cơ mà sao thằng bé không nói gì nhỉ.
"À đúng rồi, Jimin ah" nhắc tới Jungkook, Xém tí nữa thì quên: "Bọn mình xuống máy bay đi liền về nhà Jungkookie luôn hay là về kí túc xá trước."
Jimin như bị điểm huyệt, nhìn trân trân vào Taehyung, giống như vừa nghe được một điều gì đó kinh khủng lắm thì phải. Nhìn thấy biểu hiện của Jimin, Taehyung cũng ngớ người chả lẽ Jungkook chưa nói gì với cậu ấy sao. Taehyung là người vô tư cũng không nghĩ tới vấn đề nào khác còn nghĩ là khúc mắc giữa hai người vẫn chưa được giải quyết, biết đâu chuyến đi chơi này hai đứa sẽ làm hòa được thì sao, vì vậy sự nhiệt tình của Taehyung lại vô tình trở thành mũi dao dùi thẳng vào trái tim của bạn thân mà không biết. Jimin đã cố gắng gượng thế nhưng vẫn khống chế được bản thân mà gắt lên ngắt lời của bạn, rồi lại vội vàng mà xin lỗi Taehyung, lấy đại lí do bận rộn mà từ chối.
Về tới nhà Jeon Jungkook cũng vưa tới giờ cơm tối, cả nhà họ Jeon tập hợp đông đủ, đang cùng nhau chuẩn bị bữa tối. Trong khi Jeon Jungkook im lặng ăn cơm thì Kim Taehyung như cái máy hát mở hết công suất, nào là bàn tán vốn thị trường bất động sản linh tinh các thứ với bố và Jeon một hồi lại quay sang bàn luận phim ảnh, địa điểm du lịch, món ăn thời trang các thứ với mẹ Jeon khiến không khí trong bàn ăn sôi nổi hẳn lên. Sau khi khi thành công được mẹ Jungkook gắp cho đầy ụ các món ngon trên bàn, tính khoe khoang với nhị thiếu gia nhà họ Jeon thì lại thấy thằng bé này bắt đầu học theo công phu chọc cơm cũng no thần chưởng cảu Jimin. Nhìn nhìn đồ ăn trog chén mình, Kim Taehyung nhịn đau gắp một đũa thịt nướng bỏ vào chén Jeon Jungkook. Thằng bé này kể từ lúc về vẫn mãi không vui mặc dù vẫn cười cười nói nói thế nhưng cảm giác rất lạ. Ngay cả cười cũng cứ haha nghe giả tạo hết sức tưởng tượng. Mà không, phải nói từ lúc xuống sân bay Jeon Jungkook liền như vậy rồi, lúc lên xe khuôn mặt của hắn còn hầm hầm như ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Mẹ Jeon nhìn hai anh em thân thiết với nhau như vậy cũng cảm thấy vui trong lòng, gắp bù cho Kim Taehyung một miếng thịt gà, hỏi hăn sức khỏe của mấy đứa nhỏ, tuyệt đối không hỏi tại sao Jimin lại không tới,
Jeon Jungkook cả buổi không có tâm trạng ăn uống, nhưng bụng rỗng muốn reo thì cứ vậy reo, cho dù là vậy hắn cũng không muốn ăn bởi vì bây giờ bất cứ thứ gì vào miệng hắn cũng đều trở nên nhạt nhẽo vô cùng. Jungkook tính toán xuống bếp lấy sữa chuối lại ngạc nhiên khi nhìn người ngoài cánh cửa: "Mẹ."
"Giờ này mẹ vẫn chưa ngủ à."
Mẹ Jeon tươi cười giơ khay có bánh và sữa chuối về phía đứa con trai giỏi giang của bà và nói: "Mẹ mang sữa và bánh qua cho con và Taehyung. "
Jeon Jungkook đỡ khay bánh từ trên tay mẹ tránh qua một bên cho bà đi vào. Nhìn thấy cửa phía ban công vẫn mở, có lẽ nãy giờ Jungkook đã đứng đây một lúc lâu, bà bước ra phía đó nhìn một hồi liền nói: "Mẹ vẫn luôn thắc mắc mỗi khi về nhà con đều đứng từ đây nhìn ra ngoài vườn hoa. Thật lòng mà nói vườn hoa nhà mình không thích hợp ngắm vào ban đêm đâu."
"Có người từng nói với con rằng rất thích nhìn vườn hoa nhà mình vào ban đêm thế nhưng tới giờ con vẫn chưa giải thích được lý do là tại sao." Jungkook quấn cho bà một chiếc chăn mỏng, bản thân lại cứ như vậy mà tựa vào ban công, nhìn vườn hoa đen thui phía dưới
Mẹ Lưu buồn cười hỏi: "Jimin hả".
Jeon Jungkook khẽ gật đầu. Gia đình Jeon Jungkook đã chuyển nhà tới nơi ở mới, khi xây nhà ba Jeon liền thiết kế mỗi phòng ngủ đều có một ban công vừa phải có thể nhìn ra vườn hoa của gia đình, nơi này mẹ hắn trồng rất nhiều loại hoa xinh đẹp, từ quý giá tới hoa dại đều được gia đình hắn chăm sóc kĩ lưỡng mặc kệ xuân hạ thu đông đều có hoa nở. Thế nhưng thực sự chỉ phù hợp với ngắm vào ban ngày mà thôi. Jimin không phải chưa từng tới đây, ngược lại rất nhiều là đằng khác chẳng qua là về với một thân phận là người em đồng hương, môt người em thân thiết. Hôm ấy là sinh nhật của mẹ Jeon Jungkook, bọn họ cả một ngày bận rộn mệt mỏi mãi tới tối mới có thời gian bên nhau. Lúc Jungkook vưa tắm xong liền nhìn thấy Jimin đang đứng dựa vào ban công nhìn ra ngoài vườn hoa. Jungkook lại gần ôm chầm lấy anh muốn sạc điện cho bản thân một chút: "Có gì ngoài đó mà ngắm tới say mê vậy."
Jimin phủ lấy hai cánh tay đang ôm lấy eo mình trả lời một cách ngắn gọn: "Ngắm hoa."
Jeon Jungkook vươn người ra trước nhìn nhìn một hồi rụt trở lại khó hiểu: "Tối thui tối mù có thấy gì đẹp đâu mà ngắm."
Nói xong liền dùng môi chà chà lên cần cổ thiên nga phụng phịu nói: "Có soái ca 8 múi để ngắm đây này."
Bị hắn làm nhột tới phát phiền, Jimin nghiêng người thoát khỏi vòng tay của Jeon Jungkook, ngồi lại bên giường, Jimin cảnh cáo hắn đừng có mà làm bừa: "Chúng ta đang ở nhà có ba mẹ đó, làm ơn tự trọng đi nha."
Jeon Jungkook mới mặc kệ, từ trên cao cúi đầu vừa hôn lung tung lên mặt Jimin vừa hàm hồ nói: "Một chút thôi, đã rất nhiều ngày rồi chúng ta chưa thân mật mà."
Jimin cười khổ nhìn bé cún cưng hết liếm lại cắn, mặc dù cậu cũng muốn cùng hắn thân thiết thế nhưng cũng phải xem đay là nơi nào nữa chứ, hai người ngủ cùng nhau đã đủ kì quái lắm rồi, Jungkook không biết ngịa nhưng mà Jimin xấu hổ lắm, hơn nữa cái tên này là chuyên gia được nước làm tới vì vậy Jimin kiên quyết mà túm chặt lấy đầu của cún con, một bên đẩy hắn ra một bên khuyên nhủ: "Một chút cũng không được, ngoan đi sau khi về nhà mình rồi tiếp tục được không?"
"Thật không?"
"Thật."
"Vậy hôn trước một chút."
Không đợi Jimin có đồng ý hay không, Jeon Jungkook mạnh mẽ áp xuống, Jimin bị hôn tới hít thở không thông. Jungkook nhìn đôi môi của Jimin mà nhịn không được muốn hôn thêm nữa, nhưng hắn cũng biết nếu giờ mà tới nữa sợ phanh không kịp bản thân, sợ Jimin thẹn lên lắm. Nên hắn chỉ có thể đau khổ hôn một cái chóc vào trán người ta lôi kéo Jimin nằm dựa vào lòng mình, cả hai nằm xuống giường Jeon Jungkook bề ngoài thì ngoan ngoãn nghe anh nói chuyện, bên trong lòng vô lại tính toán ngày nghỉ sắp tới sống chết gì cũng phải bắt Jimin đền bù đầy tổn thất của.
Mẹ Jeon buồn cười nhìn con trai như đi vào trốn mộng mị nào rồi, bà dí dỏm mà búng tách tách trước mặt con trai hòng đánh thức hắn.
"Không thì mai mẹ sẽ tìm hiểu xem có loại hoa nào thích hợp về đêm không, rồi trang bị thêm mấy cái bóng đèn các thứ xem sao. Thật lòng mẹ đứng nhìn hoài cũng không thấy có gì đặc biệt ngoài trừ những cái bóng đen đen dọa người bên dưới. Hồi trước thay đổi một lần rồi cũng không thấy tác dụng gì."
Jeon Jungkook lắc đầu nói: "Không cần đâu mẹ, như bây giờ cũng rất đẹp rồi."
Mẹ Lưu gật đầu cũng không tiếp tục đề tài này, liền cùng Jeon Jungkook khỏi thăm tình hình bữa giờ của hắn và các thành viên. Hiện tại họ đang trong tour lưu diễn, tính tới thời điểm này cũng gần nửa năm rồi gia đình mới gặp được Jeon Jungkook, thật sự họ có thể đi tới một vài Concert để tham gia với hắn thế nhưng mọi người còn công việc của mình mà điều quan trọng là không muốn gây áp lực quá nhiều cho Jungkook. Nhìn con trai to lớn trước mặt mình lễ phép, ngoan ngoãn ngay cả nói chuyện cũng sử dụng luôn cả kính ngữ, bà Jeon khóe mắt hơi ẩm ướt. Nhớ tới phía bên kia phòng người chồng của bà thi thoảng ban đêm ngồi dậy nhìn tấm ảnh hắn con trai của họ mà ngây người. Nhiều lần ông nói hối hận khi đã để hắn xa gia đình quá sớm, cho dù bây giờ vô cùng nổi tiếng thế nhưng mỗi lần Jeon Jungkook trở về rồi lại vội vàng ra đi cả hai ông bà Jeon liền thao thức như vậy. Họ nợ Jeon Jungkook một tuổi thơ chơi đùa học tập như những đứa trẻ khác. Jeon Jungkook đang nói chuyện liền ngưng bặt, hắn giơ tay lau đi những giọt nước trên khuôn mặt xinh đẹp của bà. Hắn biết mình vẫn chưa đủ làm một người con tốt, cả năm còn không gặp được ba mẹ anh trai được mấy lần. Ôm mẹ vào lòng Jeon Jungkook cảm thấy trái tim vốn đang trống rỗng của mình cũng dần dần được lấp lại. Qua một lúc sau khi ổn định lại được tâm trạng mình, mẹ Jeon cười nói: "Xem này mẹ lại quên mất tiêu mai hai đứa phải đi sớm, lại còn làn phiền con tới giờ này, mau đánh răng rửa mặt ngủ sớm đi mai còn đi."
Jeon Jungkook lau đi vệt nước mắt chưa kịp khô trên má của bà đáp: "Vâng, mẹ cũng ngủ sớm đi nhé."
Mẹ Lưu bật cười nhìn Jeon Jungkook, giờ này đã 1h rồi còn sớm gì nữa đâu. Jeon Jungkook tiễn bà đang tính vươn tay giúp bà kéo cửa, bà lại nắm tay hắn nói: "Jongkookie, con biết mẹ, ba và anh trai vẫn luôn yêu con chứ."
"Mẹ biết hôm nay con có tâm sự thế nhưng có vẻ con chưa muốn nói ra. Mẹ vẫn luôn ở đây chờ con. Gia đình mình mãi luôn ủng hộ con, chỉ cần không phạm pháp thất đức thì chúng ta luôn sát cánh bên những điều mà con lựa chọn. Vì vậy, đừng quá áp lực với bản thân mình và hãy nghĩ thoáng ra một chút nhé."
Jeon Jungkook cảm động trước lời nói của bà, luôn miệng cảm ơn bởi vì bây giờ ngoại trừ cảm ơn ra hắn không thể nghĩ ra được hành động gì tốt hơn cả. Trở về phòng, vùi người thật sâu trong chăn, mẹ Jeon lại không cảm thấy buồn ngủ. Hình ảnh Jeon Jungkook cô đơn đờ người dựa vào ban công khiến bà thật sự khó chịu. Mối quan hệ giữa Jeon Jungkook và Jimin gia đình họ cũng đoán ra được phần nào. Ban đầu họ cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng hành đồng và cử chỉ của Jungkook mỗi khi liên quan tới Jimin đều vô cùng khác biệt so với năm người còn lại. Khi nhận ra sự thật này hai vợ chồng bà thật sự rất loạn, ba của Jeon Jungkook thao thức hàng đêm tự đổ lỗi cho chính bản thân mình, anh trai thì không bất ngờ lắm sống trong thế hệ mới này mối quan hệ đồng tính cũng không phải xa lạ gì, với anh hạnh phúc và niềm vui của em trai anh mới quan trọng hơn cả. Còn mẹ Jeon, bà thật sự rất đau lòng. Sẽ chẳng có bà mẹ nào có thể vui vẻ đón nhận được điều này, bà đã từng nghĩ như ba Lưu thiếu thốn tình yêu của họ từ quá sớm khiến Jeon Jungkook có thể quá dựa dẫm vào Jimin chăng. Theo quan sát của bà Jimin là một đứa trẻ thật sự rất tốt, thế nhưng đứa trẻ này trưởng thành quá sớm, vì vậy việc hắn luôn chăm sóc cho Jeon Jungkook rất tốt cũng dễ hiểu. Việc Jungkook yêu Jimin có lẽ đó có thể là sự ngộ nhận mà thôi. Nhưng có một ngày Jungkook được nghỉ. Bà được chứng kiến cảnh Jungkook thay đổi tâm trạng xoành xoạch qua chiếc điện thoại và máy tính. Đầu tiên bà còn tưởng Jeon Jungkook chơi game thế nhưng có lần bà vào phòng của hắn gom đồ để giặt, Jeon Jungkook lúc đó đang ở nhà WC, bà liền tới bàn máy tính của hắn dọn dẹp mấy bịch bánh thì vô tình thấy trên màn hình máy tính, hình ảnh một cậu bé đáng yêu vùi người trong chăn ngủ ngon lành, khuôn mặt đáng yêu tới mức bà vừa nhìn thôi cũng muốn nựng vài cái. Vô tình nhìn lên phía khung chát, dòng tin nhắn mới gửi từ Jeon Jungkook khiến bà sượng cả người không dám nhìn nhiều hơn liền đi ra ngoài.
"Bảo bối mau ngủ đi, em hứa khi mở mắt ra điều đầu tiên anh thấy sẽ mãi mãi là em ❤❤❤".
Còn có một lần Jeon Jungkook cả người như một lò thuốc nổ thuốc nổ, cả ngày cứ đi tới đi lui tắt mọi thứ có khả năng liên lạc, thế nhưng chỉ được buổi sáng liền lọ mọ online lại, giọng điệu cau có với người phía bên kia đầu dây thế nhưng miêng thì toe toét cười. Tò mò, mẹ Lưu liền lên mạng tìm hiểu mới biết hóa ra Jimin cả ngày hôm qua đi chơi riêng với một cậu Idol nào đó. Nhìn cũng cao ráo đẹp trai, mặc dù là hình chụp vội của fan thôi thế nhưng cũng có thể thấy nụ cười vui vẻ của hai người. Hay như Jeon Jungkook vì muốn trị tật nhức đầu khó ngủ của Jimin mà theo ba Jeon đi khắp nơi tìm hiểu, cuối cùng cũng tìm ra loại thuốc bắc tốt nhất thì lại phát hiện ra Jimin bị dị ứng với 1 loại trong các vị thuốc ấy. Khiến thằng bé u ám mấy ngày trời. Rồi thì vườn hoa đó, sau sinh nhật của bà, Jungkook đã thuê hẳn 1 thợ làm vườn xịn trang trí lại vườn hoa cho thật đẹp lung linh cả vào ban đêm, thế nhưng chưa đầy nửa năm liền gọi về nói rằng sửa lại như ngày xưa. Lúc đó cả gia đình đều dở khóc dở cười với hắn. Jeon Jungkook có lẽ đã không thật sự hiểu ý của Jimin, điều cậu bé ấy thích không phải vườn hoa mà là Jungkook, Jimin có lẽ luôn mong muốn là một thành viên trong gia đình nhà họ. Chỉ là Jungkook u mê người ta tới độ ngốc nghếch không nhận ra mà thôi. Nhung mà ngay cả khi biết Jeon Jungkook thật sự yêu Jimin, bà vẫn không thể chấp nhận được. Một phần bà cảm thấy Jeon Jungkook giường như thua thiệt hơn trong mối quan hệ này. Con trai bà hầu như dành cả nửa thời gian nghỉ ngơi của mình cho Jimin, không cùng nhau đi du lịch thì cũng là những cuộc trò truyện thâu đêm suốt sáng, lần bắt gặp dòng chát sến súa của bọn họ, cũng hiển thị thời gian nói chuyện là hơn 10 tiếng có nghĩ là Jeon Jungkook dành nguyên nửa ngày chỉ để nói chuyện và trông cho Jimin ngủ. Điều đó quả thật hoang đường, nhìn con trai mình ga lăng tới mức vậy bà Jeon đúng là vui không nổi. Cho tới một ngày ngay khi kết thúc concert Jeon Jungkook đột ngột ngất xỉu vì kiệt sức, lúc đó Jimin cũng như mọi người bình tĩnh đưa thằng bé vào bệnh viện chăm sóc, thế nhưng tới khi bà sợ hãi tới mức muốn cầu cứu tới chúa thì bắt gặp thân ảnh nhỏ bé ấy đang quỳ rạp người nỉ non cầu xin dưới chân người. Bà cứ như vậy đứng bên ngoài cánh cửa lắng nghe âm thanh run rẩy của Jimin như chính lời cầu cứu của bà. Từ đó bà liền buông tay. Làm chỗ dựa vững chắc có lẽ là điều duy nhất mà bà có thể làm cho đứa con thân yêu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro