Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🥞6

Jimin thức dậy sau một khoảng thời gian ngủ say triền miên, tiếng di chuyển của mọi người và ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến mắt cậu đau nhức và đầu ong ong muốn nổ tung.

Trải qua 12 tiếng 20 phút trên máy bay làm Jimin có chút mệt mỏi trong người, hành lý của cậu cũng một tay Seoki kéo đi, việc của cậu cũng chỉ là ăn, ngủ, rồi đi theo cậu ta thôi.

"Seoki, dừng lại chút."- Jimin nói bằng tông giọng cứng ngắc.

"Chuyện gì?" Seoki quay đầu dừng lại, nhìn Jimin ôm bụng thở dốc hồng hộc liền có chút khẩn trương, để hành lý một bên rồi chạy đến bên cạnh cậu dò hỏi.

"Lúc nãy hình như ăn trúng cái gì rồi." Jimin nhăn mày, cơn cuồn cuộn đau ở bụng khiến cả cơ thể cậu mệt mỏi lây, trong người bứt rứt như có hàng nghìn con kiến đang bò lên bò xuống trên thịt, lề mề nói: "Seoki cậu gọi xe đi"

"Tôi cũng muốn nhưng căn bản là baba đang trên đường đến."- Cậu ta nhăn nhó khó chịu chống một tay lên eo thở một hơi dài.

"Hừ, không ở nhà với vợ còn bày đặt đến đón cơ à!" Jimin rít lên một tiếng, trong lòng khó chịu đến không tả nổi.

Cậu căn bản không phải là cái loại ích kỉ nhỏ nhen đến độ baba của chồng mình kết hôn cũng không đồng ý. Nhưng Jimin cậu thật sự không muốn có một người đàn bà lạ mặt trong nhà, cậu ghét làm quen và cậu sợ mẹ chồngggggggg.

"Bà nội đang ở nhà, lát nữa diễn chân thật lên, đừng có giả trân. Bà nội biết tôi nằm dưới là tôi không sống nổi."

"Ừ, im lặng đi mệt quá."- Jimin chán nản, vừa xua tay vừa trả lời.

Seoki oan ức chịu trận khó ở của Jimin gần 20 phút thì ông ba kia mới tới nơi, hắn một thân tây trang phẳn phiu, giày da bóng loáng bước tới kéo hành lý của hai người đặt vào thùng xe, cả quá trình chỉ nói bâng khua vài câu với Seoki, không thèm để mắt tới cậu dù chỉ là một cái liếc. Vừa hôm qua còn mới cưng chiều người ta hết nấc hôm nay lại làm như không thân thiết. Đồ quỷ.

Đàn ông ngoại trừ cậu ra đúng là những niềm đau!


Trên xe nồng nặc mùi nước hoa phụ nữ, không khó để nhận ra vừa có người ở trên xe.

"Vừa có ai trên xe à?" Jimin hỏi trống không, mặt mày khó chịu, tay lại đưa lên bịt lấy mũi.

"Ừ."- Hắn nhàn nhạt trả lời, mắt hướng ra ngoài nhìn nhìn đôi chút rồi quay xe trở về.

Vì căn nhà ở ngoại ô nên đường đi khá xa, Seoki từ lúc nào đã nhắm mắt ngủ ngon lành trên vai cậu, tiếng ngáy nho nhỏ cùng tiếng động cơ xe văng vẳng bên tai làm Jimin cũng mệt mỏi mà chợp mắt ngủ không lâu sau đó.







Nhìn gương phản chiếu thấy hai đứa nhỏ đã ngủ say sưa hắn mới thở phào một hơi, hắn không dám đối mặt với Jimin vì sợ cậu tức giận. Ngay từ đầu nhìn thấy Jimin, hắn đã chắc chắn xem cậu là đứa con trai thứ hai của hắn, là đứa con hắn xem như ruột thịt, yêu thương không khác Seoki là bao.

Hắn biết cả Seoki và Jimin đều không muốn hắn lấy vợ vì bây giờ cuộc sống gia đình ba người đang rất hạnh phúc. Người ngoài chen vào thì có chút không thoải mái cho lắm, nhưng hắn không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi...

Chiếc xe lăn bánh trong thời gian khá lâu, ở vùng ngoại ô nên xe cộ rất là vắng vẻ.
Jimin tỉnh giấc, nhìn lên đám mây trắng đang bông đùa trên trời xanh, lại nhìn cái tên Seoki nằm gác lên vai mình ngủ ngon lành mà không thèm để ý đến người phía trước.

Hắn cũng không để ý đến Jimin đã thức dậy từ bao giờ, thoải mái hạ cửa sổ hát vài câu vu vơ, quả đầu tròn ủm lắc lư qua về như con gấu lớn tìm được mật ong.

"Baba, nhỏ tiếng lại kẻo chồng con dậy bây giờ."- Jimin đưa chân đá nhẹ lên ghế tạo ra âm thanh bụp nhè nhẹ.
Jungkook giật mình, nảy một cái rồi quay đầu nhìn nhìn cậu.

"Giật hết cả mình!"- Jungkook nhăn nhăn mày với Jimin.

"Ba quát con đấy à!"- Jimin chưa bao giờ bị ba đối xử mặt nặng mày nhẹ như thế này.

"Quát đâu??"

"Hừ, ba chạy xe đi, đừng nói chuyện với con nữa."- Rốt cục, cậu khó chịu, quay hẳn mặt sang một bên cửa, mặc kệ hắn.

Cái quái? Hôm nay con rể nhỏ bị khùng à? - Rất hiển nhiên, Jungkook chỉ nghĩ thầm thôi.

Jimin bực dọc trong người không vơi đi được, lại thêm mùi nước hoa nồng nặc trong xe làm tâm trạng xuống số âm hẳn.
Lúc ở trên máy bay Seoki có lấy quần áo cho cậu thay, nếu như trên người còn bộ quần áo dính đầy dưa hấu kia chắc bây giờ cậu nổi điên đến thổi ra lửa luôn quá .

Jungkook ôn tồn nhìn gương phản chiếu hình ảnh Jimin đang chau mày liếc xéo hắn ở phía sau, cả thân thể nhanh chóng nổi hết cả da gà da vịt. Đanh đá quá!!

"Con giận ta à?"- Hắn rụt rè lên tiếng.

"Gì? Giận gì mà giận, giận ai, ai thèm giận mà giận, đừng có mà vu khống nghe chưa!"

Hắn thở dài một hơi. Đứa bé này tính tình đúng thật là rất khó chiều...

***

Chiếc xe dừng lại ngay ngắn trong sân nhà, Jimin cơ hồ thấy một bà lão đang chống gậy đứng trong nhà ngó ra đầy mong đợi. Đây chắc chắn là bà nội đúng không?

"Seoki dậy coi, con heo này!!"- Thấy vậy, cậu liền ra sức lay lay người bên cạnh thức dậy.

Jimin đưa tay vỗ bốp bốp lên mặt Seoki mấy cái, cậu ta nhanh chóng tỉnh dậy, lơ ma lơ mơ nhìn nơi mình đang ngồi một chút mới nhớ ra.

"Đến rồi đấy à?" - Bà lão chống gậy nhẹ nhàng đi ra, đứng trước cửa xe nhìn chằm chằm Jimin, cậu phát hoảng gật gật đầu, lễ phép chào hỏi, rồi ngại ngùng đứng phía sau hai người kia từ từ tiến vào trong nhà.

"Jiminie lại đây em"

Jimin giật mình nghe tông giọng ấm áp của Seoki phía trước truyền đến, buồn nôn quá đi, xem kìa xem ánh mắt giả tạo của anh ta kìa, không có ai ở đây để cậu đấm cho một cái thì hay phải biết!

"Vâng ạ, anh đi chậm lại chút, em thấy hơi mệt"

Jimin nói xong ngay lập tức cảm thấy buồn nôn, OMG cậu diễn không hề giả trân chút nào luôn, thề.

Thế nhưng kẻ nào đó lại tưởng thật. Chân tay xoắn cả lên thiếu điều muốn ôm cậu chạy tới bệnh viện ngay lập tức, nhìn đến mà mệt.

"Con làm sao thế Jiminie?" Hắn vụt tới nắm lấy bả vai cậu lắc lắc "Ba đưa con đi khám nhé? Con cảm thấy thế nào?, có muốn ăn gì không?, Jimin ssiiiiii"

"Không cần đâu baba, để chồng con đưa con vào nghỉ ngơi chút là được rồi" Jimin ái ngại gạc tay hắn ra khỏi vai mình, đi tới bám vào tay Seoki để hắn dìu về phòng.

Seoki khoái chí nhìn mặt hắn đanh lại, đúng là vừa lòng!!


Bà nội đứng đó nhìn hết một tràng vừa diễn ra có chút hoài nghi nhân sinh, thằng con trai của bà không phải là người dịu dàng như vậy! Nó là một thằng cục súc khó ưa cơ!!!!!!

***

Đêm hôm ấy Jimin mơ một giấc mơ, trong giấc mơ cậu thấy hai chàng hoàng tử vui sống với nhau bên bầy cừu nhỏ. Hoàng tử lớn là con trai cả của đức vua sứ sở Seagull, hoàng tử nhỏ là con trai út của đức vua sứ sở Lachimolala

Hoàng tử nhỏ xinh xắn và bé nhỏ, hoàng tử lớn lại cường tráng cao to. Hắn ta một mực dính lấy cơ thể của hoàng tử nhỏ không tách rời

Hoàng tử Lachimolala nằm gọn trong lòng hoàng tử Seagull, cả hai nhìn nhau đắm đuối con cá chuối. Thấy mà gớm!

Bổng nhiên trước mắt cậu không còn là hình ảnh thấy gớm đó nữa mà là đồng cỏ xanh đong đưa thành từng gợn sóng phát ra âm thành xào xạc.
Jimin thoải mái hít thở, nhẹ nhõm như đang bay trên không...

"Ư...thêm chút nữa...Seagull ah...urg...ư"

Cái quái??

"Nhanh...ah nhanh lên chút....ta yêu chàng Seagull ah...urg...a a a...."

Jimin giật mình, ngó lên ngó xuống ngó qua ngó lại tìm nơi phát ra âm thanh ám muội đó. Lỗ tai bị đả kích nặng nề vì tiếng nhớp nháp va chạm vào nhau không ngừng.
Nhìn đến mấy cũng không thấy người, là ma à??

"Á...chổ đó...urg không...đừng...dừng lại"

Âm thanh ngày càng gần bên tai hơn, Jimin hốt hoảng. Cứ một chút lại một chút gần bên tai hơn....một chút nữa một chút nữa....

"Jiminie em thật tuyệt....em cắn anh muốn đứt đến nơi rồi Jiminie~"


"ÁAAAAAAAAAA"
Cả thân ảnh nhỏ nhắn vùng dậy một cái trên giường, tấm chăn bị đá tung lên đã nằm yên vị dưới nền đất lạnh lẽo.

Đây gọi là gì vậy? Cảm giác chân thực quá đi, thiếu chút nữa thấy được mặt chàng hoàng tử kia rồi...




Jungkook đứng bên ngoài, nghe tiếng la thất thanh của con rể nhỏ cả người rạo rực, không chần chừ đá cửa lao thẳng vào trong.

Chăn gối bị đá tứ tung, con rể nhỏ quần áo chổ kín chổ hở, tóc tai bù xù, mắt mông lung nhìn hắn trên môi còn chảy ra chút nước dãi óng ánh.

"Con....con bị làm sao?"

Jungkook lại gần, chân tay lúng túng không yên. Nhìn con rể nhỏ của hắn đáng yêu chết đi được!!

"Ba, lúc nãy con mơ cái kia kinh khủng lắm"

"Cái gì cơ?"

Jimin vẫn một mực nhìn hắn, thấy hắn đứng cao tồng ngồng vậy rất khó nói chuyện nên đành kéo hắn xuống ngồi đối diện mình.

"Nó như thế này.........."

Jungkook chăm chú nhìn cái mỏ óng ảnh của Jimin liến tháo liên hoàng, chiếc lưỡi ngăn ngắn hồng nộn lâu lâu lại lè ra. Câu chuyện Jimin kể có ra sao đi nữa thì hắn cũng chỉ để ý mỗi cái mỏ kia thôi, đáng yêu quá đi!!!

"Hết"

"Hết rồi à? Hay là con kiếm cái gì nói tiếp đi, ta muốn nghe con kể tiếp"

"Kể kể cái gì, baba toàn nhìn thôi có thèm nghe đâu mà kể"

"...."

Thế là buổi sáng ngày đầu tiên ở Anh của Jimin trôi qua nhẹ nhàng như giấc mơ của cậu ấy vậy....

***

Vợ của Jungkook là một người phụ nữ dịu dàng, tóc dài đến nữa lưng dáng người lại đầy đặn mảnh khảnh, mắt to tròn, môi mỏng hồng hào. Jimin nhìn đến mà mê luôn á, người gì đâu mà đẹp quá vậy, đẹp muốn xỉuuuuu.

"Chào....chào chị" Jimin đứng phía sau Jungkook, có chút mất hồn nói lắp ba lắp bắp

Cô gái mỉm cười, mắt cong lên thành một vần trăng khuyết đẹp đến mê hồn.

"Chào bé con"

Giọng cô ấy hay quá!! Jimin thích chị gái này quá đi mất!

Jimin gật gật đầu, từ phía sau nhìn lên Jungkook lại đưa tay ngoắt ngoắt hắn cúi đầu xuống để nói chuyện.

"Huh?"

"Baba đi tìm người khác được không?, con muốn cưới chị gái này"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro