Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Học sinh đã đi hết, khu lớp học vắng tanh, tối như bưng. Điền Chính Quốc cầm điện thoại bật đèn pin, đi trước Phác Trí Mân.

Vừa bước lên bậc thang, vạt áo sau lưng bỗng bị kéo căng.

Là Phác Trí Mân nắm lấy.

Điền Chính Quốc mím môi, không quay đầu lại.

Hai người đi thẳng tới phòng học lớp 12 trên tầng ba.

Bảng hiệu lớp học quen thuộc, sắp xếp phòng ốc quen thuộc trong dãy hành lang quen thuộc.

Phác Trí Mân tiến lên một bước sóng vai cùng Điền Chính Quốc, hai người cùng dừng trước cửa lớp học, nhìn vào trong nhờ ánh đèn pin cùng ánh trăng.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, tĩnh tới mức khiến họ vô thức hạ thấp tiếng nói chuyện, nghe như thủ thỉ.

"Muốn vào ngồi một lúc không?" Điền Chính Quốc đề nghị.

Phác Trí Mân trả lời "Ừ" .

Dễ dàng bước vào lớp học một cách thân thuộc, tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ hàng thứ ba, cúi đầu nhìn chồng sách vở của vị chủ nhân sở hữu chiếc ghế này hiện tại, sau đó dè dặt ngồi xuống.

Ngẩng đầu là bảng đen, còn có Điền Chính Quốc trước cửa.

Khung cảnh này tựa như một ngày một tháng một năm nào đó, thiếu niên vì chơi bóng mà đến muộn, bất cần tùy tiện dựa vào cạnh cửa, thở gấp uể oải hô một tiếng "Báo cáo" với giáo viên trên bục giảng, sau đó chờ giáo viên xử lý.

Trong một thoáng hình như còn nhớ tới dáng vẻ Điền Chính Quốc mặc áo đấu.

"Đang nghĩ gì?" Giữa lúc Phác Trí Mân ngây ngẩn, Điền Chính Quốc từ cửa phòng học tiến vào. Hắn thuận miệng hỏi nhỏ, rồi ngồi xuống chiếc ghế sau lưng Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân cúi đầu, nói thẳng "nhớ cậu" không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, cậu bèn trộm một mảnh giấy nhớ của bạn học ngồi vị trí này, lại mượn bút, tự nhủ "xin lỗi, cảm ơn" với bạn học, sau đó cặm cụi viết.

Điền Chính Quốc giơ đèn lên, ngồi sau Phác Trí Mân chống đầu ngắm nhìn bóng lưng cậu.

Cậu vẫn thật gầy, gầy tới mức nhỏ bé, thời điểm khom lưng viết càng lộ vẻ đơn bạc, sống lưng hơi nhô lên một chút, tựa như có thể ôm trọn.

Phác Trí Mân đội mũ lưỡi trai, lúc quay lại truyền tờ giấy, Điền Chính Quốc chỉ có thể thấy phiến môi đầy đặn của cậu lộ ra dưới bóng vành mũ.

Hắn cúi đầu đọc nội dung trên giấy, Phác Trí Mân viết ngay ngắn ba chữ "Đang nhớ cậu".

Điền Chính Quốc nhếch môi một cái, cúi đầu tìm một cây bút từ chỗ mình ngồi, trả lời: "Nhớ cái gì của tôi?"

Sau đó trả lại tờ giấy.

Phác Trí Mân lại viết nhanh mấy chữ truyền trở về: "Nhớ tất cả."

Điền Chính Quốc cúi đầu đọc tờ giấy, khẽ cười.

Có lẽ trong hơi thở của hắn cũng mang theo ý cười, giây kế tiếp, lén lút như thể đang trong lớp học ngày xưa, Phác Trí Mân thận trọng ngoảnh lại.

Điền Chính Quốc lập tức ngước lên nhìn thẳng vào mắt cậu.

Ánh trăng đáp xuống mắt thiếu niên, thấm đẫm đôi ánh nhìn quấn quít vương vấn, như chìm vào hồ nước êm dịu. Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí gần như cô đọng tới mức tiêu chuẩn, nhiệt độ ái muội, đôi mắt mơ màng ướt át phủ sương, âm thầm tuôn trào thứ tình cảm đậm sâu.

Cảm giác an tâm đó, Điền Chính Quốc cảm thấy, nếu thời gian cứ dừng tại giây phút này, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Như thể chỉ vậy thôi cũng đủ rồi.

Trong một thoáng ngẩn ngơ, dường như họ chưa từng xa cách, bóng dáng tuổi 20 chậm rãi hợp nhất với tuổi 17 năm nào, những góc cạnh trưởng thành hẵng còn non trẻ, biến thành đứa trẻ ngây thơ trong mắt đối phương.

Vẫn sẽ giở trò xấu, sẽ nũng nịu, và cả yêu.

Phác Trí Mân ngắm nhìn thật lâu, tỉ mỉ phác họa ngũ quan người đối diện dưới ánh trăng, thăm dò miêu tả dấu vết thời gian, không nhịn được mềm lòng.

Những biến cố ngày trẻ đã khiến họ phí hoài thời gian quá lâu, trở nên vô nghĩa. Lúc này cậu mới nhận ra, lầm tưởng năm nào của bản thân nực cười tới nhường nào, trước nay đáng lẽ không nên thụ động hay hèn nhát.

Quả như bà nói, cậu và người cha trong ký ức đã có chút mơ hồ kia hình như rất giống nhau, không quen tùy tiện nói "thích", như thể nói ra sẽ chết vậy.

Năm đó cha có bà giúp mới không để lỡ mẹ, mà cậu cũng nhờ có bà trợ giúp, mới không để lỡ Điền Chính Quốc.

Hoặc có lẽ, nên nói rằng, may là Điền Chính Quốc không cam tâm để mất cậu.

Vướng bận giữa hai người đã quá sâu nặng, để lại dấu ấn khảm sâu trong mỗi người, cả quãng đời còn lại cũng chẳng ai có thể thay thế được.

Phác Trí Mân nhớ tới bà nội, không kìm được đau thương. Cậu nhìn chàng trai trước mặt, nhớ cảnh tượng bà lão đáng yêu đó từng ôm họ vào lòng, ngẩng đầu đầy tự tin hỏi Điền Chính Quốc có phải thích cháu trai nhỏ nhà mình không.

Điền Chính Quốc nói thích.

Mắt Phác Trí Mân liền ướt như thế.

Rốt cuộc cậu có tài đức gì chứ, sao có thể nhận được tình yêu đơn thuần nồng nhiệt nhất từ thiếu niên tốt nhất thế gian này.

Tôi thì có gì tốt cơ chứ, để cậu lại thích tôi tới vậy.

Mắt cậu ngày càng mờ đi, nhưng một giây trước khi lệ tràn khỏi mắt, cảm nhận được nhiệt độ ngón tay người đối diện mang tới, nhẹ nhàng áp lên mặt cậu, khẽ chạm.

"Đừng khóc..." Điền Chính Quốc nói, rất nhỏ, nhỏ tới mức tưởng như thì thầm, tựa như một người đàn ông dịu dàng dỗ em bé ngủ.

Phác Trí Mân kéo tay hắn xuống, nắm trong lòng bàn tay, sau đó tự cúi đầu lau sạch nước mắt.

Lại ngẩng đầu, nói bằng giọng mũi đầy buồn tủi, thanh âm không lớn nhưng cực kỳ rõ ràng, "Tôi thật sự vô cùng, vô cùng nhớ cậu."

Điền Chính Quốc nhìn người trước mặt, tay hắn vẫn nằm trong lòng bàn tay Phác Trí Mân, rõ ràng tay người ấy nhỏ hơn mình, lại cố chấp không chịu buông, cứ nắm như vậy. Mà thực ra, khi nhìn thấy nước mắt của Phác Trí Mân, hắn đã có chút ngây ngẩn, kế đó chính là đau lòng.

Hắn không hiểu vì sao Phác Trí Mân lại đột nhiên buồn.

Nhưng Phác Trí Mân nói nhớ hắn.

Điền Chính Quốc siết chặt bàn tay đang bị nắm lấy, rồi lại buông ra, hắn nhẹ nhàng luồn năm ngón tay vào kẽ tay người ấy, lấp đầy nó.

"Ừ." Hắn khẽ đáp.

Phác Trí Mân hình như đã khắc chế được cảm xúc, không khóc nữa, chỉ là thỉnh thoảng tiếng mũi thút thít vẫn khiến cậu nghe như đang tủi thân. Họ cứ lặng lẽ nắm tay như vậy, ngôi trường yên tĩnh, nhung nhớ dịu dàng.

Thực ra không cần phải lật lại sự thật năm đó nữa, họ đều hiểu rõ trong lòng.

Vận mệnh vô thường, tạo hóa trêu ngươi, nhưng thật may là tôi vẫn thích cậu.

Đột nhiên mắt Phác Trí Mân tối sầm, cậu còn chưa kịp phản ứng, hơi thở của chàng trai đã ngang ngược lấn tới, khẽ đè cậu ngả về phía sau, lưng tựa lên mép bàn.

Có lẽ chỉ có tình tiết này mới hợp lý nhất, trái tim đã mông lung lưỡng lự giao động nhiều năm của họ, chỉ cần an ủi như vậy.

Một nụ hôn vị trăng dịu dàng.

Giữa lúc mê mang, Phác Trí Mân mở mắt, tựa như thấy Điền Chính Quốc 16 tuổi đang nhướng mày nhìn cậu cười, tựa như nghe thấy thiếu niên 16 tuổi, nhẹ nhàng ôm eo cậu, nghe tưởng đùa giỡn nhưng thực ra lại dốc vào biết bao nghiêm túc nói "Tôi yêu cậu" .

Ký ức tranh nhau ùa ra từ mọi kẽ hở của cảnh tượng trước mặt, dấu tích thanh xuân để lại vẫn lưu lại trong xương tủy chưa bao giờ nhạt phai. Trong một khoảnh khắc, thậm chí cậu còn cảm giác như thể thời gian chưa bao giờ trôi đi, họ vẫn mặc đồng phục học sinh, vẫn là những thiếu niên dũng cảm nhất.

"Tôi yêu cậu." Cậu nghe thấy, Điền Chính Quốc đang vùi mặt trong cổ cậu, buồn buồn rì rầm.

Như đang cất bước trên con đường nở rộ ngàn hoa của tuổi 17 tiến về phía cậu, nở nụ cười rạng rỡ nhất.

Phác Trí Mân khẽ nhắm hai mắt, rồi lại chầm chậm mở ra.

Cậu nheo mắt, trong khóe mắt là gáy chàng trai, cùng phần tóc gáy sạch sẽ vừa được Điền Chính Quốc cắt tỉa.

"Tôi cũng vậy." Cậu nói, "Tôi cũng yêu cậu. Rất, rất yêu."

Trước kia là vậy, hiện tại là thế, tương lai cũng vậy.

Cách nhau một chiếc bàn nhỏ, còn chưa thỏa mãn mà tiếp tục hôn môi đối phương, rồi cùng nhìn vào đôi mắt ướt át.

Ngay tại nơi đây, chất chứa vô số hồi ức.

Hội thao vồ vập thăm dò, cái ôm vô lại, đêm văn nghệ động tâm, bông hồng lén tặng trong bóng tối, ngày trẻ chúng ta nói chuyện chẳng cần suy nghĩ, thích trêu chọc vui đùa, thích ngắm tấm lưng nghiêm túc của cậu trong giờ học, truyền giấy làm phiền để cậu biết đến sự tồn tại của tôi, thích ăn cơm, tản bộ, trò chuyện, về ký túc cùng cậu, chẳng chút đắn đo hợp lực tham gia đánh lộn cùng cậu, chúng ta trộm vi phạm nội quy, giấu diếm một cách vụng trộm.

Vô số thước phim rực rỡ thời thanh xuân vụt qua tâm trí, khiến thời gian như thể quay ngược lại ngã rẽ đó, nơi số phận họ bắt đầu giao nhau —— một kẻ côn đồ đã quên tên chặn học sinh nghệ thuật ở góc tường tỏ tình sau giờ tan học, học sinh thể dục qua đường nghĩa hiệp ra tay cứu giúp; trong ký túc bị kẻ ngốc bắt nạt, bị thương, nửa đêm ngồi chung xe chủ nhiệm lớp với người bị bệnh dạ dày đến bệnh viện; xách đồ đạc của Phác Trí Mân vào phòng mình, cứ như vậy mà phát triển thành quan hệ giường trên giường dưới...

Phác Trí Mân trước nay chưa từng thích ai, nhưng chỉ vừa thích liền thích người tốt nhất thế gian.

Người ấy đã giúp cuộc sống cấp ba vốn vô vị nhạt nhẽo của cậu trở nên sinh động sắc màu, cho dù nhớ lại cũng đều cảm thấy tươi đẹp khó quên, kiểm điểm trên sân khấu, nụ hôn trong phòng tự học, sân thượng ngày họp phụ huynh, sân thể dục lúc nửa đêm... Họ đã thật sự làm hết đủ chuyện to gan tày trời.

Nếu đã khó quên nhau như vậy, nếu đã có cơ hội nắm chặt, vậy đừng bao giờ buông tay nữa.

.

Sau đêm đó, Phác Trí Mân lại quay về công ty, lập tức lao đầu vào guồng quay công việc. Hơn nữa còn dành ra một ngày giữa lịch trình bận rộn, lén quay về tiệm bánh nếp của bà nội cùng Điền Chính Quốc, lấy lại chiếc vòng tay cậu đã cất giữ.

Ban đầu Điền Chính Quốc nói sẽ mua cho cậu cái mới, Phác Trí Mân không muốn.

Tiệm bánh nếp vẫn giống hệt ngày trước, có điều vì lâu không có người ở, tích tụ không ít bụi bặm.

Chàng trai đứng trong cửa tiệm, đứng tại nơi từng ngắm nhìn Phác Trí Mân mà khẽ hát "Anh yêu em", ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bàn ăn phủ bụi, nói với Phác Trí Mân, " Chờ già rồi, em ở ẩn anh về hưu, chúng ta sẽ quay lại khai trương quán bánh nếp."

Đây là nơi chúng ta ra đi, là cố hương, là nơi bắt đầu tình yêu anh dành cho em.

Có khởi đầu, có kết thúc.

Phác Trí Mân đang cúi đầu cài vòng tay, nghe vậy thì trầm mặc hồi lâu, sau đó mới khịt mũi một cái, khẽ đáp "Ừ" .

Rồi cậu bước ra khỏi phòng, đứng trước chàng trai, ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc, không hề che giấu vành mắt đỏ ửng.

Điền Chính Quốc đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

"Có anh yêu em, " Hắn biết có lẽ người trong ngực lại tức cảnh sinh tình rồi, bèn nhỏ giọng dỗ dành, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, "Trí Mân, hãy coi anh là người nhà đi."

Phác Trí Mân dựa vào ngực chàng trai, im lặng thật lâu, mới đáp "Ừ" một tiếng.

Điền Chính Quốc phát giác ngực áo ươn ướt.

Hắn càng ôm Phác Trí Mân chặt hơn.

Chúng ta đều không còn gia đình nữa rồi, nhưng chúng ta có nhau.

Thế nên, tôi vẫn có thể có một gia đình nữa.

Gia đình thuộc về chúng ta.

.

Vì Điền Chính Quốc bị thương, phải ở nhà dưỡng sức gần hai tuần rưỡi, rốt cuộc cũng quay lại sở cảnh sát được rồi.

Sau nụ hôn trong trường lần trước, mối quan hệ giữa cả hai dường như đã ngấm ngầm trở nên gần gũi hơn rồi, thậm chí còn tốt hơn trước.

Dù sao cũng vốn nên thế, nếu không phải vì hiểu lầm, họ đã không lãng phí bao năm như vậy.

Nhưng cân nhắc đến đặc thù công việc cũng như thân phận của Phác Trí Mân, cả hai dĩ nhiên không thể công khai, chỉ có thể mượn danh nghĩa "bạn cũ cấp ba " bí mật gặp mặt, mỗi lần gặp đều phải dẫn theo Khương Nguyên, gặp được lại đá cậu ta đi.

Khương Nguyên vô cùng thê thảm.

Nhưng kẻ làm huynh đệ như cậu ta cũng rất vui mừng, có vẻ vì sự trở lại của Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc ngày càng giống với trước đây —— đó là chuyện tốt, Điền Chính Quốc ngày càng đến gần với con người thật của hắn hơn, sự trở lại của Phác Trí Mân đã mang sức sống mãnh liệt nhất thời niên thiếu của hắn trở lại.

Đó là nỗi niềm Khương Nguyên vẫn luôn đau đáu cho Điền Chính Quốc bấy lâu nay.

Vết thương trên người Điền Chính Quốc đã lành hẳn, lúc trước bác sĩ căn dặn gì rốt cuộc cũng không cần bận tâm nữa.

Cái gì mà tắm không được để nước chạm vào đến vết thương, kiêng đạm cay kiêng đồ lên men, tránh vận động mạnh...

Mấy ngày nay sở cảnh sát rảnh rỗi, không có vụ án, công việc của mọi người cũng chỉ có chấm công. Điền Chính Quốc thích đến phòng tập sau giờ tan sở, nhàm chán suốt nửa tháng, phải phục hồi khối lượng vận động mới được.

Hai tuần sau, phòng tập của hắn cũng vinh dự được đón tiếp Phác Trí Mân.

Cậu dùng lý do tập nhảy cần rèn luyện thể chất, kêu công ty sắp xếp lịch phòng tập cho bọn họ. Một tuần đi ba lần.

Thế nên thời gian hai người gặp mặt cũng tự nhiên tăng thêm, cơ hội vụng trộm thân mật cũng nhiều hơn. Cửu biệt gặp lại, tháo gỡ hiểu lầm để bên nhau lần nữa, ban đầu gần gũi còn có chút ngượng ngùng mất tự nhiên, nhưng sau vài lần, hai người liền bình thản điềm tĩnh như thường.

Mấy người QAQ thường thay quần áo trong phòng thay đồ, sau khi thay xong chuẩn bị ra ngoài, Điền Chính Quốc sẽ bước vào, sau đó túm lấy Phác Trí Mân nói "có việc", nghiễm nhiên phòng thay đồ chỉ còn lại hai người họ.

"Có việc gì?" Cửa phòng đóng lại, bên trong lập tức yên tĩnh, Phác Trí Mân nhướng mày, đã biết rõ còn nhàn nhạt hỏi Điền Chính Quốc như vậy.

Chàng trai cúi hôn môi cậu một cái, thấp giọng nói, "Muốn hôn em."

Phác Trí Mân khẽ nhếch môi, nhưng ngoài miệng vẫn chưa tha cho hắn, "Đây là việc sao?"

"Hửm?" Điền Chính Quốc khẽ bật cười, lại hôn Phác Trí Mân một cái, "Em không muốn hôn anh à?"

Phác Trí Mân quay mặt đi, lãnh đạm nói, "Không muốn."

Điền Chính Quốc lại cười, "Em nói không muốn tức là muốn."

Phác Trí Mân: "..."

Phác Trí Mân bị vạch trần thì thẹn quá hóa giận, giơ tay vịn lên vai chàng trai, đẩy ngược Điền Chính Quốc vào tủ tạo thế kabe don, không chút khách khí gặm cắn môi hắn.

Điền Chính Quốc khẽ bật cười, vừa đón nhận nụ hôn từ Phác Trí Mân vừa chế nhạo cậu, "Em nói xem, nếu fan của em biết đại minh tinh Phác Trí Mân đang trong phòng thay đồ hôn một người đàn ông, họ sẽ có phản ứng gì?"

"Không phải 'đàn ông', " Phác Trí Mân khẽ lùi lại một chút, sửa miệng hắn, "Là anh cảnh sát."

Lời này thốt ra từ miệng Phác Trí Mân thật sự rất có cảm giác, Điền Chính Quốc lập tức nổi hứng, ôm chặt lấy eo Phác Trí Mân, ấn cậu vào trong ngực, cách lớp vải một tay xoa nắm bờ mông vểnh lên.

"Mấy năm không gặp, ngày càng gợi cảm rồi?" Điền Chính Quốc lại cúi đầu hôn, giữa môi lưỡi lẩm bẩm một câu.

Đổi lại Phác Trí Mân cắn cằm hắn một phát.

Điền Chính Quốc lại cúi đầu tới chỗ yết hầu cậu trả thù.

Phác Trí Mân liền đưa tay trực tiếp chạm vào vật giữa hai chân hắn.

Điền Chính Quốc cứng người.

"Sao nào, " Hắn ghé tai Phác Trí Mân, ngữ khí trầm khàn cười hỏi, "Em lại muốn?"

"... Không." Phác Trí Mân nói xong lại buông tay, "Là trả thù."

Điền Chính Quốc kéo người đối diện ra, mặt đối mặt, lát sau khẽ cười nói, "Nhưng anh cứng rồi."

Phác Trí Mân tiến tới đón nhận ánh mắt hắn, một lúc sau lùi lại hai bước, nói, "Bây giờ không được."

Điền Chính Quốc lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt vô cớ tủi thân tựa cún nhỏ.

Phác Trí Mân xoay người chuẩn bị ra ngoài.

Hắn cứ nhìn bóng lưng cậu rời đi như vậy, tới khi Phác Trí Mân mở cửa phòng thay đồ.

Bỗng nhiên một câu truyền vào lỗ tai, "Buổi tối gọi cho em, em đến gặp anh."

Điền Chính Quốc sửng sốt, sau đó lập tức cười rộ lên.

Hắn dựa vào tủ quần áo, vui vẻ nói, "Được thôi Phác Trí Mân, em cũng đừng hòng đổi ý."

"Sẽ không." Phác Trí Mân nói, sau đó cậu dừng lại mấy giây, rồi quăng lại một câu không đầu không đuôi, "Điền Chính Quốc, hiện tại em đã có thể lập tức phát hiện ra anh giữa đám đông rồi."

Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài.

Cửa đóng.

Điền Chính Quốc kinh ngạc bất động một hồi, sau đó dường như cuối cùng cũng phản ứng, co chân đuổi theo, hắn đứng trước cửa phòng thay đồ, nhìn khoảng cách giữa mình và bóng lưng Phác Trí Mân.

Đang xa dần.

Giống như mỗi lần hắn đưa cậu về tiệm bánh nếp khi xưa, bóng lưng Phác Trí Mân khuất dần trong ngõ nhỏ thiếu ánh đèn đường.

Hắn chợt mở miệng hét lớn: "Phác Trí Mân, anh yêu em ——!"

Lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Tai Phác Trí Mân chợt ửng đỏ, dừng chân, ngại ngùng cúi đầu đứng im, cuối cùng không nhịn được nữa, cậu quay đầu, biểu tình xấu hổ, mặt đỏ bừng.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chàng trai lại mềm lòng, chẳng thể giận nổi.

Thế nên cứ mở mắt nhìn như vậy.

Điền Chính Quốc đứng cách cậu không xa, vừa thấy cậu nhìn lại, liền vui vẻ nhảy lên, vẫy vẫy tay.

Giống như tuổi mười bảy năm ấy, giống hệt.


END.

Yeh, đoạn cuối H nữa chắc em bỏ fic. Thật ra tới cuối em vẫn thấy nó thiêu thiếu gì ấy, nhưng thôi, xong fic là nhẹ người rồi. Tuy fic vẫn còn plot hole nhưng lâu lâu rồi thầu một em nhẹ nhàng thế này (có điều dài ẻ) cũng ổn. Và bằng một cách thần kỳ nào đấy em vẫn không hiểu sao mình có thể edit 200k chữ trong vòng 5 tháng, trong khi ban đầu chốt lịch set kèo 1 năm 🥲

And..... cảm ơn cả nhà đã ủng hộ, dù em biết văn em nó dở, tánh em nó lười chảy thây nhưng các mẹ vẫn đợi được đến chương cuối là em vui rồi, có thể em không rep hết được comt nhưng ai vote ai comt em đều ghi nhớ cả ó, iu các mẹ lắm💜💛

(Cơ mà vẫn quan ngại về con đường beta sắp tới nhé -_-)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro