Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Phác Trí Mân tỉnh lại vì nóng.

Cả đêm cậu đều ngủ không yên, dở giấc mơ màng tỉnh lại nhiều lần, rồi lại mơ màng thiếp đi. Mãi đến hơn 6 giờ sáng, cậu tỉnh, nhắm mắt muốn ngủ thêm một lát nhưng làm cách nào cũng không ngủ được, chỉ đành thức dậy.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Phác Trí Mân nheo mắt xuống giường, đôi chân gầy gò lộ khỏi quần đùi tựa bên mép giường xỏ dép, đế dép ma sát với sàn nhà phát ra tiếng "soạt soạt". Xung quanh thật sự quá mức yên tĩnh.

Phác Trí Mân rời giường, đứng trên nền nhà, cậu xoa xoa gáy, lơ mơ mở cửa phòng ra ngoài, vừa đi hai bước mới nhận ra, thứ cảm giác kỳ quái bắt đầu xuất hiện từ lúc tỉnh lại rốt cuộc là gì -- bình thường bà nội luôn dậy từ 4, 5 giờ, dậy làm bánh nếp, để kịp giờ cao điểm mua bữa sáng, mà lúc làm bánh luôn vang lên tiếng leng keng loảng xoảng, phòng cậu rất gần nhà bếp, lúc nào cũng nghe thấy, thế nhưng hôm nay lại không có.

Bà nội không có ở nhà?

Phác Trí Mân có chút hoài nghi bước tới trước phòng bà, giơ tay lên gõ cửa, cửa gỗ kêu "cốc cốc", "Bà nội -- "

Cậu đợi một lúc vẫn không nhận được tiếng đáp của bà truyền ra.

Thiếu niên cau mày, dứt khoát vặn mở chốt cửa, đi vào.

"Bà nội?" Cậu ló đầu vào, vốn tưởng có thể thấy tấm lưng còng của bà lão, ngồi bên mép giường hoặc đứng trước gương, nhưng không ngờ bên trong rất sạch sẽ, như thể tối qua vừa được quét dọn vậy, bà có một chiếc bàn đọc sách, ngày thường bên trên sẽ để một cuốn sổ cái, một cây bút mực cũ, một cặp kính lão, cùng một chiếc máy tính.

Hôm nay trên mặt bàn lại không có những thứ ấy, chỉ thấy một cuốn album, trên album là một phong thư, trên phong thư có một tấm thẻ ngân hàng.

Trong lòng Phác Trí Mân đột nhiên sinh ra một dự cảm bất thường, cậu bước tới, cầm thư và thẻ ngân hàng lên, sau đó tầm mắt rơi xuống album -- đó là cuốn album họ chụp hồi bố mẹ còn sống, sau bỏ trống phân nửa, vì vụ tai nạn giao thông. Nửa còn lại là để Phác Trí Mân và bà Phác cùng nhau lấp đầy.

Thiếu niên vô thức ngó quanh, chợt phát hiện căn phòng trống rỗng, không có gì cả.

Cậu xoay người, cúi đầu, nín thở chuẩn bị mở phong thư đó ra, nhưng đúng lúc này chiếc điện thoại vứt trong phòng đột nhiên reo ầm lên.

Như một tín hiệu báo động, khiến lòng người hoảng sợ, thiếu niên buông đồ trong tay xuống, quay về phòng, thâm tâm lại xuất hiện một giọng nói khó hiểu đang cự tuyệt nghe cuộc gọi kia.

Cậu đi tới trước tủ đầu giường mình, nhấc chiếc điện thoại còn đang sạc lên, rút dây cáp, sau đó áp loa bên tai, "Alô".

Sau ngày hôm ấy, Phác Trí Mân luôn suy nghĩ, suy nghĩ vô cùng duy tâm, nếu mình không nhận cuộc gọi ấy, phải chăng sẽ biết được sự thật bi thương đó muộn một chút.

Phải chăng sẽ biết muộn một chút, rằng cậu đã trở thành cô nhi, trên thế gian này chẳng còn tồn tại người thương  yêu cậu nhất nữa rồi.

"Chào cậu, xin hỏi đây có phải là cháu trai bà Phác Hoa Viên không?"

"Mời cậu tới sở cảnh sát thành phố F, có việc phải nói cho cậu biết, mong cậu hỗ trợ."

"Hy vọng cậu có thể... nén bi thương."

Phác Trí Mân không biết mình tới được sở cảnh sát bằng cách nào.

Buổi sáng mùa hè có hơi nóng, cậu mặc áo cộc quần đùi ở nhà, ngay cả dép cũng không kịp thay đã lập tức chạy ra ngoài.

Dọc đường gió thổi ngang tai, tựa lưỡi dao sắc bén dịu dàng, rạch qua má cậu, quét qua miệng vết thương, máu chảy đầm đìa, như nước mắt cậu vậy.

Tất cả đều như một giấc mơ, vì quá đột ngột mà trở nên vô thực. Rõ ràng bà nội cậu, người bà tốt với cậu nhất, mới hôm qua còn đưa cậu tới nghĩa trang thăm cha mẹ, dẫn cậu đến công viên ngày bé từng tới, mời cậu kem, dạy cậu làm bánh nếp, nấu bữa khuya cho cậu.

Ký ức xuyên qua tâm trí, Phác Trí Mân đột nhiên nhận ra vì sao hôm qua bà nội lại vui vẻ một cách lạ thường như vậy.

Bởi bà biết có thể mình sẽ phải ra đi, bà chỉ đang cố mang lại thứ hạnh phúc nằm trong khả năng cho cháu trai mình.

Bà cậu tốt tới như vậy.

Vừa nghĩ tới tương lai có thể sẽ chẳng còn ai ở tiệm bánh nếp cũ kỹ chờ cậu tan học về nhà nữa, sẽ không còn ai vui mừng vì thành tích tốt của cậu, vì cậu buồn mà cùng buồn bã, sau này sẽ không còn ai nấu những món ăn nhà vừa giản dị vừa đơn sơ cho cậu nữa, sẽ không còn ai dậy sớm làm bánh nếp đánh thức cậu dậy, cậu cũng không thể nếm được hương vị của riêng bà nữa, cũng chẳng ngửi được hương thơm thoang thoảng của tuổi già trên người bà lão, cũng không ai nói cho cậu biết lúc khó khăn nên làm thế nào, không ai càm ràm cậu ngủ sớm dậy sớm cho khỏe, sẽ không ai dặn dò cậu nhớ mặc thêm áo khoác khi trời lạnh.

Cậu đột nhiên nhớ tới mỗi lần đi học, bà nội sẽ dùng bàn tay nhăn nheo thô ráp, run rẩy mò ra một đống giấy bạc lẻ từ túi áo cũ kỹ bị giặt tới phai màu -- số tiền ít ỏi bà nhịn ăn nhịn tiêu tiết kiệm được, chọn ra số tiền lớn nhất, sau đó nhét vào tay cậu.

Đó là chút ít tình yêu bà có thể dành cho cậu, ngoại trừ cơm ăn áo mặc, thì chính là vật chất tầm thường.

Nhưng sau này sẽ không còn ai cho cậu những tờ tiền nhàu nát nữa.

Cũng sẽ chẳng ai gọi cậu là "Đôn Đôn", cười hiền từ trước lời chỉnh sửa ngượng ngùng đầy cố chấp của cậu, nhưng cũng không hề sửa lại.

Tầm mắt Phác Trí Mân mờ mịt, hoàn toàn không nhìn rõ quang cảnh con đường mình đã chạy qua để tới sở cảnh sát, rồi được dẫn từ đại sảnh vào nhà xác.

Khoảnh khắc chiếc mũi nhăn nheo lộ ra từ túi đựng thi thể, ý thức bỗng trở nên rõ ràng, vỡ nát, sụp đổ. Cậu thậm chí còn không dám nhìn thẳng dáng vẻ bà nhắm mắt, dường như vẫn ngây thơ cho rằng bà có thể mở mắt tỉnh lại, nhìn cậu bằng đôi mắt đục ngầu, dịu dàng gọi cậu "Đôn Đôn", hỏi cậu ăn sáng có ngon không, có phải đói rồi không.

Toàn bộ sức lực như bay sạch trong phút chốc, cậu quỳ sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, chẳng còn tâm trạng xem xem có bao nhiêu cảnh sát đang đứng xung quanh. Cậu chậm rãi lết đầu gối tới gần bà nội, nhẹ nhàng nâng bàn tay run rẩy kịch liệt lên, vuốt ve khuôn mặt nhăn nheo lạnh ngắt, chạm qua khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt.

Bà, bà nội.

Người thân duy nhất của tôi.

Người bà tôi yêu quý nhất.

"Bà..."

Phác Trí Mân chợt phát hiện điều đáng buồn là, cậu từng nói với bà rất nhiều thứ, nhưng lại chỉ quên duy nhất một câu "Cháu yêu bà" .

"Bà... Bà nội..." Cậu khóc nghẹn, như thể một giây kế tiếp sẽ ngạt thở mà ngất đi, "Bà tỉnh lại được không, bà tỉnh lại đi, cháu còn nhiều chuyện chưa nói hết với bà mà... Bà, bà không cần Đôn Đôn nữa sao..."

Mới hôm qua còn tồn tại ngay trước mặt, bàn tay ấm áp khoan dung của bà tựa như vẫn đang nhẹ nhàng xoa đầu. Giờ phút này lại âm dương cách biệt, mọi thứ đều kết thúc.

Từ khi Phác Trí Mân còn rất nhỏ, bố mẹ đã không cần cậu.

Không sao hết, cậu vẫn còn có một người bà.

Nhưng mùa hè năm 18 tuổi, cậu ngay cả bà cũng chẳng còn.

Phác Trí Mân đã hoàn toàn trở thành một kẻ cô độc.

Cảnh sát cho thân nhân người đã khuất đầy đủ thời gian bình tĩnh. Chờ Phác Trí Mân khóc đủ trong phòng xác rồi, họ mới bước lên, kéo thiếu niên dưới dậy, đi tới hành lang, ngồi xuống, đưa cậu một cốc nước ấm.

Phác Trí Mân khóc tới mức cả người phát run, hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi. Cậu cắn môi, ngồi trong hành lang sở cảnh sát cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Đúng lúc này cửa phòng thẩm vấn 101 cách đó không xa "lạch cạch" mở ra, Phác Trí Mân vô thức ngẩng đầu liếc nhanh qua, nhưng không ngờ lại bắt gặp khuôn mặt Điền Chính Quốc.

Mắt thiếu niên đỏ ngầu đáng sợ, cả khuôn mặt như vừa trải qua một kiếp nạn, vô cùng kém sắc.

Khoảnh khắc đối mặt cả hai cùng sững sờ.

Đột nhiên Phác Trí Mân nhận ra điều gì, cậu rời mắt khỏi Điền Chính Quốc, cắn chặt môi, mở to mắt trân trân nhìn sàn nhà.

Điền Chính Quốc được viên cảnh sát dẫn ra ngoài, hai người lướt qua nhau.

Tới khi tiếng chân đã xa, Phác Trí Mân mới như trút được gánh nặng, cổ họng cậu không nhịn nổi nữa, phát ra tiếng thét khản đặc vụn vỡ, cơ thể gầy gò chậm rãi trượt khỏi băng ghế, ngã xuống sàn nhà.

Lặng lẽ khóc hồi lâu, dường như cuối cùng chẳng thể kiềm chế nữa, phát ra một tiếng thất thanh, khàn đặc và vỡ vụn: "A --! ! !"

Mùa hè năm ấy chẳng hề đẹp đẽ như trong truyền thuyết.

Đắng cay ly biệt, tất cả đều là đắng cay ly biệt.

.

Điền Chính Quốc ngẩn ngơ rời sở cảnh sát, ngẩng đầu quan sát mặt trời chói chang, hoang mang không biết đi đâu.

Sáng sớm hôm nay hắn cũng mơ màng tỉnh lại, ngủ không ngon, vừa chuẩn bị xoay người ngủ tiếp thì nhận được điện thoại từ sở cảnh sát. Thông báo bố hắn đã chết.

Điền Chấn Hoa chết, không sao, Điền Chính Quốc không buồn.

Nhưng đến sở cảnh sát rồi hắn mới biết, bà Phác cũng mất.

Cảm giác tức giận đột ngột xông tới thiếu chút đánh ngất trí não hắn, thiếu niên thở hổn hển, nhìn di thể của bà Phác, nhớ về nửa cuối thời cấp ba của mình, bà lão ấy đã cho hắn một gia đình ấm áp.

Điền Chấn Hoa làm cách nào.

Làm cách nào ông ta có thể kéo bà chôn theo như vậy.

Chóp mũi chua xót, Điền Chính Quốc khịt mũi một cái, kiềm chế nước mắt chực rơi, cắn răng bước tiếp.

Hắn ra khỏi sở cảnh sát, quay lưng về phía thiếu niên trong sở cảnh sát, bước nhanh đi thật xa.

Trời nắng chang chang, nắng cháy da cực kỳ khó chịu. Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn điện thoại rất lâu, cuối cùng gọi cho Khương Nguyên.

"Khương Nguyên, cậu đến gặp tôi đi." Mở miệng mới phát hiện, giọng mình khàn quá.

Anh trai hắn, mẹ hắn, lúc này có lẽ cũng đang trên đường tới thành phố F này.

Hắn không muốn gặp họ trong sở cảnh sát.

Bây giờ hắn chỉ muốn ngã xuống, gục mãi không tỉnh, hoặc uống rượu, uống tới đau dạ dày thì tốt, uống tới khi chẳng thể tỉnh lại là được.

Khương Nguyên nhanh chóng tới cổng sở cảnh sát, đón Điền Chính Quốc. Nhưng không nghe theo thiếu niên dẫn cậu ta đi mua rượu, mà đèo Điền Chính Quốc tới mục tiêu ban đầu -- sân bóng rổ.

Điền Chính Quốc gục trên lưng Khương Nguyên, chẳng khơi nổi chút sức lực, trong đầu đều là hình ảnh Phác Trí Mân hắn vừa chứng kiến trên hành lang sở cảnh sát -- đầu gối đỏ bừng vì quỳ trên sàn nhà, áo quần xốc xếch, giàn giụa nước mắt, vô cùng thê thảm.

"Tôi không có tâm trạng chơi bóng." Điền Chính Quốc nằm trên lưng Khương Nguyên bực tức nói.

"Vậy cậu xem tôi chơi, " Khương Nguyên xoay người xuống xe, cầm lấy quả bóng rổ treo trên móc, "Dù sao tôi cũng sẽ không để cậu uống rượu, trừ khi cậu không cần dạ dày mình nữa."

"Tôi không cần, " Điền Chính Quốc nhìn cậu ta, bởi ánh mặt trời rọi thẳng mà không mở nổi mắt, đành nheo lại, lông mi ướt nhẹp, từng sợi dính lấy nhau, "Tôi chẳng cần gì hết."

Điền Chính Quốc vừa nói vừa chẳng màng hình tượng khóc lóc, đây là lần thứ hai kể từ lần cuối hắn say rượu thất thố, cách đây gần một năm, hắn ở trước mặt Khương Nguyên, cũng chỉ có thể trước mặt Khương Nguyên, "Cậu để tôi uống đi, Khương Nguyên, cho tôi uống đi. Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ."

Khương Nguyên bị nước mắt của hắn dọa sợ không nhẹ, nhất thời treo lại bóng rổ lên móc, có chút bối rối đứng trước Điền Chính Quốc, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế hả tổ tông nhà tôi?"

Câu hỏi của cậu ta lại khiến thiếu niên nhớ về khung cảnh ban nãy, Điền Chính Quốc nghẹn ngào một hồi, phải cực kỳ, cực kỳ nỗ lực mới phát ra âm thanh, "Bà Phác... chết rồi, do bố tôi hại chết."

Hắn thật sự không còn biện pháp nào tự an ủi mình tiếp được nữa, dù không thể bên nhau, khi trước hắn còn có thể thầm thích Phác Trí Mân.

Hắn đã hoàn toàn đánh mất tư cách.

Trở thành không còn gì cả.

.

Giờ này quán rượu vẫn chưa mở cửa, muốn uống chỉ có thể đến cửa hàng tiện lợi mua. Khương Nguyên đưa Điền Chính Quốc đi, vạn phần bất đắc dĩ nhắc tới bia ở cửa hàng tiện lợi bằng giới hạn cuối cùng, nhưng thiếu niên đi sau lưng lại lặng lẽ chọn hết một lượt các loại bia khác nhau.

"Cậu mẹ nó điên rồi sao?" Khương Nguyên không dám tin nhìn Điền Chính Quốc.

Nhưng thiếu niên đều bỏ ngoài tai, kéo cậu ta đến quầy thu ngân thanh toán.

Khương Nguyên lo lắng nghiêng đầu nhìn vào mặt Điền Chính Quốc, chợt phát hiện, trong mắt thiếu niên đã chẳng còn tia sáng.

Cậu ta bị Điền Chính Quốc kéo ra khỏi cửa tiệm, bỏ đống bia lên xe điện, Điền Chính Quốc trầm mặc quay đầu nhìn cậu.

Khương Nguyên cũng nhìn Điền Chính Quốc, thở dài, không nói gì, giơ tay lên xoa đôi mắt có chút nhức mỏi, sau đó nói với Điền Chính Quốc, "Đi thôi, về nhà cậu."

Kết quả khi hai người về tới nhà, vừa vào cửa, liền bắt gặp Điền phu nhân và Điền Chính Hiền chạy tới từ S thành phố.

Sau khi vào nhà, Điền Chính Quốc thoáng bất động một lát, Khương Nguyên đi sau lưng phát giác bầu không khí không ổn. Cậu ta vào nhà cùng Điền Chính Quốc, cảnh giác đánh giá người đối diện.

Điền Chính Quốc đặt bia trong tay xuống, hung ác nhìn người mẹ và anh trai trước mặt, đáy mắt chứa đầy tức giận lặng lẽ chờ bộc phát.

Bà Điền lại lạnh lùng liếc hắn một cái, sau cũng không nhìn lâu nữa, mắt bà cũng rất đỏ, có lẽ dọc đường tới đây đã khóc. Điền Chính Quốc siết chặt nắm đấm, hỏi bọn họ không tới sở cảnh sát mà đến đây làm gì.

Lời còn chưa nói ra, chỉ thấy bà Điền giơ tay lên quăng cho hắn một xấp văn kiện, xấp giấy bị ném lên người thiếu niên, rồi lại rơi xuống đất.

"Có chuyện này, chưa nói với cậu." Bà Điền sụt sùi, chậm rãi lên tiếng, giọng điệu nhàn nhạt lạnh lùng, "Cậu không phải ruột thịt nhà chúng tôi, quan hệ giữa chúng ta trước nay luôn là nhận nuôi và được nhận nuôi. Việc đã đến nước này vẫn quyết định nên nói cho cậu, tình cảm chấm dứt từ đây, hợp đồng chia thành hai bản, hủy bỏ quan hệ giữa chúng ta, tự cậu sống cuộc sống của riêng cậu."

Không có bất kỳ chuẩn bị nào, cũng không cho hắn chút thời gian bình tĩnh, cứ như vậy ngay trước mặt Khương Nguyên, Điền Chính Quốc được thông báo một thân thế còn thảm hại hơn cả "đứa con trai không được coi trọng" -- hắn ngay cả bố mẹ cũng không có.

Hắn nhìn người đàn bà vô cảm phía đối diện, cùng người anh trai hắn ghét hơn mười mấy năm, ngoài kinh ngạc, chợt cảm thấy thật mỉa mai, thật nực cười.

Hóa ra là vậy.

Chẳng trách hắn chưa bao giờ được yêu thương.

"Thông tin về bố mẹ ruột của cậu đều có trong giấy, tự xem đi, ký tên nhanh lên, chúng tôi phải đi ngay." Giọng bà Điền lại vang lên.

Thiếu niên đứng im tại chỗ, trầm mặc mấy giây, mở miệng, thanh âm khàn khàn gần như gãy vụn: "Khương Nguyên, bút."

Khương Nguyên vội vàng xoay người vào phòng thiếu niên, tìm bút cho Điền Chính Quốc rồi đi ra.

Thiếu niên cúi đầu, mặt chôn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu tình.

"Căn nhà này..." Bà Điền lại định nói.

"Không cần." Thiếu niên dứt khoát lạnh lùng mở miệng, "Bây giờ tôi sẽ lập tức thu dọn đồ đạc."

Khương Nguyên rất hiểu chuyện xoay người đi lấy vali giúp Điền Chính Quốc.

Khoảng nửa tiếng sau, hai thiếu niên kéo hai vali to, xách theo một đống bia, ngẩng đầu rảo bước ra ngoài cổng tiểu khu.

Khương Nguyên nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc, vừa toan mở miệng hỏi thiếu niên định đi đâu tiếp theo. Một giây kế tiếp liền nghe thấy câu trả lời nằm trong dự liệu: "Khương Nguyên, đưa tôi về nhà cậu, được không?" Ngữ khí Điền Chính Quốc gần như khẩn cầu.

Khương Nguyên không chịu được giọng điệu này của hắn, đáp ứng , "Được, từ nay về sau anh Nguyên nuôi cậu."

"Cảm ơn." Điền Chính Quốc yếu ớt nói.

Hắn nhìn mùa hè trước mắt, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là một vẻ nhạt nhòa đơn điệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro