Chương 38
Về sau, vào ngày quay lại trường xác nhận nguyện vọng trên hệ thống máy tính, chủ nhiệm lớp trao bằng tốt nghiệp tới tay từng bạn học rồi tạm biệt từng người. Điền Chính Quốc rảo bước đi bộ cùng Khương Nguyên, băng qua con đường hoa anh đào, đang buổi trưa, quay đầu là thấy học sinh lớp mười và mười một đang lao nhanh về phía nhà ăn sau tiếng chuông tan học.
Họ mặc thường phục khác biệt hoàn toàn với đám đông, đột ngột tự do sau tốt nghiệp như đang nhắc nhở bọn họ, rằng họ đã không còn thuộc về nơi đây.
Chúng ta tốt nghiệp từ nơi đây, rời đi, sau này ghế ta từng ngồi sẽ có một thiếu niên xa lạ khác ngồi lên, lớp ta từng học sẽ có một nhóm người mới bước vào, mỗi nơi trong ngôi trường đều chứa đựng ký ức của ta, nhưng ta đã không thể nắm giữ chúng được nữa rồi.
Điền Chính Quốc cụp mắt, sải bước nhanh hơn.
"Ban nãy nguyện vọng đầu tiên cậu điền gì thế?" Khương Nguyên đi bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi.
Điền Chính Quốc khẽ đáp: "Đại học công an nhân dân thôi."
Khương Nguyên dừng một lúc, sau đó thở dài, "Quyết định làm cảnh sát thật sao?"
"Ừ, " Thiếu niên gật đầu một cái, nhìn Khương Nguyên, "Mệnh đã định trước. Đừng nói về tôi nữa, cậu đăng ký vào đâu?"
"Tôi?" Khương Nguyên nhíu mày, "Trường gần đại học chỗ cậu khá tốt, tôi định vào đó."
"Vẫn muốn làm em trai tôi sao?" Điền Chính Quốc nhìn cậu ta, khẽ cười.
"Tôi là đại ca nhà cậu, OK?" Khương Nguyên tặng hắn một đấm không nặng không nhẹ, "Thằng dở."
"Xùy." Điền Chính Quốc liếc mắt khinh bỉ cậu ta, sau đó tùy tiện nhìn qua chỗ khác, chỉ thấy dưới ánh nắng mùa hè, đường hoa đào cuối mùa đã được quét dọn sạch sẽ, chiếc bóng đơn bạc nhỏ gầy của Phác Trí Mân, bước đi chính giữa, mặc áo cộc quần soóc vô cùng đơn giản, đi về phía cổng trường.
Hắn nhìn một hồi, thu hồi tầm mắt, sau đó kéo tay Khương Nguyên, quay đầu nói với đối phương: "Chúng ta đi bằng cổng phụ."
"Được." Khương Nguyên trả lời, nhìn gáy thiếu niên, thầm thở dài.
Hai người đi thẳng tới cổng phụ, dọc đường Điền Chính Quốc cực kỳ trầm mặc. Tới khi Khương Nguyên mở miệng hỏi Điền Chính Quốc buổi tối có ra ngoài cùng họ không, còn cả bọn Kim Thái Hanh Trịnh Hiệu Tích nữa, đi uống rượu ăn cơm, thiếu niên mới ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, sắc mặt điềm tĩnh hỏi, "Cậu biết... cậu ấy đăng ký trường nào không?"
Không cần nhiều lời, Khương Nguyên cũng tự biết rõ "cậu ấy" là ai.
"Không biết, để tôi hỏi thử." Cậu ta vừa nói vừa cúi đầu mở điện thoại lên nhắn tin. Hai người đứng bên vệ đường, sau lưng là cổng phụ trường cấp ba của họ, tên trường mạ vàng treo cạnh cổng bị cành lá xanh tốt ven đường che khuất một nửa. Dòng xe ồn ào huyên náo, hai ba phút sau, Khương Nguyên mới ngẩng đầu nói cho Điền Chính Quốc, "Đại học nghệ thuật S cùng thành phố, nhưng hơi xa trường bọn mình."
Thiếu niên cúi đầu, trầm tĩnh thật lâu rồi mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
.
Thời điểm Phác Trí Mân về đến tiệm bánh nếp, bà nội vừa bước ra từ bếp, thả lỏng cơ mặt nhìn Phác Trí Mân mỉm cười, sau đó cởi tạp dề, xách túi bánh nếp nóng hổi trên bàn lên, nói với cậu, "Đôn Đôn, đi viếng nghĩa trang cùng bà không?"
Phác Trí Mân "Dạ" một tiếng, vô thức siết chặt bằng tốt nghiệp trong tay, trong lòng lại chua xót.
Bà Phác nhờ hàng xóm trông tiệm, dẫn Phác Trí Mân lên xe buýt. Thiếu niên một tai đeo tai nghe, một tai hướng về phía bà nội, lặng lẽ nghe bà lão nói chuyện.
Nói hơn mươi câu, trọng tâm chỉ xoay quanh "Đôn Đôn nhà chúng ta lớn lên ngoan ngoãn khỏe mạnh", ngữ khí ngập tràn vui vẻ an tâm.
Tai nghe Phác Trí Mân phát bài《 Về chuyện em yêu anh 》của Trương Huyền, nghe bà lão luôn miệng nói, bất giác dựa lên lưng ghế ngủ thiếp đi.
Nghĩa trang nằm ở trạm cuối, hiện tại đang là buổi chiều, nắng vừa đủ, bia mộ trông chẳng hề đáng sợ, mà giống như gặp lại những người thân thuộc xa cách đã lâu hơn, Phác Trí Mân đi tới trước mộ cha mẹ, nhìn tấm ảnh trên bia và chậm rãi mỉm cười.
"Duyên à, Tiểu Tuyết, chúng ta tới thăm các con đây." Bà Phác vươn bàn tay thô ráp nhưng ấm áp hiền hậu, nắm lấy bàn tay thiếu niên kéo tới trước bức ảnh đen trắng, "Nhìn xem, Đôn Đôn nhà ta rất có tiền đồ, thi đại học được 635 điểm đấy."
Bà nói, ngắm nhìn con trai cùng con dâu, "Duyên à, đừng nói nhảy múa chỉ dành cho con gái nữa, con tranh cãi nhiều với Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết nói rất đúng, Đôn Đôn sinh ra đã là vũ công, lần này thằng bé đạt thành tích thủ khoa trúng tuyển đại học nghệ thuật S! Giỏi chưa? Con trai con đó!"
Kể chuyện cho con trai nghe xong, lại nói với con dâu, "Tiểu Tuyết, hạnh phúc không? Đôn Đôn thật sự rất chăm chỉ. Mắt nhìn của con thật không tệ! Giống như mẹ vậy." Nói đến đây, bà lại mở túi bánh nếp trong tay ra, đặt xuống trước bia mộ, "Đây, mẹ cho con, còn có Tiểu Duyên, mang theo ít bánh nếp đi ăn, bà lão này không biết gì nhiều, chỉ có chút tay nghề, cũng đừng thấy ngán."
Phác Trí Mân đứng một bên, siết bàn tay ấm áp của bà nội, cũng gọi "Bố" "Mẹ", trò chuyện mấy câu.
Ở một ý nghĩa nào đó, qua hôm nay, dường như cậu đã trưởng thành thật rồi. Bà Phác đưa cậu đi thăm mộ, trên đường về lại đột nhiên đưa ra ý tưởng, nhân lúc vẫn còn sớm đưa thiếu niên tới công viên chơi. Dĩ nhiên bà lão xương cốt già yếu không kham nổi, nhiều trò đều do Phác Trí Mân chơi, chơi xong sẽ chụp ảnh cùng bà. Bà Phác có vẻ cao hứng, kéo Phác Trí Mân đi chụp rất nhiều hình.
"Ai da, Đôn Đôn nhà ta trưởng thành thật rồi, " Lúc xem ảnh, bà nội dùng ngón tay so chênh lệch chiều cao giữa mình và cháu trai, "Cao hơn bà nội -- nhiều quá, giỏi lắm!"
Phác Trí Mân cười cười, cũng phụ họa, "Phải ạ, cao hơn một cái đầu rồi."
"Giỏi lắm, giỏi lắm, " Bà Phác vui vẻ vỗ vai Phác Trí Mân, "Đi, để bà nội mời cháu ăn kem!"
Hai người chen giữa dòng người tiến về phía trước, Phác Trí Mân đột nhiên nghĩ ra điều gì, ghé tai bà nội hỏi một câu, "Bà nội, sao hôm nay người lại cao hứng như vậy?"
Bà lão dừng một lúc, nhìn cậu, cười rất tươi, "Chúc mừng thôi, Đôn Đôn nhà ta tốt nghiệp trung học rồi!"
Hai bà cháu họ cứ đùa vui như vậy suốt một buổi chiều. Rời công viên trò chơi, bà Phác lại dẫn Phác Trí Mân đi ăn đồ Tây, xem ra bà lão rất vui vì thành tích xuất sắc của Phác Trí Mân, chỉ cần món Phác Trí Mân muốn ăn liền gọi hết, cuối cùng đến khi Phác Trí Mân ngượng ngùng thấp giọng nói gọi nhiều như vậy ăn không hết, bà Phác lại vung tay, rất rộng rãi nói: "Không ăn hết thì không ăn hết, cùng lắm là bỏ túi mang về thôi mà!"
Phác Trí Mân cũng chỉ đành đỏ tai nghe lời bà.
Cùng bà nội ăn một bữa ăn tối xa hoa, trở lại tiệm bánh nếp, hàng xóm cười híp mắt báo hóa đơn với bà Phác, bà cũng rất khách khí đưa người ta một túi bánh gạo lớn, lại nhét thêm chút tiền, người nọ vui vẻ đi về.
Cửa tiệm bánh nếp mở rộng, nghênh đón gió đêm mùa hè, bà Phác mở quạt trong tiệm, gọi Phác Trí Mân tới xem mình làm bánh.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Phác Trí Mân cũng hết sức vui vẻ giúp bà Phác. Ngày trước đi học Phác Trí Mân không thời gian phụ bà, lần này tốt nghiệp cuối cùng cũng rảnh. Bà Phác vừa kêu Phác Trí Mân giúp nhào bột, vừa nhân tiện dạy Phác Trí Mân công thức làm bánh nếp.
Làm xong, Phác Trí Mân sờ bột mì vô tình dính trên mặt, nhìn bóng lưng bà nội nhấc bánh nếp bỏ vào lồng hấp, nở nụ cười, "Bà nội vất vả rồi."
Nghe được những lời này, lưng bà cứng đờ lại trong thoáng chốc, bà đặt lồng hấp lên kệ, bàn tay già nua nhẹ nhàng đẩy chiếc giẻ bên mép bàn lau qua mặt bàn, sau đó điềm đạm thở dài, lại tiếp tục cười với cháu trai, "Bà nội không vất vả."
Hấp bánh xong, đây là số lượng bán cho tối nay, Phác Trí Mân về phòng nghỉ ngơi, bà lão lại tiếp tục dọn dẹp một mình trong bếp.
Bà lấy chổi, khom người, vô cùng cẩn thận quét từng ngóc ngách trong tiệm, như một lữ khách sắp đi xa, trước khi đi quét dọn nhà cửa thật sạch sẽ, mặc cho lúc trở về dù sao bụi bặm vẫn sẽ rơi đầy như cũ.
Cuộc sống luôn đầy rẫy nghi thức, nhất là khi biết bà sắp phải rời khỏi một nơi nào đó.
Khoảng mười giờ tối, phần bánh nếp cuối cùng thành công bán đi, bà Phác đóng cửa tiệm, vừa quay đầu lại chỉ thấy cháu mình chẳng biết đã ra khỏi phòng từ lúc nào, đang ngồi bên bàn ăn, cúi đầu chơi trò chơi trong điện thoại.
"Đang chơi gì thế?"
Bà Phác tới xem thử, xem không hiểu, chỉ nghe Phác Trí Mân nhẹ nhàng "A" một tiếng, sau đó đặt điện thoại xuống, "Trò chơi, cháu chơi không quen, mới bắt đầu chơi, lại vừa chết mất rồi."
"Không sao, từ từ học." Bà Phác giơ tay xoa tóc Phác Trí Mân, "Đôn Đôn làm gì cũng giỏi hết, trò chơi cũng có thể học rất nhanh."
"Dạ." Phác Trí Mân cười đáp, sau đó nói với bà lão, "Bà ơi, cháu đói rồi."
"Đói?" Bà Phác bật cười, cưng chiều nhéo mặt cháu trai, "Để bà nấu cơm canh cho cháu, chờ đó."
"Vâng." Phác Trí Mân cười gật đầu một cái.
Ăn xong "bữa khuya yêu thương", lại đấm lưng cho bà, Phác Trí Mân mệt mỏi về phòng mình, vừa ngả đầu liền ngủ.
Mà bà lão ngồi trên giường trong phòng mình, cúi đầu trầm mặc một hồi, đứng dậy đi tìm cuốn album đã rất lâu chưa mở.
Đêm hè vừa yên tĩnh vừa thanh bình, thỉnh thoảng ve sầu lại phát ra tiếng kêu nho nhỏ, "veee", không ồn ào, nhưng càng khiến đêm nay thầm lặng hơn.
Dưới ngọn đèn mù mờ, tấm lưng bà lão tựa một cây cổ thụ xơ xác, cằn cỗi. Tay bà lướt qua từng khuôn mặt trong hình, bi thương tới nỗi ngay cả ánh trăng vương trên chấn song cửa sổ cũng phải run rẩy vì nó.
Đồng hồ nhích từng giây, thời gian dần trôi tới gần sáng sớm, người trên đường cũng ngày càng vắng. Thành phố đắm trong sự tĩnh lặng u tối.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa gỗ phía sau tiệm bánh nếp, thời điểm kim giờ chỉ về phía 0 giờ, nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở.
Chiếc bóng già nua của bà lão rón rén đi ra từ bên trong, như một tên trộm, sau khi ra ngoài lại cẩn thận đóng cửa.
Bà đứng tại cửa hàng của chính nhà mình, đưa lưng về phía nó, cúi đầu, nhìn ánh trăng óng ánh dưới chân, cắn răng cố nén nước mắt.
Bà đã suy nghĩ rất lâu rồi, suy nghĩ ngày đêm, nghĩ thật lâu.
Từ thời khắc biết được chân tướng kia, bà đã bắt đầu nghĩ, bốn chữ "Giết người đền mạng" dường như luôn hiện ra chiếm lấy tâm trí bà, như con côn trùng đáng ghét, đuổi không đi, giết cũng không tận.
Khi đó điều duy nhất bà lo lắng chính là đứa cháu nhỏ còn đang tuổi ăn tuổi học, sợ nó học hành bận rộn, không có bà sẽ không biết phải chăm sóc bản thân thế nào. Bà nhẫn nại lâu như vậy, nhẫn đến khi cháu trai rốt cuộc cũng tốt nghiệp trung học, có tương lai sáng lạn nghênh đón, cho nên bà không cần lo gì nữa.
Hình ảnh cơ thể không nguyên vẹn của con trai năm đó, đến nay bà vẫn nhớ rõ, xuất hiện trong giấc mơ của không biết bao nhiêu đêm. Đứa con trai tốt bụng ưu tú của bà, đã chết như vậy. Là một người mẹ, vĩnh viễn sẽ chẳng cách nào thoát khỏi ác mộng.
Đêm nay bà phải đòi người kia một lời giải thích.
Bà lão đứng run rẩy một hồi, sau đó nâng mu bàn tay lên chạm vào mặt, bước nhanh dứt khoát ra ngoài.
Như thể chỉ cần đứng thêm một giây sẽ lập tức đổi ý vậy.
Điền Chấn Hoa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, người gọi lạnh lùng bỏ lại một câu, "Tôi đang chờ trên sân thượng khu nhà cậu, muốn biết tôi là ai thì lên đây ngay lập tức."
Đối phương nói xong liền cúp máy, Điền Chấn Hoa mắng một câu "Đồ thần kinh", trở mình quăng máy đi định ngủ tiếp. Mấy giây sau ông ta lại bất an mở mắt, mông lung nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, sau một hồi yên lặng cuối cùng vẫn rời giường.
Người vợ nằm ngủ bên cạnh bị đánh thức, lầm bầm "Anh làm gì thế", Điền Chấn Hoa vừa mặc quần vừa trả lời, "Đi vệ sinh."
Người phụ nữ lại mơ màng thiếp đi, Điền Chấn Hoa mặc qua loa, rời phòng ngủ, ra khỏi nhà.
Đi thang máy lên tầng thượng, từ xa ông ta đã phát hiện một bóng người còng lưng tối thui, Điền Chấn Hoa ngáp một cái, có chút khó chịu bước tới, còn chưa kịp mở miệng đã thấy bà lão quay người sang, cơ thể dường như chỉ cần một trận gió lớn thổi sẽ ngã giây phút này lại đóng chặt đinh trước mặt ông ta, chờ ông ta, đôi mắt đục ngầu chứa đầy tức giận lạnh lùng.
Điền Chấn Hoa không hiểu ánh nhìn chòng chọc giận dữ đó, tức giận mở miệng, muốn hỏi bà lão này tới làm gì, sao biết số điện thoại của ông ta, nhưng còn chưa kịp nói đã nghe bà lão lên tiếng.
"Phác Duyên, " Bà Phác nói, rất cương quyết, "Cậu nhớ nó chứ?"
Cái tên này tựa như công tắc điện của đoạn quá khứ ấy, Điền Chấn Hoa nhất thời giật mình, ký ức cuốn lấy tâm trí ông ta, khiến cơn buồn ngủ tan biến trong chốc lát. Ông ta cau mày muốn nhìn rõ mặt bà lão giữa bóng tối, ngữ khí vô thức đề phòng, "Bà là ai?"
Bà Phác siết chặt nắm đấm bên người, cố nén thương đau trong lòng, đôi môi run rẩy, nói: "Tôi là mẹ nó." Lời này vừa cất lên, hốc mắt bà lập tức đỏ bừng.
Bóng người đàn ông thoáng khựng lại, sống lưng vì buồn ngủ mà lười duỗi, giờ phút này lại như cứng đờ tại chỗ. Thẳng tắp.
Cảm xúc đắm chìm giữa ký ức của bà Phác ngày càng dao động, bà đã tự an ủi cả đời, mỗi lần đến ngày giỗ con trai con dâu lại tự an ủi một lần, tự an ủi ác giả ác báo, nhưng ác báo mãi vẫn không đến, thậm chí cả đời có lẽ cũng không đến.
Bà không chờ được, bà không biết mình còn có thể sống bao lâu nữa, giờ còn không báo thù sẽ muộn mất, bà không muốn để lỡ, cũng không muốn giao cho cháu trai hoàn thành thay mình. Dù sao bà đã sống đến ngần này tuổi rồi, chẳng còn gì phải lo nghĩ nữa, những việc này nên để bà làm.
Bà lão nói năng có chút lộn xộn, chất vấn cùng tố cáo: "Ngày trước cậu... rốt cuộc tại sao phải hại con trai tôi, tại sao phải làm những chuyện bẩn thỉu đó? Cậu có biết, cũng vì nó mà cậu đã phá hủy cả gia đình tôi không hả! Một con người sao có thể ghê tởm tới vậy chứ..."
Điền Chấn Hoa bừng tỉnh trước tiếng gào thét của bà, giọng bà lão vừa khàn vừa chói, vô cùng khó nghe, ông ta không nhịn được nhíu chặt mày, nhìn bà lão trước mặt, nghe lời tố cáo nực cười thốt từ miệng bà, Điền Chấn Hoa lạnh lùng nhếch miệng, "Là mẹ cậu ta ư, chào dì." Ông ta nói, ung dung đứng thẳng dậy, nói tiếp, "Dì đến tìm tôi muộn thế này, chỉ để hỏi tôi tại sao?"
Đế giày vải cũ kỹ dưới chân bà lão gạt đá vụn trên sân thượng, bà cố gắng gượng đứng thẳng người, mở to mắt nhìn kẻ đối diện, đôi mắt đục ngầu đẫm đầy nước mắt.
Điền Chấn Hoa nhìn bà im lặng mấy giây, sau đó bật cười: "Vậy để tôi nói dì nghe, ha ha, vì tôi không muốn phải sống cuộc đời nghèo khổ nữa. Từ nhỏ đến lớn tôi đã nghèo, rất sợ nghèo."
"Nhà cậu đâu hề nghèo khó!" Bà Phác nghe lý do nực cười của ông ta, giận tới hét to, thanh âm khàn khàn cao vót giữa sân thượng vắng vẻ.
"Nghèo chứ, tôi thấy nghèo." Điền Chấn Hoa cười, "Thời điểm những đứa trẻ khác có thể đi Nike Adidas, trên chân tôi chỉ có đôi giày vải cũ nát, khắp người đều hàng rong vỉa hè. Vì một đôi giày mà tôi bị người ta cô lập, bị cười nhạo suốt thời cấp ba, sau đó đôi giày kia lại được đưa cho em trai tôi, tôi có một cậu em trai. Sau đó trong lớp bắt đầu đồn đại -- một đôi giày cũng có thể 'gia truyền', buồn cười nhỉ."
Ông ta nói, ký ức không ngừng hiện về, khiến ông ta có chút khó kiềm chế. Ông ta thầm tính toán trong lòng, nhìn bà lão trói gà không chặt phía trước, dứt khoát kể hết tâm sự cất giấu nhiều năm: "Nhưng rồi em trai tôi cũng chết, tai nạn giao thông, ngày đó vì tôi bị trộm ví, nó đuổi theo, vô tình bị tông chết."
"Bà dì à, gia đình tôi cũng không hoàn chỉnh, sao dì lại trách tôi?"
Bà lão nghe một đống nguyên do của Điền Chấn Hoa, tức giận tới nỗi nước mắt chực rơi. Tóc bà bay loạn theo gió, vài sợi tóc đen lưa thưa quấn cùng tóc trắng, rối tung, cả người run lên vì giận.
"Cậu, đồ cầm thú!" Bà lão cắn răng nghiến lợi mắng.
Người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận, nhưng sự đáng thương của Điền Chấn Hoa ngay cả tư cách để người ta "thương" cũng không có. Tất cả chỉ là ông ta suy tưởng tự mình gạt mình mà thôi, bản chất ông ta vốn đã là một tên khốn nạn, là một thứ dị dạng, sinh ra đã đáng hận.
Điền Chấn Hoa nhìn bà lão trước mặt mất kiểm soát, cười một tiếng, nói, "Dì, dì cũng đâu cần nói tôi như vậy."
Vừa nói ông ta vừa để ý rìa sân thượng tối om sau lưng bà lão, như một con rắn độc ẩn trong bóng tối, xảo trá âm hiểm.
Đối với ông ta, kẻ nào biết chân tướng đều đáng chết.
Nhiều năm trước là Phác Duyên, hiện tại bà lão tự xưng là mẹ Phác Duyên cũng vậy.
Lần này bà Phác đã hạ quyết tâm phải lấy mạng đổi mạng cùng tên bại hoại kia, nhưng khi ánh mắt thâm độc Điền Chấn Hoa rơi trên người mình, thời điểm con người bản chất hiểm ác kia từng bước tới gần, rốt cuộc bà vẫn sợ.
Bà cũng đột nhiên phát hiện hóa ra mình vẫn chưa muốn chết, mặc dù đã từng này tuổi, nhưng bà vẫn chưa sống đủ.
Trong thâm tâm bà vẫn tồn tại những vướng bận, còn có đứa trẻ ngoan ngoãn đang chờ bà về nhà.
Bà còn phải nấu cơm, còn phải làm bánh nếp, cho đứa cháu trai đang yêu nhất ăn.
Cháu bà chỉ vừa mới thi lên đại học, bà còn muốn thấy nó tốt nghiệp đại học, mặc âu phục đi làm, rồi kết hôn.
Đột nhiên bà có chút hối hận.
Bà lão sợ hãi lùi lại một bước, rồi bất chợt cố gắng chạy trốn. Không ngờ bị người đàn ông tóm lấy cổ tay, bà còn chưa kịp phản ứng, cả người đã ngã ra khỏi ân thượng.
"Càng biết nhiều, càng chết sớm." Điền Chấn Hoa cười với bà, dưới ánh trăng gương mặt người đàn ông hung tợn tựa ác thú, "Chết đi bà già!"
"Á --!" Bà lão bị đẩy ra khỏi sân thượng, không cam tâm thét một tiếng, nhưng cơ thể vẫn mất khống chế rơi thẳng xuống. Bản năng sinh tồn khiến bà vô thức bám chặt lấy cổ Điền Chấn Hoa, dường như người đàn ông kia không ngờ bàn tay một bà lão lại có thể khỏe tới vậy, mất thăng bằng, cũng ngã xuống.
Mọi người đều nói, trong một khắc cuối cùng của cuộc đời sẽ thấy được rất nhiều hình ảnh và con người mà bản thân khó quên khi còn sống, trong vài giây rơi thẳng xuống ấy, bà lão nhớ lại con trai, con dâu đáng yêu xinh đẹp của mình. Nhớ cháu trai còn đang nằm trên giường, ngoan ngoãn hiểu chuyện của bà.
"Bà nội vất vả rồi." Bà nội không vất vả.
Giờ đây vô số khoảnh khắc luyến tiếc lướt qua tâm trí bà như đèn kéo quân, nhưng chúng cũng không thể níu giữ được bà.
Bảo bối nhỏ của bà ngoan như thế, đáng yêu như vậy, mấy giờ trước còn đang đấm lưng cho bà, được bà dạy cách làm bánh nếp.
"Đôn Đôn..." Giữa lúc rơi xuống hỗn loạn, môi bà vô thức mấp máy, lệ trong hốc mắt còn chưa kịp rơi đã bị thổi bay tới nơi nào chẳng biết, bên tai ngập tràn tiếng gió gào thét cùng tiếng kêu thảm thiết của Điền Chấn Hoa.
Đôn Đôn.
Đôn Đôn à.
Vướng bận duy nhất của bà.
Bà thật sự xin lỗi con.
Bà rất yêu con.
"Rầm --!"
Tiếng xác thịt rơi xuống nền đất. Giữa đêm hè yên tĩnh càng trở nên ghê rợn.
Trong phút chốc xương thịt rã rời, máu chảy thành sông.
Bà lão đôn hậu hiền hòa, thầm ôm mối hận suốt một đời người, cứ như vậy mà nhắm mắt.
Có vài người cả đời bẩn thỉu, kết quả này là chuyện tất yếu.
Có vài người cả đời thiện lương, buộc phải vĩnh biệt trần thế.
Nhưng thời khắc ấy, khi mọi sự đã rồi, tất cả đều trở thành quá khứ, bà lão nằm trên nền đất lạnh như băng, tay vẫn siết chặt cổ tay người đàn ông, bà đã báo được thù rồi, vì con trai bà, "Giết người đền mạng" .
Mặt mũi bà lão dập nát hoàn toàn dưới tác động của trọng lực, bị bóng đêm bao trùm lạnh lẽo thấu xương. Duy chỉ có khóe miệng vẫn mỉm cười yếu ớt.
Đó là vì trước khi chết bà đã nghĩ tới đứa cháu trai nhỏ ngoan ngoãn của mình, bà mãn nguyện ra đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro