Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Khoảnh khắc Khương Nguyên nhận được tin nhắn, kinh hãi tới điếng người.

Cậu ta ngồi taxi tới nhà Phác Trí Mân, trong tay là áo khoác Điền Chính Quốc bỏ quên ở KTV. Thiếu niên trân trân nhìn điện thoại, nhìn tới khi màn hình dần đen lại, sau đó tắt ngấm. Cảm giác bất lực và vô định bám theo hơi lạnh luồn qua khe cửa xuyên thấu dọc cơ thể, Khương Nguyên run rẩy kịch liệt, run tới nỗi toàn thân đều tê dại.

Cậu phải nói với Điền Chính Quốc như thế nào?

Chuyện này, nên nói thế nào với Điền Chính Quốc đây.

Cậu là bạn tốt, anh em tốt của Điền Chính Quốc, đương nhiên rất hiểu tâm tư thiếu niên. Khương Nguyên biết Điền Chính Quốc thích Phác Trí Mân tới nhường nào, thích tới nỗi không còn là chính mình nữa.

Khương Nguyên còn nhớ hồi mới quen thiếu niên, lớp mười, vừa bước vào, Điền Chính Quốc cậu ta đã ngồi trong góc, mặt giả bộ không quan tâm, nhưng thật ra lại hết sức để ý cảnh tượng náo nhiệt xung quanh. Trông cực kỳ cô độc, nhưng ánh mắt thì sáng rực, vô cùng trong trẻo, chân thành, lại thẳng thắn vô tư, vừa nhìn đã cảm thấy người này tuyệt đối xứng đáng để xưng huynh gọi đệ.

Vậy nên Khương Nguyên chủ động tiếp cận trước, kết bạn với thiếu niên. Cậu luôn biết nhìn người.

Con người Điền Chính Quốc rất ngây thơ, rất thích thể hiện, đôi khi còn rất tự luyến, nhưng thật ra giấu dưới vẻ ngoài lạc quan chính là trái tim yếu đuối nhất, rất nhạy cảm cũng rất dễ tổn thương. Những việc ấy là khi hai người tình cờ nói chuyện gia đình, Điền Chính Quốc kể cho cậu nghe, Khương Nguyên đã đọc được từ sắc mặt thiếu niên.

Cũng chính vì vậy nên Điền Chính Quốc mới không dám chủ động làm quen tiếp cận ai, đây cũng là lý do tại sao khi thiếu niên chủ động tiếp cận Phác Trí Mân, Khương Nguyên sẽ luôn lẳng lặng nhìn hắn. Điền Chính Quốc vì Phác Trí Mân nên mới thay đổi.

Hắn vì Phác Trí Mân mà trở nên không sợ tổn thương, không ngại bị cự tuyệt, trở nên dũng cảm, cũng không còn thờ ơ. Thích Phác Trí Mân rồi, Điền Chính Quốc đột nhiên như được tô điểm sắc màu, ngày càng có sức sống. Đối với bản thân hắn mà nói, đó là một việc vô cùng tích cực.

... Nhưng giờ đây, cậu phải nói cho Điền Chính Quốc biết, người đã thay đổi hoàn toàn con người hắn, lại chính là nạn nhân của sai lầm mà người cha chung huyết thống với hắn gây ra.

Điền Chính Quốc thích Phác Trí Mân tới vậy, sao hắn có thể chấp nhận sự thật này?

Khương Nguyên nhắm chặt hai mắt, nhìn tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy tức ngực khó chịu.

Cậu ta không muốn nói chân tướng cho Điền Chính Quốc biết, nhưng cũng không nỡ nhìn thiếu niên phải vô cớ chịu tổn thương.

Tài xế thả cậu xuống lề đường trước ngõ, Khương Nguyên xuống xe, trả tiền xong liền vội vàng chạy vào ngõ nhỏ, thời điểm chạy gần tới tiệm bánh nếp, từ xa đã thấy một bóng đen nhỏ, co ro trên đôn đá ngoài cửa tiệm.

Khương Nguyên tăng tốc chạy tới, bộ dạng thê thảm của thiếu niên lập tức đập vào mắt. Cậu cố lờ đi nước mắt trên mặt Điền Chính Quốc, bụi đất trên áo quần vì ngã, đưa tay kéo hắn dậy. Điền Chính Quốc ngước mắt lên nhìn, vừa thấy là cậu, liền né tránh không cho Khương Nguyên kéo tay.

"Cậu đừng động vào tôi...!  Tôi, tôi còn có lời muốn nói với Trí Mân." Hắn như một thằng nhóc vậy, bộc phát tính khí trẻ con, giọng điệu cũng trở nên ấu trĩ. Còn hỏi Khương Nguyên từ đâu tới, tới bằng cách nào, tại sao lại tới. Bởi vì hắn say rồi.

Khương Nguyên đứng cạnh Điền Chính Quốc, im lặng mấy giây, khoác áo khoác lên người Điền Chính Quốc, Sau đó bình tĩnh, trong mắt đều là xót xa, " Cậu còn muốn nói gì nữa?" Lời từ miệng nói ra, tạo thành một làn khói trắng, tụ lại rồi tản ra.

Điền Chính Quốc cũng chẳng giãy giụa khỏi áo khoác, mím môi trầm mặc, khóe mắt lại lăn xuống một giọt lệ, bởi vì hắn đã quá say, đầu óc thiếu tỉnh táo, sau một lúc im lặng liền lẩm bẩm, "Tôi, tôi không biết..."

Hắn không biết còn có thể cầu xin gì thêm ở Phác Trí Mân, dường như buồn tủi những ngày qua ban nãy đã nói hết rồi, mà thổ lộ quá nhiều sẽ mất đi chân thành, Điền Chính Quốc nghĩ vậy, cảm thấy dừng ở đây cũng đủ. Nhưng hắn không muốn đi, luôn cảm thấy nếu ở lại một lát nữa, sẽ có thêm nhiều lời để nói với Phác Trí Mân, hắn thật sự nhớ Phác Trí Mân lắm rồi.

Khương Nguyên thở dài, thấy hắn đau lòng bất lực như vậy, lại đưa tay kéo thiếu niên dậy, thời điểm nắm lấy cổ tay Điền Chính Quốc, cậu vô thức cụp mắt, phát hiện lòng bàn tay thiếu niên trầy xước, đoán chừng có chung nguồn gốc với bụi đất trên quần áo, vết trầy rỉ máu, khô lại, dính chặt trong lòng bàn tay thiếu niên, kết thành vảy máu vô cùng đau đớn.

Nhưng Điền Chính Quốc như thể mất đi cảm giác, cầm điện thoại bằng hai bàn tay bị thương, hoặc gõ chữ, hoặc gửi tin thoại.

"Cậu điên..." Khương Nguyên nhìn Điền Chính Quốc, thấp giọng mắng.

Điền Chính Quốc nghe cậu ta nói, đôi mắt vốn rũ xuống lại nâng lên, nhìn cậu ta, sau đó mở miệng, rất nhỏ rất nhẹ: "Khương Nguyên, Phác Trí Mân không để ý tới tôi nữa, ngay cả giọng tôi cậu ấy cũng không nghe. Cậu có biết rốt cuộc là cậu ấy gặp phải chuyện gì không..."

Rung động tuổi thanh xuân chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm, dù đơn phương thầm mến không có kết quả cũng sẽ ghi nhớ cả đời, nói chi tới việc họ thẳng thắn thích nhau như vậy, hôn, ôm, việc nên làm đều đã làm, việc không nên làm cũng đã làm.

Họ chắc chắn sẽ khắc ghi đối phương cả đời.

Ngữ khí Điền Chính Quốc hèn mọn đáng thương tựa chú chó nhỏ, một chú chó chỉ còn da bọc xương, hai mắt ướt đẫm, mũi miệng cũng ướt nhẹp, không biết là nước tuyết tan hay nước mắt, có lẽ là cả hai.

Khương Nguyên mấp máy môi, vừa định nói gì, chợt nghe Điền Chính Quốc tiếp tục: "Dù muốn chia tay, cũng hãy cho tôi lý do, ít ra như vậy tôi còn có thể thuyết phục bản thân không thích cậu ấy nữa. Nhưng làm ơn, có thể đừng lạnh lùng với tôi, đừng không để ý tới tôi nữa được không..." Tôi thật sự rất sợ.

Trải nghiệm từ thuở nhỏ đến trưởng thành đã hình thành nhược điểm —— hắn có thể không sợ gì cả, chỉ sợ người yêu không để ý tới hắn.

Điền Chính Quốc vô cùng đáng thương.

Khương Nguyên khịt mũi một cái, nhẹ nhàng hỏi Điền Chính Quốc, "Vậy cậu muốn nghe sao? Nguyên nhân." Bàn tay vừa bị thiếu niên giãy ra, buông thõng bên người, lúc này đã cuộn thành nắm đấm.

Điền Chính Quốc không chút do dự trả lời: "Muốn." Còn như trẻ con nặng nề gật đầu một cái.

"Cho dù nghe xong sẽ hối hận, sẽ tức giận, sẽ oán hận, cũng muốn sao?" Khương Nguyên không nhịn được khẳng định lại lần nữa.

"Cậu mẹ nó mau nói đi!" Điền Chính Quốc mất kiên nhẫn.

Khương Nguyên chỉ đành tiết lộ: "Tiểu lớp trưởng nói, vụ tai nạn của bố mẹ cậu ấy hình như do bố mẹ cậu gây ra."

Trời thật lạnh.

Lạnh tới nỗi xuất hiện ảo giác, rằng từng chữ thoát ra từ miệng họ đều được phủ băng.

Điền Chính Quốc bất động, tiếng tuyết bay vù vù nhất thời khiến hắn không dám tin vào tai mình. Khương Nguyên đứng phía đối diện, gò má vì chạy vội mà đỏ bừng, mắt nhuốm bi thương, Điền Chính Quốc nhìn một lát thì không muốn nhìn nữa, rời mắt.

Thiếu niên im lặng hồi lâu, cười khẩy, "Cậu đừng thấy tôi say mà nói dối."

Khương Nguyên nuốt nước bọt, dùng sức nuốt đau thương trào lên tận cổ họng xuống, như nuốt một cục sắt. Cậu thầm chửi rủa mùa đông chết tiệt rơi quá nhiều tuyết, như thể toàn bộ cái lạnh đang cố ý biến tình cảnh trở nên thê thảm lụn bại thế này, hốc mắt đỏ bừng, nghiêm túc nói, "Tôi gạt cậu khi nào."

Lời vừa dứt, Điền Chính Quốc lại khóc. Trước giờ chưa từng thấy bộ dạng thiếu niên rơi lệ, Khương Nguyên nhất thời bối rối. Cậu nhìn nước mắt của Điền Chính Quốc, nhìn người ngày thường tươi cười rạng rỡ nhất, mặt dày nhất, thích đùa cợt nhất trước mặt mình, nước mắt lã chã tuôn rơi. Khoảnh khắc đó cậu rất muốn rất muốn xoay người chạy trốn, về nhà ngủ, sau khi tỉnh lại sẽ tự nhủ đây là một giấc mộng, tỉnh mộng Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân vẫn sẽ bên nhau hạnh phúc, tiếp tục câu chuyện tình yêu vườn trường ngọt ngào, sau đó ước định thi lên đại học ở thành phố nào, tiểu lớp trưởng ưu tú như vậy chắc chắn mục tiêu sẽ là thủ đô, đám anh em bọn họ cùng nhau quyết chiến thi đỗ đại học.

Nhưng tất cả chúng đều là "cậu muốn" .

"Hóa ra là vậy..." Điền Chính Quốc thấp giọng lẩm bẩm. Hắn nghĩ, hóa ra là vậy.

Chẳng trách Phác Trí Mân không để ý tới hắn nữa, thảo nào.

Hóa ra là vậy.

Đổi lại ai khác cũng sẽ như vậy thôi. Hắn hiểu.

Điền Chính Quốc lấy điện thoại di động ra, đờ đẫn nhìn màn hình mấy giây, vì Khương Nguyên nói "hình như" hắn vẫn ôm 1% may mắn trong lòng, ngón tay run lẩy bẩy, giữa mưa tuyết bay loạn của buổi sáng năm mới này, gọi cho người bố đã lâu không liên lạc.

Bên kia đổ chuông mấy tiếng mới nhận.

Tay Điền Chính Quốc run rẩy nhấn mở loa ngoài.

Ngữ khí thiếu kiên nhẫn của người đàn ông lập tức truyền đến, giữa không khí lạnh lẽo càng trở nên rõ ràng: "Chuyện gì?" Giọng điệu uể oải, hình như do bị đánh thức từ giấc ngủ.

Đau khổ, khóe miệng Điền Chính Quốc bất giác co giật, hắn khẽ gọi một tiếng "Bố", sau đó lập tức đi thẳng vào vấn đề, "Khi con còn bé, chú từng tới nhà ta, là do bố đâm chết sao?"

Hắn khóc, nói câu nào cũng đều dính chữ, trở nên lộn xộn, nhưng người đàn ông bên kia im lặng một lát liền bật cười, "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

"... Chỉ là đột nhiên, nhớ ra, không ngủ được." Điền Chính Quốc nói dối.

"Do bố sắp xếp, lúc đó cũng là vạn bất đắc dĩ." Người đàn ông thoải mái thừa nhận, "Sao vậy, con gọi cho bố chỉ vì chuyện này?"

"Phải."

"Lần sau không cần gọi đâu, gửi tin nhắn đi, bố thấy sẽ trả lời."

Cúp máy rồi.

Gió rét thổi khô nước mắt trên mặt thiếu niên, Điền Chính Quốc cắn chặt môi dưới.

Không phải "hình như", không còn "hình như" nữa rồi.

Hắn đã hoàn toàn mất đi tư cách.

Tư cách thích Phác Trí Mân.

Đó là ngày đầu tiên của năm 2013, tuyết rơi, tuyết rơi xuống vai thiếu niên, rơi vào trái tim hắn, rơi trên bệ cửa sổ sau lưng người toàn thân lạnh lẽo trốn trong phòng. Bất giác tích tụ thành một tầng dày, lần đầu tiên Phác Trí Mân chứng kiến một trận tuyết lớn tới vậy ở phương nam.

Rõ ràng là năm mới, nhưng dường như kể từ đó, mỗi khắc trôi qua họ đều không thể lớn hơn được nữa.

Ngày ấy, sau khi ngắt máy, Khương Nguyên còn chưa kịp nói gì, đã nghe thiếu niên nói với mình: "Đưa tôi về đi."

Hắn không có tư cách ở lại đây.

Điền Chính Quốc căm hận, hắn hận chính bản thân, hận mình tại sao lại sinh ra trong gia đình này.

Ghê tởm gia đình, ghê tởm dòng máu chảy dưới da.

Ghê tởm tất cả.

Người duy nhất mà hắn thích nhất sau bao năm trên thế giới này, giờ đây cũng không dám, hắn sợ chỉ cần thầm thích Phác Trí Mân thêm một giây thôi cũng sẽ vấy bẩn cậu. Phác Trí Mân tốt như vậy, quá tốt, hắn không nên.

Ngay từ đầu đã không nên.

But Love Usually Ends.

Kết thúc đi.

Kết thúc rồi.

.

Điền Chính Quốc cũng không biết hắn vượt qua những ngày cuối cùng của học kỳ bằng cách nào. Sau Giao thừa không lâu chính là kỳ thi cuối kỳ, đêm đầu tiên của năm mới cứ diễn ra như vậy, hắn vì thế mà gần như ốm nguyên một tuần, bệnh tật liên miên. Nhưng hắn không nói tiếng nào, vẫn từng bước đi học, tập luyện.

Đột nhiên Điền Chính Quốc bắt đầu không nhìn Phác Trí Mân nữa, cơ hồ theo bản năng, tầm mắt vừa chạm bóng người nọ sẽ lập tức quay đi.

Hắn vô tri vô giác học tập, vô tri vô giác thi cử, dựa vào ý chí còn sót lại làm bài cũng không tới nỗi quá tệ, đứng hạng 12 lớp. Tuy rằng thụt lùi, nhưng vẫn ổn.

Lưu Á Hi và Ân Đào lặng lẽ chạy tới quan tâm hắn, hỏi hắn có phải cãi nhau với Phác Trí Mân không. Điền Chính Quốc trầm mặc một hồi, cười, thuận miệng nói, "Bọn tôi chia tay rồi."

Hắn tỏ vẻ không muốn nhiều lời, các cô gái cũng không hỏi thêm, sau khi an ủi mấy câu liền biết điều lủi đi, cuối cùng tới kỳ nghỉ đông, Điền Chính Quốc một mình vác bài tập nghỉ đông về nhà, đèn cũng lười bật, vừa ném cặp xuống đất liền ngã vào ghế sofa.

Chỗ nào cũng khó chịu.

Điền Chính Quốc nhắm mắt, đầu ong ong chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại ngoài cửa sổ đã tối om, Điền Chính Quốc muốn chống người ngồi dậy, nhưng phát hiện toàn thân chẳng còn sức lực, đầu óc choáng váng, nặng muốn chết, hoàn toàn không dậy nổi. Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra, mơ màng gọi cho Khương Nguyên.

Đổ chuông rất lâu mới được kết nối, Điền Chính Quốc cũng lười so đo thằng nhãi Khương Nguyên kia nhận máy chậm, hiện tại hắn không có tâm trạng nhiều lời, "Nguyên Nhi, tôi lại sốt rồi, tôi nghĩ mình sắp chết mất thôi. Giờ cậu rảnh không, tới nhà tôi, chuyển tôi từ ghế sofa lên giường được không, tôi chẳng còn sức đứng nữa rồi, mẹ kiếp, hình như cả cửa cũng quên đóng, chẳng trách vừa rồi bị lạnh mà tỉnh."

Nói xong, hắn nằm trên ghế thở hổn hển, rất yếu ớt.

Đối phương im lặng, một lúc sau mới nhàn nhạt mở miệng, "Chờ đó."

Điền Chính Quốc vừa nghe thấy giọng nói ấy, nhất thời ngây ngẩn, hắn chật vật xem số điện thoại hiển thị trên màn hình, thời điểm thấy chú thích "Bảo" lập tức buột miệng, "Xin lỗi, tôi gọi nhầm!"

Nhưng chữ "xin" vừa buông, đầu dây bên kia đã ngắt máy.

Điện thoại tuột khỏi lòng bàn tay, rơi xuống người thiếu niên, Điền Chính Quốc nằm ngửa, nước mắt cứ như vậy không nhịn được chảy dài, hắn thầm hận mình hết lần này tới lần khác, nhưng một lát sau, khi thấy Phác Trí Mân xuất hiện trước cửa nhà giữa tiết trời gió lạnh, trái tim bị đè nén bao lâu lại bắt đầu kích động, khiến thần trí mất tỉnh táo.

Phác Trí Mân lặng lẽ bước vào nhà, đóng cửa, xách theo thuốc vào bếp đun nước, chờ nước sôi lại nấu một nồi cháo, sau đó bưng nước ấm đi về phía hắn.

Điền Chính Quốc nhìn, không nỡ khóc, vì lệ rơi mắt sẽ mờ, mắt mờ sẽ không thấy rõ Phác Trí Mân mất.

Hắn cứ mở mắt thật to, cố nuốt lại nước mắt.

Tại sao tất cả đều giống như mơ vậy.

Phác Trí Mân đỡ Điền Chính Quốc ngồi dậy, tay nhỏ lành lạnh chạm vào cổ tay thiếu niên, Điền Chính Quốc gần như vô thức buột miệng, "Tay cậu lạnh quá, lạnh lắm sao."

Phác Trí Mân ngừng một lát, mắt thoáng chút lệ rồi lập tức biến mất. Cậu mặt không đổi sắc đỡ thiếu niên dậy, để Điền Chính Quốc ngồi dựa vào ghế, sau đó bưng nước và thuốc đến cho hắn uống.

Toàn bộ quá trình đều không nói câu nào.

Cậu nhìn thiếu niên ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó cầm cốc thủy tinh trống không quay lại bếp. Cháo chín, cậu múc vào bát, lấy một chiếc thìa bạc, bê cháo ngồi về bên cạnh thiếu niên, bắt đầu đút cho hắn từng miếng.

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn ăn từng thìa.

Chờ bát cháo thấy đáy, Phác Trí Mân vào bếp rửa bát, lại đỡ thiếu niên về phòng.

Đắp kín chăn giúp Điền Chính Quốc xong, Phác Trí Mân đứng bên mép giường, cúi đầu, quan sát thiếu niên.

Cậu mở miệng, nói câu đầu tiên với Điền Chính Quốc trong đêm nay, "Mau khỏe lại, hãy quên việc tôi đã tới đây."

Sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Chợt thiếu niên nắm lấy cổ tay.

Ngón cái Điền Chính Quốc vuốt nhẹ trên cổ tay cậu, thiếu niên nói, trong giọng là nghẹn ngào, như để phối hợp, khóe mắt lăn xuống một dòng lệ trong suốt.

"Có lẽ rất quá đáng, nhưng cậu có thể hôn tôi không?" Điền Chính Quốc nói, "Dù sao khi tỉnh lại, tôi cũng sẽ quên thôi."

Lòng bàn tay bện chặt, kề chung một chỗ, sau lời khẩn cầu, quả đúng như Điền Chính Quốc dự đoán, Phác Trí Mân sẽ mềm lòng, sẽ trao hắn một nụ hôn dịu dàng ấm áp.

Gối thiếu niên ướt đẫm, vỏ gối bị nhuộm thành màu sẫm, không phân rõ rốt cuộc là nước mắt của ai.

Đồng hồ điểm 12 giờ, Cinderella chạy trốn, nhưng bất cẩn đánh rơi chiếc giày pha lê.

Phác Trí Mân đi rồi, giống như chưa từng tới vậy.

Chỉ là trong bếp còn bắc nồi, trong nồi có cháo thịt nạc trứng muối cậu để lại. Đó là bữa sáng cho thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro