Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Buổi đêm thanh vắng, dì quản lý đã đi ngủ từ lâu. Cả ngôi trường đều chìm trong tĩnh lặng, không có quản giáo, không có giáo viên, cũng không có học sinh.

Chỉ có bọn họ.

Khoảng cách từ tầng hai xuống tầng một không cao lắm, Phác Trí Mân mặc áo khoác thiếu niên cho mượn vào trận sốt lần trước, đi theo Điền Chính Quốc xuống hành lang tầng hai ký túc, Điền Chính Quốc tiên phong nhảy trước, sau khi vững vàng đáp đất liền ngẩng đầu đòi đỡ Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân trèo lên lan can, cau mày kêu Điền Chính Quốc tránh ra, cậu sợ sẽ ngã trúng Điền Chính Quốc mất.

Thiếu niên lại nói không sao đâu.

Ánh trăng trong vắt sáng ngời chiếu rọi đôi mắt hắn, và cả người trong đôi mắt đó.

Phác Trí Mân nín thở, cậu bật người nhảy, vừa vững vàng hạ cánh đã bị Điền Chính Quốc ôm vào ngực.

"Giỏi lắm Rose, Jack rất vui." Thiếu niên khẽ cười thì thầm bên tai cậu.

Phác Trí Mân không nói hai lời tặng hắn một đấm.

Thiếu niên đưa tay ôm trọn nắm đấm, Phác Trí Mân nhìn Điền Chính Quốc, chỉ thấy thiếu niên nói với mình, "Đi thôi, rời khỏi đây trước đã."

Cậu nghe rõ tiếng trái tim mình đập.

Dẫu có phải trải qua bao nhiêu năm nữa thì có lẽ cũng khó mà quên được khoảnh khắc này, Phác Trí Mân với ngàn vạn rung động trong tim đã nghĩ vậy. Rất lâu trước kia cậu từng nghĩ liệu mình và Điền Chính Quốc có phù hợp, liệu sẽ có kết quả, lúc ấy chính bản thân cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ rung động trước Điền Chính Quốc, sẽ yêu thiếu niên. Cho nên kể cả sau này tốt nghiệp, nếu cậu và Điền Chính Quốc có chia tay, tương lai không thể bên nhau, nhưng nhớ lại, thiếu niên vẫn chắc chắn là sự tồn tại rõ ràng nhất của tuổi thanh xuân.

Dĩ nhiên đó chỉ là giả thiết tệ nhất, Phác Trí Mân vô cùng hy vọng Điền Chính Quốc sẽ mãi mãi là ánh sáng trong cuộc đời cậu, sẽ vĩnh viễn bên cạnh cậu.

Thiếu niên nắm tay cậu kéo đi dưới ánh trăng, điên cuồng chạy giữa sân trường vắng vẻ, rõ ràng không có giáo viên, cũng chẳng ai tới bắt họ, nhưng cả hai vẫn căng thẳng hệt như trốn chạy, thầm gào thét trong lòng, Điền Chính Quốc nắm rất chặt, tim cậu đập rất nhanh.

Phác Trí Mân nhìn gáy Điền Chính Quốc, im lặng một hồi rồi nắm chặt tay thiếu niên.

"Chúng ta đi đâu đây?" Họ chạy ra khỏi tòa ký túc, băng qua tòa nghệ thể để đi tới con đường nhỏ kế bên.

"Đến sân thể dục tản bộ." Điền Chính Quốc nói.

Trông hắn có vẻ phấn khích lắm.

Thiếu niên không sợ trời không sợ đất, dẫn cậu trải nghiệm nguy hiểm lẫn kích thích, những việc ấy đến nằm mơ Phác Trí Mân cũng chưa từng nghĩ tới. Điền Chính Quốc thật sự, thật sự là một thiếu niên gan dạ bộc trực.

Bù trừ cho cậu.

Một kẻ bốc đồng, một người điềm tĩnh.

Hai người tới sân thể dục, đều không dám tùy tiện chạy ra đường đua, giữa đêm tối Điền Chính Quốc dẫn Phác Trí Mân chạy thẳng tới sân khấu, cuối cùng hai người cũng dừng lại, gục đầu và thở gấp.

Phác Trí Mân quay đầu nhìn thiếu niên, Điền Chính Quốc cũng đang nhìn cậu.

Cậu bèn nhắm mắt hôn lên.

Một người điềm tĩnh nhưng không thiếu bốc đồng, một kẻ bốc đồng nhưng giữ được điềm tĩnh.

Họ đúng là giai nhân thành đôi.

"Sao tự dưng lại hôn tôi?" Điền Chính Quốc cười hỏi cậu.

"Muốn hôn thì hôn thôi." Phác Trí Mân hơi lùi lại, ngữ điệu điềm nhiên.

Thế nên thiếu niên xoay người đè cậu lên bức tường cạnh sân khấu, cúi đầu hôn dồn dập như một cách hồi đáp.

Phác Trí Mân bị hôn tới không thở nổi, cậu cau mày lùi lại, vừa hoãn mấy giây đã bị Điền Chính Quốc bắt được phiến môi, thiếu niên liều mạng quấn lấy cậu, liếm môi cậu vô số lần, mút đầu lưỡi, thở hổn hển di chuyển xuống, mỗi nơi đi qua đều châm lên đốm lửa.

Phác Trí Mân nghiêng đầu hôn vành tai Điền Chính Quốc, đầu hắn vẫn vùi trong hõm cổ, áo khoác bị cởi hờ hững trên cánh tay, để lộ bờ vai mềm mại xinh đẹp, bên trong mặc áo đấu ba lỗ, gió lạnh hiu hiu, nhưng tất cả đều bị thiếu niên phía trước ngăn trở.

Điền Chính Quốc cũng lần đầu biết, hóa ra vai con trai còn có thể đẹp hơn cả con gái.

Phác Trí Mân mới nhẹ nhàng hôn vành tai thiếu niên thì bất chợt cảm giác ngực phải âm ấm, ngay sau đó đầu ngực bị liếm láp, Phác Trí Mân vô thức giật nảy mình, cậu lập tức đưa tay đẩy Điền Chính Quốc ra, "Cậu làm quái gì thế?"

Điền Chính Quốc đứng dậy, hắn cụp mắt nhìn Phác Trí Mân, "Hôm nay lúc chơi bóng... vẫn nhớ."

Trái tim Phác Trí Mân đập liên hồi, hoảng hốt kinh người, cậu nhìn Điền Chính Quốc, đột nhiên không biết phải nói gì.

Thiếu niên đè lên người cậu, cả hai đều nhạy cảm nổi phản ứng với đối phương, Phác Trí Mân lúng túng vặn vẹo hông, muốn tránh né sự áp chế của Điền Chính Quốc, thiếu niên lại chen một chân vào giữa đùi, "Sao vậy?"

Đại ý là, cậu muốn trốn à, tôi không cho phép.

Phác Trí Mân nhíu mày, cậu không muốn trốn.

Có điều khiến cho Điền Chính Quốc khó chịu.

"Đừng ở đây." Cậu vừa nói vừa nghiêng đầu quan sát xung quanh, tuy không có ai nhưng dù gì cũng là nơi công cộng, mỗi sáng đều tập thể dục giữa giờ, chào cờ, học thể dục, tất cả đều ở đây, vừa liếc một cái những cảnh tượng đó lại hiện về trong tâm trí.

Điền Chính Quốc cười nói đùa, "Vậy lên sân khấu?"

"... Cậu muốn tôi liệt luôn hả?" Phác Trí Mân lườm hắn.

"Đùa thôi mà." Điền Chính Quốc cúi đầu hôn chóp mũi cậu, sau đó buông Phác Trí Mân ra, nắm cổ tay cậu đi vòng ra sau sân khấu.

Chỗ này có một phòng dụng cụ, quanh năm không khóa cửa, dùng để cất bóng rổ và đệm, trừ loại đệm thảm mỏng nhỏ ra, còn có đệm nhảy cao, chiều nay mới lấy ra cho học sinh thể dục sử dụng, chúng được lau rất sạch sẽ.

Điền Chính Quốc dẫn Phác Trí Mân vào trong, tới trước tấm đệm nhảy cao, Phác Trí Mân ngồi xuống, hắn đứng cạnh Phác Trí Mân, cúi đầu hôn tiếp.

Phác Trí Mân thành thục đưa tay chạm lên vật cứng rắn dưới quần Điền Chính Quốc.

Mới thăm dò vuốt ve vài cái đã bị Điền Chính Quốc đè ngã, cậu nằm nhoài ra đệm, thiếu niên rút lui khỏi khoang miệng, cúi đầu thở hổn hển nhìn cậu, dục vọng trong mắt thắp lên một đốm lửa nhỏ giữa đêm tối, vừa mềm mại vừa dịu dàng, ướt át và nóng bỏng.

Phác Trí Mân dứt khoát trở mình đè Điền Chính Quốc xuống dưới. Cậu ngồi lên đùi Điền Chính Quốc, cúi đầu vuốt ve vật giữa hai chân cho hắn, Điền Chính Quốc lại nhỏm dậy, một tay tìm gáy Phác Trí Mân ra hiệu cho cậu ngẩng đầu, sau đó nghiêng tới hôn môi.

Phác Trí Mân tách khỏi miệng Điền Chính Quốc, kế đó nhẹ nhàng hôn xuống yết hầu thiếu niên, Điền Chính Quốc bị cậu chơi đùa thì đâm ra khó chịu, hắn đẩy hông, ghé tai Phác Trí Mân nói, "Bé cưng, ngậm giúp tôi ra được không."

Đệm nhảy cao rất mềm, Phác Trí Mân nhìn Điền Chính Quốc, dứt khoát bước xuống đệm và ngồi xổm xuống, Điền Chính Quốc bèn hiểu ý dịch chuyển tới mép đệm.

Thời điểm quy đầu bị khoang miệng nóng ẩm bao lấy, Điền Chính Quốc thiếu chút rên không thành nổi, lần đầu được khẩu giao, cảm giác kích thích khiến hắn chỉ muốn bắn ra ngay tức khắc, phải khó khăn lắm mới kiềm chế được. Phác Trí Mân cũng lần đầu làm, chẳng có chút kỹ xảo nào, chỉ biết ngậm lấy nuốt vào rồi lại nhả ra.

Chẳng được mấy lần Điền Chính Quốc đã bắn ra, hắn còn chưa kịp kêu Phác Trí Mân né đi thì toàn bộ thể dịch đã chảy vào miệng Phác Trí Mân, một ít văng lấm tấm trên khuôn mặt nhuộm đỏ dục vọng, còn có một chút tràn ra theo khóe miệng xinh đẹp của Phác Trí Mân.

"... Cậu... nhổ ra đi." Điền Chính Quốc ngượng ngùng nói, hắn xoa đầu Phác Trí Mân, trái tim mềm nhũn.

Phác Trí Mân nghiêng đầu nhổ ra rồi dùng chân phủi đi, chất lỏng trộn lẫn bụi bặm thành một mớ hỗn độn bẩn thỉu không phân rõ thứ gì. Sau đó cậu lau miệng, nhìn Điền Chính Quốc, chợt bật cười.

Nụ cười ấy khiến trái tim thiếu niên run rẩy, Điền Chính Quốc cũng bất giác nhếch miệng cười, hắn giơ tay lau vết trắng đục trên mặt Phác Trí Mân, cử chỉ dịu dàng.

Bất chợt Phác Trí Mân nhỏm dậy hôn hắn.

"Gì vậy, " Điền Chính Quốc bật cười, "Thích tôi thế cơ à?"

"Không thích hả?" Phác Trí Mân lại hôn hắn, thoạt nhìn như đang đùa giỡn.

"Thích chứ." Điền Chính Quốc nói, vừa nói bàn tay vừa chậm rãi sờ soạng eo Phác Trí Mân, sau đó hạ xuống bắt lấy cậu bé giữa hai chân cậu.

Phác Trí Mân lập tức ôm cổ Điền Chính Quốc, hai người đổi vị trí, cậu ngồi trên đệm, để Điền Chính Quốc khẩu giao cho mình.

Rốt cuộc vẫn là trẻ con, lần đầu trải nghiệm chuyện tình dục, chưa được bao lâu Phác Trí Mân cũng bắn ra, Điền Chính Quốc nhổ chất lỏng trong miệng vào lòng bàn tay, "Tanh quá".

"Mùi của cậu cũng thế." Phác Trí Mân nói.

Điền Chính Quốc bèn lại gần hôn cậu.

Hai người tiếp tục hôn, quấn quít chung một chỗ, bàn tay dính tinh dịch của Điền Chính Quốc thăm dò giữa đùi Phác Trí Mân, hắn bôi thể dịch vào khe mông vừa bị lột quần xuống, Phác Trí Mân lập tức thở dốc đẩy Điền Chính Quốc ra.

Cậu loáng thoáng phát giác thiếu niên muốn làm gì, chỉ cau mày, nội tâm bối rối.

"Cậu..."

"Tôi muốn thử một chút."

"..."

Phác Trí Mân chỉ từng nghe nói con trai có thể làm từ phía sau, nhưng trước giờ cậu chưa thử qua, cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ như vậy.

Chỉ là vừa rồi hôn môi, cảm nhận rõ ràng hạ thân thiếu niên ngóc đầu, Phác Trí Mân có chút hốt hoảng, không biết phải làm gì, cậu mím môi định từ chối nhưng Điền Chính Quốc đã bịt kín miệng.

"Cho tôi thử một chút có được không, chỉ một chút thôi." Hắn lại làm nũng, hắn biết rõ cậu sẽ không chịu nổi, biết rõ cậu rất dễ mềm lòng, "Bé yêu."

Bỏ đi.

Phác Trí Mân không muốn so đo.

"... Vậy thì chỉ một chút."

Nhưng sự thật chứng minh, miệng lưỡi đàn ông đúng là dối gian.

Đã đâm vào thì lấy đâu ra chuyện "một chút" chứ.

"Điền Chính Quốc cậu mẹ nó..." Phác Trí Mân đau tới mức không nói lên lời, cậu nhíu chặt chân mày bấu lấy lưng thiếu niên, giữa màn đêm tĩnh mịch chỉ có hai người thở dốc cùng nhau, "Không phải nói một chút sao, sao cậu lại tiến vào hoàn toàn, ra ngoài mau, đồ khốn nạn..."

"... Tôi không nhịn được." Thiếu niên áy náy nói, hắn nhỏm dậy cúi xuống quan sát Phác Trí Mân nằm dưới, hắn thấy cậu đau tới nỗi chân mày xoắn chặt, cả gương mặt ngập tràn dục vọng cũng ướt đẫm.

Hắn sao có thể nhịn được.

Da đầu Điền Chính Quốc cũng bị tiểu huyệt Phác Trí Mân kẹp cho tê dại, hắn đánh giá sắc mặt Phác Trí Mân, bắt đầu chậm rãi chuyển động, Phác Trí Mân phải cắn môi mới kiềm chế không cho bản thân hét lên, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh vì đau đớn.

"Thả lỏng nào bé yêu..." Điền Chính Quốc hôn đôi mắt nhắm chặt của Phác Trí Mân, đau lòng nói.

Phác Trí Mân mặc kệ hắn, vẫn kẹp rất chặt, cậu căng thẳng quá.

Điền Chính Quốc không thể làm gì khác, đành liên tục hôn người phía dưới để di dời sự chú ý, động tác dưới hông cũng vô cùng chậm rãi, tới khi Phác Trí Mân thích ứng và nhận được sự đồng ý hắn mới gia tốc.

Mỗi lần hạ thể nghiền ép qua vách tường đều khiến tâm trí Phác Trí Mân tê dại, cậu bóp chặt vai Điền Chính Quốc thở hổn hển, đau tới cực điểm liền cắn vai thiếu niên, hoặc giữa lúc Điền Chính Quốc tình mê ý loạn, thỉnh thoảng sẽ bị thiếu niên bắt hôn môi không buông.

Những tiếng rên nhỏ vụn ấy, Phác Trí Mân chưa bao giờ nghĩ có thể thốt ra từ chính miệng mình, toàn bộ đều bị Điền Chính Quốc nuốt sạch, trong cơn mê man cậu chỉ cảm giác Điền Chính Quốc tấn công ngày càng mãnh liệt, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng tay chân run rẩy như thể bị chuột rút, tính khí cương cứng phía trước lại phun ra chất lỏng màu trắng đục. Phác Trí Mân thở dốc buông cánh tay ôm Điền Chính Quốc, cậu mềm nhũn nằm vật ra đệm, áo đấu trên người đã bị Điền Chính Quốc kéo xốc xếch từ lâu, con số "91" trước ngực như một chiếc thẻ tên cho cún, nó nhắc nhở Phác Trí Mân, rằng thời khắc này kẻ đang tùy tiện quất roi trên người mình là ai, nhắc nhở cậu thuộc quyền sở hữu của hắn. Cổ áo rộng quá khổ bị kéo về phía trước, lộ ra hai mảnh ngực bị hôn thành đỏ rực, áo khoác trải dưới thân trượt xuống cùi chỏ, bả vai trần phơi bày bên ngoài, trên vai là dấu răng Điền Chính Quốc để lại.

Thiếu niên lỗ mãng bắn vào cơ thể cậu, thời điểm rút tính khí ra, một ít bùn lầy cũng lập tức trào khỏi miệng huyệt, làm bẩn tấm đệm, làm bẩn vạt áo khoác Điền Chính Quốc cho cậu mượn.

Thiếu niên dùng tay áo lau sạch thể dịch dưới đệm, sau đó kéo quần lót và quần dài qua quýt lên giúp Phác Trí Mân, hắn bế cậu dậy, cúi đầu liền phát hiện gương mặt nhiễm đầy sắc dục tựa giăng sương của Phác Trí Mân có vài vệt nước mắt lờ mờ, có lẽ do đau, đau tới mức khóe mắt đều đỏ cả lên.

Cậu ấy đau tới vậy, nhưng vừa rồi hắn không hề nghe thấy tiếng kêu khóc nào.

Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy mình không phải người nữa rồi. Khương Nguyên nói đúng.

"Sao lại bắn vào bên trong tôi." Phác Trí Mân thấy hắn im lặng bế mình lên, hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu cậu mới mở miệng hỏi, giọng khàn khàn.

"... Không nhịn được." Điền Chính Quốc ngang ngạnh trả lời, khịt mũi.

"Vậy lát nữa rửa giúp tôi." Phác Trí Mân vừa nói vừa nghiêng đầu dụi vào vai Điền Chính Quốc.

"Được." Điền Chính Quốc gật đầu đồng ý.

"Bây giờ đi đâu đây, bộ dạng xấu xí thế này, cậu định bế cả tối chắc?" Không biết có phải Phác Trí Mân đau tới hồ đồ rồi không, lời ngày càng nhiều, nói năng lộn xộn như thể đang khẽ cằn nhằn Điền Chính Quốc.

"... Đưa cậu đi ngủ." Điền Chính Quốc cúi đầu hôn chóp mũi Phác Trí Mân rồi nhấc chân bước ra ngoài.

Phác Trí Mân mệt rồi, vẻ kiêu ngạo cùng bướng bỉnh cũng vì mệt mỏi mà buông lơi không ít, cậu ngoan ngoãn để Điền Chính Quốc bế, thầm cảm khái lớn đến từng này lại bị một đứa con trai đè, cậu chưa bao giờ làm qua phía sau, nhưng kết quả thực sự lại thoải mái bất ngờ.

Hoàn toàn không thể kẹp được thứ Điền Chính Quốc để lại trong hậu huyệt, thiếu niên mới đi mấy bước Phác Trí Mân đã cảm giác quần lót ướt nhẹp, cậu bèn ngượng ngùng nhắm mắt giả vờ ngủ, trái tim càng điên cuồng đập loạn.

Hình như vừa rồi cậu mới thấy nước mắt của Điền Chính Quốc, giọt nước nho nhỏ khiến ánh trăng trong mắt thiếu niên tỏa sáng lấp lánh, đẹp đẽ vô cùng.

Không ngờ Điền Chính Quốc lại là một tên mít ướt, cậu từng thấy hắn khóc hai lần.

Điền Chính Quốc bế Phác Trí Mân tới thẳng tòa hành chính, Phác Trí Mân mở mắt phát hiện bản thân đang ở trước cửa tòa nhà hành chính thì giật mình ôm cổ Điền Chính Quốc, "Sao lại tới chỗ này?"

"Ở đây có phòng có giường." Điền Chính Quốc nói, "Chỗ này ngủ được. Năm lớp mười tôi và Khương Nguyên Nhi tình cờ phát hiện ra, phòng đó không khóa, cũng không có ai dùng đến, nhưng vẫn có dì lao công tới quét dọn, không biết để làm gì."

"... Ồ không biết là..."

"... Cậu đừng nghĩ bậy, chỉ là một căn phòng bỏ hoang chứa đồ linh tinh, bên trong còn có bàn ghế cũ, giường đệm cũng cũ cả rồi."

"Ừm."

Căn phòng đó nằm ở cuối dãy tầng hai, Điền Chính Quốc bế Phác Trí Mân tiến vào, đối diện là nhà vệ sinh.

Hắn đặt Phác Trí Mân xuống giường trước, sau đó vận động cánh tay đã ê ẩm.

Phác Trí Mân ngồi trên giường, bứt rứt mấy giây liền không nhịn được nói: "Điền Chính Quốc, quần lót tôi ướt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro