sidestory 5: Wedding.
Ngày mùng tám tháng mười một, Park Jimin chính thức lên xe hoa... về làm chàng rể nhà bánh bánh gạo giữa phố ẩm thực Incheon xô bồ.
Ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời cuối cùng cũng đã đến lượt hắn trải nghiệm, ngày Jimin tay trong tay cùng Jungkook bước vào lễ đường, trao cho nhau cả phần đời còn lại trước mắt, thực không ngờ, tình yêu của họ cũng đã có thể chạm tới cái đích cuối cùng, hôn nhân...
Ngày hôm nay, Jimin chỉ tối giản trong một bộ suit trắng quen thuộc, bộ cánh ưa nhìn khiến Jimin nổi bật với mái tóc hồng phớt xịt keo vuốt cao ra sau đầu, nụ cười xinh xắn thường trực, Park Jimin trước nay luôn xinh đẹp, nhưng hôm nay lại đặc biệt xinh đẹp hơn một chút, ngày mà hắn là chú rể đẹp nhất trong đám cưới linh đình của gia đình họ Park tổ chức ngày hôm nay.
Mối quan hệ của ba Jimin khiến cho tiệc cưới trở nên thực linh đình, trái ngược lại thì gia đình Jungkook có vẻ ít khách mời danh dự hơn một chút, nhưng sao cũng được mà, kể cả là một hay hai người thì cũng đều là đến chung vui cùng hai đứa nhóc mà họ đã cất công nuôi lớn từng ngày.
Jungkook đứng bên ngoài tiếp đón khách mời, Jimin ngồi trong phòng thấp thỏm không yên, nhân viên trang điểm đáng lí xong việc sẽ rời đi trước nhưng vì Jimin lo lắng nên đã quyết định ở lại. Hắn cứ thắc mắc.
- Chị ơi, Jungkook liệu có đẹp trai không nhỉ?
- Chị ơi, ai thắt cà vạt cho Jungkook vậy? Em ấy luôn lúng túng với chúng mà? Em lo quá.
- Chị ơi, Jungkook và em sẽ lấy nhau. Tuyệt quá! Có phải không?
Những câu hỏi liên tiếp vang lên trong sự bất lực của người thợ làm công ăn lương, chị gái xinh đẹp chỉ biết vừa cười vừa giúp hắn chỉnh lại trang phục, tóc tai, quả thực chưa lần nào được nhìn qua một chàng dâu nào xinh xắn đến cỡ này, thậm chí còn là một alpha.
Jimin lo lắng hồi hộp nhét ngón tay cái vào miệng, cắn móng tanh tách, Jimin sợ hãi, thực sự quan ngại về buổi tiệc mà mình giữ vai trò đặc biệt, hắn chưa cưới bao giờ đâu, còn nhiều bỡ ngỡ và lóng ngóng lắm, lỡ đâu Jimin đang bước đi mà trượt chân té thì sao? Hoặc đèn chùm sẽ rơi vào đầu một ai đó? Ôi Park Jimin ơi, trí tưởng tượng hình như đã đi quá xa rồi.
Cánh cửa phòng chờ mở, mẹ Park tiến vào, bà vui vẻ ôm chầm lấy con trai, chạm nhẹ vào đường chân tóc sắc nét như vẽ sẵn, tủm tỉm.
- Thế nào? Thấy sao?
- Mẹ, con lo.
- Lo là chuyện bình thường, con không lo mẹ mới thấy lạ đấy.
Jimin nhanh chóng phủi phủi ngực áo, lập tức hỏi lại.
- Mẹ, Jungkook, em ấy thắt được cà vạt chưa? Jungkook ghét nó, mẹ dặn người ta thắt lỏng một chút nhé?
Bà cười cười nhìn Jimin, lo lắng cho mình rồi lo lắng cả cho người, mẹ Jimin chạm vào vai hắn, vỗ nhẹ.
- Hay là con chờ Jungkook đến rồi tự kiểm chứng thì hơn? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, mẹ ra ngoài nhé?
- Mẹ, con phải ở đây một mình ạ?
- Bé ngoan, cố lên.
Bà Park tiến ra, giải thoát cho cả nhân viên trang điểm sắp điên đầu vì mớ câu hỏi không có hồi kết, Jimin đứng trong căn phòng lớn một mình, hết soi gương rồi lại chỉnh tay áo, vén tóc rồi vuốt lại lông mày, bẻ cổ áo rồi chỉnh tà thẳng tắp, Jimin chu toàn lo lắng cho ngoại hình của mình, bảnh tỏn đến vậy rồi còn muốn đẹp trai thêm nhiều sao?
Jimin ngồi lặng thinh trên giường của mình, phòng ngủ của bọn họ đã được biến thành phòng tân hôn đầy đủ bóng bay, hoa hồng, không gian hồng phấn đáng yêu như thế cũng chẳng giúp Jimin thư giãn hơn là bao, hắn gồng người chờ đợi, cứng đờ ngu ngốc luyện tập dáng đi, cách cười, Jimin hồi hộp hệt như lần đầu tiên bị ba mẹ Jungkook phát hiện cả hai có tình ý, cảm giác nhộn nhạo, rạo rực không thôi.
Tiếng mở cửa vang lên.
Tiếng mở cửa quen thuộc mỗi lần Jungkook đi làm về.
Tiếng mở cửa quen thuộc kéo Jimin ra khỏi tâm trạng vụn vỡ sau phút chia li.
Giờ đây trở thành tiếng mở thật khác, tiếng mở cửa trái tim chàng hoàng tử xinh xắn đang thấp thỏm chờ đợi, một chàng hoàng tử khác vest đen giày da bóng lộn đã tiến vào, đưa tay nâng bàn tay trái với chiếc nhẫn nặng tình, nặng nghĩa, cùng với bó hoa nhí màu xanh ngọc bích trao tay, trao hoa, trao cả một tấm chân tình, trao hoa, trao cả một đời về sau.
Jimin nắm lấy tay gã, run run, hắn vừa bước theo Jungkook từng bước, vừa e ngại thỏ thẻ trước ánh mắt ngóng chờ của mọi người.
- Jungkookie, anh run quá.
Jungkook nắm tay Jimin chặt hơn, gã mỉm cười.
- Đừng lo lắng nhé, em ở đây, ngay bên cạnh anh.
Cơ mặt Jimin phút chốc như thả lỏng hoàn toàn, hắn cười tươi, cười đến híp mắt, trong mắt hắn như đựng cả một vầng trăng tròn vạnh, Jungkook, Jimin, tay trong tay đứng trước cả trăm người, không chút sợ sệt đan vào tay nhau chiếc nhẫn xinh xắn như minh chứng cho tình yêu bất diệt, bọn họ thề ước, cả đời này nhất nhất chung tình, bọn họ thề ước, dù cả thay đổi cả giang sơn lòng vẫn hướng về nhau, và họ thề ước, dẫu có trải qua trăm ngàn bề khổ, thì nửa kia sẽ mãi là chốn để ta về.
Trước cả trăm người, họ cùng rót sâm panh...
Trước cả trăm người họ cùng giao môi chén vang nồng...
Trước cả trăm người họ cùng nhau trao nhẫn...
Trước cả trăm người, hai môi hôn... nồng say.
Ánh mắt Jungkook trước nay chưa từng thay đổi, yêu thương và cưng chiều như cách gã từng ngày chăm bẵm Jimin, trải qua bao vất vả, mệt nhọc, trải qua biết bao mùa tuyết rơi, cuối cùng bọn họ cũng đã về chung một nhà.
Jungkook đứng trước cả trăm người, ôm lấy bé nhỏ của gã, ôm lấy mái đầu xinh đẹp đang nép cả vào mình.
- Jimin ssi, tuyết đầu mùa, anh và em, từ nay và mãi mãi về sau, em hứa sẽ luôn là người đưa anh đi ngắm những đoá tuyết đầu tiên rơi xuống, nhưng không phải là anh và em nữa, mà sẽ là em và mình, mình ơi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro