chương40
"Mang Thạc Quốc bỏ trốn còn ở lại nhà một nam nhân, lúc nãy tôi nhìn không lầm là đang làm cơm cho hắn ăn sao..."
Trịnh Hạo Thạc bị nắm cổ tay siết chặt lôi lên phòng. Không phải phòng ngủ mà là phòng làm việc của anh ta.
Thô bạo đẩy cậu vào bên trong xoay người khóa cửa lại sau đó nhìn Trịnh Hạo Thạc hoảng sợ trên sàn nhà. Tuấn Chung Quốc tựa hồ tức giận đến muốn phá nát tất cả.
Sau bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu chuyện anh làm...tất cả đều vì Trịnh Hạo Thạc....nhưng cuối cùng lại rời đi lại bỏ trốn. Tuấn Chung Quốc cảm thấy mình bị phản bội.
Cứ nghĩ cậu yêu anh cậu chấp nhận bên anh ai ngờ đều ngụy tạo bao lâu nay.
Nhận nuôi Thạc Quốc để buộc cậu bên mình, không ngờ lại trở thành thứ để Trịnh Hạo Thạc mang đi rời khỏi anh.
"Sao không nói? "
Trịnh Hạo Thạc cúi mặt xuống không dám nhìn ánh mặt người nọ, cậu sợ ngẩng đầu lên lập tức sẽ có dao phi đến.
Sợ đến mức không biết phải nói gì phải cầu xin cái gì.
"Được. Tôi sẽ sai người đến đốt nhà hắn, xem sau này còn muốn lo chuyện bao đồng không"
Lục Tân tốt bụng giúp cậu nhưng cuối cùng cậu lại hại anh ấy, lúc nãy Tuấn Chung Quốc phá cửa cậu đã thấy có lỗi rất nhiều hiện tại nếu anh ta làm thế Lục Tân sẽ ra sao.
"Không. Đừng...người đó từng cứu tôi khỏi Lim Bân...xin anh...xin anh tha cho anh ta... "
"Cầu xin? Sao lúc nãy không cầu xin tôi tha thứ không nhận lỗi hiện tại em cầu xin cái gì? "
Tha thứ! Là ai phải tha thứ?
Hiện tại cơn giận Tuấn Chung Quốc lên đỉnh điểm đến nổi không nhớ Lim Bân là ai, và cứu cái gì...trước mắt chỉ thấy lồng ngực sắp bùng nổ đến nơi.
Trịnh Hạo Thạc hoảng sợ nhìn Tuấn Chung Quốc từng bước đi lại tay bóp cằm cậu, gương mặt kia rất tức giận....
"Tại sao lại rời đi. TẠI SAO? "
Tuấn Chung Quốc hét lên gần như mất bình tĩnh, tay tăng lực đạo. Trịnh Hạo Thạc đau đớn cố gắng mở lời.
"Là do anh...tôi lo Thạc Quốc bên cạnh anh sẽ nguy hiểm...."
"Em không tin tôi sẽ bảo vệ tốt nó sao?"
"Vậy sao còn để nó bị bắt cóc, còn chút nữa là bị tiêm thuốc mê...anh nói đi. Anh bảo vệ nó được sao, con người anh kẻ thù đầy rẫy tôi tin sao? "
Tay buông lỏng, Tuấn Chung Quốc nhất thời cứng đờ, vậy ra chuyện Thạc Quốc bị bắt cóc em ấy đã biết. Nhưng... Nhưng..
"Dù có như thế em cũng không được bỏ đi. Không được. Trịnh Hạo Thạc em là của tôi, em phải bên tôi...tôi không cho phép em rời tôi... "
"Tôi là của anh lúc nào...tất cả đều do anh bức tôi...đồ khốn!"
Tuấn Chung Quốc trợn mắt nhìn thẳng Trịnh Hạo Thạc, không tin được cậu sẽ nói như thế, lửa giận không giảm mà càng bị câu nói này thổi bùng lên. Vậy...qua mọi chuyện đều do anh lầm tưởng sao. Cậu ta không hề muốn cùng anh.
"Chát"
"Ai cho em nói như thế. Em đã cùng tôi lên giường, em là ba của Thạc Quốc con tôi. Vậy em không phải người của tôi sao.... "
Tay giáng xuống tát Trịnh Hạo Thạc một cái, Tuấn Chung Quốc tức giận tay bế Trịnh Hạo Thạc ném lên giường.
Bên má bị tát hầu như mất đi cảm giác, đến khi nhận thức được cả người đã bị ném lên giường. Trịnh Hạo Thạc vẫy ra muốn chạy trốn lại bị Tuấn Chung Quốc nắm tóc kéo lại lần nữa đè cậu xuống.
"Vậy hôm nay tôi khẳng định lại lần nữa...Trịnh Hạo Thạc em chính của tôi. Bị tôi cường bạo ra sao, bị tôi chơi đến rên rỉ thế nào.... ".
"Không. Mau dừng lại...tránh xa tôi ra..."
Trịnh Hạo Thạc hoảng hốt nhìn hắn cởi áo cậu rồi dùng nó trói hai tay lại buộc trên đầu giường. Lúc này Trịnh Hạo Thạc mới nhận ra đêm nay sẽ thống khổ thế nào. Lần đầu nhìn Tuấn Chung Quốc giận dữ như một ác ma như thế.
Tựa hồ như chuyện rời khỏi hắn rất khủng khiếp...
Tuấn Chung Quốc cởi quần lẫn quần lót của Trịnh Hạo Thạc xuống, nhìn thân thể không mãnh vải run rẩy dưới thân mình Tuấn Chung Quốc răng hàm nghiến chặt lại mắt đăm đăm quét trên người cậu.
Trịnh Hạo Thạc mặc dù bị Tuấn Chung Quốc cường bạo nhiều lần nhưng hôm nay lõa thể nằm dưới tay bị trói, lại đối diện ánh mắt đáng sợ kia làm cho cậu vừa xấu hổ vừa tủi nhục.
"Tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ dùng cách này trên người em, không bao giờ cần đến bạo lực để đè em nhưng suy cho cùng...là do em muốn khơi gợi..."
"Không, không phải...anh thả tôi ra..."
Tuấn Chung Quốc mặc cậu cầu xin, mặc cậu giãy giụa mắt nhìn đến ngăn tủ rồi lấy ra một sợi dây thừng nhỏ ngắn màu đỏ.
"Anh làm gì vậy. Anh muốn làm gì...ah"
Tuấn Chung Quốc đem sợi dây buộc trói phân thân của Trịnh Hạo Thạc lại. Cậu dùng chân phản kháng đá loạn liền bị tay Tuấn Chung Quốc tăng lực đạo trên phân thân.
Trịnh Hạo Thạc hoảng sợ, khẩn trương đến sắp khóc.
"Cho em nếm mùi thống khổ"
Tuấn Chung Quốc móc cự vật của mình ra nâng hai chân Trịnh Hạo Thạc lên bắt đầu nhập.
Không bôi trơn, không nới lỏng...cứ thế tiến vào.
Khi bao quy đầu vào trọn Trịnh Hạo Thạc hít sâu một hơi khổ sở, sau đó mặt mày vặn vẹo chịu cơn đau rát.
Mặc cậu la hét, cầu xin, Tuấn Chung Quốc hiện tại chỉ biết phát giận đem hạ thân đẩy một đường tiến sâu vào nội bích.
Không chảy máu nhưng cơn đau không khác gì lần đầu bị cường bạo, Trịnh Hạo Thạc đau thấu muốn vùng vẫy nhưng lại càng bị anh ép chân lên ngực bắt đầu luận động .
"Đau quá... Chung Quốc dừng lại...tôi đau quá. Xin anh...cầu anh..tôi đau quá..ưm... "
Khô rát một hồi mới có chút dâm dịch chảy ra bôi trơn, Trịnh Hạo Thạc nhắm mắt môi mím chặt đáng thương.
Thời khắc Tuấn Chung Quốc ưỡn người hừ một tiếng đem tinh dịch phóng sâu vào bên trong, Trịnh Hạo Thạc nghĩ mình đã được giải thoát nhưng không ngờ bị anh ta lật người nằm sấp lại sau đó...
Tuấn Chung Quốc ngồi trên người Trịnh Hạo Thạc đối diện với tấm lưng trắng gầy, anh từ từ rút ra thắt lưng tay cầm nó giơ lên.
"Trịnh Hạo Thạc hãy hứa mãi mãi bên tôi. Một bước cũng không rời....mau hứa đi"
Trịnh Hạo Thạc đau đớn từ hạ thân vẫn còn, hiện tại lan man không rõ anh muốn làm gì. Cậu im lặng.
"Á...ah"
Một roi thắt lưng quất xuống, Trịnh Hạo Thạc giật thót cong người rất nhanh trên lưng có một đường đau rát.
"Tỉnh táo lại chưa...mau hứa đi...hứa bên tôi, không được rời tôi..."
"Á...ưm đau... "
Tuấn Chung Quốc như kẻ điên quất từng đợt xuống tấm lưng Trịnh Hạo Thạc, thoáng chút nơi này đã ửng đỏ rướm máu vết roi bị thắt lưng đánh.
"Đừng...đánh nữa...đừng...tôi chết mất"
"Tôi không cho em chết. Ngày nào tôi còn sống, em phải ở cạnh tôi.... "
Tuấn Chung Quốc giơ cao thắt lưng muốn quất thêm một roi nhưng tay khựng lại trên không trung, ánh mắt vẫn băng lãnh nhìn cậu.
Trịnh Hạo Thạc hai tay nắm ga giường chịu đau đớn khắp thân thể, răng cắn chặt môi. Từ khi nào mảng ga giường dưới mặt đã bị nước mắt thấm ướt, nhìn Trịnh Hạo Thạc cực kì đáng thương khổ sở.
Có chút gì đó làm Tuấn Chung Quốc lay động, lồng ngực nhói lên, trong tim cũng dâng một nổi xót xa.
Anh đánh Trịnh Hạo Thạc nhưng tâm rất đau..
Nhìn Trịnh Hạo Thạc khóc anh nhớ lại lúc Trịnh Hạo Thạc rời khỏi anh. Không khác gì một đứa nhỏ bị bỏ rơi. Cực kì thống khổ. Càng đau hơn việc Trịnh Hạo Thạc bị bắt cóc...bởi vì rời đi, rời khỏi anh chính là do Trịnh Hạo Thạc chủ động. Như thế rất thương tâm.
Rất sợ, rất sợ Trịnh Hạo Thạc sẽ nói lời kia.
Tôi không yêu anh, thì làm sao phải phản bội....
Tuấn Chung Quốc nhất thời khẩn trương, gấp gáp ném thắt lưng xuống sàn cúi người xuống hôn lên tấm lưng đỏ rực vết đánh.
Mạnh bạo đánh, rồi lại nhẹ nhàng âu yếm hôn. Tuấn Chung Quốc anh ta làm trò này ai xem.
Trịnh Hạo Thạc không bao giờ nhận ra sự ôn nhu nhỏ nhoi bất chợt kia đâu.
Đúng vậy, Trịnh Hạo Thạc không bao giờ nhận ra lời thầm kín của Tuấn Chung Quốc...
Vì tôi quá yêu em, chỉ muốn đến bên em. Và giữ em cho riêng mình tôi...
Làm sao để cho em hiểu được trái tim tôi.
Tôi phát điên vì em mà thôi.....
"Á..ưm....ah"
Từ phía sau đem cự vật lần nữa đâm vào cúc huyệt, Tuấn Chung Quốc đẩy hông, môi vẫn dán lên lưng Trịnh Hạo Thạc vươn đầu lưỡi liếm láp. Tựa như đang liếm một con mồi. Phía sau luận động điên cuồng dày vò, bên trên lại nhẹ nhàng liếm láp vỗ về cậu.
Khoảnh khắc anh ôn nhu, anh yêu thương đều từ sau lưng....vậy làm sao Trịnh Hạo Thạc thấy được.
Ôn nhu gặm nhắm bên trong không bao giờ bộc lộ...
"Ưm...a~~"
Điên cuồng luận động đem người đến cảm xúc cao trào khoái lạc nhất.
Cự vật vẫn đâm chọt, Tuấn Chung Quốc đem tay mình áp lên mu bàn tay Trịnh Hạo Thạc hết mực âu yếm.
Trịnh Hạo Thạc không thấy, không cảm nhận được thứ duy nhất bây giờ chỉ có đau đớn cùng cảm giác bị vũ nhục.
"Trịnh Hạo Thạc tôi yêu em... "
"Ưm..tôi...tôi muốn ra...khó chịu... "
"Nói yêu tôi...nói yêu tôi tôi sẽ cho em thỏa mãn.... "
"Ưm... "
Trịnh Hạo Thạc khó chịu, dục vọng luôn đi trước đem bản thân phải nói ra ba từ kia. Khoảnh khắc Tuấn Chung Quốc cởi dây khoái cảm cao trào, Trịnh Hạo Thạc bắn ra bạch dịch lên tay anh....cảm thấy như đã chết.
***
"Trịnh Hạo Thạc hát hay lắm...."
"Là hí kịch sao, tôi thích nhất là nghe cậu hát hí kịch đấy... "
"Trịnh Hạo Thạc thêm một bài nữa đi"
Trịnh Hạo Thạc miệng cười hồn nhiên nhìn mọi người hứng khởi vỗ tay còn yêu cầu cậu hát thêm. Lúc đó cậu sẽ đồng ý ngồi trên ghế tay chạm mic lần nữa ngân lên khúc ca lả lướt.
Bài hát này thật hay...
Đây là giọng hát của mình sao...
Tay chạm vào miệng Trịnh Hạo Thạc bất ngờ thấy mình không nói được, khuôn hàm cứng ngắc...khoảnh khắc này thật đáng sợ....
Tự dưng cảm nhận mọi thứ thật xa xôi, mờ nhạt...như một làn khói bay vút lên bầu trời rồi tan mất.
Ngày tháng đó vô tư an nhiên đến biết bao...
Ngày tháng đó được tự do ngân lên khúc hát mình thích...
Ngày tháng đó sao quá đổi bình an...
Trịnh Hạo Thạc tỉnh dậy cảm nhận nổi ê ẩm truyền trên lưng, tay xoa xoa bờ vai tự an ủi, khóe mắt bỗng dưng chảy ra giọt lệ nóng hổi.
Giọt lệ này không phải do đau đâu.
Mà là khi nãy mơ thấy những thứ hạnh phúc, hạnh phúc...rồi tự bản thân xót xa.
Hoặc là đáng thương cho hoàn cảnh hiện tại...
Hiện tại chính là bị giam trong phòng lớn...
Đáng thương hơn chính là không được gặp Thạc Quốc...
Hơn một tuần nay đã như thế. Cậu bị nhốt trong đây, đến giờ thì có người làm đem cơm lên.
Lúc đó cậu xin bọn họ cho mình gặp Thạc Quốc nhưng không ai dám chấp nhận, cậu bảo họ mang Thạc Quốc đến cậu nhìn một chút....nhưng rồi cũng vô dụng.
Cậu biết Tuấn Chung Quốc đang trừng phạt cậu.
Anh ta nhẫn tâm thế sao?
Trịnh Hạo Thạc mắt nhìn trần nhà, tâm như chết lặng.
Anh ta đã trở lại bản tính vốn có.
Chủ trương của Tuấn Chung Quốc chính là độc chiếm...
Anh ta là một con quỷ..
Anh ta....
Trịnh Hạo Thạc nói lẩm bẩm như kẻ tâm thần mắt vẫn nhìn trần nhà.
Từ khi gặp Tuấn Chung Quốc cậu sống không khác gì chết, cứ dửng dưng với mọi thứ...bởi vì lúc đó cậu không cần gì cả, mặc anh ta bài bố. Bảo cậu bên anh ta cũng được...
Rồi đến khi có Thạc Quốc, cậu đã có mục tiêu để tồn tại để không cần dửng dưng với bên ngoài nữa....lần nữa có thể chấp nhận anh ta.
Hiện tại, dường như mục tiêu kia đã bị lu mờ.
Không có Thạc Quốc, không có hi vọng.
Không còn gì nữa.
Khiến Trịnh Hạo Thạc phải tự lẩm bẩm suy nghĩ kiểu này đều do Tuấn Chung Quốc gây ra.
Không cho cậu gặp Thạc Quốc còn hằng ngày đến bức ép bắt cậu tuyên thệ.
Nếu cậu phản kháng sẽ lại bị trói, bị xỏ xiên đau đớn bị hành hạ.
Không!
Chuyện cậu rời đi cùng Thạc Quốc khiến hắn tức giận đến thế sao?
Khiến bức tường ôn nhu của hắn bị phá nát sao ?
Trịnh Hạo Thạc hai tay ôm đầu, mặt vặn vẻo nổi lên nét sợ hãi tầm mắt nhìn quanh căn phòng.
Không, không, không...không muốn.
Kịch liệt lắc đầu. Trên bàn, trên sofa, trong phòng tắm, bệ cửa sổ...mọi nơi ở đây đều hiện lên hình ảnh cậu bị hắn dày vò hành hạ dưới thân...
Trịnh Hạo Thạc muốn hét lên nhưng cổ họng khô khốc, cậu nhắm chặt mắt không muốn nhìn nữa...không muốn nhìn nữa.
Nhốt cậu ở đây, dày vò cậu...muốn tẩy não?
Cậu không muốn kiên trì của bản thân cũng bị anh ta bẻ cho vặn vẹo.
Cậu không muốn cứ tiếp tục ngu ngốc ở đây.
Cậu không muốn bị tẩy não. Không muốn...
Trịnh Hạo Thạc càng nghĩ càng nắm chặt tóc.
Thực không muốn ngày nào cũng bị tên ma vương kia đến khi dễ đến cưỡng bức, cậu không muốn bị hắn bức đến điên.
Muốn rời khỏi....muốn chạy trốn!
"Thả...thả tôi ra....tôi muốn ra ngoài"
Cái không khí cùng loại suy nghĩ này không khác gì một thứ gặm nhắm bào mòn tinh thần Trịnh Hạo Thạc.
Trịnh Hạo Thạc chân lảo đảo bước đến cửa gỗ đã khóa chắt. Bàn tay yếu ớt đập đập vào, miệng lưỡi khô khốc gắng gượng la hét...
Cơ thể cậu gần đây đã rất yếu ớt, chút ánh nắng buổi sớm cũng không chạm vào cộng thêm tinh thần bị đả kích không ít nên hiện tại đứng không còn vững mà quỳ rạp trên sàn tay ra sức đập cửa. Đầu tựa vào, khóe mắt ửng đỏ sưng lên thống khổ.
Sao cũng được!
Chỉ cần rời khỏi đây!
...
"Tôi muốn ra ngoài...tôi muốn ra ngoài....thả tôi ra.... Tuấn Chung Quốc tôi hận anh"
Trịnh Hạo Thạc gào thét, bàn tay đập cửa không ngừng hiện tại đã đỏ sưng.
Cơ thể bỗng dưng như bị rút cạn hết năng lượng, mọi thứ trước mắt ngày càng nhòa đi, đầu quay ong ong lại đau như búa bổ.
Trịnh Hạo Thạc mệt mõi tay lần nữa đập lên cánh cửa gỗ nhưng chưa chạm đến cả thân người đã ngã gục xuống. Mọi thứ tối sầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro