chương28
Phác Chí Mãn ôm gối ngồi trên sofa chờ đợi.
Vì lúc chiều ngủ ngon nên hiện tại gần 10 giờ đêm vẫn chưa thấy buồn ngủ, mà ngồi ở đây chính là chờ Kim Tại Hưởng về.
Anh ta nói ngày nghỉ nhưng khi thức dậy lại không thấy đâu.
Tuy biết mình không có tư cách gì để làm thế nhưng ít nhiều nó cho Phác Chí Mãn một chút vui sướng nhỏ.
Miệng khẽ cong rồi sau đó là cười khúc khích...vì cậu thấy hôm nay rất đặc biệt, lần đầu cả ngày được ngắm anh ấy, được dùng chung bữa lại vài ba câu nói chuyện thân thuộc...
Tuy bấy nhiêu chẳng là gì nhưng là cả một niềm hạnh phúc nhỏ bé của cậu.
"Kỳ Nghiên về rồi"
Thấy cửa mở Kim Tại Hưởng loạng choạng bước vào, nhìn dáng vẻ Phác Chí Mãn biết anh lại uống rượu nên cẩn thận nép đằng sau xem có người đi chung không. Nhưng cuối cùng chỉ thấy Kim Tại Hưởng lôi thôi cởi giày rồi khập khiểng bước vào. Phác Chí Mãn chạy ra khóa cửa lại sau đó đỡ anh vào phòng.
Nếu anh say sẽ không cho Phác Chí Mãn chạm vào người nhưng hiện tại thân thể níu lấy Phác Chí Mãn cũng đủ biết anh uống bao nhiêu rượu.
Phác Chí Mãn lo lắng cố gắng dìu anh vào phòng, đặt trên giường còn giúp anh cởi áo sau đó dùng khăn lau người.
Vừa thao tác tim vừa đập loạn. Phác Chí Mãn mắng bản thân mất hết tiền đồ lấy tay ép lồng ngực lại rồi ngại ngùng tiếp tục công việc. Biết anh không thích mình gần gũi nhưng Phác Chí Mãn lo lắng cho anh mới cả gan chăm sóc còn thay áo cho Kim Tại Hưởng.
"Ưm....cậu làm gì vậy...đừng chạm vào tôi...tôi không có say.. "
"Em...em thấy anh khó chịu mới giúp anh, được rồi em sẽ rời đi ngay... "
Mẹ nó đã cố nhịn mà cậu ta đã nhìn ra rồi sao. Kim Tại Hưởng nghiến răng trán rơi mồ hôi ngày càng nhiều, lấy tay phất phất đuổi Phác Chí Mãn ra lại càng khiến Phác Chí Mãn hoang mang.
"Kim Tại Hưởng, anh sao thế....anh không khỏe sao...em lấy thuốc giải rượu cho anh... "
"Không...cậu...cậu biến nhanh đi"
Hiện tại Kim Tại Hưởng thấy bản thân như bị dồn đến đường cùng, lần đầu gặp loại chuyện mất mặt này.
Chỉ uống chút rượu đầu óc thì không đến nổi say nhưng cơ thể lại phản ứng kì lạ. Phía dưới cư nhiên trướng đau lại khó chịu rục rịch.
Phác Chí Mãn thấy anh ngày càng vặn vẹo cả người đều mồ hôi liền bị dọa sợ.
"Không được. Tại Hưởng anh bệnh rồi để em gọi bác sĩ..."
"Không cần. Cậu nhiều chuyện thế...ưm..huh..mẹ nó.. "
Phía dưới càng lúc càng khó chịu, hiện tại anh mới hiểu nếu chuyện này không giải quyết sẽ nguy hiểm đến nhường nào.
Anh nhìn Phác Chí Mãn vì lo lắng mà sốt sắng khẩn trương, mắt nhìn cậu mà âm trầm.
Sao có thể, mình không phải đồng tính dù có bị thế này cũng không thể dùng nam nhân mà giải quyết được...không được.
"Tại Hưởng...anh thực sự không sao chứ. Có cần em giúp không....em..."
"Cởi quần áo ra..."
"Hả.. "
"Không phải cậu muốn giúp sao. Không được thì ra ngoài đi.. "
Kim Tại Hưởng nghĩ có hay không kêu cậu ấy thoát y nhìn thân thể đàn ông liền mất hết hứng thú, dục vọng sẽ tắt. Dù có bị uống ngay thuốc kích dục nhưng anh tin sẽ không đến mức lú lẩn thay đổi tính hướng nhìn người đồng giới mà vẫn muốn làm.
Phác Chí Mãn không hiểu lắm nhưng cậu si tình Kim Tại Hưởng như thế không muốn mình là kẻ vô dụng nên tay chân lóng ngóng cởi quần áo.
Nhìn thân thể ốm yếu chỉ còn mặt chiếc quần lót, thấy dục vọng vẫn đang tuôn trào phía dưới vẫn trướng đau nên bắt Phác Chí Mãn cởi luôn quần lót.
Nhìn dương vật đàn ông mà còn ham muốn thì anh nhất định không cần đi khám rồi.
Phác Chí Mãn ngây thơ tuy ngại ngùng cúi đầu không dám nhìn thân thể vì thẹn trống trãi mà run rẩy trước mắt Kim Tại Hưởng nhưng rồi tay cũng vói xuống cởi quần lót ra.
"Tại Hưởng....rốt cuộc...là...là.... "
Phác Chí Mãn vì ngại mà đỏ mặt nên bất ngờ dùng tay che lại hạ thân còn xoay người lại muốn che nhưng đồng thời lại vô ý phô bày cặp mông cong trước ánh mắt dục hỏa của Kim Tại Hưởng.
"Kì... Kim Tại Hưởng anh...anh làm gì.. "
"Im lặng. Xem như cậu đang gặp ác mộng đi...."
Kim Tại Hưởng mắng một câu tay mạnh bạo bất ngờ đè Phác Chí Mãn xuống giường, tay kia cởi thắt lưng đem thứ dục vọng muốn bùng nổ nảy giờ xoa xoa rồi đặt trước mông Phác Chí Mãn.
Phác Chí Mãn đầu bị ấn xuống giường mông bị kéo nhếch lên còn cảm nhận vật gì đó vừa to vừa nóng đẩy đưa trên mông, cậu hoảng sợ gọi Kim Tại Hưởng nhưng chỉ nghe tiếng thở của anh.
Anh ấy muốn...muốn làm tình với cậu sao, tại sao?
Đến khi cúc huyệt lần đầu bị khai phá bởi cự vật sung mãnh Phác Chí Mãn thực sự mới hiểu ra vấn đề.
Đây không phải mơ đi chứ?
Nổi đau kia chợt đến bất ngờ đem cậu dày vò đau thấu ruột gan nhưng tâm tư lại thấy kì lạ có chút không tin được.
Tuy rất đau nhưng ít ra nó kéo cậu lại nó nhắc nhở cậu đây không phải mơ.
Theo đuổi anh bao năm, đến khi sống chung nhà được làm giúp việc cho anh chuyện này cậu đã chưa dám nghĩ tới, hằng ngày được gặp anh đã vui sướng hạnh phúc bao nhiêu mà hôm nay cư nhiêu được...được chung giường lại còn...làm tình với anh, Phác Chí Mãn chết cũng không ngờ có ngày sẽ nảy sinh ra loại chuyện này.
Đau đớn nhưng lại tràn ngập sự hân hoan, hạnh phúc.
Thời điểm anh luận động cậu ngửi thấy mùi máu nhưng miệng lại cong nụ cười.
Lần đầu này còn chưa từng nghĩ đến nói chi người chạm vào nó lại là Kim Tại Hưởng.
"Ưm...ah...Tại Hưởng... Tại Hưởng... "
Kim Tại Hưởng thấy tấm lưng thon phía dưới là cặp mông cong vểnh, tận bên trong lại ấm nóng khít chặt.
Không hề thấy ghê tởm mà ngược lại còn thoải mái....cậu ta là phụ nữ sao.
Phía sau cậu ta lại có thể làm cho dục căng nam tính đói khát thỏa mãn.
Hiện tại Kim Tại Hưởng mới hiểu ra nam nhân với nam nhân cũng có thể đạt đến cao trào khoái lạc.
Cứ nghĩ lời Tuấn Chung Quốc là biện hộ tạp nham, anh từng chế giễu...nhưng giờ cư nhiên đã thực hành.
Kim Tại Hưởng đè đầu Phác Chí Mãn xuống nghĩ vì không muốn gương mặt cậu ảnh hưởng nhưng bây giờ cũng không cần tưởng tượng Phác Chí Mãn là nữ nhân nữa.
"Tại Hưởng...ưm..a...a..em..em xoay người lại...được..không.. Á..."
Nghe cậu rên la, Kim Tại Hưởng cũng không đoái hoài nhưng tay vẫn lật người Phác Chí Mãn lại.
Đã biết bản thân hôm nay gặp loại chuyện khủng khiếp này anh đã không tin nổi sinh lí bản thân nữa, cắm vào mông đàn ông cơ thể lại thấy thoải mái đã là một đả kích cho Kim Tại Hưởng nên anh nghĩ rằng đối mặt Phác Chí Mãn nhìn cậu có lẽ sẽ nhắc nhở bản thân phía dưới là nam nhân có khi sẽ mất hứng thì thật tốt.
"Ưm...ah...đau...ưm"
Phác Chí Mãn cố gắng mở mắt cố gắng nhìn kỹ Kim Tại Hưởng, cậu không muốn bỏ qua khoảnh khắc đáng giá này, cậu muốn lưu lại hình ảnh này. Gương mặt thoải mái của anh, sự khoái lạc của anh....
Kim Tại Hưởng vừa đưa đẩy miệng thở dốc cúi người xuống gần kề Phác Chí Mãn.
Không hiểu sao tay lại tháo mắt kính cậu ra, thấy giọt mồ hôi lăn chảy lần nữa tay vuốt tóc cậu lên bết lại.
Tức thì lộ ra gương mặt ửng hồng câu tình, đôi mắt long lanh, đôi môi hé mở rên rỉ. Không biết tại sao bản thân lại làm vậy Kim Tại Hưởng nghĩ có lẽ bị sự khao khát mong muốn ngày càng dâng trào của dục vọng mà muốn thấy rõ vẻ mặt người này thế nào.
Lúc đó Phác Chí Mãn thấy bên trong lại trướng lên, cậu cắn môi chịu đựng sự kích thích đột ngột này.
Kim Tại Hưởng lần nữa mắng thầm. Bình thường đều là bộ dáng rụt rè, nhút nhát không gì đẹp mắt nhưng trên giường lại bày ra gương mặt câu dẫn thế này....cái này có xem là dâm đãng không.
"Tại Hưởng...ưm.. Tại Hưởng em...em yêu anh....áh...thật thích.... "
Phác Chí Mãn yêu thích sung sướng mà rên rỉ lần nữa có cơ hội bày tỏ với anh. Mặc dù vẫn còn đau, có lẽ phía dưới đã rách rồi nhưng khoảnh khắc này cậu chính là thấy hạnh phúc nhất....cậu thấy bản thân mặt dày theo anh, yêu anh chính là không uổng công. Mặc dù nó là ngu ngốc.
Đêm nay cả hai trải qua sự việc mà bản thân chưa bao giờ nghĩ đến.
Một người hạnh phúc đến rơi nước mắt. Một người còn chìm trong sự đa nghi thậm chí là không tin nổi khi mắc phải .
Khoảnh khắc Kim Tại Hưởng hừ một tiếng không ngại bắn tất cả tinh dịch vào tận sâu bên trong Phác Chí Mãn lúc đó dù muốn gục đi nhưng Phác Chí Mãn cảm thấy bản thân sống đến hiện tại để có thể hưởng thụ chuyện này là chuyện vô cùng hạnh phúc.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro