chương 41
Buổi trưa bị Ngọc Vy đến sỉ nhục, sau đó đến nhà dì lại bị những lời nói những tấm ảnh kia như dao găm vào tim.
Phác Chí Mãn không biết sao bản thân có thể mạnh mẽ hoặc là ngu ngốc cười cho qua chuyện ở lại nhà Kim Tại Hưởng.
Dường như chỉ còn cách chờ đợi Kim Tại Hưởng. Chỉ cần một câu anh đuổi, cậu sẽ dọn đồ rời khỏi. Chỉ khi anh chưa nói gì cậu mới tự biện bạch cho mình một lí do gì đó để mặt dày ở lại.
Cả tuần sống trong sự ngọt ngào nhỏ bé, được dùng chung bữa, được trò chuyện, được gặp anh bấy nhiêu đã khiến trái tim cậu ấm áp lên như ngọn lửa.
Cậu yêu Kim Tại Hưởng, cậu không muốn xa anh ấy.
Bị xem là bám dai, là đê tiện cũng được chỉ cần được bên cạnh Kim Tại Hưởng là được...
Nhìn đồng hồ đã gần tám giờ, Phác Chí Mãn vội làm thức ăn rồi mang đến công ty cho anh.
Cậu nâng niu công việc này, được mang cơm đến cho anh khi anh ấy tăng ca, được ngắm anh khí suất làm việc.
Phác Chí Mãn mặc thêm áo khoác tay cầm túi thức ăn nóng vội thay giày rồi bước nhanh ra ngoài.
Trời thật lạnh! Có nên mang thêm áo cho Kim Tại Hưởng không nhỉ?
***
Kim Tại Hưởng nhìn đồng hồ rồi trở lại nhìn máy tính làm việc.
Đang chờ gì sao?
Bỗng dưng không hiểu nổi bản thân, từ khi nào đã quen thuộc với người đó như vậy.
Kim Tại Hưởng lần nữa rơi vào trạng thái trầm mặc.
Từ chuyện bản thân không còn hứng thú với nữ giới. Quan trọng là việc phản ứng với Phác Chí Mãn...rồi gần đây bỗng dưng thân thiết với cậu ta. Mọi chuyện này làm Kim Tại Hưởng nghĩ đến lại đau đầu.
Không thể nào anh là như thế được.
"Vào đi"
Đang miên man nghe tiếng gõ cửa, Kim Tại Hưởng nhìn lại đồng hồ không phải hơi sớm sao.
"Kim Tại Hưởng "
Giọng nói chua ngoa này không phải của cậu ta. Kim Tại Hưởng ngước mặt lên liền bị Ngọc Vy làm cho ngạc nhiên.
"Em đến đây làm gì? "
"Đến để đón anh ăn tối đó"
"Không cần. Một lát sẽ có người mang cơm đến. Em về đi, muộn rồi"
"Anh"
Ngọc Vy nện guốc giận dỗi, hơn tuần nay Kim Tại Hưởng chính là làm việc rồi về nhà, đến cô cũng không quan tâm đến luôn luôn từ chối lời mời. Chuyện này làm Ngọc Vy rất căm phẫn. Nghĩ đến nguyên do kia cô nghi ngờ trừng mắt nhìn anh
"Kim Tại Hưởng....sao anh lại cho tên biến thái kia ở chung nhà"
"Em...em nói bậy cái gì? "
"Anh còn giả vờ. Trưa nay đến nhà anh, em đã nói chuyện với cậu ta...đã bảo cậu ta dọn ra ngoài thế mà vẫn còn mặt dày đeo bám anh... "
"Em...em đừng nói bậy bạ nữa..."
Kim Tại Hưởng nhất thời hoang mang nhìn ánh mắt Ngọc Vy cứ như cô ta đã biết hết mọi chuyện.
"Anh sao lại cho tên đó ở nhà mình chứ không phải anh rất ghét loại người này sao... "
"Em về đi, muộn rồi... "
"Anh đừng đuổi em nữa...em không về".
"Chứ thế nào em mới đi, anh còn rất nhiều việc... "
"Anh...anh là gay phải không Kim Tại Hưởng.. "
Kim Tại Hưởng ngẩng đầu mắt mở to nhìn Ngọc Vy nhất thời không biết nói gì. Tay chân cứng ngắt...
Mình là gay sao? Gay?
"Chỉ cần anh nói sự thật em sẽ đi.. "
Kim Tại Hưởng hiện tại tâm trạng một mực rối bời chỉ mong sao cho Ngọc Vy mau chóng rời khỏi. Đối mặt với ánh mắt truy xét kia không khác gì chột dạ. Kim Tại Hưởng cũng không muốn Phác Chí Mãn chạm mặt cổ nên bất đắc dĩ mà nói.
"Anh trả lời em, anh có phải là gay không...."
"Bậy bạ. Anh đời nào gay được... "
"Anh cho tên kính cận đó sống chung vì thương hại phải không. Trong thâm tâm anh vẫn ghê tởm miệt thị cậu ta phải không? "
"Đúng, đúng. Em nói đều đúng... "
"Hazz. Giờ thì an tâm rồi. Em về trước đây... ".
Thấy bóng Ngọc Vy biến mất, Kim Tại Hưởng mới thở phào một cái. Anh chưa bao giờ phải sợ hãi phải gặp hoàn cảnh này như thế.
Hiện tại không biết rõ tính hướng bản thân nhưng cũng không thể nhận mình là gay trước mặt Ngọc Vy được. Cô ta sẽ làm loạn lên hoặc thậm chí tìm đến Phác Chí Mãn.
Còn những lời Ngọc Vy nói về Phác Chí Mãn... Anh không hề nghĩ đến sẽ có người vì nó mà đau khổ .
Phác Chí Mãn nép vào một khuất trong cầu thang bộ, một tay đè trên lồng ngực, tay kia che miệng lại.
Tại sao lồng ngực lại nặng thế này?
Tim cũng rất đau. Cứ nghĩ nó đã được sưởi ấm rồi chứ.
Giọt nước mặt rơi trên mũi giày. Thì ra sau bao nhiêu chuyện cậu mãi mãi là một đứa nhu hèn, không xứng đáng có được hạnh phúc.
Cậu đã từng nói, khi chính anh đuổi đi cậu sẽ tự rời khỏi. Cậu khi ấy đã chuẩn bị trước.
Nhưng chính là chưa sẵn sàng cho cái chuyện kia.
Anh thương hại cậu, cậu chấp nhận .
Vì cả đời ngoài anh ra chưa có ai thương hại cậu.
Nhưng sau bao nhiêu lời nói, nụ cười, sự ảo tưởng của bản thân...đại thiếu gia như anh vẫn luôn chán ghét, ghê tởm cậu.
Vậy ra là do anh quá tốt bụng nên không nỡ đuổi cậu đi.
Hay là anh chờ tình cảm của cậu đối với anh lớn đến nổi không gì chứa được anh sẽ tuyệt tình một tiếng bảo cậu rời để phá nát cái tình cảm đó. Đáng lẽ không nên nuôi nó.
Hay là anh nghĩ cậu thông minh ngày nào đó sẽ nhận ra là do bản thân mê muội mà tự rời khỏi.
Không! Cậu rất ngốc. Cậu là đại ngốc. Chuyện đó sao có thể nhận ra chứ?
Không bao giờ hiểu nổi cảm xúc của anh nói chi là vươn tay chạm vào.
Vậy ra chúng ta chỉ là một điểm giao nhau của hai đường thẳng.
Hiện tại đã qua.
Phác Chí Mãn không hiểu sao nước mắt ở đâu tuôn ra nhiều như thế. Lần đầu khóc đến thương tâm như thế.
Từ đầu đã biết mình và anh không thể nhưng hôm nay chính anh đồng ý việc ghê tởm mình, việc khinh miệt mình, Phác Chí Mãn cậu như rơi xuống vực thẳm.
Nắm chặt bàn tay đến móng tay ghim vào lòng tựa hồ sẽ phụt máu, nhưng một chút đau đớn da thịt cũng không có.
Cậu xem anh như giấc mơ đẹp.
Anh lại xem cậu như cơn ác mộng.
Kim Tại Hưởng, đáng lẽ em không nên nuôi cái tình cảm không nên có này lớn lên, hiện tại nó lớn nó dày đặc đến nổi em chẳng thể cảm nhận được gì...
Hoặc sâu đậm đến nổi như một con dao hai lưỡi cuối cùng chọn cách biến mất.
Em biến mất, tình cảm này sẽ biến mất.
Không còn làm vướng mắt anh nữa......
......Nhưng ít ra Phác Chí Mãn em cũng đã từng có một tình yêu sâu đậm vừa hạnh phúc vừa đau khổ mặc dù là đơn phương....mặc dù là ngu ngốc.
Quệt ngang dòng nước mắt, không để nó rơi xuống bức thư này được, Phác Chí Mãn tháo kính mắt ra đè trên bức thư đặt trên bàn ăn. Bên cạnh là một hộp quà, quà này cậu dùng tiền lương một tháng đổi được. Là một chiếc cravat sọc xanh anh thích nhất. Cậu đã từng thấy anh ngắm nó trong một cửa hàng đồ suit.
Món quà đầu tiên của cậu.
Quần áo cũng chỉ có một cái vali cỡ to, Phác Chí Mãn bắt taxi.
Nước mắt mặn đắng rơi, rơi mãi suốt quãng đường.
Rõ ràng ai cũng xem cậu là con lật đật.
Mặc sức ném cậu vì biết cậu sẽ luôn đứng dậy. Nhưng....mệt mõi lắm rồi.
Không muốn đứng dậy nữa....
Nhớ đến anh chính là một nỗi chua xót cùng cực.
Anh là niềm tin của cậu, là mục đích của cậu, là thứ khiến cậu mạnh mẽ.
Cuối cùng anh trở thành một cơn gió lạnh mặc sức thổi xô đẩy cậu xuống vực thẳm...
***
Kim Tại Hưởng chờ mãi không thấy Phác Chí Mãn mang thức ăn đến, đến khi hết kiên nhẫn đành dọn dẹp lại văn kiện rời khỏi phòng giám đốc.
Có khi nào cậu ta ngủ quên...làm gì có.
Kim Tại Hưởng tay khép cửa, chân chợt khựng lại nhìn xuống dưới chân là một túi rác.
Ai lại bỏ đây.
Cầm lên nhìn bên trong là thức ăn còn nóng, Kim Tại Hưởng nghi hoặc nghĩ đến cậu ta...
Không lẽ...
Hiện tại, tâm trạng lại rối thế này. Nổi bất an từ đâu ập đến Kim Tại Hưởng lái nhanh xe về nhà.
"Phác Chí Mãn...tôi về rồi"
Kim Tại Hưởng bước thẳng vào bếp, lần đầu cảm thấy bản thân lại khẩn trương như thế.
Nhưng nhìn thấy thức ăn dọn trên bàn cùng mắt kính của Phác Chí Mãn, Kim Tại Hưởng thở phào chân bước chậm lại.
Là do bản thân nghĩ nhiều quá.
Thì ra cậu ấy đợi mình về ăn cơm.
Cảm giác này tự dưng lại thân thuộc đến thế.
Bước đến tủ lạnh lấy ra chai nước suối uống một hơi sau đó xoay người nhíu mày nhìn bàn ăn.
Có một lá thư.
Khoảnh khắc đọc lá thư kia. Kim Tại Hưởng ước rằng thời gian quay trở lại, đáng lẽ không nên nhận bừa, đáng lẽ nên....
Tại sao tâm tư lại bất an sợ hãi thế này.
Kim Tại Hưởng lấy điện thoại ra gọi cho Phác Chí Mãn lại chỉ nghe thấy tiếng tút, điều này càng làm cho anh cảm nhận cậu ấy thực sự đã rời đi.
Sao lại như thế, sao lại không nói rõ với mình.
Phác Chí Mãn cậu bảo yêu tôi lại tự mình rời đi...
Phác Chí Mãn......
Trống rỗng, mất đi gì đó quan trọng, hụt hẫng....hiện tại tâm trạng rối bời, không nghĩ được nữa.
Kim Tại Hưởng chạy nhanh ra khỏi cửa. Cửa có khóa không cũng không nhìn. Vào xe liền nhấn chân ga.
Đi đâu? Hiện tại phải đi đâu để kiếm cậu ấy.
Mặc kệ là đi đâu, Kim Tại Hưởng vừa chạy xe vừa tìm kiếm bóng ảnh quen thuộc kia. Bất ngờ trí óc chạy đến hình ảnh kia.
Hằng ngày. Quen thuộc.
Sáng sớm Phác Chí Mãn sẽ làm bữa sáng, sẽ cười khúc khích nhìn anh.
Cậu ấy đi làm rồi lại về trước chỉ để chờ anh.
Chỉ để chờ anh.
Buổi tối lại mang thức ăn đến côngty mỗi khi anh tăng ca.
Lại nói, chỉ cần anh khen món ăn cậu mới làm một câu cậu ta sẽ cười nhoẻn hạnh phúc cả một ngày.
Đến khi cậu ta bị bọn người khác cười chê, chế giễu cậu ta cũng sẽ im lặng, tự mình trải qua....
Cậu ta thật ngu ngốc.
Cậu ta thật ngu ngốc.
Tự dưng khóe mắt cay cay....
Đã nửa tiếng chạy quanh thành phố vẫn không tìm được gì. Kim Tại Hưởng lần đầu thấy bản thân vừa vô dụng vừa bất lực.
Phác Chí Mãn, cậu đang ở đâu.....
Cứ tưởng không còn kì vọng Kim Tại Hưởng sực nhớ ra một chuyện, tay liền móc điện thoại ra gọi một dãy số.
"Alo. Tuấn Chung Quốc...tôi có chuyện muốn nhờ cậu. Định vị....... "
Đúng rồi, chỉ cần định vị số điện thoại của cậu ấy sẽ biết cậu ta ở đâu, sau đó chạy đến sau đó....sau đó làm gì.
Anh đến để mắng cậu làm anh lo sao. Hay đến bắt cậu trở về nhà.
Đúng rồi. Quan trọng là phải giải thích, không biết tại sao bản thân cần phải giải thích nhưng anh chỉ nghĩ đến chuyện này. Không phải đó là nguyên do cậu ta rời đi sao...
Hiện tại lo lắng khẩn trương đến mức này, Kim Tại Hưởng đã biết bản thân mình đang nghĩ gì....
Có lẽ không còn mơ hồ nữa.
Kim Tại Hưởng trở lại, nhìn bản đồ mà Tuấn Chung Quốc gửi qua. Tâm trạng vừa phấn khích lại vừa lo lắng .
Tín hiệu này không có di chuyển. Mà vị trí tại sao không phải là trên đường mà là bên cạnh. Đấy không phải là vực thẳm sao.
Cậu ta tự tử!
Lần đầu Kim Tại Hưởng vượt đèn đỏ vì một người mà anh đã từng khinh thường để lao đi như vũ bão tìm đến.
"Chổ này... "
Dựng xe bên đường Phác Chí Mãn bước men theo con lộ, còn lo lắng nhìn xuống vực thẳm.
Tín hiệu rất gần, nhưng không thấy cậu ấy trên đây.
Kim Tại Hưởng lần nữa nhìn xuống vực đầy cây cối anh thấy một chiếc xe taxi màu xanh nằm phía dưới.
Phác Chí Mãn, đừng...đừng đi...chờ tôi.
Rất khó khăn mới tìm thấy lối xuống phía dưới, Kim Tại Hưởng phải trượt té lăn vài vòng chân mới đáp được xuống con vực dưới.
Chạy lại chổ chiếc xe, thật may nó không bị lật chỉ là hơi biến dạng. Kim Tại Hưởng tự trấn an bản thân.
Anh gọi to hai chữ Phác Chí Mãn.
Nhìn bên trong chỉ thấy bác tài xế bất tỉnh trên trán máu me loang lổ, nhìn phía sau không thấu Phác Chí Mãn.
Kim Tại Hưởng cực kì hoảng sợ móc nhanh điện thoại gọi cho cấp cứu đến.
Phác Chí Mãn cậu không bị rơi phải không, cậu không có đi taxi phải không. Phác Chí Mãn....
Kim Tại Hưởng đi một vòng mới hoảng hốt nhìn thấy Phác Chí Mãn ngồi dựa vào tảng đá, trên trán tuôn ra dòng máu đỏ đáng sợ.
"Phác Chí Mãn... Chí Mãn cậu không sao chứ? Gắng lên, tôi đã gọi cấp cứu rồi... "
Phác Chí Mãn thấy cơ thể bị ai đó ôm lấy mắt nhẹ mở cố gắng nhìn...nhưng sao kì lạ thế này.
Thấy Phác Chí Mãn mở mắt Kim Tại Hưởng mới bớt lo lắng, trấn an cậu.
"Kim Tại Hưởng? "
"Tôi đây. Kim Tại Hưởng đây....đừng sợ...".
"Sao anh ở đây....là anh sao? Kim Tại Hưởng... "
"Đừng nói nữa...."
Phác Chí Mãn ấy thế nhoẻn miệng cười, chưa chết cũng được, chết cũng được nhưng phút cuối chỉ cần nghe giọng anh, được cảm nhận vòng tay ấm áp này cậu đã mãn nguyện.
Thấy nụ cười kia gắng gượng, Kim Tại Hưởng xót xa tim thấy rất nhói ,cư nhiên thấy rất nhói.
"Phác Chí Mãn sao cậu lại bỏ đi. Sao không một lời nói tôi biết...."
"Kim Tại Hưởng...em thích anh... Kim Tại Hưởng"
"Được rồi. Được rồi. Tôi cũng thích cậu, tôi cũng thích cậu... "
Đến khi cậu sắp chết anh vẫn tốt bụng an ủi mình. Thật trớ trêu...
Phác Chí Mãn lại mĩm cười. Cậu muốn thấy anh, cậu muốn thấy gương mặt anh...
"Kim Tại Hưởng...anh ở đâu, trời tối rồi sao... "
"Tôi bên cạnh cậu đây"
Kim Tại Hưởng ôm lấy Phác Chí Mãn sưởi ấm cho cậu, trong lúc mơ màng còn xé áo băng ngang trán cho cậu.
Phác Chí Mãn rõ ràng biết anh bên cạnh nhưng sao lại tối mực thế này.
"Trời tối rồi sao Kim Tại Hưởng. Em không thấy gì cả... "
Kim Tại Hưởng nhìn Phác Chí Mãn mắt vẫn mở tay huơ huơ loạn bị cậu dọa cho hoảng sợ.
Nhưng miệng vẫn nói.
"Đúng rồi. Đúng rồi, trời đã tối nên không thấy gì hết. Cậu đừng lo"
Lúc này Phác Chí Mãn mới yên tâm, vừa trải qua chuyện khủng khiếp lúc nãy nhưng mọi nguy hiểm tự dưng đều biến mất. Bởi vì, bởi vì cậu được bên cạnh Kim Tại Hưởng lần cuối.
"Kim Tại Hưởng...lúc nãy anh nói thích em...nói lại được không"
"Được, tôi thích cậu. Kim Tại Hưởng tôi mãi mãi chỉ thích cậu...nên cậu đừng rời xa tôi, không những thích cậu tôi còn thích thức ăn cậu nấu, thích nụ cười của cậu.....thích rất nhiều"
Nước mắt rơi, là của ai?
Phác Chí Mãn môi mĩm cười tuyệt hạnh phúc. Anh nói dối cũng được, an ủi cũng được nhưng cậu rất hạnh phúc. Hạnh phúc đến nổi cơ thể có thể nhẹ bẫng để bay lên bầu trời ngay lập tức.
"Kim Tại Hưởng em yêu anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro