Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Trịnh Hạo Thạc nằm trong vòng tay Tuấn Chung Quốc nghe bao lời yêu thương của anh. 

Càng ngọt ngào bao nhiêu cậu lại càng sợ bấy nhiêu. 

Những khi nghe anh thầm thì tuyên thệ tình yêu này, trong thâm tâm cậu lại tự bảo bản thân nhớ lại hoàn cảnh lúc này, Tuấn Chung Quốc là ai, xung quanh Tuấn Chung Quốc bao nhiêu kẻ thù.... 

Cậu lo lắng cho Thạc Quốc phải lớn lên trong thế giới hắc ám cùng cha nó... 

Cậu sợ vì bản thân mình điển hình đã như thế.

"Cậu...cậu chủ tôi có chuyện muốn nói...."

"Được rồi chờ tôi một chút"

Tuấn Chung Quốc nghe tiếng người làm bên ngoài, cằm thôi cọ đỉnh đầu Trịnh Hạo Thạc nữa chân bước ra ngoài.

Người làm này là người chuyên chăm sóc cho Thạc Quốc hiện tại đứng nép về phía cầu thang mặt mày hoảng sợ nhìn Tuấn Chung Quốc. Đến khi Tuấn Chung Quốc bước đến hỏi người này liền quỳ xuống, thân thể run rẩy e ấp mở lời. 

Nghe xong Tuấn Chung Quốc thực cố để nén hoảng loạn, cuối cùng bình tĩnh hỏi rõ mọi chuyện sau đó gọi điện cho Mẫn Doãn Khởi phân phó.

"Rách việc! Bà cũng nên nghỉ đi, hai giây sau tôi còn thấy mặt bà đừng trách tôi nổ súng. CÚT!!! "

Người làm run rẩy khóe mắt đỏ ửng đáng thương chạy nhanh xuống nhà để lại Tuấn Chung Quốc tay đấm vào tường, gương mặt sát khí bừng bừng.

Phải biết nói sao với Trịnh Hạo Thạc đây.

"Chung Quốc có chuyện gì vậy, Thạc Quốc đâu? "

Giật mình xoay lại thấy Trịnh Hạo Thạc bước ra khỏi phòng còn đảo mắt tìm kiếm, Tuấn Chung Quốc trở lại ban đầu bước lại cười nói với cậu.

"Thạc Quốc nó đi nhà trẻ rồi"

"Nhưng nó chỉ mới một tuổi"

"Có sao đâu chứ, con chúng ta thông minh lắm mà...người chăm sóc nó nói Thạc Quốc rất thích nơi đó, ở đó có nhiều đồ chơi cùng bạn tốt...suốt ngày em cứ giữ nó mãi, sẽ kìm hãm trí thông minh đó... "

"Đi đứng con chưa vững ,cái gì mà... "

"Em đừng lo nữa, tôi có sai người theo bảo vệ mà...hiện tại xuống ăn cơm thôi"

Nói tới nói lui đến khi Tuấn Chung Quốc gằn rõ chuyện Hạo Quốc là do anh nhận nuôi Trịnh Hạo Thạc mới nhíu mày rốt cuộc không nói nữa. Mà như thế cũng tốt đi...tránh xa Tuấn Chung Quốc một chút. Trịnh Hạo Thạc xấu xa nghĩ.

Tuấn Chung Quốc dùng cơm với Trịnh Hạo Thạc xong liền thay quần áo rời nhà. 

Quả thực kẻ thù với anh không ít...

Trịnh Hạo Thạc hôm nay vắng Thạc Quốc liền chán nản, bảo bối này ngày ngày đều thấy nó, hôm nay không được nhìn một chút mà đã khó chịu. 

Cậu định tìm người làm hỏi chổ Thạc Quốc đang chơi ở đâu nhưng kiếm quanh cả nhà cũng không thấy. Gọi điện cho Tuấn Chung Quốc thì không nhấc máy, bình thường cậu sẽ không gọi cho anh vì biết công việc người này không đơn giản nên chẳng dám làm phiền nhưng chờ mãi đến tối cũng không thấy ai đưa Thạc Quốc về Trịnh Hạo Thạc mới gọi hỏi anh.

Đến khi lo lắng khẩn trương Trịnh Hạo Thạc định gọi người làm chở cậu đến pháo đài thì Tuấn Chung Quốc gọi đến.

"Trịnh Hạo Thạc em đừng lo lắng quá. Mới một buổi không có Thạc Quốc mà đã sốt sắng như thế rồi... "

"Đương nhiên rồi, anh mang Thạc Quốc về chưa? "

"A. Hiện tại đang bế nó đi chơi, em ngủ trước đi...em không cho anh chơi với nó một ngày sao... "

"Nhưng..."

Trịnh Hạo Thạc nghi hoặc đến khi nghe thấy tiếng Thạc Quốc cười khúc khích bên kia mới an tâm buông điện thoại xuống. 

Anh ta dành cả nửa ngày để dẫn nó đi chơi sao, hiện tại tâm trạng Trịnh Hạo Thạc mới dịu đi môi giương nụ cười. 

Cậu chỉ lo anh ta không biết chăm trẻ nhỏ, hoặc trên đường lại bị ám sát phục kích gì đó thì.... 

Không, không được nghĩ đến.

Trịnh Hạo Thạc nằm trên giường môi lẩm bẩm bài hát ru sau đó thật lâu mới nhắm mí mắt chịu ngủ.

Đến sáng dậy Trịnh Hạo Thạc vệ sinh xong đi qua phòng Thạc Quốc xem xét lại không thấy thằng nhóc qua cả phòng làm việc của Tuấn Chung Quốc cũng không thấy anh, hiện tại mới thấy lo lắng.

"Dì Hai, Chung Quốc anh ấy về chưa còn Thạc Quốc nữa... "

"Ah...sáng sớm cậu chủ bế Thạc Quốc đi dạo rồi"

Trịnh Hạo Thạc nhíu mày, bình thường anh không bao giờ đi bộ ra khỏi nhà vì an toàn bản thân nói chi là bế thằng nhỏ.

"Cậu Yên an tâm, cậu chủ muốn phơi nắng sớm cho đứa bé ấy mà... "

Trịnh Hạo Thạc gật gật nhìn ra bên ngoài không thấy gì rồi chân bước lại vào bếp, định ăn sáng sẽ đi tìm hai cha con bọn họ. 
Từ đêm qua cậu đã không gặp Tuấn Chung Quốc rồi, anh ấy có về nhà sao.. 

Dù thế nào cũng cảm thấy thật bất an.

Trịnh Hạo Thạc ăn nhanh rồi nhanh chóng bước ra ngoài, đi chưa đến cửa đã thấy Tuấn Chung Quốc bước vào...tay bế Thạc Quốc.

"Tuấn Chung Quốc... "

"Trịnh Hạo Thạc thức rồi à, ăn sáng chưa? "

Trịnh Hạo Thạc nhìn Thạc Quốc mở tròn mắt nhìn mình rồi tự dưng ngấn nước mắt bật khóc, cậu liền chạy lại bế.

"Thằng nhỏ này mới xa mẹ vài tiếng mà đã khóc, mất hết tiền đồ.. "

"Còn không phải do anh sao?"

Trịnh Hạo Thạc nói một câu tay bế Thạc Quốc lên vỗ về, lúc này Thạc Quốc mới nín, miệng cười cười nhìn cậu.

Quả thực là do bản thân mình nghĩ nhiều rồi. Bên cạnh Tuấn Chung Quốc cũng không có nguy hiểm như thế...là do mình nghĩ nhiều rồi...

Trịnh Hạo Thạc ôm Thạc Quốc đến sofa đùa giỡn với bé, còn yêu thương thơm lên hai má trắng nõn. 

Thạc Quốc thì thấy Trịnh Hạo Thạc nâng niu mình tay liền với với chạm mặt cậu cười khúc khích còn gọi hai từ ba ba.

Tuấn Chung Quốc thầm cảm ơn nó chưa biết nói rõ, nếu không.....

Trịnh Hạo Thạc thế là cả ngày chơi với Thạc Quốc không nhìn đến Tuấn Chung Quốc đến tối thay quần áo cho bé xong mới bước sang phòng làm việc của Tuấn Chung Quốc. 

Cậu muốn hỏi chuyện sao không thấy người chăm sóc Thạc Quốc đâu.

Tuấn Chung Quốc ngồi trên ghế, tay cầm điếu thuốc đang cháy chỉ hút một hơi rồi dụi xuống gạt tàn.

"Giải quyết hết chưa... "

"Dạ rồi. Bọn người bắt cóc đứa bé chính là đàn em còn sót lại của Lim Bân, vì bị dồn đến đường cùng mới bắt cóc Thạc Quốc nhằm làm con tin để trốn sang biên giới... "

"Cũng may là chưa làm gì với Thạc Quốc, nếu không thì chẳng những giết bọn chúng mà lôi cả gia đình người thân ra xử luôn..."

"Lúc tôi đến đó....thì bọn chúng định tim thuốc mê cho đứa nhỏ vì ồn ào..."

Nghe đến đây Tuấn Chung Quốc tay siết chặt hộp thuốc lá, Mẫn Doãn Khởi thấy thế vội nói

"Anh Quốc yên tâm, đã giết hết rồi...từ đây chuyện Lim Bân xem như chấm dứt... "

"Kẻ thù chúng ta cũng không phải chỉ mỗi Lim Bân, tổ chức quèn của lão yếu như thế mà đã hai lần làm ra chuyện kinh khủng khiến tôi nhức đầu, đến khi chết rồi lại đến đàn em lão đe dọa... "

"Anh Quốc nên cẩn thận. Chuyện anh nhận con nuôi cùng có tình nhân ở nhà đã lan truyền ra ngoài, chuyện này như mối đe dọa mọi lúc...anh nên điều người đến canh ở đây thì hơn...hiện tại cái bọn chúng nhắm vào chính là đứa bé... "

Tuấn Chung Quốc một nổi suy tư, tâm trạng thấy càng buồn phiền hơn lúc sau mới gật đầu phất tay, Mẫn Doãn Khởi hiểu rõ rồi bước ra ngoài. 

Dù gì Thạc Quốc cũng đã an toàn trở về, cũng may Trịnh Hạo Thạc không biết... 

Nếu Mẫn Doãn Khởi không sai đàn em truy ra chổ bọn chúng thì anh thực không biết nên diện lí do gì để nói dối Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc đóng chặt cửa phòng, chân bước nhanh đến nôi bế Thạc Quốc lên khẩn trương kiểm tra. Cậu quên mất lúc nãy mình đã thay đồ đã nhìn kỹ rồi.

Thấy không có gì Trịnh Hạo Thạc mới thở phào nhìn Thạc Quốc rồi ôm chặt.

Ra là hắn nói dối cậu, hắn cơ bản chỉ mang lại nguy hiểm cho đứa bé... 

Tại sao lại tin lời hắn chứ...

Trịnh Hạo Thạc hôn nhẹ lên trán đứa bé, tay xoa xoa bàn tay nhỏ.

Hiện tại hiểu ra bên cạnh Tuấn Chung Quốc nguy hiểm đến nhường nào.

Lần trước cậu bị Lim Bân bắt, bị hắn đánh đập tra tấn thế nào đến giờ vẫn còn ám ảnh, hiện tại đã chết vẫn còn khiến Thạc Quốc con cậu nguy hiểm. 

Không được, cậu không muốn thế.

Anh ta nói Lim Bân yếu ớt vô dụng, thế mà còn bắt cóc được Thạc Quốc vậy nếu gặp kẻ thù khác của Tuấn Chung Quốc thì sao.

" Thạc Quốc của ba, nếu còn ở đây con sẽ gặp nguy hiểm mất.... Thạc Quốc ngoan, ba không thể để con sống trong nguy hiểm được, con là duy nhất.... "

Cậu nhất quyết như thế bởi vì cậu hiểu cảm giác này. Cảm giác gia đình là xã hội đen là giang hồ. 

Chính sự nguy hiểm, chính việc phải lẩn trốn che giấu bản thân đã nuôi cậu lớn.

Còn nhớ khi nhỏ không biết cậu bị bắt cóc bao nhiêu lần, đến khi lần cuối cậu biết số phận sẽ chết...khi đó bọn chúng nói cha cậu vì sản nghiệp vì thế lực gây dựng mà chấp nhận bỏ mặc cậu...nên bọn chúng chỉ còn cách xử cậu rồi đem xác tặng ông ấy nhưng khi đó may mắn được Hoành Kha cứu giúp. 

Sau chuyện này bác Ngô đã dẫn cậu bỏ trốn đêm đó Trịnh gia sụp đổ, cha mẹ đều bị giết. 

Đáng lẽ đau thương, đáng lẽ bị đả kích nhưng trải qua mấy ngày sống an bình cùng bác Ngô tuy vẫn phải che giấu bản thân nhưng cậu thấy cuộc sống mình bắt đầu có màu sắc....cho đến khi gặp Tuấn Chung Quốc.

Nhìn lại Thạc Quốc đang an giấc, Trịnh Hạo Thạc khẽ rơi nước mắt tay xoa đầu bé mà suy nghĩ chồng chất .

Không biết có cho con cuộc sống sung sướng không nhưng ba tuyệt đối không để con phải gặp nguy hiểm lần nào nữa...

Tối đến Trịnh Hạo Thạc nằm trên giường, phía sau đương nhiên là cái ôm của Tuấn Chung Quốc, cậu mong lúc nào nó cũng ấm áp như thế. Suy nghĩ thật kỹ Trịnh Hạo Thạc nâng mi mắt trở mình đối diện với Tuấn Chung Quốc nhìn sâu vào ánh mắt băng lãnh kia.

"Chung Quốc...rút khỏi giang hồ, từ bỏ thế lực này cùng tôi và Thạc Quốc đến một nơi thật xa, thật yên bình để sống...được không? "

Trịnh Hạo Thạc tự dưng nói lời này nhất thời làm Tuấn Chung Quốc cứng ngắt, mắt nhìn hướng khác trầm tư thật lâu mới trả lời.

"Trịnh Hạo Thạc em sao vậy....tôi đã nói sẽ bảo vệ hai người thật tốt mà. Em đừng lo.... "

"Vậy...vậy tôi mang Thạc Quốc về nhà cũ, nuôi nó được không? "

"Càng không, em không được rời khỏi đây.... "

Huống hồ chi anh nhận nuôi Thạc Quốc về chính là buộc Trịnh Hạo Thạc bên cạnh từ khi nào trở thành Trịnh Hạo Thạc muốn mang Thạc Quốc rời khỏi anh. 

Anh không cho phép.

"Trịnh Hạo Thạc đừng nghĩ nhiều, tôi đã hứa bảo vệ em và Thạc Quốc rồi mà... 
Nên đừng đi....."

Thời khắc này Trịnh Hạo Thạc đã hiểu rõ, thứ Tuấn Chung Quốc cần chính là tất cả. 

Anh ta muốn cậu ở đây, muốn Thạc Quốc ở đây...dù nguy hiểm thế nào cũng bắt hai người cạnh anh. 

Còn chuyện từ bỏ giang hồ, đương nhiên sao có thể. 

Khoảnh khắc này Trịnh Hạo Thạc chợt nghĩ đến cha mình. Trịnh Hưng ông ta cũng từng vì những thứ này mà bỏ mặc cậu, đến cả con ruột....vậy Tuấn Chung Quốc anh ấy...

Càng nghĩ càng lo sợ...

Tuấn Chung Quốc, xin lỗi....tôi là nghĩ đến tương lai Thạc Quốc.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro