Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 33

Cởi áo ra chổ bụng cùng cánh tay hiện lên mảng xanh tím còn đo đỏ. Cũng may bọn họ khi cướp kính cậu rồi cũng không đánh vào mặt cậu, nếu không liền không biết nói với Kim Tại Hưởng thế nào.

Phác Chí Mãn nhăn mày xoay xoay thân thể trước gương rồi dùng tay ấn ấn nhẹ...rất đau, mới chuyển qua xoa xoa nó.

Ngày mai còn phải chuyển hàng lên xe tải mà thân thể đã thế này, không biết có ảnh hưởng gì không.

"Phác Chí Mãn....cậu bị bọn họ đánh sao? "

Phác Chí Mãn nghe thanh âm kia bất ngờ xoay lại thì thấy Kim Tại Hưởng đứng đó mặt băng lãnh.

"Anh...anh nói gì vậy...? "

"Cậu còn giả vờ. Gia Long gọi điện cho tôi nói về cậu....cậu muốn giấu... "

"Em...."

Kim Tại Hưởng bước lại nhìn từng mảng xanh tím kia mới giật mình, cắn răng nói

"Bọn họ quá đáng. Xin lỗi, cũng là do tôi... "

"Ah nói gì vậy...chỉ là, chỉ là em không vừa mắt bọn họ.... "

"Đừng nói nữa. Sao cậu lại ngu ngốc đến vậy...."

Kim Tại Hưởng gằn một tiếng rồi bước ra khỏi phòng
Phác Chí Mãn nghĩ anh giận mình, anh chê mình là đứa yếu đuối, nhu nhược không có bản lĩnh gì cả.....

Phác Chí Mãn buồn rầu ngồi xuống giường tay lại tiếp tục xoa xoa chổ bị đau.

"Tìm thấy thuốc rồi. Cậu ngồi yên tôi xoa thuốc cho cậu... "

Phác Chí Mãn ngơ ngác nhìn Kim Tại Hưởng bước vào phòng mình tay cầm lọ thuốc màu trắng. Ra là đi tìm thuốc bôi cho cậu.

Phác Chí Mãn bất chợt cảm thấy trái tim mình ấm áp....dù có sóng gió vẫn thấy ấm áp.

"Tôi sẽ nói bọn họ không làm phiền cậu nữa..."

Kim Tại Hưởng muốn nói thêm cậu có thể nói ra chuyện mình ở chung với anh để dọa bọn họ nhưng rồi lại thôi.

Không dám chắc nhưng anh tin người này thật thà có bị đánh chết cũng không nói ra chuyện này, không muốn ảnh hưởng anh. Thật ngu ngốc...có người ngu ngốc thế sao.

Khoảnh khắc này Kim Tại Hưởng nghĩ rằng Phác Chí Mãn cậu ta có lẽ sau này sẽ trở thành bạn tốt với anh.

***

Đến sáng hôm sau, Kim Tại Hưởng khăng khăng không cho Phác Chí Mãn đi làm. Tử Nghi đương nhiên không cãi lại anh được nên đành nghe lời, chỉ là hơi tiếc.

Một ngày vẫn có thể làm biết bao công việc đi.

Cậu muốn để tiền mua một căn nhà ....vì nếu sau này cậu bị đuổi đi, rồi có lúc mỗi người một ngã cậu sẽ phải mua nó rồi sống một mình nơi đó...

Và hằng ngày nhớ đến anh.

Con người có quyền ngu ngốc...

"Tôi về rồi... "

"Um. "

Phác Chí Mãn đang dọn dẹp ngăn tủ thấy Kim Tại Hưởng vui vẻ chào hỏi liền ngẩng đầu mĩm cười.

"Hôm nay anh về sớm "

"Ừ. Dạo này ít việc.... "

Kim Tại Hưởng cởi bỏ áo khoác vest ,xả vạt áo ra rồi đăt mông lên sofa xem TV.

Hiện tại là buổi trưa ở nhà nghỉ một chút rồi đến hai giờ trở lại côngty.

Chuyện này Kim Tại Hưởng đương nhiên có thể ở lại côngty luôn nhưng gần đây anh lại thích về nhà. Còn lí do thì....

Phác Chí Mãn lau dọn ngăn tủ rồi bước vào bếp dọn thức ăn. Lúc trước còn e ngại là người lạ nên khi làm việc nhà, Phác Chí Mãn không dám chạm vào đồ đạc lung tung nhưng hiện tại có thể tự do chỉ là không dám bước vào phòng Kim Tại Hưởng. Chỉ khi nào cần lấy quần áo giặt cậu mới chạy đi hỏi anh.

Đang chuyển kênh nhàm chán Kim Tại Hưởng nghe thấy tiếng chuông chân liền bước đi.

"Cậu tìm ai? "

"Ah. Có phải là nhà...à không là nơi Chí Mãn đang làm việc không? "

"Ừ. Cậu tìm Chí Mãn? "

"Đúng"

Kim Tại Hưởng nhíu mày nhìn nam nhân phía trước, chiều cao ngang bằng anh đôi vai rộng cơ bắp cũng to hơn anh rất nhiều. Có lẽ do tập gym...

"Hồ Lâm..."

Phác Chí Mãn nghe tiếng chuông nghĩ là bạn Kim Tại Hưởng nên nép vào sau tủ lạnh đến khi nhìn ra mới ngạc nhiên bước đến.

"A. Chí Mãn...tôi đến thăm cậu.."

Kim Tại Hưởng cũng hiểu ra hai người này là bạn nên đứng tránh về sau nhường chổ cho Phác Chí Mãn bước lên.

"Cứ nghĩ sẽ không gặp lại nữa..."

Phác Chí Mãn lúng túng không biết có nên mời anh ấy vào nhà dù gì đây cũng là nhà Kim Tại Hưởng lại còn anh ấy không thích người lạ nên hiện tại đứng tại cửa mà ấp úng.

Như nhìn ra điều cậu nghĩ, Hồ Lâm mĩm cười nói với Phác Chí Mãn

"Tôi đến nhìn cậu một chút ,sẵn tiện cái...áo khoác... "

"Ah. Đúng rồi. Tôi quên mất...chờ một chút.... "

Phác Chí Mãn chạy vội vào trong, Hồ Lâm nhìn nhìn quanh nhà lớn rồi lại nhìn sang Kim Tại Hưởng đang vắt chân xem TV. Ra đây là ông chủ của cậu ta đi, Hồ Lâm còn nhớ Phác Chí Mãn nói với anh rằng cậu giúp việc cho nhà này.

"Đây này. Thực xin lỗi đêm đó lại quên mất.. "

"Haha...không phải đâu. Là do.. Ah tìm được rồi...tôi tìm cái này, vì nghĩ bỏ quên trong túi áo khoác nên mới đến đòi lại...nếu không...nếu không cho cậu luôn cái áo khoác này... "

Hồ Lâm vừa nói vừa móc tờ giấy trong túi áo miệng cười mĩm.

Tờ giấy này ghi số điện thoại của đối tác mà anh đang cần.

"Vậy...không có gì nữa tôi về đây. Cậu ốm yếu như thế nhớ giữ gìn sức khỏe. Không làm phiền nữa"

Phác Chí Mãn cười cười rồi nhìn Hồ Lâm biến mất. Thật là..người tốt như vậy lại không thể tiếp đãi tốt.

"Người vừa nãy..."

"Ah...là vô tình quen biết thôi"

Nghe tiếng cửa đóng lại Kim Tại Hưởng mới ngước lên nhìn Phác Chí Mãn hỏi.

Từ đó giờ cứ nghĩ Phác Chí Mãn không hề có bạn.

"Đêm đó cậu mượn áo khoác cậu ta sao? "

"Um. Trời lạnh thấy em như thế Hồ Lâm mới cho em mượn áo... "

"Ừ. Đêm đó ai bảo cậu lang thang bên ngoài làm chi, sáng dậy còn bị bệnh... "

Phác Chí Mãn tay gãi gãi đầu nhớ lại nguyên nhân hôm đó trong lòng không khỏi chua xót.

"Là...tại đêm đó có bạn anh nên...."

Kim Tại Hưởng nghe thấy Phác Chí Mãn nói nhỏ xíu, mơ hồ nhớ lại đêm đó anh cùng Ngọc Vy về nhà, vậy ra là Phác Chí Mãn tránh mặt nên ở bên ngoài một đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro