Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 23

Từ ngày kia, Trịnh Hạo Thạc cùng Tuấn Chung Quốc cứ như trở lại bản tính ban đầu.

Trịnh Hạo Thạc như đóng chặt tâm hồn, suốt ngày im lặng, vẻ mặt như không đoái hoài đến thế giới. 

Còn Tuấn Chung Quốc đến bắt chuyện với cậu lại bị vẻ mặt kia làm cho tức giận.

Trịnh Hạo Thạc cũng không còn muốn ra ngoài nữa, cậu nghĩ cuộc đời mình chỉ cần ngồi yên thế này sống mà không hề có tí cảm xúc, đến người làm cậu cũng không muốn bắt chuyện đến. 

Chỉ là không hiểu tình cảm của Tuấn Chung Quốc chính là thứ tình cảm gì?

Anh ta không giống người thường!

Chuyện này cũng không giống như vượt tầm kiểm soát mà là đã bế tắc rồi đi.

Bây giờ chắc chỉ ngồi đây ôm gối nhìn ra bên ngoài mà để mặc tương lai tự đến. Trịnh Hạo Thạc cậu đương nhiên có thể mạnh mẽ phản kháng lại ánh mắt băng lãnh của Tuấn Chung Quốc nhưng cậu tuyệt nhu nhược trong việc sẽ suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, chỉ biết thẩn thờ chờ đợi.

Chấp nhận! Cư nhiên chấp nhận sống thế này không lẽ...

Trịnh Hạo Thạc nhìn cổ tay còn ẩn vết lằn đỏ bầm, nếu đây là vết cắt thì tốt rồi, tự kết liễu.

Từ lúc Tuấn Chung Quốc bức hiếp cậu đến tuyệt vọng, chuyện này Trịnh Hạo Thạc đã nghĩ đến nhưng khi đó tay cầm dao lại nhớ đến lời bác Ngô. 

Người khác ngược đãi mình nhưng đừng để tự bản thân ngược đãi mình, miễn là giây phút nào đó còn sống thì tương lai có thể lần nữa có cơ hội thay đổi. Như thế nào cũng đừng nghĩ đến việc tự tử.

Trịnh Hạo Thạc suy tư, vậy cậu muốn thay đổi thế nào. Giá như người kia thay đổi.... 

Người kia là một con quỷ dữ một ma vương lại mang dòng máu Hoạn Thư... 

***

Hoành Kha nhìn bức ảnh trong tay, mắt dâng lên tầng âm lãnh.

Không ngờ Trịnh Hạo Thạc lại có liên quan đến Tuấn Chung Quốc, lúc ở nhà hàng khoảnh khắc nắm tay cậu ấy, Hoành Kha thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út lúc đó đã nghi ngờ cậu có tình nhân, bây giờ không nghi ngờ nữa người đó lại chính là Tuấn Chung Quốc. 

Hoành Kha nghĩ đến mày nheo lại, tay bóp chặt tấm ảnh. 

Ngày xưa lần đầu cứu Trịnh Hạo Thạc, anh đã để người này trong lòng, hiện tại lại bị đôi mắt xanh cùng giọng hát kia quyến rũ.

Cố gọi điện cho Trịnh Hạo Thạc nhưng không bao giờ có hồi âm cả nhắn tin cũng thế. 

Nhưng Hoành Kha anh đâu biết rằng điện thoại Trịnh Hạo Thạc chính là do Tuấn Chung Quốc kiểm soát, khi thấy mấy tin nhắn mờ ám kia không khí giữa Tuấn Chung Quốc cùng Trịnh Hạo Thạc càng căng thẳng hơn, lần nữa lại xảy ra ẩu đả.

Không liên lạc được, Hoành Kha đã dùng đến cách hợp tác với Hồng Ngọc để tiếp cận nhưng chính là bị Tuấn Chung Quốc từ chối. 

Anh ta lại còn nhắn nhủ đừng bao giờ nhìn ngó đến Trịnh Hạo Thạc người của Tuấn Chung Quốc anh nữa. Người này cũng thật cao tay chưa gì đã biết ý đồ của anh đối với Trịnh Hạo Thạc.

Điều này đương nhiên Hoành Kha phải nổi đóa, cảm thấy bản thân thua thiệt, người cao ngạo như anh đương nhiên đều muốn khẳng định bản thân sẽ có được mọi thứ kể cả Trịnh Hạo Thạc.

Cuối cùng cũng phải dùng thủ đoạn.

***

"Bảo lái xe chở em ấy đến đây đi"

Mẫn Doãn Khởi gật đầu phân phó cho tên đàn em đến biệt thự rước Trịnh Hạo Thạc. Lại nhìn qua đại ca đang đứng trên cao quan sát thuộc hạ đang tập luyện phía dưới.

Ở đây lát nữa sẽ tổ chức thi đấu súng cùng đánh nhau, thế mà Tuấn Chung Quốc lại muốn Trịnh Hạo Thạc đến xem, có lẽ muốn Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy liền mạnh mẽ lên một chút.

Nghĩ đến Mẫn Doãn Khởi quả thật không hiểu, cậu biết tính tình ác liệt của Tuấn Chung Quốc nhưng không bao giờ hiểu nổi anh nghĩ gì.

Tôn nghiêm của anh đã cao, sự độc chiếm của anh đối với một người lại còn cao vời vợi. Từ cái lần kia anh em thuộc hạ ở đây nhắc đến hai từ Trịnh Hạo Thạc chính là không dám nghĩ tới có gặp cũng sợ đến không dám nhìn. 

Anh ta bạo lực, bức hiếp, tàn bạo với Trịnh Hạo Thạc như vậy nhưng lại muốn cậu học cách mạnh mẽ, có phải mạnh mẽ để chống đối anh không. Càng nghĩ càng rối.

Mẫn Doãn Khởi mù về tình yêu nhưng cũng hiểu được cái Tuấn Chung Quốc muốn đối với nam nhân của mình chính là....chỉ được nhìn mỗi anh, chỉ được cười nói với anh và đừng bao giờ đến gần người đàn ông khác...

"Alô...hả..được rồi, cậu nhìn ra là người nào không...? "

Bình tĩnh nghe điện thoại, còn trấn an người đầu dây Mẫn Doãn Khởi bước nhanh đến chổ Tuấn Chung Quốc báo tin xấu.

"Anh Quốc...Trịnh Hạo Thạc...cậu ấy bị bắt cóc rồi... "

"Cậu nói cái gì. Sao lại xảy ra chuyện này?"

"Tên tài xế bị đánh trọng thương kịp báo tin đến, có người chặn đầu xe bắt cóc Trịnh Hạo Thạc... "

"Chết tiệt. Mau đi điều tra ngay, kiếm em ấy về đây... "

Mẫn Doãn Khởi gật gật bắt đầu đi điều động đàn em. 

Tuấn Chung Quốc khẩn trương miệng rủa mắng, ai lại ngang nhiên cướp người của Tuấn Chung Quốc anh...là chán sống đi.

***

"Trịnh Hạo Thạc...tỉnh rồi sao? "

"Ưm...Hoành...Hoành Kha... "

Trịnh Hạo Thạc đầu còn đau đau, tay xoa xoa mắt hé mở đã thấy nam nhân quen mặt phía trước. Trí nhớ chạy về, cậu nhớ đang đến pháo đài xe liền dừng lại rồi sau đó bị chụp thuốc rồi.....

"Chuyện....chuyện này là sao? "

"Em đừng lo. Do không liên lạc được với em, canh mãi mới thấy em ra ngoài mà không có Tuấn Chung Quốc anh mới cho đàn em cướp người. Có thế này mới được nói chuyện với em".

Đến đây Trịnh Hạo Thạc mới hiểu ra mọi chuyện tâm tư lại càng lo lắng. Vậy không biết Tuấn Chung Quốc biết chuyện này chưa, anh ta sẽ phản ứng thế nào nhỉ.

"Còn Tuấn Chung Quốc...anh ta... "

"Đừng quan tâm đến hắn. Nói anh biết tại sao em lại trở thành tình nhân của hắn... "

Hoành Kha tay nâng bàn tay của Trịnh Hạo Thạc lên mắt thâm thúy nhìn vào đôi con ngươi xanh, miệng nói rõ. 
Trịnh Hạo Thạc nhất thời lúng túng không biết trả lời thế nào.

"Biểu hiện này chắc chắn là hắn ép buộc em phải không? Phải không Trịnh Hạo Thạc... "

Câu này cậu nghe càng rối hơn, có chấp nhận không, vấn đề này cậu đã nan giải bao lâu nay, thật trách bản thân đi.

"Em...anh đừng hỏi nữa...."

"Sao thế. Anh biết Tuấn Chung Quốc người này tàn ác thế nào, bên cạnh hắn em rất khổ sở đi.. "

Cái này thì có vẻ đúng, bên cạnh anh ta đúng là rất ít khi tự do, anh ta luôn tùy hứng phát tiết, kìm cập cậu bên mình. 
Trịnh Hạo Thạc khẽ gật đầu...

"Em ở đây với anh đi. Hoành Kha anh chắc chắn sẽ ôn nhu đối tốt với em.  "

"Nhưng.....không được, mọi chuyện sao lại nhanh thế này... "

Trịnh Hạo Thạc vừa nói vừa lắc đầu, hai tay nắm chặt, đầu chỉ biết cúi gầm xuống trốn tránh.

Lúc trước luôn nghi ngờ bản thân, nghi ngờ thứ cảm xúc đối với Tuấn Chung Quốc, cậu nghĩ là do mình sợ hãi chứ làm gì tồn tại tình yêu thương nhưng bây giờ khoảnh khắc Hoành Kha nói thế này, hứa hẹn thế này cậu lại chẳng muốn, một chút xúc cảm nhỏ nhoi cũng không nảy sinh.

Vậy là do bản thân không thích Hoành Kha hay từ đầu là bị tình cảm của Tuấn Chung Quốc ảnh hưởng. 

Sao lại đau đầu thế này?

"Cứ ở đây suy nghĩ. Anh ra ngoài một chút... "

Thấy điện thoại rung nhìn vào dãy số lạ Hoành Kha lui ra ngoài bắt máy lại bất ngờ nghe thấy chất giọng âm trầm, băng lãnh kia. Tựa hồ rất tức giận.

"Hoành Kha, cậu muốn gì? "

"Ah. Ông trùm Tuấn Chung Quốc sao? Không ngờ tổ chức anh giỏi như thế chưa được một tiếng đã tra ra, còn tra ra được số điện thoại tôi...rất hay"

"Đừng nói nhiều. Cậu bắt cóc Trịnh Hạo Thạc để làm gì? Có biết mình đang đùa với ai không..? "

"Haha. Tuấn Chung Quốc anh đối xử với em ấy như thế còn muốn bắt về để khi dễ chà đạp nữa sao. Trịnh Hạo Thạc nói em ấy không cần người như anh....sống với anh không khác gì sống dưới địa ngục cả...cái em ấy muốn chính là sự yêu thương che chở cùng ôn nhu... "

"Được. Muốn yêu thương, muốn che chở muốn ôn nhu tôi có thể cho, nên chuyện này cảm ơn cậu đã quan tâm giúp. Khi nào Hoành Kha cậu lại nhiều chuyện như vậy... "

"Tuấn Chung Quốc tôi nói rồi, tôi... "

"Chuyện này tôi đã nói với bác Hoành của cậu. Ông ta có vẻ không hài lòng lắm....nên biết điều một chút đem trả người lại cho tôi... "

"Anh... "

Vừa cúp máy điện thoại lại hiện lên số của bác Hoành điện tới, Hoành Kha nghĩ bản thân có lẽ quá vội. 

Nhưng mà như thế nào vì một Trịnh Hạo Thạc anh cũng không muốn hai bên giao đấu với nhau, lần này bắt Trịnh Hạo Thạc xem như chọc đến tên Tuấn Chung Quốc một cái gậy. 

Cứ chờ đến thời cơ chín mùi anh sẽ khiến Trịnh Hạo Thạc trở thành người của mình 
Tuy vậy Hoành Kha vẫn bất ngờ, Tuấn Chung Quốc hắn lại quan tâm tới Trịnh Hạo Thạc như thế, hắn có biết cậu là con họ Trịnh không nhỉ? 

Hoành Kha tuy hơi tiếc lần này hành động quá vội nhưng dù gì cũng đã được gặp Trịnh Hạo Thạc nói vài câu, nên bây giờ thả trở lại cũng chẳng sao. 

Chỉ là thâm tâm không muốn bác Hoành của mình nhúng tay vào. 

Người này rất đáng sợ đi!

"Anh Quốc yên tâm. Hắn đã đem trả người lại... "

"Hạo Thạc giờ ở đâu? "

"Đang trên xe chúng ta trở về biệt thự..."

"Cậu điều người đến rồi ư? "

"Nam Tuấn mới báo, xe vừa đến thì thấy Trịnh Hạo Thạc bước lên xe...nên cậu ta đã quay.... "

Nói đến đây Tuấn Chung Quốc bất ngờ nhìn Mẫn Doãn Khởi, im lặng một chút mới nhận ra vấn đề kì lạ.

Rõ ràng Kim Nam Tuấn thấy Trịnh Hạo Thạc bước lên một chiếc xe, nên cứ nghĩ người của mình mà quay đầu về, nhưng thực sự chiếc xe đó là của ai...

"Chết tiệt. Đám phế vật của cậu làm việc thế sao? Mẹ nó! Đi tìm chiếc xe đó ngay"

Tuấn Chung Quốc lo lắng tức giận nắm tay nện xuống bàn gỗ, suy nghĩ kỹ anh biết chiếc xe đó không phải của Hoành Kha, theo kinh nghiệm bấy lâu nay anh biết không chỉ vì một Trịnh Hạo Thạc mà hắn dám đối đầu với mình huống hồ anh dọa sẽ có bác Hoành của hắn đến.

Cơ nghiệp của hắn không phải do ông bác đó trao lại sao, mà ông ta đâu đó biết nhường nhịn Tuấn Chung Quốc.

Hiện tại ai lại nhắm đến Trịnh Hạo Thạc chứ? 

Ngày hôm nay Tuấn Chung Quốc khẩn trương lo lắng cho cậu, đến Mẫn Doãn Khởi cùng đàn em đều tất bật điều tra.

Ngồi trên bàn làm việc tâm trạng lại sốt sắng, đến thuốc cũng không thèm hút Tuấn Chung Quốc hoang mang chờ điện thoại. 
Chỉ là không hiểu sao lại nhắm đến Trịnh Hạo Thạc, bọn người đó rốt cuộc có mục đích gì. 

Tay nắm chặt, hiện tại lời nói của Hoành Kha lúc sáng lại hiện lên. 

Tuấn Chung Quốc âm trầm, tâm trạng lặng xuống suy nghĩ tâm tư lại dâng thêm tầng kì lạ. 

Sống với mình giống như sống địa ngục sao? Mình yêu thương em ấy chưa đủ sao? Ôn nhu! Hắn cho Trịnh Hạo Thạc được ư?

Không! Có thế nào cũng phải đem Trịnh Hạo Thạc về bên mình, Trịnh Hạo Thạc là của mình....sẽ yêu thương em ấy nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro