Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

47

"Hổ dữ không ăn thịt con. Em hiện tại lại là hổ mẹ không nỡ bỏ con.  Hạo Thạc, tôi biết em sẽ về thăm Thạc Quốc mà"

Trịnh Hạo Thạc thấy Tuấn Chung Quốc đứng tựa cửa nhìn về cậu, môi còn nở nụ cười hiền từ. Bộ dáng rất khác, bất quá càng làm Trịnh Hạo Thạc sợ.

"Anh gạt tôi"

"Đúng. Chỉ có cách này mới làm em ra mặt. Hạo Thạc đừng bỏ đi nữa, Thạc Quốc rất nhớ em.... "

"Tất cả không phải do anh sao. Anh bức tôi đến Thạc Quốc tôi cũng nỡ bỏ lại, anh còn.... "

"Một cơ hội...cho tôi một cơ hội, tôi sẽ yêu em sẽ không làm em phải sợ nữa..."

Tuấn Chung Quốc vừa nói chân vừa tiến lại khiến Trịnh Hạo Thạc sợ lui về sau. Cậu có hơi bất ngờ khi anh ta nói như thế.

"Tôi không dám tin tưởng anh nữa, cách anh thể hiện quá tàn nhẫn quá ác liệt đi, tôi không chịu được tình yêu của anh... "

"Không. Tôi sẽ không độc chiếm em như thế. Hạo Thạc chỉ cần em trở về làm ba Thạc Quốc như lúc trước em nói gì đều được....Hạo Thạc...tôi sẽ yêu thương em mà... "

"Anh....anh sao hôm nay lại nói những lời này... "

Trịnh Hạo Thạc lui về sau sau đó trố mắt nhìn anh ta bế Thạc Quốc để vào nôi rồi xoay ngang nhìn cậu nói.

"Dù lúc trước là tôi sai, nhưng em phải biết tôi làm thế là vì Tuấn Chung Quốc tôi yêu em. Trước cũng vậy giờ cũng vậy tôi đều yêu em, cho nên rất sợ mất em. Hạo Thạc quay về với tôi... "

Lúc này thấy thật lạ, tâm tư cư nhiên lại thả lỏng. Trịnh Hạo Thạc bất ngờ với lời người này nói. Cậu biết anh ta nói câu anh yêu mình rất nhiều nhưng hôm nay lại thấy lời này thật chân thật. 

Phút chốc Trịnh Hạo Thạc mở to mắt nhìn Tuấn Chung Quốc nhất thời không biết làm gì.

"Anh...anh nói thật sao. Anh làm bao chuyện đồi bại như thế là do anh thật lòng yêu tôi sao? "

"Đúng. Là thật lòng"

Trịnh Hạo Thạc còn muốn nói gì đó ngước lên đã thấy gương mặt phóng đại của Tuấn Chung Quốc, cảm nhận anh ta đang hôn mình.

Nụ hôn mãnh liệt chứa bao nhiêu nổi nhớ trong đó. 

Anh ta thực sự yêu mình ?

Tuấn Chung Quốc ôm chặt Trịnh Hạo Thạc áp môi cậu, hôn ngấu nghiến lúc đầu Trịnh Hạo Thạc còn khó chịu chưa thích ứng được sau đó tự khi nào đã bị cuốn vào sự triền miên này. 

Vói đầu lưỡi vào âu yếm trong khoang miệng, day dưa đến nước bọt tràn ra khóe môi, Tuấn Chung Quốc tựa như lâu ngày mới tìm lại được hương vị này, hương vị chỉ có Trịnh Hạo Thạc đem lại nên anh như chìm đắm mặc sức âu yếm triền miên môi lưỡi người này hầu như muốn rút cạn cả cỗ vị đạo dịu mát kia.

"Ưm...buông..... "

Thiếu dưỡng khí mặt đỏ nồng tựa như sắp ngất, Trịnh Hạo Thạc mới dùng hết lực đạo đẩy lồng ngục người này ra sau đó cố sức mà mở miệng thở hổn hển. 

Tuấn Chung Quốc cong khóe môi tay vươn lên lau nước bọt cho cậu,  phun ra ánh mắt trìu mến nhìn Trịnh Hạo Thạc .

Trịnh Hạo Thạc nhìn anh tức giận muốn ra về sau đó nhìn Thạc Quốc mếu máo mới không nở rời tay lại bế Thạc Quốc lên. 

Xa nó gần một tháng cậu nhớ thằng bé này đến phát điên rồi.

Tuấn Chung Quốc đương nhiên sẽ dùng mọi cách khiến Trịnh Hạo Thạc bỏ ý định rời khỏi biệt thự lần nữa mà chủ yếu đều đem Thạc Quốc ra. 

Thạc Quốc thiếu em đêm nào cũng khóc. 
Không có em Thạc Quốc không chịu ăn uống

Đến cả đồ chơi Thạc Quốc cũng không thèm nhìn, nó rất nhớ em....

Nghe mấy lời này Trịnh Hạo Thạc vừa xót vừa nghi ngờ. 

Hôm nay bế Thạc Quốc không cảm nhận thấy đứa bé bị ốm mà còn nặng lên rất nhiều. 

Gần một tháng nay anh ta đang vỗ béo Thạc Quốc sao?

Nhìn Trịnh Hạo Thạc ôm Thạc Quốc yêu thương bảo sẽ không xa nó nữa, Tuấn Chung Quốc mới an tâm còn nhếch nụ cười khen ngợi với Thạc Quốc.

Thạc Quốc rất đáng thương đi. Vì để dụ Trịnh Hạo Thạc vào nhà mà phải hi sinh bờ mông cho cha Tuấn Chung Quốc tét để khóc lớn đấy...

Khi đó uất ức thế nào nhưng hiện tại được thấy ba Thạc bên mình, Thạc Quốc rất hạnh phúc đi.

"Anh làm gì vậy... "

"Em ngồi đi. Cứ xem là buổi tiệc mừng Trịnh Hạo Thạc quay về bên Tuấn Chung Quốc tôi... "

"Anh...kì cục"

Trịnh Hạo Thạc bị anh đẩy vai ngồi xuống ghế sau đó dùng bữa. 

Tuấn Chung Quốc còn cố ý rót rượu cho cậu nhưng Trịnh Hạo Thạc chỉ lịch sự nhấp môi rồi tiếp tục ăn. 

Y như rằng em ấy muốn nhanh nhanh kết thúc thì phải.

Cười, cũng chỉ là cười cho có thôi. 

Vậy cách này của Kim Tại Hưởng không ổn rồi, thật nhàm.

Trịnh Hạo Thạc ăn xong tay dùng khăn lau miệng rồi bước thẳng lên phòng, Tuấn Chung Quốc ngồi đó bực dọc tay mở cúc áo. 

Từ khi nào một Trịnh Hạo Thạc ngây thơ hiền lành lại trở nên lạnh lùng cứng đầu như thế.

Tuấn Chung Quốc khó chịu uống cạn ly rượu rồi bước thẳng lên phòng.

Vì muốn Trịnh Hạo Thạc ngủ phòng mình nên anh đã khóa các phòng khác còn đối với phòng của Thạc Quốc anh chỉ để lại cái nôi cho cậu bé ngủ. 

Vì thế vào phòng mới thấy Trịnh Hạo Thạc đang ngồi trên sofa tay cầm tạp chí đọc bâng quơ, có phải không muốn ngủ với anh không.

Tuấn Chung Quốc thở dài một cái bước thẳng vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen chân còn mạnh bạo đạp nát bộ âu phục nọ.
 
Ngẩng đầu để dòng nước tuôn xuống chạy trên da dẻ lăn dài đến chân. 

Vuốt ngược tóc về sau, tay thực hiện thao tác tẩy rửa Tuấn Chung Quốc nhắm chặt mắt hưởng thụ làn nước ấm.

Dù sao cũng được, hiện tại Trịnh Hạo Thạc đã trở về là tốt rồi, là tốt rồi.

Tuấn Chung Quốc bước ra bàn tay còn xốc xốc mái tóc ướt, bộ dáng cực kì phong trần nam tính.

"Em không ngủ sao, khuya rồi..."

"Anh ngủ trước đi... "

"Nhưng có em anh mới ngủ được... "

Khoảnh khắc nghe câu này Trịnh Hạo Thạc buông tạp chí xuống còn định mắng Tuấn Chung Quốc là con nít sao nhưng ngẩng đầu lên thấy anh ta trong bộ áo choàng tắm trắng, còn ẩn hiện lồng ngực cùng múi cơ nam tính Trịnh Hạo Thạc đỏ mặt không nói nữa. 

Không muốn khen nhưng Tuấn Chung Quốc quyến rũ nhất là mặc áo choàng tắm. 

Khi đó sẽ thấy được hình xăm rất ngầu cùng bộ dáng cao lớn ấy.

Tay xốc xốc mái tóc bạch kim đẹp mắt đến khi gần khô có tóc mái lòa xòa rũ xuống trán còn có giọt nước chảy theo mà khoảnh khắc đẹp đẽ này Tuấn Chung Quốc cúi xuống gần mặt Trịnh Hạo Thạc nhìn thẳng vào con ngươi của cậu.

" Hạo Thạc em sao vậy"

Thật xấu hổ. Trịnh Hạo Thạc xoay mặt hướng khác ấp úng phản bác.

"Không...không có gì, tôi ngủ trước"

Thật may em ấy vẫn còn muốn ngủ chung với mình. Tuấn Chung Quốc âm thầm nghĩ môi giương đường cong mê hoặc.

Tuấn Chung Quốc vươn vai một cái rồi thả mình lên giường ôm lấy Trịnh Hạo Thạc đang xoay lưng về hướng mình.

Ôm từ đằng sau. Trịnh Hạo Thạc không hiểu sao bản thân lúc nãy bị gì cư nhiên bị nụ cười kia thu hút. Mất hết tiền đồ!

"Đã lâu rồi chúng ta không làm! "

Trợn mắt còn cảm nhận bàn tay ai kia ma sát trên eo bụng, Trịnh Hạo Thạc gỡ tay người nọ ra nhích người ra xa lại bị Tuấn Chung Quốc kéo lại.

Ga giường nhăn.

"Anh đã nói sẽ yêu thương tôi, nâng tôi như trứng hiện tại lại muốn đồi bại với tôi. Tuấn Chung Quốc tôi lại tin nhầm anh"

Nghe lời này Tuấn Chung Quốc hoảng hốt ngồi dậy tay lay vai Trịnh Hạo Thạc giải thích. Mặt mày khẩn trương cấp tốc.

"Hai chuyện này không giống nhau. Một tháng qua không có em tôi...tôi đều tự xử đấy. Rất khổ sở. Em..em không bù đắp còn hiểu lầm tôi.. "

"Đều như nhau, anh...anh bạo lực như thế lại nói...anh mà tự xử sao..."

"Em không tin thì hỏi Mẫn Doãn Khởi, tôi chỉ đến Lạc Giang uống rượu còn chuyện kia từ ngày gặp em tôi chỉ làm có một mình em... "

Đến đây Trịnh Hạo Thạc không nói nữa kéo chăn lên ngang mặt. 

Cậu không tin anh ta vì mình mà tu một tháng. 

Quay lưng lại cố ý nhắm mắt giả vờ ngủ, Trịnh Hạo Thạc sợ anh ta lại đụng chạm nhưng là một lúc sau không nghe thấy gì cả. Còn tưởng Tuấn Chung Quốc đã xuống giường nhưng nhìn qua lại ngạc nhiên thấy anh ta vẫn ngồi trên giường, gương mặt rất ủy khuất.

Bộ mặt này cậu tha thiết ngày nào đó tất cả người trong Hồng Ngọc đều thấy, xem khi đó anh ta có xấu hổ tự lấy súng bắn mình hay không.

"Em cười cái gì"

Trịnh Hạo Thạc tắt giọng kìm nén bản thân, định quay lại thì bị bàn tay Tuấn Chung Quốc ngăn cản.

"Trịnh Hạo Thạc...tôi không thể ăn chay nữa. Cho tôi hôm nay.... "

"Anh....anh cứng đầu thế. Anh...Chung Quốc khốn kiếp anh làm gì vậy... "

"Dám chửi tôi.  Hạo Thạc tôi vừa nhận ra em hình như không còn sợ tôi nữa.."

"Ai thèm sợ anh...tên ma vương như anh tôi chỉ có ghét....ưm.. "

"Hôm nay tôi lại khiến em sợ tôi, cầu xin tôi....lâu rồi không nghe em cầu xin tôi... "

"Tên bại hoại, anh không giữ lời. Ah..á"

Tuấn Chung Quốc cởi quần áo Trịnh Hạo Thạc ra sau đó cúi người một tay giữ cằm môi hôn xuống thật sâu tay kia lại không an phận sờ nắn khắp cơ thể. Lúc đầu anh muốn Trịnh Hạo Thạc mất sức chống cự.

Rất nhanh đã nghe âm thanh câu tình nức nỡ. 

Trịnh Hạo Thạc bị hôn đến mặt mày choáng váng, phía dưới dục vọng còn bị anh ta sờ mó nắm lấy, Trịnh Hạo Thạc thấy cơ thể rất nhanh đã mềm nhũn mất hết sức lực để chống cự.

Nhìn vẻ mặt ửng hồng câu dẫn, khóe môi còn tuôn ra dòng nước bọt lấp lánh, lồng ngực còn phập phồng vì thở dốc. Tuấn Chung Quốc nhìn thấy mắng thầm một tiếng sau đó nghe theo tiếng gọi của cự vật mà nhanh nhẹn đem dầu bôi trơn đổ vào hậu huyệt.

"Áh...ưm..lạnh...Chung Quốc dừng lại. Anh thật bỉ ổi...dừng...ưm...đau"

"Khẽ thôi, cưng à! "

Hai ngón tay nới lỏng trong cúc huyệt chật chội, còn cong lại khiêu khích Trịnh Hạo Thạc, Tuấn Chung Quốc thích thú trán đã rơi mồ hôi tự nhủ phải kìm nén nếu không muốn làm Trịnh Hạo Thạc sợ.

Thấy có thể Tuấn Chung Quốc liền cấp tốc mang cự vật ra đe dọa vuốt ve vài cái bắt đầu tiến nhập. 

Nhận dị vật to lớn đâm sâu vào nội bích Trịnh Hạo Thạc cong người răng cắn môi chịu đựng.

"Chậm lại...ưm..ah ah ah...."

Tuấn Chung Quốc đương nhiên còn có chút lí trí nghĩ đến lần sau nên nghe lời Trịnh Hạo Thạc mím môi mà giảm tốc độ lại. 

Anh không muốn lại dọa Trịnh Hạo Thạc lần nữa.

"Thoải mái chưa.... "

"Anh...ưm..anh rút ra đi...ưm... "

Thầm muốn khoái cảm nhanh đến Tuấn Chung Quốc bắt đầu đâm sâu tìm kiếm điểm G kích thích Trịnh Hạo Thạc. Lúc này Trịnh Hạo Thạc tay nắm chặt đến các ngón chân cũng cong lại chịu đợt công kích đang ập tới kia.

Bị dày vò cổ hỏng cũng không mắng nổi chỉ đáng thương phát ra tiếng rên mê hoặc hấp dẫn Tuấn Chung Quốc.

Phân thân khổng lồ đâm tới tấp vào cúc huyệt yếu đuối hồng phấn, uy no đến căng ra trơn mịn. Bao lấy cự vật không khe hở nơi giao hợp vừa ấm nóng vừa đỏ ửng xinh đẹp. 

Cùng nhịp độ luận động ra vào như máy không biết mệt mõi của Tuấn Chung Quốc, Trịnh Hạo Thạc hổn hển bị dục vọng trùm lấy đến rơi cả nước mắt.

Cái gì mà thay đổi, cái gì mà ôn nhu. Tuấn Chung Quốc anh rốt cuộc cũng chỉ là tên trâu đực thích động dục, thích hành hạ người khác.

"Tôi ra đây.... "

"Anh....ưm...đừng...đừng ra bên trong".

"Không sao đâu, đã có tôi chăm sóc tẩy rửa cho em...yên tâm hưởng thụ đi"

"Ah..không muốn....ưm... Chung Quốc...đồ...đồ... "

"Ngất rồi! "

****

Mẫn Doãn Khởi chán nản tay muốn tháo pin ra nhưng lại thôi. 

Người kia ba phút lại nhắn một tin, anh không trả lời thì sẽ gọi mãi. Nếu anh không sợ Tuấn Chung Quốc có chuyện gọi cho mình thì đã tháo sim ra hết. 

Phiền phức quá đi!

Chặn một số điện thoại lại có số khác gọi, nếu gọi mãi như thế này có hay không người khác có chuyện lại không gọi được cho mình. 

Lại gọi!

"Hiệu Tích, cậu rảnh rỗi lắm phải không? "

"Ah~~~anh Khởi à. Khi nào anh chưa chấp nhận em là vợ anh, em sẽ quấy rầy anh đến già...."

"Cậu. Biến thái thích quấy rối người khác... Tôi rất bận đừng phiền nữa"

"Tôi không biết!!! Khi nào anh yêu tôi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa..."

Nhíu mày nghe bên kia hét lớn, khẩu khí thoáng chốc thay đổi nhanh như thế.

Mẫn Doãn Khới hừ một tiếng tắt điện thoại.

Lần đầu gặp một người theo đuổi mình mãnh liệt như thế, Mẫn Doãn Khởi rất bối rối. 

Lại nói xem anh là trai tân cũng đúng đi. Năm đó được Hiệu Tích bám dính tỏ tình anh từ chối, người kia lại xem là hẹn ước về sau gia nhập Hồng Ngọc đã năm năm bản thân chỉ lo nhiệm vụ, kiểm hàng, giao dịch hỗ trợ cho Tuấn Chung Quốc chuyện yêu đương chưa bao giờ nghĩ đến. Cho nên tự dưng gặp lại người này.... 

Anh chưa nghĩ đến mình sẽ có một người vợ. 

Nhớ lại nụ hôn đó....xấu hổ chết.

Lại gọi! 

Mẫn Doãn Khởi tức giận, thực muốn mắng người này mắt không nhìn đến tay nhấn phím.

"Đồ phiền phức. Tôi sẽ đổi số điện thoại... "

Mẫn Doãn Khởi mắng một câu rồi rất lâu không nghe bên kia trả lời, cứ nghĩ tắt máy rồi sau đó tự dưng lại phát ra âm thanh khác.

"Xem ra hiện tại tâm trạng không được tốt nhỉ? Đến cả tôi cũng mắng...."

"Anh...anh Quốc. Thật xin lỗi, tôi cứ nghĩ là kẻ quấy rối. Xin lỗi anh..."

"Vậy sao. Được rồi, đến pháo đài gặp tôi"

"Vâng"

Hiệu Tích...tốt nhất đừng để tôi gặp lại cậu. 

Mẫn Doãn Khởi tức giận day day mũi giày, tay nắm chặt điện thoại nhét lại vào túi lái xe đến pháo đài.

Gõ cửa sau đó nghiêm trang bước vào, thấy Tuấn Chung Quốc ngồi trên ghế áo khoác cũng vắt trên lưng ghế, xoay mặt nhìn ra hướng cửa. 

Nếu không phải do mấy ngày nay tâm tình vui vẻ nếu không đã bị mắng rồi. 

Anh em sợ nhất chính là khoảng thời gian Tuấn Chung Quốc tức điên vì Trịnh Hạo Thạc trốn mất. Lúc đó nhìn Tuấn Chung Quốc cứ như sẽ phóng ra dao mọi lúc, sát khí ngập tràn cả cơ thể.

"Chuyện tôi giao cho cậu? "

"Gần như xong chỉ là ngoài thành phố còn một tổ chức đối địch, đương nhiên mục tiêu chính là Hồng Ngọc chúng ta... "

"Vậy sao không diệt gọn luôn đi"

"Tổ chức đó lớn mạnh ngang ngửa thế lực của Hoành Kha vậy nên để cài người vào rất khó khăn. Mà gần đây theo như điều tra bọn họ đang lên một kế hoạch mà nó chắc là không phải chuyện tốt....dù sao tổ chức này rất nguy hiểm..."

Bao nhiêu kẻ thù của Tuấn Chung Quốc đều đã xử lí hết riêng hôm nay Mẫn Doãn Khởi báo cáo lại còn sót lại một thế lực lớn. 

Mà tổ chức này lại không dễ chạm. Lại nói hình như mối thù của họ với Tuấn Chung Quốc rất lớn đi. Tuấn Chung Quốc nhíu mày xoay người lại nhìn Mẫn Doãn Khởi.

"Biết người đứng đầu là ai không? "

"Là...là Mặc La Đinh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro