[Chuyển ver] Người hỏi đường
Tác giả: Tứ Kiếp
Thể loại: đam mỹ đoản văn, hiện đại, 1×1, hài
Edit: Hoa Sát
Beta: Tiểu Diệp Thảo
Tuấn Chung Quốc là người Trung Quốc, Jung Hoseok là người Hàn Quốc
-------------------------------------------------
Tuấn Chung Quốc nhàn nhã ngồi coi tạp chí trong cửa hàng nhỏ của mình.
“Hello? Cho hỏi…” Tuấn Chung Quốc nghe được câu tiếng Trung ngọng nghịu, ngẩng đầu nhìn thấy một anh chàng tóc vàng mắt xanh, mồ hôi làm cho mái tóc vàng của anh ta dính bết lên trên trán, trông có vẻ nhếch nhác “À…” Anh chàng gãi đầu vài lần, dường như đang sắp xếp lại ngôn từ, “À…Cho hỏi, dâm…dâm dân…ờ…” Đỡ cái trán, có chút bất đắc dĩ. “The people square.” Nói xong anh ta nhìn về phía Tuấn Chung Quốc: “You know? The people square…”
Tuấn Chung Quốc giơ tay làm động tác biểu thị hiểu được, chỉ chỉ trỏ trỏ đường đi đến Quảng trường Nhân Dân trên tấm bản đồ trong tay anh ta.
“Thanks. Thanks ~~” Anh chàng cười hì hì nói lời cảm ơn với cậu rồi đi đến mục tiêu.
Qua hôm sau.
“Cho hỏi…”
Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu, hết hồn: “How are you!” (Sao lại là anh!), Anh chàng ngoại quốc tóc vàng mắt xanh sửng sốt, ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Fine…but,” Anh chàng lại nghĩ nghĩ: “Chỗ này…đi thế nào?” Tiếng Trung của anh ta vẫn ngọng nghịu như vậy.
Tuấn Chung Quốc ‘nghiên cứu’ anh chàng từ trên xuống dưới một hồi rồi mới nói: “Ra cửa, quẹo trái, đi khoảng mấy bước nữa là tới.”
Đôi mắt anh chàng ngoại quốc sáng lên, “Thank you~”
Tiếp qua vài ngày, chàng ta vẫn cứ tới hỏi đường, cuối cùng có một ngày Tuấn Chung Quốc nổi giận, sáng sớm vừa nghe tiếng có người đẩy cửa vào, hắn liền nổi nóng đập sách lên bàn: “How old are you?” (Sao tới mãi thế?)
Anh chàng ngoại quốc kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, nghĩ rằng Tuấn Chung Quốc muốn bắt chuyện với mình, vội trả lời, “Tôi tên Hoseok, 24 tuổi… Còn cậu?”
Được rồi, hai ngày nay tiếng Trung của anh ta tiến bộ rất nhiều, nhưng mà Tuấn Chung Quốc vẫn có chút bất đắc dĩ, “Thôi bỏ đi.”
Thế rồi Hoseok lại hỏi đường cậu, Tuấn Chung Quốc cười tươi rói: “Ra cửa, quẹo phải, quẹo trái, quẹo trái, quẹo trái nữa rồi lại quẹo phải, quẹo tiếp quẹo tiếp là tới.”
Hoseok ôm bản đồ vui vẻ vẫy tay với cậu rồi nói ‘Hẹn gặp lại’…
Chẳng mấy chốc đã quay lại, “Cậu gạt tôi, quẹo phải sau đó quẹo trái, rõ ràng… là ngõ cụt.”
Cứ như thế, lặp đi lặp lại, tới tới lui lui, Tuấn Chung Quốc mới hiểu được, thì ra anh bạn ngoại quốc này vốn là ‘nhất kiến chung tình’ với mình rồi…
Về sau có một ngày, lúc Hoseok và Tuấn Chung Quốc đang ôm hôn nhau trong cửa hàng, có một anh chàng đẹp trai đi vào, Tuấn Chung Quốc vội đẩy tay Hoseok ra, mỉm cười: “Xin chào quý khách!”
Chàng trai hơi ngại: “Cho hỏi, đường nào đi đến Quảng Trường Nhân Dân vậy?”
Tuấn Chung Quốc kiên nhẫn chỉ dẫn.
Anh chàng mỉm cười nói ‘Cảm ơn’ rồi đi.
Hoseok nhíu mày, không nói lời nào.
Sang hôm sau, ngay trước cửa cái tiệm nhỏ của Tuấn Chung Quốc có dán tờ giấy, trên đó viết mấy dòng tiếng Trung nguệch ngoạc, phía dưới còn kèm theo chú thích bằng tiếng Hàn — Miễn hỏi đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro