[CHUYỂN VER] Hoa Triêm Y
Trời ơi cái tui chú ý nhất không phải là teaser comeback mà bighit tung ra hôm qua, mà là tui thấy Hoseok gầy dã man luôn ấy....xót quá đi TT.TT huhu
---------------------------#------------
Tác giả: Xương Bồ 菖蒲
Dịch: Phi Thiên
*
Đem hoa giấu trong tay áo, người đã đến trước mùa xuân
*
Lúc Trịnh Hạo Thạc tỉnh giấc, Điền Chính Quốc đã đứng bên giường.
Tiếng chân đầu tiên là nhẹ nhàng đi lên cầu thang, không nhanh không chậm, khí định thần nhàn, từng bước từng bước đồng bộ với nhịp đập trong lồng ngực. Sau đó cửa phòng hé mở, tiếng chân có phần mau mắn hơn, lại vẫn ổn trọng, bước vào trong phòng.
Nhịp thở đều đặn của người đang ngủ say bị gián đoạn.
Quanh người phảng phất hơi thở ngạo nghễ thành thục.
Trịnh Hạo Thạc thần trí còn đang đắm chìm trong mông lung, nửa tỉnh nửa mê, lại yên lòng không bật dậy. Các giác quan dẫu còn mơ hồ, y vẫn nhận ngay ra Điền Chính Quốc.
Qua một lúc lâu, y mới từ tốn mở mắt, biếng nhác nhìn khách vừa đến.
Tiểu lâu xây hướng đón gió, hiềm nỗi trời vừa xế bóng là bên trong sụp tối rất nhanh. Hiện tại đã nửa đêm, chung quanh một mảng tối đen như mực. Người kia đứng giữa màn đêm, bất động thanh sắc, đường nét đều mờ ảo, mặc cho y thong dong ngắm nghía.
Chớp mắt mấy cái, Trịnh Hạo Thạc dần dần mới nhìn rõ dáng người thon dài trước mặt.
Bèn nở một nụ cười rạng rỡ.
Trịnh Hạo Thạc buộc lại dây lưng, ngồi dậy, chuyển tầm mắt lên đôi nhãn đồng lấp lánh như sao, vẫn cười mà hỏi. “Sao lại đến vào giờ này?”
Liền nghe thấy tiếng hừ nhẹ, “Ra là có lúc ta không nên đến.”
Chất giọng lạnh lùng.
Nhưng mà trong lạnh lùng có hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
Khách tới chơi quay ra cửa sổ, đưa tay mở rộng cánh cửa.
Chốc lát, ánh trăng đổ tràn vào, tạo thành một khoảng sáng bừng trong trẻo dưới bệ cửa. Ánh trăng mát rượi, tựa như hồ nước ngày đông, quầng sáng dìu dịu phản chiếu khắp phòng.
Đứng dưới trăng sáng là Điền Chính Quốc, y sam xanh thẫm, qua mưa mà đến.
Trịnh Hạo Thạc nhíu mắt, khẽ mỉm cười. Một đêm đầu xuân bình thường, Điền Chính Quốc lại không lý do mà xuất hiện, chẳng phải là một hồi mộng rất đẹp sao?
“Cười gì thế?”
“… Không có gì, nhớ lại giấc mơ ban nãy thôi.”
Điền Chính Quốc gật nhẹ, quay đầu nhìn ra bên ngoài. Không biết là tin hay không tin.
Sau một năm, cây sơn trà mọc ngoài tiểu lâu đã cao tới ngang khung cửa. Giữa tán lá tươi tốt đong đầy ánh trăng lành lạnh, thấp thoáng những nụ hoa chưa nở, xanh ngắt đỏ thắm, sắc thái đẹp đẽ đánh động lòng người.
Nhân lúc Điền Chính quốc không để ý, Trịnh Hạo Thạc bạo dạn nhìn ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của hắn. Trăng như nước chảy xuôi theo tóc đen, lưu luyến quanh mắt, mũi, môi, đem trọn vẹn hình ảnh Điền Chính Quốc in bóng lên tấm nền xanh ngọc trong vắt phía ngoài, rồi đổ dài cái bóng mềm mại ngả về phía y, phủ lên cánh tay trái hở ra ngoài ống tay áo gấm.
Cái bóng mỏng manh, lại như có một sức nặng tinh tế. Trong chớp mắt, Trịnh Hạo Thạc còn ngỡ rằng thật sự có thể nắm bắt được thứ gì đó đang buông phủ trên bàn tay y.
Nhưng mà trở tay bắt lại, chỉ có hư không.
Chốc lát thất thần, sau đó, Trịnh Hạo Thạc lên tiếng, “Lần này là từ đâu đến đây?”
Điền Chính Quốc lúc này mới quay đầu qua, trở về trước mặt y, rành mạch trả lời: “Phía Nam.”. Nói đoạn, có vẻ vừa nghĩ tới chuyện gì đó cao hứng, hơi hơi nhướn mi.
Trịnh Hạo Thạc thấy hắn đắc ý đến độ không buồn che giấu như thế, đuôi mày khóe mắt đều sáng bừng tiếu ý, liền hỏi tiếp: “Phía Nam? Nơi đó thế nào? Chắc hẳn là ấm áp hơn ở đây nhiều phải không?”
Điền Chính Quốc gật đầu. “Rất khá.”
Chỉ nói gọn hai chữ lại đình chỉ, tiến tới bên giường, cúi đầu, yên lặng nhìn Trịnh Hạo Thạc. Chẳng biết là hắn dùng loại hương liệu gì, hương thơm êm ái cứ từng bước theo người đến gần, thong thả từng đợt từng đợt lan tỏa. Trịnh Hạo Thạc bần thần, Điền Chính Quốc đã cúi xuống kề bên, chẳng biết lấy ra thứ gì, đưa đến trước mặt y: “Này, cho huynh.”
Ngữ khí cực kỳ trầm thấp, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Bốn mắt giao nhau, ánh mắt hắn lại cũng không dời đi, điềm đạm ung dung, đẹp đẽ hút hồn, khiến lòng người phải mê hoặc.
Trong khoảng khắc, Trịnh Hạo Thạc như đã lạc tới mộng Hoa Tư.
Chất chứa thắc mắc, Trịnh Hạo Thạc hạ tầm mắt, nhìn xuống vật trong tay Điền Chính Quốc. Chỉ vừa thoáng thấy, đã khó lòng dứt ra. Đấy là một nhành hoa lê mảnh mai hồng nhạt, chẳng rõ đã lìa cành bao lâu, có chút tàn úa, mà vẫn ngan ngát lãnh hương, dưới ánh trăng đêm xuân loang loáng, lại mềm mại tươi thắm như thể mới vừa hé nở.
Trịnh Hạo Thạc trong nháy mắt nín thở.
Cạnh bên, Điền Chính quốc vui vẻ giải thích: “Ở miền Nam từ sáng sớm trời đã ấm áp, cát bạc trải dài, biển xanh thăm thẳm, đẹp muốn hoa mắt. Mới mùng bốn, hoa lê bên núi đều đã nở rộ, khiến người ta bắt gặp mà ngẩn ngơ. Ta nghĩ là chỗ huynh không giống phía Nam, mùa xuân đến muộn, huynh ở Thiên Hạ Bảo hẳn là chưa được ngắm cảnh sắc như thế, liền hái một cành, vội vàng đem về cho huynh xem…”
“… Đi được nửa đường, lại thấy hóa ra hàng lê ven đường cũng vừa mới khai hoa, ảo não vô cùng.”
“Nhưng huynh biết tính ta rồi đó, không vì thế mà bỏ cuộc. Suốt đường đi, không ngừng đổi hoa, cành này đã là cành thứ tư. Sợ va dập, sợ rơi rụng, phóng ngựa quá nhanh lại sợ gió to hoa tàn, mất của ta không ít khí lực!”
“Tới nơi rồi, ta mới đi vòng ra đằng Đông môn xem thử, thấy hoa lê trên núi còn chưa nở, bấy giờ mới yên tâm. Tốt xấu ta vẫn kịp đến trước!”
Điền chính Quốc vừa nói, vừa nở nụ cười trong suốt.
Gần đến như vậy, hơi thở của hắn như gió xuân mơn man phả lên mặt Trịnh Hạo Thạc. Y lúc này mới định thần lại, thân thủ tiếp nhận.
Lại chẳng biết có phải do không đủ cẩn thận, tay khẽ rung, vài đóa hoa lê liền run run lìa Trịnh Hạo Thạc cả kinh, xòe tay bắt lấy, nhưng những cánh hoa phơn phớt đã chao đảo trong không trung, từ từ rơi rụng. Tim bất giác loạn nhịp, tiếc nuối than: “Đáng tiếc…”
Điền Chính Quốc lại không hề để ý, nhìn lướt qua, cười nhẹ: “Ta cũng chỉ muốn đem tới cho huynh xem. Xem xong rồi, bỏ đi cũng được. Nếu huynh thích thì cứ chờ tới lúc hoa lê quanh đây nở, không phải là có thể nhàn tản mà xem cho thỏa mắt sao?
Trịnh Hạo Thạc cúi đầu nhìn cành hoa, lại ngẩng lên, trầm giọng nói với Điển Chính Quốc: “Tất cả chung quy đều không bằng nhánh hoa này.”
Mục quang Điền Chính Quốc chợt lóe, không đáp lời, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu.
Trịnh Hạo Thạc cũng im lặng mỉm cười, ngắm ánh trăng cùng bóng cây loang lổ thay đổi sáng tối trên gương mặt hắn. Bất chợt, gió nổi lên, thổi cánh cửa sổ đập vào tường, dội vang một tiếng. Y cười xán lạn, cầm tay Điền Chính Quốc: “Mệt chưa? Trời nhiều gió, ngươi cũng lên giường nằm đi.”
Nói đoạn, chính mình lùi vào, nhường chỗ.
Điền Chính Quốc ậm ừ đồng ý, đồng thời khom người cởi hài, nằm xuống bên cạnh y. Quay qua đã thấy thần tình Trịnh Hạo Thạc có điểm sửng sốt, chú mục vào mình, mới ngơ ngác hỏi: “Huynh sao thế?”
Trịnh Hạo Thạc ôn tồn nhìn hắn, gì cũng không nói, vẫn đăm chiêu trầm mặc.
Điền Chính quốc tự dưng thấy mất tự nhiên, không khỏi lặp lại: “Huynh sao thế?”
Trịnh Hạo Thạc cười cười, tay giúp hắn vuốt lại mấy sợi tóc mai bị rối, xong rồi, ôn nhu bảo: “Ta nhớ lại lúc mới gặp ngươi… Ngươi lúc đó nhỏ xíu, lại ngạo khí bừng bừng. Là từ lúc nào, ngươi đồng ý cùng ta nói chuyện? Là từ lúc nào, ngươi bắt đầu cười với ta? Là từ lúc nào, Chính Quốc của ta đã trưởng thành như thế này?”
Điền Chính Quốc trong lòng khẽ xao động, hồi lâu sau mới trả lời: “Đừng quên là lúc đó huynh cũng chỉ là tên nhóc mới lớn nha!” Nhưng mà ký ức lại vẫn vô thức tìm về mùa hạ của mười năm trước.
Tiết trời hanh nồng, ve sầu rộn rã, chén trắng tựa tuyết, nước trà biếc xanh, còn có một thiếu niên cẩm y hoa phục… khoảnh khắc như tái hiện đầy đủ trước mắt.
“Ta nhớ rõ đấy là vào mùa hè, ngươi theo Tô đại hiệp đến thăm Thiên Hạ Bảo. Ta kỵ mã trở về, ngươi ngồi trong đình, thấy ta bèn nói: “Huynh là Trịnh Hạo Thạc? Ta nghe kể hàng năm huynh đều tổ chức sinh nhật mình thành đại hội anh hùng, quả thật uy phong nha!”. Mấy lời ấy khiến Tô đại hiệp tức giận muốn chết, nhưng lão gia nhà ta lại thích tính tình ngươi, sốt sắng giữ ngươi lại chơi mấy ngày liền…”
Điền Chính quốc khe khẽ bật cười, chống chế: “Ta cũng còn nhớ rõ à! Câu đầu tiên huynh nói với ta là ‘Thích xen vào việc người khác, sẽ không trường mệnh.’. Huynh không biết bộ dáng của huynh lúc ấy khó ưa đến mức nào, khiến người ta sinh lòng chán ghét.”
Trịnh Hạo Thạc không phản đối gì, lại càng cười lớn: “Từ bao giờ ta không còn đáng ghét nữa?”
Điền Chính quốc thế nhưng lại thật sự ngẫm nghĩ, rồi thong thả: “Huynh còn nhớ có lần người ta tặng lão bảo chủ một thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn, chuôi nạm bằng vàng, rèn từ tinh thiết, hàn quang chiếu rọi? Huynh trăm phương nghìn kế nghĩ cách năn nỉ, lão bảo chủ mới cho huynh. Cầm được chủy thủ rồi, huynh tức khắc đi kiếm ta. Dưới tán cây lớn bên hồ, huynh nắm chặt tay ta, mặt mày hớn hở giảng giải lai lịch thanh chủy thủ.”
“Sao mà không nhớ được? Ta còn chưa nói xong, ngươi đã hung hăng quát mắng.”
“Cũng không phải lỗi của ta! Ta cứ tưởng huynh đem của tới khoe ta, ai mà biết là huynh muốn tặng nó cho ta đâu!”
“Hừ, biết rồi ngươi vẫn sống chết không chịu nhận, hại ta một trận thương tâm. Cũng may là sau đó, ngươi cũng không ghét ta nữa.”
Điền Chính Quốc phì cười, “Sao mà phải thương tâm? Bất quá huynh tốt với ta như thế, ta làm sao mà trơ trẽn tiếp tục mặt nặng mày nhẹ với huynh được? Nhưng lúc ấy ta cũng không phải cố ý cự tuyệt huynh. Kiếm là vua trong các loại binh khí, Tô gia chúng ta từ lúc mới sinh đã được rèn cho một thanh bội kiếm, từ đó về sau đồng hành cùng chủ nhân cả đời. Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Cho dù người chết xa nhà, thi cốt không thấy, Tô gia cũng nhất định dốc hết toàn lực, tìm kiếm của hắn về, thỉnh nhập Tô Gia Kiếm Các. Trong Tô Gia Kiếm Các hiện nay đã có một trăm bốn mươi bảy thanh bảo kiếm. Chờ ta tạ thế, kiếm của ta cũng sẽ đem về treo ở đó, để con cháu đời sau tưởng niệm…”
Lời chưa dứt, nhận ra một bên mày của Trịnh Hạo thạc chau lại, Điền Chính quốc đoán được tâm tư y, cười cười: “Sống chết là chuyện bình thường, có gì mà khó khăn. Huống hồ ta lại rất thích xen vào chuyện người khác, huynh chẳng phải đã bảo như thế sẽ không trường mệnh sao?”
Trịnh Hạo Thạc quả nhiên cũng cười lớn: “Toàn là chuyện từ khi còn con nít nói linh tinh với nhau, ngươi lại nhớ rõ ràng đến vậy…”
Tiếng cười đột ngột ngừng lại, y ngưng thần nhìn Điền Chính Quốc, tay vươn ra.
Điền Chính Quốc ngẩn người, chưa kịp phản ứng, tay Trịnh Hạo thạc đã chạm tới hai má hắn, dịu dàng: “Ngươi phải sống lâu thật lâu, lâu đến sau khi ta chết rồi, còn phải đến tế điếu ta nữa.”
Điền Chính Quốc không nói gì, chỉ cười cười. Một lúc lâu sau, mới hạ giọng: “Nếu huynh chết, ta và huynh cùng chôn một chỗ.”
Lồng ngực Hạo Thạc nóng lên, nhè nhẹ đáp ứng: “Được. Chúng ta cùng chôn một chỗ.”
Vì câu trả lời ấy, có vài phân lo âu nổi lên dưới đáy mắt sâu thẳm của Điền Chính Quốc. Trịnh Hạo thạc trong đôi mắt ấy, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của ánh mắt mình. Sáng rực, như thể đang cười.
Đêm xuân này, có rất nhiều tâm ý ngày thường không thể nói ra, đều dễ dàng bày tỏ đến vậy.
Là do thời điểm quá sức phù hợp, hay là do giấc mộng quá dài?
Ngoài song cánh cửa lay động, hương hoa lê phiêu diêu theo vào…
.
.
Hừng đông ngày hôm sau, Trịnh Hạo Thạc bị tiếng chim hót ríu rít đánh thức.
Ước chừng do mệt mỏi, người nằm kề bên vẫn còn say giấc.
Trịnh Hạo Thạc khẽ khàng ngồi dậy, vài cánh hoa lê theo ống tay áo y nhè nhẹ bay xuống. Lơ đãng trông ra ngoài cửa sổ, thấp thoáng trên sườn núi sắc trắng như tuyết. Nhìn kỹ, mới phát hiện ra đó là một khoảng rừng hoa lê đang bừng nở.
—— muôn hồng nghìn tía, từ buổi sớm hôm nay, bắt đầu tràn ngập.
Thời khắc ấy, sao có thể kìm chế nổi sự cao hứng trong lòng?
Cúi đầu ngắm gương mặt ngủ ngon của Điền Chính Quốc, Trịnh hạo Thạc cười rạng rỡ. Sau đó ôn nhu hôn lên trán hắn: “So với mùa xuân, ngươi đến sớm.”
Lần thứ hai ngẩng lên nhìn dải hoa lê trải rộng như sông mây ở phía xa xa, Trịnh hạo thạc không biết, khóe miệng Điền Chính Quốc đang chậm rãi nhoẻn nụ cười xán lạn.
– Hoàn –
CÁC BẢN CHUYỂN VER ĐỀU CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ Ạ, NÊN ĐỪNG AI MANG RA NGOÀI NHA 😄
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro