Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Xám xịt . Đó là ngôn từ miêu tả đúng nhất ngày hôm nay của Min Yoongi . Vào cái ngày định mệnh này , người mà anh đem lòng yêu thương , người mà anh nghĩ sẽ gắn bó đến cuối cuộc đời , lại rời bỏ anh . Chẳng những thế , còn ngang nhiên đem nhân tình đến chung sống .

Anh lê bước chân về phía công viên quen thuộc , nơi mà anh và cái con người tàn nhẫn đó từng gặp nhau và rung động trước nhau . Chẳng hiểu sao anh lại tới đó ? Do thói quen hay do anh muốn tìm lại chút kí ức thân thương của cả hai ?

Không biết . Giờ trong đầu anh trống rỗng , không nghĩ ngợi gì được nữa . Anh lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đá . Lạnh quá , lạnh như trái tim anh bây giờ vậy . Bỗng tim anh đập nhanh hơn , đôi tay thắt chặt lại . Có người đang tiến về phía này . Khẽ ngồi xuống kế bên anh , im lặng . Anh quay qua nhìn , là một cậu trai cao to , tầm khoảng trẻ hơn anh ba bốn tuổi . Khoé miệng anh bất giác nhếch lên thành một nụ cười . Nhưng khoé mắt anh bắt đầu cảm thấy cay cay. Đúng rồi , là cái cảm giác này , cái cảm giác anh rung động trước con người vô sỉ kia , nó đang lặp lại một lần nữa . Cậu trai quay qua nhìn anh , hai cặp mắt bắt gặp nhau , thời gian như ngừng lại , tưởng chừng như anh có thể nghe rõ nhịp đập trái tim mình. Cậu trai khẽ hỏi :
- Hôm nay công viên vắng người quá nhỉ ?
- À ừm - Yoongi quay mặt sang chỗ khác .
- Tôi tên Jeon JungKook , anh tên gì ?
- Tôi tên Park .. nhầm Min Yoongi

Chết thật , cái quái gì đang xảy ra thế này ? Lần đầu tiên việc gặp một người làm anh say đắm đến quên cả tên họ mình . Thật bất hiếu với cha mẹ quá . JungKook bắt chuyện tiếp :
- Anh không phiền cho tôi số điện thoại chứ ?
- Hử ? Sao .. sao lại xin số điện thoại của tôi ?
- Vì tôi thích .

Yoongi ngẫm nghĩ một hồi . Cứ cho đi , cũng có mất mát gì đâu mà . Yoongi khẽ gật đầu đáp :
- 09xxxxxxxx

JungKook lấy điện thoại ra , lưu lại . Rồi tự nhiên đứng bật dậy , chẳng nói , chẳng rằng , lẳng lặng bỏ đi . Cái con người này kì lạ thật nha . Yoongi tự cấu vào tay mình vài cái để thoát khỏi cái cảm xúc khó tả này . Nhưng mà , không thành công . Cậu ta dù đi rồi , vẫn làm anh cảm thấy xao xuyến , tim vẫn đập nhanh , má vẫn hồng hồng .

Đêm đó , có một người chờ cuộc gọi của người kia đến nỗi chẳng ngủ được . Sao một cuộc gặp ngắn vậy có thể làm cho anh quên hẳn cái con người đã lừa dối mình , làm anh quên hẳn cái cảm giác đau khổ , tối tăm ấy ? Phải chăng , đó là cuộc gặp định mệnh mà mọi người thường nói?

- Còn tiếp -

~•~•~•~•~•~•~•
Lời của tác giả : lần đầu viết nên khá dài dòng , lôi thôi . Mong mấy thím góp ý cho T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro