Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(Taegi) Đơn phương (2)


Chiếc áo trắng vẽ một đường xinh đẹp trên không khí rồi đáp xuống vali một cách hoàn hảo. Yoongi đưa tay thu gọn tất cả đống đồ trên giường rồi thả mình bên cạnh vali mệt mỏi nhắm mắt.

" Yoongi, nhìn này, chiếc váy này sẽ rất hợp với cô ấy."

"Ừ."

Anh đưa mắt liếc qua tà váy xanh nhạt đáng yêu, tự hỏi nếu có phép màu mình sẽ hay không cũng mặc chiếc váy như thế.

" Yoongi, con gấu này rất đáng yêu. Rất hợp với cô ấy."

"Ừ."

Taehyung lại chỉ một chiếc đồng hồ khác và nói với giọng hào hứng. Yoongi chẳng cảm nhận được chút nào ấm áp mặc dù bây giờ là giữa hè. Cảm tưởng thứ âm thanh trầm khàn từ miệng Taehyung chẳng khác nào con dao hết nhát này đến nhát khác đâm thật mạnh vào trái tim đang cố giãy giụa của anh. Mùi quần áo mới thơm đến cay mũi, nước mắt chực như trào ra bên khóe mi vì cái vị khó nói dâng đầy trong miệng. Yoongi cố hết sức kiềm chế tâm hồn run rẩy mà bước từng bước phía sau tấm lưng ấy.

Nhìn Taehyung từ phía sau đây là lần thứ bao nhiêu rồi?

Cười khổ, Yoongi vuốt cái mũi đang nồng nồng vị chua xót rồi nhận thêm một túi xách từ phía người ấy. Mãi mãi chỉ có anh nhìn Taehyung từ phía này mà thôi có phải không?

Đôi mắt người ấy cong thành vầng trăng xinh đẹp, miệng vẽ nên nụ cười hình hộp quen thuộc, giọng nói ngọt ngào lại vang lên với bao nhiêu niềm vui:

" Cô ấy sẽ thích chúng đúng không?"

" Cô ấy sẽ thích tất cả những gì em mua bất kể đó là gì. Chỉ cần em mua với tất cả tình yêu là đủ."

Yoongi không nghe nổi Taehyung nói gì tiếp theo, không, ngay cả tiếng chị nhân viên thông báo mất trộm trên loa anh cũng không nghe thấy. Tai anh ù đi bởi thứ cảm xúc đắng ngắt đau đớn nghẹn ứ nơi cổ họng. Bất cứ âm thanh gì bây giờ cũng như một lưỡi dao liên tiếp lần này đến lần khác cứa vào màng nhĩ làm tai anh đầy tràn thứ máu tanh nồng vị lạnh lẽo.

Trời hình như vừa sang đông hay sao ấy, sao anh thấy toàn thân đều lạnh đến vậy?

Yoongi choàng mở mắt, trán và cổ rịn đầy mồ hôi lạnh là dấu hiệu rõ ràng của một giấc mơ không đẹp tí nào. Day day mi tâm đau nhức, anh ngồi dậy thu dọn nốt đống hành lí rồi chui vào buồng tắm xả nước nóng vào mặt. Mong là chút nước sẽ giúp anh tỉnh táo hơn.

" Xin anh đấy Yoongi, em rất yêu Taehyung."

Cô em chơi cùng từ nhỏ ôm chặt lấy tay anh, nước mắt lưng tròng trông đến tội. Yoongi ngoài việc gật đầu cũng chả biết làm gì.

"Em cám ơn, Yoongi. Anh thật sự là tuyệt nhất."

Cô ấy vòng cả hai tay vào cổ anh, rướn người đặt một nụ hôn lên bên má trắng muốt lạnh lẽo. Yoongi chỉ cười nhẹ, chơi với cô ấy lâu đến vậy đây là lần đầu anh thấy cô ấy thực sự yêu ai đó thật nhiều. Taehyung cũng yêu cô ấy, chẳng có lí do gì để Yoongi không tác thành cho họ.

Kể cả khi anh yêu Taehyung.

Yoongi sẵn sàng chấp nhận sự mất mát nơi mình vì hạnh phúc cả hai người họ, chỉ là anh không ngờ đến một ngày cô ấy lại ôm anh mà nức nở...

" Yoongi ngốc, rốt cuộc em phải làm sao anh mới nhận ra tình cảm của em?"

Lúc cô ấy khóc sướt mướt đánh từng cái vào ngực anh Yoongi chỉ có thể im lặng vì toàn bộ thần trí anh lúc ấy đều đổ dồn vào con người cao lớn phía cuối con đường.

"Taehyung ..."

Đêm mưa hôm ấy chấm dứt tất cả quan hệ thân thiết giữa anh và Taehyung. Nước mưa như tát từng cái vào mặt anh vì anh đã cướp đi người cậu ấy yêu nhất.

Yoongi khóa vòi nước, ánh mắt mông lung không biết vì hơi nước hay vì khóc. Những đoạn kí ức cứ tìm đến anh như những con sóng không ngừng xô vào bờ, đập thật mạnh vào trái tim đã vỡ nát.

Ôm lấy khung hình của hai người, Yoongi cười ngọt ngào một lần cuối cùng rồi xoay người xách vali đi.

Đã đến lúc đặt dấu chấm cho tình yêu ngu ngốc này rồi.

.

.

.

- Taehyung nãy anh mua Latte cho em à?

- Ừ. Vị em vẫn thích đấy.

- Anh nhầm rồi, đây là vị anh Yoongi thích, em chẳng thích Latte đâu.

Taehyung dừng tay nhấc cốc quay sang nhìn khuôn mặt xinh đẹp vương chút buồn của Hye Jin. Ánh mắt cậu mang chút tổn thương đặt trên cơ thể cô ấy mà chất vấn:

- Em vẫn còn yêu Yoongi rất nhiều nhỉ?

- Em yêu anh ấy, mãi mãi là thế.

Hye Jin cười nhẹ khi nhận cốc Latte ấm áp từ bàn tay rám nắng kia, rèm mi buông xuống thật dịu dàng tránh đi tia nhìn chất vấn của người kia. Cô nhấp một ngụm Latte, để thứ vừa ngọt vừa đắng nhưng ấm áp trôi tuột xuống cổ họng vương hơi lạnh mùa đông. Ánh mắt cô chạy ra khỏi khung cửa kính to lớn mà lạnh lẽo tìm đến một bóng đèn nhấp nháy trên trời cao.

Máy bay đã cất cánh rồi.

- Em có phải vẫn còn rất hận anh?

- Không, em chẳng thấy gì đáng giận nơi anh cả. Mà nếu em giận anh có nghĩa em cũng giận chính mình.

- Anh có phải rất mặt dày không? Cư nhiên cướp em đi khỏi người ấy mà vẫn nhận món quà sinh nhật này?

Taehyung nâng chiếc hộp buộc nơ xinh đẹp lên, giọng nói pha chút khó xử cùng hối lỗi. Hye Jin quay đầu cướp lấy món quà tinh xảo khỏi tay cậu rồi cười khó hiểu:

- Taehyung, đáng ra anh không nên nhận nó.

Taehyung chỉ cười cho qua chuyện rồi vô thức đưa tay vuốt ve góc quyển sổ trong túi áo. Đối với Hye Jin cậu có thể rộng lượng bao nhiêu cũng được, miễn là cô ấy ở bên cậu.

- Anh vẫn giữ nó à? Em tưởng lần trước anh đã vứt nó đi rồi?

- Đây là niềm an ủi duy nhất cho tình yêu của anh, đừng có ích kỷ quá thế Hye Jin à.

Cô ấy đưa mắt nhàn nhạt liếc quyển sổ rồi phóng tầm mắt về những đám mây trắng muốt tan vào trong bóng tối ngoài cửa kính. Giọng nói mang chút đắc thắng cùng trào phúng vang lên nhẹ nhàng:

- Anh biết không Taehyung, em không thể trách anh vì em cũng giống anh, chúng ta đều không muốn bất cứ ai cướp đi người mình yêu kể cả điều đó có làm khổ mình. Cả anh và em, bọn mình đều là những kẻ ích kỷ đến đáng giận.

Taehyung không đáp, đem ánh mắt phức tạp rời khỏi bóng dáng thanh mảnh của người ấy rồi trở về căn phòng với đống giấy tờ ngổn ngang. Cậu đẩy quyển sổ lên bàn, đặt gọn gàng giữa đám giấy tạp nham và nhấp từng ngụm café đắng ngắt khi lật từng trang giấy.

" Ngày đầu thu tiết trời se lạnh như miếng kem sắp tan hết, tôi bước vội trên con đường dát lá khô để đuổi theo những bước chân khoan thai ấy. Tiếng lá vỡ vụn vang lên như một bản nhạc vui tai theo mỗi centimet gần gũi của chúng tôi. Cậu ấy chắc không để ý sự hiện diện của tôi nên vẫn bước chầm chậm và nghêu ngao một lời hát quen thuộc nào đó. Giọng trầm khàn của Taehyung như trong hơn bởi mùi hoa sữa ngọt ngào của đầu thu. Tôi nghe tiếng mấy chú chim ríu rít trên cành giục mình đi nhanh hơn để bắt kịp cậu ấy. Nhưng tôi mặc kệ, tôi sợ khi bắt kịp rồi sẽ không được nhìn bóng lưng cô độc mà vui vẻ của cậu ấy nữa..."

" Taehyung đang đứng dưới sân trường, thứ ánh sáng màu vàng nhạt hắt lên khuôn mặt với những hạt mồ hôi lấp lánh làm nổi bật đường nét góc cạnh nam tính. Cậu ấy lại hòa vào trong niềm vui thích với quả bóng màu cam một lần nữa khi đồng đội gọi í ới. Bước chân thoăn thoắt mà mạnh mẽ của cậu thu hút tất cả những người vô tình ngang qua, vô ý cuốn họ theo dòng thở say mê với cậu. Taehyung như kỵ binh trên sân bóng, vừa đẹp vừa mạnh đến khó lòng dứt ra nổi. Tôi tự hỏi thứ tình cảm này sẽ còn phát triển đến đâu nếu cậu ấy cứ đẹp đến nhức mắt như vậy..."

...

Cốc café vơi dần theo từng trang giấy đầy chữ, Taehyung cúi đầu gập quyển sổ nhỏ lại rồi cất gọn gàng trong ngăn kéo. Những ngày đi học với bao niềm vui của cậu khi nhìn qua lăng kính của Hye Jin như thiên đường tình yêu vừa đắng vừa ngọt nhưng cuốn hút vô cùng. Cậu yêu cách Hye Jin viết những dòng tâm sự như thế mỗi lần quan sát cậu từ góc tối, giá mà ngày đó có thể nhận ra sớm hơn một chút, cô ấy có thể sẽ không sa vào lưới tình với Yoongi.

Như thế thứ tình yêu đơn phương trong cuốn sổ này sẽ có thể có một kết thúc viên mãn hạnh phúc.

Phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro