Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Book Two: Chương 6

Ngay khi bước qua lối vào Bangtan Bohoja, tôi lại bị lôi ra bởi một người có mái tóc tím. Namjoon kéo tôi xuống bãi xe mà không nói một lời nào, còn không thèm nhìn tôi khi anh ấy khoác tay qua cổ tôi và buộc tôi phải đi theo. Mãi cho đến khi anh ấy chào Mira, người đang ném một chiếc túi vào xe của công ty, lúc đấy anh ấy mới chịu nhìn tôi.

"Nhân lúc thời gian hoàn hảo như thế này, chúng ta cần một người nữa," anh ấy mỉm cười như thể đó là một lời giải thích.

"Để làm gì vậy?"

"Để làm việc," thì ra Mira đã lên kế hoạch. "Bọn chị định sẽ làm cùng Finn nhưng Heath tạm thời bị hạ xuống cấp D nên là đi giải quyết vấn đề đó rồi."

"Hả? Sao lại... à thôi. Em không quan tâm. Tại sao lại kéo em vào chuyện này?"

"Không quá khó đâu. Chỉ là đột nhập vào một tòa nhà được bảo vệ nghiêm ngặt, đặt vài camera rồi đi ra ngoài mà không bị ai chú ý," Mira nhún vai thờ ơ.

"Ô đúng rồi chỉ có vậy thôi à."

"Thôi mà, độ khó cấp C thôi. Sẽ không khiến em gặp rắc rối nào cả," Namjoon nói.
"Chúng ta phải đi rồi? Lên kế hoạch và hoàn thành trước khi mặt trời lặn."

"Khoan đã. Sẽ mất bao lâu vậy? Hôm nay là-"

"Đừng lo. Em sẽ về nhà đúng giờ để chơi với bạn trai vào sinh nhật của cậu ấy," Mira cười khúc khích, đẩy tôi vào xe.

Tôi vừa ngồi xuống ghế vừa lầm bầm kêu rên, không muốn nói gì nữa. Tôi nhắn tin cho Jimin, báo với anh ấy trước. Trong khi Mira lái xe, Namjoon xoay người ra đằng sau, kéo một chiếc túi duffel từ phía sau chúng tôi để lên đùi. Anh ấy lôi ra vài món đồ khác nhau, đưa chúng cho tôi và giải thích những gì chúng tôi sẽ làm.

Sau khi chắc chắn rằng tôi đã biết cái nào là camera, cái nào là micro và nơi nào mình phải đến, anh ấy đưa một cái tai nghe cho tôi. Các hướng dẫn có vẻ hơi không cần thiết, vì tôi biết khá rõ ràng rồi, nhưng tôi vẫn im lặng. Tôi thậm chí còn không biết tại sao chúng tôi lại làm việc này, nhưng tôi giữ câu hỏi đó cho riêng mình.

Tiến vào một gara đỗ xe, Mira dừng xe. Tôi ra chậm hơn họ một chút, nhàn rỗi trong khi Mira bật mở cửa sau. Họ lấy ra vài cái túi, hai trong số đó tôi tự cầm trước khi họ đóng sập cửa và tôi đi theo sau. Chúng tôi đi lên tầng trên cùng, ở đây rất ít xe.

Những chiếc túi được thả cạnh một trong những bức tường xi măng cao tới ngang eo, phía trên là hàng rào cao chót vót. Tôi lúng túng đứng cạnh họ, không biết phải làm gì trong khi họ lấy ra vài thiết bị. Mãi cho đến khi Mira lấy ra một cặp tông đơ, tôi bắt đầu thực sự quan tâm đến những gì đang diễn ra.

"Bây giờ là mấy giờ?" Namjoon hỏi, làm gián đoạn quá trình suy nghĩ của tôi. Tôi rút điện thoại ra nhanh chóng kiểm tra thời gian.
5:13 chiều.

"Hơn năm giờ một chút."

"Ừm, tòa nhà sẽ bắt đầu dọn dẹp," Mira lẩm bẩm, nhìn xuống tòa nhà đối diện từ bãi đậu xe.

"Tốt. Chúng ta có hai tiếng đồng hồ."

"Hai tiếng để làm gì? Không ai giải thích cho em biết chúng ta làm quái gì ở đây," Tôi cuối cùng cũng biết giận dữ, đứng khoanh tay. Namjoon và Mira nhìn nhau, chị thì nhanh chóng thốt lên "Không phải thế!" còn anh kia thì lại thở dài.

"Hai tiếng để thiết lập và lên kế hoạch. Em sẽ đi vào tòa nhà đó bằng mái nhà. Anh sẽ hack từ xa để vô hiệu hóa bảo mật của họ khi em và Mira nhảy qua."

"Nhảy qua?" Tôi lặp lại, nhìn về khoảng không giữa các tòa nhà một cách hoài nghi. "Đây không chỉ là một bước nhảy. Sẽ rơi xuống, và chết."

"Đu dây qua!" Mira vui vẻ dỗ dành tôi, ném vài sợi dây nịt vào người tôi. "Hy vọng em không sợ độ cao."

"Dù sao đi nữa, khi hai người qua được rồi, em sẽ bóp chết sức mạnh của họ từ vị trí này. Sẽ không đủ lâu để hai người vào trong văn phòng của ông chủ trước khi mọi thứ như cũ. Hệ thống bảo mật của họ sẽ phải khởi động lại vào thời điểm đó, cho nên sẽ mất nhiều thời gian hơn. Có vài thứ khác em cũng phải làm, nhưng hai người chỉ cần lo việc lắp camera và micro càng nhanh càng tốt."

"Cậu ấy sẽ mất một lúc để giành quyền kiểm soát hệ thống của họ và cần phải thiết lập máy tính của mình, em đừng làm cậu ấy mất tập trung và giúp chị ra ngoài nhé," Mira ậm ừ, cắt ngang hàng rào.

"Vâng, được thôi. Nếu có ai đó vào lấy xe và nhìn thấy chúng ta thì sao?"

"Đó chính xác những gì chị cần em giúp," chị cười nhếch mép. "Namjoon sẽ tự buộc mình vào tòa tháp đằng kia, cậu ấy và những thiết bị của chúng ta sẽ không bị để ý, nhưng chị thì không. Nên là, em phải đi."

"Chị đang đùa phải không?"

"Không. Đi vào thang máy và giả vờ là người điều hành hay gì cũng được. Nếu bất cứ ai cần lên tầng trên cùng, em cứ nói đại gì đó và chị sẽ tránh mặt trước khi cánh cửa mở ra."

"Và nếu ai đó quyết định đi cầu thang?"

"Cầu thang bộ bị chặn lại để xây dựng," Namjoon lẩm bẩm, anh ta đã kéo đồ vào trong góc. "Ít nhất cho đến khi chúng ta hoàn thành..."

"Finn đã xoay xở để hoàn thành phần đó rồi," Mira nói thêm.

Tôi thả dây nịt và gắt gỏng bước về phía thang máy, dựa vào bức tường bên cạnh bảng điều khiển. Tôi biết bản thân mình chẳng hề giống một nhà điều hành, nhưng không ai nghĩ gì về điều đó. Trong khi tôi đứng bực mình và nhấn nút, ít nhất Mira cũng lịch sự giải thích rằng công ty chúng tôi sẽ đột nhập có mối quan hệ đáng ngờ với Baem Gunin, nhưng Bangtan Bohoja chưa có bằng chứng chắc chắn về mối quan hệ của họ, đó là lý do tại sao chúng tôi đã làm phiền các văn phòng như thế này.

Gần một giờ sau, tôi được yêu cầu quay lại và vạch ra lộ trình của chúng tôi. Đó là một tòa nhà lớn đầy những văn phòng nhỏ và nhỏ hơn, nhưng may mắn thay, chỉ có vài căn phòng quan trọng. Sau khi các văn phòng được phân chia giữa Mira và tôi, tôi đã vạch ra con đường tốt nhất khi Mira và Namjoon thảo luận về một thứ mang tính kỹ thuật hơn, đưa một lỗi vào máy chủ của họ hay gì đó.

Nhìn qua các bản thiết kế, tôi nhận ra rằng việc đi vào tòa nhà dễ dàng hơn nhiều so với việc ra ngoài. Chúng tôi sẽ không thể quay lại con đường đã đi mà không 'đánh thức' tòa nhà. Không thể đi lại lối đu dây hồi nãy. Lối thoát hiểm mà tôi tìm thấy đều có camera, và tôi không chắc đó có phải là thứ mà anh Namjoon có thể chăm coi được hay không. Thậm chí, có lẽ họ cũng đã có báo động. Và rõ ràng chúng tôi không thể bước ra từ cửa trước.

"Vậy chúng ta sẽ sử dụng sigil ma thuật để quay về? Em không thấy có lối ra nào dễ đi cả," tôi lầm bầm, liếc nhìn Mira.

"Không. Chúng ta không thể sử dụng nó. Sẽ còn sót lại và chị không muốn có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy chúng ta đã ở đó. Mình sẽ đi ra bằng cách này," chị ấy vạch ra một con đường bằng ngón tay. "Cửa sổ này có giàn giáo ngay bên ngoài. Chúng ta sẽ phải phá vỡ cửa sổ nhưng chị thể sửa chữa nó bằng một câu thần chú."

Trước khi tôi biết điều đó, tôi đã ghi nhớ lộ trình của mình và dây nịt quá mỏng để có thể thoải mái. Tôi nhắc nhở bản thân đừng nhìn xuống, lặp đi lặp lại cụm từ trong đầu như thể điều đó thực sự sẽ giúp tôi không nhìn xuống. Bước lên hàng rào, Mira di chuyển đoạn hàng rào mà chị ấy đã cắt ra và bắn một đường qua tòa nhà kia. Kéo mạnh nó để đảm bảo an toàn, chị nhận được sự giúp đỡ của tôi và mỉm cười đầy nguy hiểm.

Tôi bước lên bức tường xi măng và giúp chị đứng dậy, bỏ qua cảm giác buồn nôn trong ruột. Chị siết dây nịt của tôi, và tôi thậm chí không hỏi tại sao khi chị vỗ tay lên lưng tôi và đẩy tôi về phía trước. Tôi nuốt vào tiếng kêu la của mình khi chân không chạm đất và bay về phía tòa nhà khác. Tôi hầu như không thể nghe thấy tiếng chị gọi sau lưng, một cái gì đó về hạ cánh.

Khi chân tôi vung qua mái nhà và có đà tiến về phía bức tường mà sợi dây được gắn vào, tôi hoảng loạn. Tiếp đất bằng mông và lăn về phía trước. Tôi rít lên, xoa xoa lưng khi từ từ đứng dậy. Tôi có thể nghe thấy Mira ở sau tôi, hạ cánh duyên dáng hơn nhiều so với tôi và bật ra một tiếng cười khúc khích vui vẻ.

"Chị đã bảo hãy cẩn thận với việc hạ cánh rồi."

"Em xin lỗi. Đau tim quá nên không nghe được." Tôi cười khẩy, nhăn nhó khi nhìn qua khuỷu tay bị trầy xước của mình. "Chị có thể cho em chút cảnh báo cơ mà."

"Trông em có vẻ do dự," chị nhún vai, tháo dây ra. "Này Namjoon, bao lâu?"

"Cho em ba, à không, bốn phút."

Mira kéo mình lên để đánh bật dây neo. Dây bị chùng và chị ném nó xuống để Namjoon có thể cuộn nó lại. Đến khi tôi tháo dây cương và cất gọn trong túi, Namjoon đã sẵn sàng, chờ đợi tín hiệu từ chúng tôi. Mira chuẩn bị, quỳ trước cửa với khóa móc của mình trước khi bảo anh Namjoon cắt điện. Chúng tôi có năm phút trước khi có điện lại và nhiều nhất là hai lần nữa trước khi bảo mật được khởi động một lần nữa.

Chỉ đủ thời gian để đi qua cửa và xuống cầu thang đến trụ sở chính. Cả hai chúng tôi đã phải gấp rút cài đặt để có thể ra ngoài và đóng cửa lại sau lưng. Ánh đèn bật sáng khi chúng tôi lọt vào một điểm mù từ các camera an ninh. Mira và tôi gật đầu với nhau và chia tay, quét qua những con đường riêng biệt để không bị camera nhìn thấy.

Tôi đã không phải đi qua các điểm mù từ lâu trước khi Namjoon thông báo rằng anh ta đã quản lý định tuyến và quấn lại các nguồn cấp dữ liệu camera. Để có thể di chuyển dễ dàng hơn, tôi phải cài đặt camera càng nhanh càng tốt. Phần khó nhất là tìm ra vị trí. Các micro thì rất dễ rồi. Còn camera thì phải lắp sao cho không bị chú ý nhưng cũng không bị chắn tầm nhìn. Tôi biết rằng tôi đã dành quá nhiều thời gian chỉ để cố gắng tìm ra nơi để đặt những thứ chết tiệt này.

"Còn hai mươi phút thôi" Namjoon nhắc nhở chúng tôi.

Nhân viên sẽ thực hiện công việc quét dọn của họ trong vòng ba mươi phút nữa và chúng tôi muốn đi thật nhanh trước khi họ làm điều đó. Tôi không thể lãng phí thời gian. Camera, micro. Camera, micro. Sau khi lắp xong năm căn phòng thì Namjoon khẩn trương đếm ngược số phút, bảo chúng tôi nhanh lên chạy ra cửa sổ và thoát khỏi địa ngục này. Camera, micro. Yên lặng, chạy- dừng.

Tôi nghe tiếng mở cửa và ngay lập tức chui vào dưới cái bàn nhỏ xíu. Những bước chân dồn dập mạnh mẽ đó không phải là Mira. Tôi ép mình chặt nhất có thể vào không gian chật chội, hy vọng nó sẽ đủ để tôi không bị chú ý. Tôi chỉ có thể nhìn thấy chùm ánh sáng đèn pin xuyên qua phòng và tôi nín thở.

Tôi nghe tiếng từ bộ đàm nhưng ở quá xa để nghe những gì được nó phát ra. Sau đó, cánh cửa đóng lại, tôi thở phào. Tôi chờ đợi và lắng nghe một lúc nữa trước khi nhìn ra và đảm bảo rằng không có ai ở đây trừ tôi.

"Cái quái gì vậy Joon? Cảnh báo của em đâu?"

"Anh-anh không... anh không biết người đó ở đâu ra nữa," Namjoon thốt lên. "Người đó hẳn là phải ở trong khu vực không có camera."

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì. Chúng ta hãy ra khỏi đây," tôi càu nhàu đi về phía lối ra.

"Khoan. Virus vẫn đang được cài đặt."

"Nhanh lên."

"Này, đây là virus của cậu chứ không phải của chị. Mất quá nhiều thời gian," Chị giận dữ. "Hãy gặp chị ở lối ra nha Nochu. Chút nữa chị tới."

Tôi lèm bèm một lời phàn nàn nhưng cắn lưỡi ngay lập tức, tai nghe sẽ thu được giọng nói của tôi cho dù tôi có nói nhỏ tới cỡ nào. Giữ lối đi trong tâm trí, tôi lẻn xuống cầu thang và băng qua các hành lang cho đến khi tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ trong hoài nghi. Giống như Mira đã nói, có giàn giáo ở đó, chắc là người ta dựng để lau cửa sổ, nhưng chắc chắn không phải như chị ngụ ý. Nếu nhảy qua nó thì kết cục sẽ là một cái chết nhanh chóng và lộn xộn, cơ thể văng tung tóe trên vỉa hè phía bên dưới.

Tôi quyết định thử và di chuyển nó, kéo nó về phía cửa sổ bằng không khí ở tay tôi. Thật là khó khăn, phải đẩy năng lượng của tôi ở bên ngoài tấm kính và tập hợp đủ lực gió để kéo nó lại gần hơn. Tôi hầu như không thể di chuyển nó khi Mira bước lên. Vẫn còn xa nhưng cũng đủ gần rồi.

"Đang làm gì đấy?"

"Đây không phải 'ở ngay bên ngoài' cửa sổ!" tôi chỉ ra ngoài.

"Ồ sao cũng được cả em bé ơi."

Những ngón tay của chị bừng lên một ánh sáng màu cam nhạt khi chị lướt chúng qua tấm kính, sử dụng sức nóng để cắt một vòng tròn lớn. Đẩy nó qua một cách bất cẩn và đợi cho đến khi nó vỡ tan trên mặt đường bên dưới, chị quay lại và cười nhếch mép. Chị bước đến, khéo léo nhảy qua khe hở, bắt lấy cạnh của giàn giáo và vung tay lên trên nó khi nó rung chuyển. Tôi nuốt nước bọt. Chị vừa khoe cho tôi thấy. Tôi biết chính xác tại sao chị không sợ, nhưng tôi chưa đủ kỹ năng để tự tin như vậy.

Tôi hít một hơi thật sâu và lùi lại cho đến khi lưng dựa vào bức tường. Nuốt cơn sợ hãi vào ngực, tôi chạy về phía trước và vung mình qua cửa sổ, hai tay vươn ra để nắm lấy bất cứ thứ gì. Tôi có thể cảm nhận được không khí tràn ra khỏi phổi khi những ngón tay của tôi chạm vào kim loại, quá ngắn để nắm lấy.

Mira nhanh chóng nắm cổ tay tôi trước khi tôi ngã xuống, hai chân lủng lẳng vung đá một cách tuyệt vọng vào hư vô. Với sự giúp đỡ của chị, tôi dồn mình lên giàn giáo, càu nhàu khó chịu câu em nói rồi mà trong hơi thở của tôi. Trong khi tôi nín thở, chị hàn gắn lại cửa sổ và hạ giàn giáo xuống. Tôi đã không để mình thư giãn cho đến khi ở vị trí an toàn trên mặt đất vững chắc.

Trong khi chúng tôi quay lại bãi giữ xe, tôi rút điện thoại ra kiểm tra thời gian. Tám giờ rồi. Tôi bóp nghẹt lời oán trách của mình. Không có cách nào tôi có thể về ký túc xá thay quần áo, đón August và đến nhà hàng trong ba mươi phút. Nhắm mắt lại và thở dài, tôi quyết định tốt hơn là cứ gọi cho anh và thừa nhận mình sẽ đến muộn một chút.

Ngay khi tôi mở khóa, điện thoại reo lên và hình ảnh của Taehyung xuất hiện trên màn hình. Tôi từ chối cuộc gọi chỉ với một giây do dự. Tôi có thể nói chuyện với anh ấy sau khi tôi gọi cho August. Tuy nhiên trong lúc chọn liên lạc với August, Taehyung đã gọi lại cho tôi. Tôi nhíu mày, liếc xuống điện thoại và dừng bước. Mira liếc nhìn tôi tò mò khi tôi từ chối cuộc gọi và bị cứng đờ người. Tôi đợi một lát để xem anh ấy có gọi lại không và thở dài khi anh ấy làm thế.

"Cái gì vậy?" Tôi cuối cùng cũng trả lời, đầy cáu kỉnh.

"Sao mày dám từ chối cuộc gọi của anh?"

"Tae, em-"

"Có chuyện gấp mà em lại tắt điện thoại?" Anh ấy giận dữ, hơi thở gấp gáp truyền qua loa điện thoại.

"Hả?"

"Nhà hàng của hyung. Em cần phải đến đây ngay bây giờ! Chọn lựa giữa sống và chết đó!" Anh ấy vội vã nói trước khi cúp máy.

Rên rỉ một tiếng, tôi nhanh chóng cân nhắc lựa chọn của mình. Quyết định chạy thật nhanh và bắt xe buýt hơn là đợi Namjoon cùng Mira để họ chở, tôi chạy vụt đi khi giải thích qua loa cho Mira nghe. Nhà hàng không xa nơi tôi đang ở, sau khoảng ba phút chạy và mười phút đi xe buýt, tôi đã ở gần đó. Tôi thậm chí còn không đi được đến đó trước khi tôi phát hiện ra Taehyung và Seokjin bên kia đường, nhìn chằm chằm vào một cái cây. 'Sống và chết' cái mông tôi này.

"Thôi nào cây bé nhỏ, mày làm được mà!" Taehyung hào hứng nói khi tôi đến gần.

"Em sẽ làm cái quái gì ở đây vậy Tae?" Anh ấy quay sang tôi cười toe toét, ôm tôi thật nhanh.

"Em tới rồi! Tụi anh cần em giúp. Nó không chịu xuống."

Tôi có thể nhìn thấy những gì anh ấy đang nói, một sinh vật nhỏ màu trắng ở một nhánh cây cao hơn tí. Tôi thậm chí không nhận diện được nó là cái gì. "Anh nói là trường hợp khẩn cấp. Anh gọi em vì một con vật mắc kẹt trên cây?"

"Đây là trường hợp khẩn cấp! Nó nhảy lên đó vì một con chó. Nó sợ hãi và cô đơn, bây giờ nó lại bị mắc kẹt ở đó. Nếu nó đau thì phải làm sao? Nếu nó không bao giờ xuống đây thì sao? Nó có thể sẽ chết đói ở đó. Em phải giúp anh!" Anh ấy rên rỉ phản đối, liên tục tát vào tay tôi.

"Anh có thể gọi cho người khác. Em sẽ ăn tối với August ngay bây giờ."

"Anh ấy có thể đợi mà! Cây quan trọng hơn," anh ấy nhấn mạnh.

"Cây? Gì chứ?"

"Em ấy gọi con mèo đó như vậy," Seokjin cung cấp thông tin một cách hữu ích.

"Namu là tên của nó nhưng bây giờ cái đấy không quan trong. Nhanh lên và giúp nó xuống đây đi," Taehyung bĩu môi.

"Anh nghĩ em sẽ làm cái quái gì?"

"Sử dụng phép thuật của em để đón nó xuống hay gì đó cũng được. Hay em có thể nói chuyện với nó không? Nói rằng nó an toàn và chúng ta sẽ giúp nó nếu như nó chịu xuống đấy. Nói với nó rằng nó có thể-"

"Em không thể - Em không thể làm một trong những điều đó, được chứ? Em mà dùng phép thuật thì sẽ gây ra tổn thương cho nó. Nó quá nhỏ."

"Có một vài thứ em có thể làm mà."

"Em có thể đốt cái cây này," tôi lầm bầm. Tôi biết trò đùa không vui chút nào ngay cả khi không có sự ngạo nghễ của Taehyung. "Em có thể gửi một quả bóng nước lên và hy vọng nó không bị chết đuối trước khi em đón được nó xuống, hoặc em có thể quấn một cây nho quanh nó và hy vọng cổ nó không bị siết chặt hoặc làm gãy xương mèo nhỏ của nó."

"Khủng khiếp!" Taehyung thở hổn hển, bịt tai lại một cách trẻ con. Ngay cả Seokjin cũng cho tôi một ánh nhìn đầy quan tâm.

"Vâng, em đang cố chứng minh việc đó. Em không làm được điều gì hữu ích đâu. Nếu có một thứ như là 'đưa những con vật ngu ngốc ra khỏi cây', em chắc chắn không biết gì cả. Tìm cách khác mà không có em. Em có hẹn rồi."

"Khoan! Ít nhất em có thể trèo lên cây và đưa nó xuống không?"

"Tại sao anh không làm?"

"Em biết tại sao mà! Anh bị cấm trèo cây kể từ khi suýt gãy cổ anh Jin lần thứ hai," Taehyung cau mày.

"Lần thứ ba." Seok Jin thêm vào

"Dù sao đi nữa, em giỏi về nó hơn anh. Xin em đó? Namu bé nhỏ cần sự giúp đỡ của em mà," anh ấy cầu xin, gửi đến tôi đôi mắt cún con.

Tôi thở dài, nhắm nghiền mắt khi chống lại sự thôi thúc bóp cổ anh ấy. Anh ấy không có ý định để tôi rời đi cho đến khi con mèo 'an toàn' và tôi chỉ lãng phí thời gian để cố gắng tranh luận thêm. Nếu tôi bỏ cuộc và tóm lấy con mèo, tôi có thể đến chỗ của August trước khi quá muộn nếu tôi đi thẳng đến đó thay vì về thay quần áo ở nhà, và nếu tôi có Seokjin cho tôi đi nhờ. Có lẽ vậy.

Thở dài và đau đớn, tôi bước về phía cái cây để trèo lên. Seokjin vội vã quay lại nhà hàng, thốt lên điều gì đó về việc lấy vài món đồ để giúp tôi. Tôi kéo mình vào cành cây với một chút nỗ lực, cẩn thận để tiếp cận con mèo nhỏ. Dồn nén sự khó chịu của tôi, tôi di chuyển đến nhánh của nó và giậm chân trong khi mất một giây để lấy lại nhịp thở. Tôi chậm rãi vươn ra, nhẹ nhàng cố gắng nói với nó như thể nó thực sự có thể hiểu lời tôi. Nó rít lên với tôi, vung tay và cào tôi trước khi tôi có thể đến gần để nắm lấy nó. Tôi giật lùi và chống lại sự thôi thúc muốn hét lên.

Chầm chậm nhích lại gần, tôi thử lại, vẫn nói với giọng nhẹ nhàng. Nó lại rít lên và gầm gừ, lùi người trên cành cây. Tôi nghĩ sẽ làm rung chuyển cành cây để con mèo ngu ngốc ngã xuống, không biết Taehyung đón kịp không. Tôi lại gần hơn, cành cây cúi đầu vì trọng lượng của tôi. Tôi cố gắng đến gần đủ để cố nắm lấy nó, nhưng ngay khi tôi cố gắng, nó nhảy vào tôi, cào mặt tôi. Tôi thét lên chộp lấy sinh vật hung ác này khi tôi mất thăng bằng. Tôi cố nắm lấy một cành cây và ngăn chặn cú ngã của mình nhưng hai tay tôi vô dụng đập vào tán lá, không thể nắm chặt bất cứ thứ gì.

Tôi thốt ra tiếng rên rỉ khi đáp xuống với một tiếng uỵch trên lưng. Taehyung bước qua tôi, quỳ xuống và nhanh chóng nắm lấy tay tôi. Mãi cho đến khi anh ấy bóc ngón tay tôi ra và lấy con quái vật lông xù ra khỏi tay tôi, tôi mới nhận ra anh ấy không đến đây để đảm bảo rằng tôi ổn. Anh ấy lo lắng về con mèo.

"Namu, mày không sao!" Tôi nhìn chằm chằm vào những cành cây phía trên, một vài chiếc lá vẫn còn rung rinh sau khi tôi ngã.

"Em ghét anh," tôi cằn nhằn.

Tôi từ từ ngồi dậy lèm bèm chửi rủa. Toàn bộ cơ thể bị đau và da tôi nổi những vết xước khác nhau, cả từ cây và con mèo quỷ này. Tôi nếm được vị máu trên môi và nhẹ nhàng ấn ngón tay vào vết cắt đang cháy rát trên gò má. Seokjin chạy qua trên tay cầm một cái giỏ. Tôi nheo mắt nhìn anh ấy.

"Anh dùng nó để bắt mèo hay bắt em vậy, nếu là em thì hơi nhỏ á."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Không có gì cả", tôi càu nhàu. "Anh có thể đưa em đến chỗ August không?"

"Được thôi nhưng-"

"Không. Chúng ta sẽ không nói về cái cây hay con mèo. Em không bao giờ muốn nhìn thấy con mèo đó nữa."

"Này hơi thô lỗ rồi đó." Taehyung chế giễu. "Chỉ vì em mất thăng bằng không có nghĩa là em có thể lấy nó ra khỏi cái cây. Suýt nữa em nghiền nát nó rồi."

"Em bị mất thăng bằng vì thứ đó tấn công em! Hãy vui vì em đã không nghiền nát nó. Đặt nó xuống để nó có thể về nhà."

"Gì? Không đời nào! Anh sẽ đưa nó đi cùng."

"Đưa đi đâu? Để nó đi đi. Có thể nó đã có chủ rồi."

"Nó không có vòng cổ. Loại chủ sở hữu nào sẽ cho ai đó nhỏ bé và dễ thương này dạo chơi xung quanh mà lại không giám sát? Nếu nó lớn thì được, nhưng nó vẫn còn nhỏ mà. Phải không anh Jin?"

"Ừm... Taehyung nói cũng đúng. Nhưng cũng có vẻ như nó đi lạc."

"Có rất nhiều lí do để bỏ nó. Nó có thể có bọ chét hoặc bệnh gì đó. Ký túc xá không cho phép vật nuôi. Anh không có nơi nào để nuôi nó cả. Đặt nó xuống và để nó một mình."

"Anh có thể tìm một nơi nào đó cho nó hoặc anh giấu nó đi. Họ có đi kiểm tra ký túc xá đâu và mèo con rất im lặng."

"Anh có một người bạn cùng phòng," tôi chỉ ra một cách chế nhạo. "Anh cũng cần bát thức ăn và nước cùng những thứ khác. Anh thực sự nghĩ rằng họ sẽ không ra sao?"

"Anh Jin, anh có thể-"

"Xin lỗi Tae. Anh trai của anh bị dị ứng. Dù sao một con mèo có thể sẽ ăn vụng thức ăn của anh." Seokjin thở dài, lắc đầu với sự thương hại.

"Vâng, em sẽ phải tìm một nơi nào đó sau. Em không quan tâm. Em sẽ giữ nó."

"Không, anh sẽ không. Đặt nó xuống đi."

"Anh sẽ. Em đâu thể bắt anh làm theo ý em, Jungkook. Minjae nợ anh. Cậu ấy sẽ giữ bí mật. Không ai biết đâu."

"Anh không thể tin rằng họ sẽ không tìm ra được."

"Anh sẽ nuôi nó!" Taehyung hét lên.

"Anh biết gì không? Tốt thôi. Không nghe em nói cũng được, nhưng đừng đến và than vãn với em khi anh gặp rắc rối."

Không nói thêm lời nào, tôi quay lại và nhìn Jin, im lặng xin đi nhờ. Anh ấy trông hơi khó xử, nhưng đi cùng tôi và chở tôi đến căn hộ của August. Tôi cảm ơn anh ấy, chạy vào trong. Quá nôn nóng chờ thang máy, tôi vội vã bước lên cầu thang bộ, bước hai hoặc ba bước cùng một lúc. Khi tôi đến cửa nhà anh, tôi đã sẵn sàng ngã gục xuống, cơ thể vẫn còn đau, người tỏa nhiệt và hít vào một hơi không khí. Mất một giây có được một chút bình tĩnh, tôi đứng thẳng người và gõ cửa.

Tôi lặng lẽ bước vào và cởi giày ra. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân mềm mại, nhanh nhẹn của anh khi anh xuất hiện trước mặt tôi, mặc một trong những chiếc áo phông lớn của tôi và một boxer, nhìn tôi tò mò. Vẫn cố gắng hít thở, tôi mở miệng hỏi tại sao anh chưa thay quần áo và rồi anh đánh tôi.

"Cái quái gì xảy ra với em thế?" Anh lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt mở to.

"Em biết. Em xin lỗi. Em biết em đến trễ và em sẽ giải thích sau, em hứa. Em thực sự xin lỗi. Em sẽ thay đồ thật nhanh và anh có thể thay quần áo, chúng ta sẽ đi ăn tối." Tôi vội vàng thở hổn hển.

"Huh? Cái gì, không, đó là-" anh dừng lại, lắc đầu và cười. "Trông giống như em đã đánh nhau với một cái cây và thua cuộc vậy."

"À thì..."

Anh đưa tay lên và tôi nhăn mặt khi anh giật tóc tôi. Phải mất vài giây trước khi anh có thể gỡ được cành cây gãy, đưa nó cho tôi xem. Có một vài sợi tóc quấn quanh nó và tôi ngượng ngùng vuốt tóc xuống để đảm bảo đó là những sợi tóc duy nhất. Đúng. Tất nhiên. Tôi có lẽ đang trông giống như mớ hỗn độn vậy.

"Em có biết giờ là mấy giờ rồi không? Nhà hàng đã đóng cửa cả rồi. Thế em nghĩ sao anh thay đồ ngủ?"

"Dạ? Không, không, không," tôi lắp bắp, bắt đầu hoảng loạn khi rút điện thoại ra và kiểm tra thời gian. 10:07 tối. Chết tiệt. "Chết tiệt, em- em thật sự xin lỗi. Em-"

"Được rồi." Anh thì thầm nắm lấy tay tôi. Tôi vẫn im lặng, lo lắng rằng anh sẽ đuổi tôi ra. Tôi lại trở nên khốn nạn. Lần nữa. "Thay vào đó anh đã làm bữa tối ở đây. Chúng ta có thể ăn sau khi rửa những vết thương đó."

"Dạ?" Tôi chớp mắt, chết lặng. Tôi trố mắt nhìn anh, đợi anh rút lại lời tuyên bố.

"Anh nghiêm túc. Vài vết thương trông khá tệ. Anh không nghĩ rằng anh có đủ dụng cụ..." Anh lướt ngón tay qua cơ thể tôi.

"Cái này."

"Khoan đã, anh không giận sao?"

"Không có. Nhìn này, em rõ ràng có lí do tốt. Bên cạnh đó, tám giờ đã đến và đi, anh không nghe thấy gì từ em vì vậy anh có một chút lo lắng. Anh nhắn tin cho Jimin, cậu ấy nói em đang ở với Namjoon nên anh đã nhắn tin cho cậu ta và cậu ta nói Mira đã gặp em lần cuối, cô ấy nói em đã chạy đi sau khi nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ, vì vậy nên anh quyết định nấu ăn và chờ đợi em. Bây giờ em đang ở đây. Không sao cả rồi."

"Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh mà." Tôi bĩu môi. "Nếu có sao đi nữa, em nên là người nấu ăn cho anh."

"Anh nấu giỏi hơn," anh nhún vai, xoay người và kéo tôi vào phòng tắm. "Em vẫn chưa biết rằng chuông báo khói không phải là đồng hồ bấm giờ, vì vậy nếu chúng ta muốn ăn gì đó thì anh nên là người nấu."

"Có một lần thôi và là tai nạn mà."

"Ừm. Em có thể làm cho anh sau khi chúng ta ăn xong, được chứ? Nhưng ngay lúc này em vẫn đang chảy máu." Anh nở một nụ cười thích thú, kéo tôi vào phòng tắm để làm sạch vết thương tôi. "Ở yên đây, có thể anh sẽ để cho em nướng bánh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro