Book Two: Chương 10
"Cậu- cậu là pháp sư mà! Bộ tự nghi ngờ mình hả?" Finn chế giễu. "Cậu có thể sử dụng phép thuật!"
"Em đâu nói em không tin vào phép thuật. Em đang nói là em không tin vào một con ngựa phép thuật."
"Kỳ lân có tồn tại."
"Không hề. Em chưa từng thấy ai đề cập về chúng trong bất kỳ cuốn sách nào trong số một trăm cuốn sách em đã đọc, do đó, chúng rõ ràng là chỉ là thần thoại."
"Không không không. Pegasus* mới là thần thoại. Kỳ lân có thật. Anh đã nhìn thấy một con."
*Pegasus là một trong những sinh vật nổi tiếng nhất trong thần thoại Hy Lạp. Pegasus là con ngựa thần có cánh như chim đại bàng, lông trắng muốt, là con của thần biển Poseidon và Medusa. Sau khi giúp đỡ người anh hùng Bellerophon đánh bại quái vật Chimera, thần Zeus biến Pegasus thành một chòm sao trên bầu trời.
"Nhảm nhí."
Tôi còn chẳng biết tại sao chúng tôi tranh luận vấn đề này. Chúng tôi đã ở trong thư viện cùng nhau nhưng bây giờ đang lang thang trong hội trường, hướng tới việc làm hồ sơ trong khi cãi nhau. Ban đầu tôi đã tiếp cận để hỏi ý kiến của anh ấy về bản thiết kế mà tôi tìm thấy. Anh ấy đang làm một báo cáo cho công việc vừa hoàn thành và bằng cách nào đó, chúng tôi bắt đầu trò chuyện về những thứ khác cho đến khi ở đây, tranh luận về việc có tồn tại kỳ lân hay không.
"Anh đang nghiêm túc. Có khu rừng ở Nhật Bản, Aokigahara, và anh thề có lẽ nó chứa đầy chúng. Ma cũng vậy nhưng đó là một câu chuyện hoàn toàn khác," anh ấy phản bác khi tôi mở cửa cho anh ấy.
"Oh anh tin vào ma. Được rồi. Chắc chắn rồi."
"Chết tiệt. Nè lúc đó anh học cấp một và bọn anh đã đi đến Aokigahara, được bảo là không đi lang thang nhưng anh đã làm mọi cách và thề với bất cứ điều gì là chắc chắn có một con kỳ lân ở đó. Mặc dù vậy nó không thực sự giống thứ mà hầu hết mọi người tưởng tượng. Khiến anh nghĩ rằng toàn bộ loài Pegasus xuất phát từ một con kỳ lân. Giống như, có lẽ họ đã không nhìn thấy chiếc sừng hoặc nó đã bị gãy hay có thể đó là một đứa trẻ chưa mọc sừng."
"Vậy hả," tôi gật đầu, cho anh ta một cái nhìn khó tin nhất mà tôi có thể làm được.
"Nó màu đen. Tại sao mọi người nghĩ kỳ lân là màu trắng nhỉ? Nó có màu đen và màu xanh thực sự đậm, với lông thay vì cánh và cái sừng đáng sợ. Nó có hình xoắn ốc và chủ yếu là thẳng nhưng nó không phải là chiếc sừng trắng lấp lánh mà cậu nhìn thấy trong ảnh. Nó là xương và trông giống như có thể giết chết ai đó. Anh chắc chắn chín mươi phần trăm kỳ lân là một loài hung dữ."
Người đi trước chúng tôi đưa ra một cái nhìn kì thị khi Finn nói xong câu đó trước khi rời đi. Tôi cắn lưỡi khi Finn bước về phía trước để báo cáo, tránh giao tiếp bằng mắt với nhân viên nộp hồ sơ. Ngay khi chúng tôi quay lưng bước đi thì đã phải dừng lại. Naru (Natsu? Naki? Tôi không nhớ tên) bảo hãy đợi chút và lao ra từ phía sau bàn.
"Cả hai người đều hạng C đúng không?"
"Thật ra tôi hạng B." Finn trả lời.
"Quá tốt luôn. Có một vụ cướp. Hai người có thể đi kiểm tra không?" Cô ấy giận dữ, lấy ra thứ trông như như một bản báo cáo được gõ rất vội vàng "Đây là địa chỉ."
"Tuyệt. Tôi yêu việc có thêm giấy tờ," anh ấy càu nhàu khi chúng tôi bỏ đi, cầm báo cáo trong tay.
Anh ấy chỉ liếc nhìn tờ giấy trước khi lái xe đưa chúng tôi đến cửa hàng được liệt kê. Tôi lướt qua báo cáo một cách tò mò. Lúc đầu tôi đã hỏi tại sao Bangtan Bohoja thì liên quan gì đến một vụ cướp, nhưng nó bắt đầu có lý sau khi đọc qua tài liệu về barebones. Cửa hàng được gọi là Starlight Sundries, một cái tên không thể bỏ qua khi nhắc đến cửa hàng bán đồ ma thuật.
"Anh có biết đang đi đâu không?" Tôi đặt câu hỏi, để ý rằng anh ấy đã không kéo GPS.
"Anh quá quen cửa hàng đó rồi."
"Có thật không?"
"Ừm. Anh mua quà cho anh trai ở đó, đôi khi thì mua cho bố."
"À ra vậy," tôi gật đầu. "Anh trai của anh có tin vào kỳ lân không?"
"Có! Anh đã bảo nó có thật mà!"
"Ngay cả khi anh nói thật, anh tả nó nghe như pegasus á, vậy tại sao nó lại là cái này mà không phải cái kia? Nó có thể.. là một con.. pegasus có sừng."
"Không, pegasus không có sừng."
"Có thể mà. Anh nhìn thấy nó trong khi còn là một đứa trẻ. Đâu có nghĩa anh tường tận về nó đâu. Cũng có thể là anh đã mơ."
"Anh không mơ. Anh chưa bao giờ tự nhận mình là chuyên gia về chúng nhưng anh đã thực hiện một nghiên cứu nhỏ, được chưa?"
"Em nghĩ anh đã mơ."
"Muốn cá cược không? Nếu cậu tìm thấy bằng chứng rằng kỳ lân không thực sự tồn tại thì anh sẽ cho phép cậu đưa ra hình phạt. Nhưng nếu anh tìm được bằng chứng cho thấy điều ngược lại, cậu phải làm gì đó cho anh."
"Ok luôn. Đừng có trốn khi anh thua nha," tôi cười nhếch mép, khoanh tay.
"Hơ, anh mới là người nói câu đó."
Chúng tôi đậu xe ngay trước cửa hàng. Finn gõ cánh cửa bị khóa, kêu ai đó rằng chúng tôi đến từ Bangtan Bohoja. Tôi thấy một người phụ nữ nhút nhát nhìn qua tấm rèm trên cửa sổ trước khi có tiếng bấm khóa và cánh cửa mở ra. Cả hai bước vào trong và để cánh cửa đóng lại sau lưng.
"À, để bắt đầu thì tôi có thể lấy tên của cô cho báo cáo của chúng tôi không?" Finn bắt đầu, mở cuốn sổ nhỏ mà anh ta đã lấy từ hộp đựng găng tay của xe.
"Tất nhiên," cô ấy ho, hắng giọng. "Tên tôi là Lim Seohyun."
"Vâng. Cô có phải chủ ở đây không?"
"Không, tôi chỉ là thu ngân. Ông Jang mới là chủ sở hữu. Tôi đã gọi cho ông ấy rồi và đang trên đường đến đây."
Cô lo lắng vung tay khi Finn tiếp tục đặt câu hỏi và ghi chép lại. Tôi nhìn quanh cửa hàng nhỏ. Nó gọn gàng và dường như bán đủ thứ gây tò mò. Các kệ lót một bức tường có lọ và thùng trông giống như các thành phần cho phép thuật hoặc bình thuốc. Những tủ sách lớn chứa đầy những cuốn sách ở bức tường xa nhất. Các lối đi trưng tất cả các loại đồ trang sức nhỏ; đá, đồ chơi và dụng cụ.
Từ những gì tôi có thể nói, không có nhiều thứ được lấy từ các kệ hàng. Tôi lắng nghe khi Seohyun mô tả những người đàn ông bước vào và những gì họ đã lấy. Ba người đàn ông đeo mặt nạ, mặc dù chỉ có một trong số họ là có vũ khí. Đằng sau quầy là các kệ trưng bày đồ đắt tiền hơn, có vài chỗ trống đáng chú ý. Nó càng có ý nghĩa hơn về lí do tại sao Bangtan Bohoja lại được gọi đến đây.
Tôi đã cố gắng theo dõi các câu hỏi mà Finn đưa ra chỉ trong trường hợp tôi sẽ phải làm điều gì đó như thế này một lần nữa. Mắt tôi lướt dọc theo đỉnh tường và trần nhà. Không có camera. Với việc cộng đồng ma thuật được cho là bí mật, hẳn ai cũng sẽ nghĩ những nơi này sẽ được thắt chặt an ninh hơn. Seohyun đã phải lấy một danh sách hàng tồn kho chỉ để giúp chúng tôi tìm ra những gì còn thiếu. Tôi im lặng.
Trong khi cô ấy và Finn đọc danh sách, Finn đang ghi chú, tôi phát hiện ra một tia sáng của thứ gì đó bằng kim loại trên sàn gần quầy. Tôi cúi xuống đưa tay ra để nhặt nó lên trước khi rút điện thoại ra. Tôi đứng lùi lại một bước và chụp ảnh toàn bộ cửa hàng, bao gồm cả vật ở một tầng từ xa. Tôi cúi xuống lần nữa, chụp một vài bức ảnh gần, chỉ trong trường hợp nó quan trọng.
Nó phẳng và tròn, màu bạc và kích thước bằng quả mận. Có một cái lỗ nhỏ gần rìa với một sợi dây mỏng thắt nút, bị sờn ở cuối giống như nó đã bị xé ra khỏi phần còn lại của chuỗi. Tôi không nhận ra thiết kế ở trung tâm, mặc dù nó trông như là một con chim đậu trên một đôi gạc. Những từ được viết xung quanh hình như là tiếng Trung Quốc. Tôi đứng dậy để hỏi liệu Seohyun có nhận ra nó không khi tôi nghe thấy tiếng chuông cửa sau lưng tôi.
Cả ba chúng tôi đồng loạt quay lại để xem ai vừa đến. Tôi bắt gặp cảnh khẩu súng đang giơ lên đúng lúc để lôi Seohyun sang một bên, kéo cô ấy ra sau quầy khi tiếng nổ điếc tai vang lên. Tôi liếc qua vai tôi thấy Finn đã chui ra sau vài cái kệ, dường như không hề hấn gì. Khi người đàn ông với khẩu súng ngắn tiến về phía trước, Finn đã tháo dây đeo cho nhân viên mà anh ta luôn đeo trên thắt lưng. Nó có thể đóng mở, khoảng chiều dài của một cây thước trước khi được mở rộng.
Anh ta lật nó trong tay, đặt xuống đất ở một góc khi người đàn ông đến gần. Một bước, hai bước, ba bước. Finn nhấn nút ở đầu và nó bắn ra mạnh mẽ, đầu kia đập vào mắt cá chân của người đàn ông. Hắn bắt đầu ngã về phía trước và Finn vung cây gậy, thậm chí còn chẳng nhìn lại và hất khẩu súng ra khỏi tay hắn. Nó kêu vang trên mặt đất khi người đàn ông đứng vững.
Tôi nắm lấy cơ hội lao về phía trước, hất khuỷu tay xuống phía sau hộp sọ của người đàn ông. Tôi không có vũ khí, tôi đã sơ suất một chút nhưng không bi quan nhiều. Tôi đá khẩu súng ngắn xuống lối đi cách xa tầm tay của bất kỳ ai. Nhìn thoáng qua, cả hai người kia dường như cũng không được trang bị vũ khí, mặc dù tôi không có nhiều cơ hội để quan sát.
Finn bay qua tôi, đẩy một người trong khi người kia tiến về phía tôi với một nắm đấm giơ lên. Tôi lách qua bắt lấy cổ tay hắn và dùng đà của hắn để kéo hắn qua người tôi, khiến hắn vấp phải đồng minh đã bị hạ bệ. Tôi dừng lại khi nắm chặt cánh tay của hắn, cảm giác cánh tay hắn cứng ngắc đến mức nào.
Hắn dùng cùng một cánh tay đưa về phía tôi. Lần bắt lấy tay hắn này tôi đã biết tại sao cảm giác lại kì lạ đến thế. Bàn tay hắn là một màu xám xỉn, được làm bằng kim loại nhiều lớp dịch chuyển như máy móc phức tạp. Tôi bắt gặp ánh mắt trừng trừng của hắn. Hắn đeo mặt nạ che kín nửa dưới khuôn mặt, ngăn chặn biểu cảm khỏi tầm nhìn của tôi.
"Anh có cánh tay kim loại sao?" Tôi hỏi trong nỗi sợ hãi khi hắn hất ra khỏi tay tôi.
Tôi cúi xuống, thọc nắm đấm vào bụng hắn, hắn cúi người thêm và quàng tay lên đầu gối tôi. Tôi ngã ngửa ra, đặt chân lên vai hắn và đẩy hắn về phía sau.
Tôi bắn năng lượng của mình xuống sàn, làm nứt sàn bên dưới ngón tay. Tôi kéo trục xi măng lên, ngay lập tức đưa nó xuống chống lại cánh tay phi kim loại đó. Đôi mắt hắn mở to trong cơn sốc chỉ trong giây lát, hắn gạt cây cột sang một bên. Tôi lại vung tay nhưng hắn đã bắt được. Tôi có thể cảm nhận sự run rẩy chạy dọc theo chiều dài của trục trước khi nó sụp đổ trong tay tôi. Tôi nhìn người đàn ông đứng đối diện.
"Anh cũng là pháp sư?"
"Mày nói nhiều quá." Hắn càu nhàu với chất giọng khàn khàn.
Mắt hắn liếc sang một bên và tôi có thể cảm nhận được không khí ào ạt phía sau khi tôi vừa kịp tránh được một cú đánh từ người đàn ông đầu tiên. Tôi mất thăng bằng khi hắn vung mạnh vào tôi. Lăn ra khỏi đường, tôi ngăn mình không được đập mặt xuống. Tôi quay lại, chặn một chiếc xích đu và duỗi một chân sau lưng để đá người đàn ông kia. Tôi tấn công người đàn ông kim loại nhưng trước khi có cơ hội hắn đã chạy qua cả hai chúng tôi về phía người Finn đang chiến đấu.
Quá tập trung vào những gì cử động của hắn, tôi đã không chú ý người đàn ông đầu tiên lao vào tôi, đẩy không khí ra khỏi phổi khi tôi bị dồn vào tường. Tôi thở hổn hển, nhanh chóng di chuyển đầu sang một bên lúc hắn đập một nắm đấm khổng lồ vào bức tường bên cạnh đầu tôi. Tôi hầu như không thể di chuyển cánh tay của mình, nhưng tôi có đủ sức để di chuyển luồn không khí giữa chúng tôi, thổi bay hắn bằng một cơn gió.
Finn bị đánh gục và hai người đàn ông kia chạy ra khỏi cửa hàng. Tuy nhiên ngay cả khi đồng đội của mình chạy trốn, người đàn ông trước mặt tôi không có động thái sẽ làm điều tương tự. Hắn vung mạnh vào tôi đầy giận dữ. Tôi chặn đòn và đánh bằng xương sườn hắn. Tôi lùi lại đủ xa để vung chân đá một cú vào ngực. Hắn nắm lấy mắt cá chân của tôi, cho tôi một nụ cười nhợt nhạt màu đỏ khi tôi không thành công giật chân mình lại. Như thể tôi không có ki-lô-gam nào, tôi bị nhấc lên và ném qua cửa hàng, lưng đập vào giá sách ở bức tường đối diện.
Tôi nhăn nhó vì đau đớn, đẩy nhẹ mình lên. Đầu tôi quay cuồng choáng váng. Tôi nhìn thấy kim loại đen của khẩu súng ngắn. Nó chỉ nằm ngoài tầm với của tôi chút thôi. Tôi trượt về phía trước trên sàn gạch, quấn ngón tay quanh cái thùng. Hắn đã đến gần khi tôi cầm nó trong tay. Tôi ngồi dựa lưng vào kệ, nhắm vào hắn.
"Đứng yên đó." Tôi ra lệnh.
Hắn chế giễu, nhổ nước bọt xuống trong khi tiếp tục bước lại gần. Tôi ra lệnh một lần nữa, "Cảnh báo lần cuối." Hắn vẫn không chịu làm theo. Tôi bóp cò khi hắn bắt đầu cúi xuống để túm lấy tôi một lần nữa. Tôi nao núng trước tiếng nổ lớn, những giọt chất lỏng ấm áp bắn lên mặt tôi, tiếng uỵch phát ra khi hắn ngã về phía sau. Tôi sững người, toàn bộ cơ thể bị tê liệt. Tôi nhìn chằm chằm vào người đang khập khiễng trước mặt, bụng tôi đau nhói khi tôi hạ khẩu súng vẫn còn trong tay. Nó văng xuống sàn giữa hai chân dang ra của tôi.
Cổ họng thắt lại. Tôi không thể rời mắt. Trời ơi. Tôi thở dốc, cuối cùng cũng di chuyển được. Tôi rên rỉ đứng lên, đau quá, vẫn còn nhìn chằm chằm. Trời ơi. Tôi có thể nghe thấy những bước chân tiếp cận khi không khí đã dịu lại. Finn bước lên và tôi ngậm miệng há hốc nhìn chằm chằm ra khỏi mớ hỗn độn trước mặt.
"Cậu có sao không?" Giọng anh ta căng thẳng.
"..Vâng" tôi lầm bầm, nghe bình tĩnh hơn những gì tôi đang cảm thấy. "Bầm dập chút thôi."
"Ý anh không phải như vậy."
"Hả?"
Mắt tôi dán vào cánh tay anh ta đang nắm chặt bên hông, áo và da nhuộm đỏ. Anh ta vẫy nó trước khi tôi có thể bày tỏ sự lo lắng của mình, khăng khăng bảo rằng nó trông tệ hơn cảm giác thật sự. Tôi lặng lẽ đi theo anh ta đến quầy, cố gắng trấn tĩnh nhân viên đang hỗn loạn. Anh chỉ tôi vào phòng vệ sinh, bảo tôi rửa mặt.
Tôi cảm thấy buồn nôn, không thể tập trung vào bất cứ thứ gì ngoài cơ thể nằm trên sàn giữa lối đi. Nước chảy qua những ngón tay tôi và tôi lắc đầu trước khi rửa mặt. Có máu trên quần áo của tôi mà tôi biết rằng tôi sẽ không thể giặt sạch được, nhưng sau khi cởi chiếc áo hoodie, tôi trông vẫn ổn như không có gì xảy ra. Tôi vuốt nhẹ bàn tay vẫn còn ẩm ướt của mình lên quần jean, nhét chúng vào túi khi tay tôi bắt đầu run rẩy. Mọi thứ đều khó chịu, tôi rời khỏi phòng vệ sinh.
Đầu tôi ù đi vì những câu hỏi, nhấn chìm những âm thanh xung quanh. Tôi đã làm gì vậy?
Finn xuất hiện trước mặt tôi với đôi lông mày nhíu lại và một cái nhìn sâu sắc. Tôi chớp mắt nhìn anh ta, cảm thấy cần phải thoát khỏi đôi mắt nâu đen nhàm chán dán vào mình. Tôi hắng giọng, nuốt xuống những suy nghĩ phân tán của mình.
"Sao vậy?"
"Cậu nên về nhà."
"Huh?"
"Từ bây giờ hãy để anh làm. Họ sẽ không quay lại và có một vài người khác đang trên đường đến. Về nhà đi."
"Em ổn. Anh bị thương nặng hơn em."
"Đây là lý do tại sao anh ở lại. Một bác sĩ đang đến đây. Cậu đâu cần bác sĩ đúng chứ?"
"Không," tôi lẩm bẩm, lắc đầu và nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của mình.
"Chính xác. Về nhà đi."
Tôi đồng ý sau một lúc suy nghĩ. Anh ấy đang cho tôi một cái nhìn như thể anh ấy thực sự không có tâm trạng để tranh luận. Tôi không trách anh.
Với những cơ bắp đau nhức và suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, tôi bước ra khỏi cửa hàng, hít một hơi thật sâu từ không khí bên ngoài. Tìm đường đến một trạm xe buýt, bằng cách nào đó xoay sở để xuống đúng điểm dừng và tìm căn hộ của August mặc dù bị phân tâm bởi những suy nghĩ la hét của chính tôi. Mình không cần nhắm cao thế. Da tôi ngứa ran khó chịu. Áo tôi vẫn còn ẩm. Tại sao mình không nhắm vào chân hắn? Tôi tình cờ đi qua cửa của tòa nhà chung cư. Tôi ngây người nhìn những cánh cửa bạc của thang máy, chờ chúng trượt mở. Ngực tôi đau như ai đó vẫn đang ấn xuống nó. Mọi thứ đều cảm thấy sai trái. Tâm trí tôi sẽ không im lặng. Mình vừa mới làm gì?
Tôi ngập ngừng trước cửa nhà August. Những ngón tay lơ lửng trên nút bấm, không chắc chắn. Cảm thấy như một cái tát vào mặt thật lạnh lùng. August đã tránh nó, ngay cả khi anh định giết một ai đó, nhưng tôi đã làm một cách thiếu suy nghĩ. Anh sẽ thấy ghê tởm tôi rất nhiều.
Anh ấy sẽ nghĩ gì về tôi?
Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu, đưa tay ra nhưng không muốn nhấn số. Tôi không nghe thấy anh đến gần, đầu óc tôi ù lên đè những bước chân lặng lẽ của anh. Giọng anh làm tôi giật mình và mất vài giây để nghe những gì anh hỏi.
"Em có sao không?"
"Hả? À vâng. Tại sao em lại có gì chứ?" Tôi nhanh chóng trả lời.
"Em đứng đây làm gì."
"Oh. Em- em chỉ nghĩ.. nghĩ rằng em đang bị cảm.. à đúng rồi, bị cảm lạnh hoặc một cái gì đó và em không muốn lây cho anh. Em chỉ đang nghĩ về việc có nên đến ký túc xá của mình hay không,"
Tôi không thể nói cho anh nghe sự thật. Tôi không thể.
Cái nhíu mày của anh sâu thẳm và hơi thở tôi nghẹn lại trong cổ họng. Có phải anh không tin tôi? Có phải tôi không đủ thuyết phục? Tôi sụt sịt, hy vọng nó đủ tinh tế để có thể tin được. Biểu cảm của anh không thay đổi. Tất nhiên anh không tin tôi. Có lẽ anh đã cảm nhận được những cơn đau. Tôi đã bắt đầu ghét liên kết linh hồn của chúng tôi.
"Anh mới vừa từ đâu về thế?" Tôi hỏi với hy vọng thay đổi chủ đề. Anh giơ tay lên, một cái túi nhựa treo trên tay.
"Chúng ta đã hết cà phê và- em có thực sự cảm thấy mình khỏe không? Anh có thể quay lại và mua thuốc."
"Không, không, không sao. Em nghĩ chỉ cần ngủ thôi," tôi thở phào. "..Em sẽ ngủ trong phòng khách tối nay nhé? Em thực sự không muốn làm anh bị bệnh."
Anh không có vẻ hài lòng với lời đề nghị nhưng cũng không nói gì khi tôi nhấn mật mã. Tôi để anh bước vào trước, từ từ cởi giày ra khi anh bỏ đồ lên bàn. Đã khá muộn khi mặt trời bắt đầu lặn và tôi tự hỏi liệu có phải là quá sớm để đi ngủ không. Tôi nán lại trong phòng khách một lúc, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không có gì đặc biệt ở đó. August xuất hiện trước mặt tôi, bàn tay anh vươn lên khi tôi nao núng lùi lại một chút. Anh dừng lại, sau đó lòng bàn tay mát lạnh tựa vào trán tôi.
"Em hơi ấm. Có chắc em không muốn anh mua thuốc chứ? Tất cả những gì anh có ở đây là thuốc giảm đau."
"Em ổn thật mà. Vậy em sẽ uống đỡ, ít ra em sẽ bớt đau đầu hơn."
Thật ra toàn bộ cơ thể tôi đều đau nhức. Tôi chắc chắn anh đã cảm nhận được nó. Đâu phải những cú đánh như mèo vờn đâu. Anh biết tôi đang nói dối nhưng anh không nói gì. Đôi mắt mở to nhìn khuôn mặt tôi tìm sự thật, âm thầm cầu xin tôi giữ lời hứa. Tôi đã không. Tôi không thể. Tôi không thể.
Tôi nhìn chằm chằm, lạc lối ở bức tường nhà tắm, nước nóng làm da tôi sạm màu. Tôi cảm thấy như mình đang chết đuối với cái đầu trên mặt nước. Xà phòng không rửa trôi cảm giác ngứa ngáy. Quần áo dính máu của tôi chất đống trên sàn nhà. Tôi đã hy vọng rằng áo khoác của tôi che giấu bất kỳ vết bẩn nào. Tôi đi vào phòng khách, thả đống đồ ở một góc trước khi cuộn tròn trên giường trong khi tóc vẫn còn ướt sũng. Tôi cảm thấy nóng dù không có gì ngoài một cái boxer che chắn tôi. Tôi không muốn đắp chắn. Tôi nhìn chằm chằm vào hư không trong căn phòng tối, rèm cửa che khuất mặt trời đã lặn từ bao giờ.
Tôi cuộn tròn hơn nữa, cố gắng che giấu trong cơ thể mình. Mọi thứ quá sai. Những gì tôi đã làm là sai. Có một cách khác. Có rất nhiều thứ khác tôi có thể làm. Tại sao tôi-
Cuối cùng não tôi cũng im lặng để tôi ngủ. Không mơ thấy gì cả. Chỉ là một màu đen. Tôi định sẽ thức dậy với ánh mặt trời chói lòa xuyên qua tấm rèm cửa dày. Tôi nghĩ mình sẽ lạnh vì gần như khỏa thân mà không chịu đắp chăn. Tôi nghĩ mình sẽ cô đơn như lúc tôi thiếp đi.
Tôi không mong đợi được mở mắt ra một búi tóc đen ló ra từ dưới tấm chăn che phủ cả hai chúng tôi. Hơi thở của anh phà vào ngực trần của tôi, cánh tay anh ôm lấy thân tôi đau đớn, đôi chân anh rối bời bên người tôi. Lòng nặng trĩu. Anh đã kéo chăn ra đây để anh ngủ với tôi. Đau đớn quá.
Tôi cân nhắc trượt đi nhưng ngay khi tôi thay đổi, hơi thở bình bình của anh ta khựng lại và đôi tay anh kiên quyết áp vào lưng tôi. Một tiếng lầm bầm nhẹ nhàng, tiếng thì thầm 'không' được đặt trên da tôi bằng đôi môi của anh. Anh tỉnh táo. Tôi nín thở.
"Em-em không muốn anh bị bệnh," tôi nổi cáu, cố bấu víu lấy lý do minh bạch kia của mình.
"Một chút thôi, cho đến lúc báo thức kêu."
"Nhưng..."
"Chút thôi. Báo thức."
Những ngón tay anh cấu vào da tôi. Nó không đau. Anh không bức xúc với những vết bầm tím đó. Anh hẳn đã nhìn thấy chúng. Anh hẳn đã cảm nhận được khi nó xảy ra. Anh biết tôi đang nói dối. Anh biết hết. Vậy tại sao anh lại không nói gì? Tôi không thể thở được. Đau quá.
"Được rồi," tôi đồng ý một cách miễn cưỡng. "Cho đến khi báo thức của anh kêu."
Tôi không xứng đáng với điều này. Tôi không xứng đáng với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro