Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11:


Họ bật đĩa Nàng Gà Mái Thích Phiêu Lưu, Chaeryong và Yeji ngồi trên sofa, đắp chăn và đặt bát ramyeon trong lòng. Yoongi và Jungkook đã cho thêm bông cải xanh, hành tây và thịt lợn xay vào mì cho đủ chất hơn (và ngon hơn). Xuyên qua chiếc sofa, họ xem TV đang chiếu bộ phim hoạt hình, ngồi bên bàn ăn mà xì xụp bát mì.

Yoongi dọn dẹp bát khi mọi người ăn xong và bắt đầu rửa chúng. Jungkook phụ anh, im lặng lau khô chúng bằng một miếng giẻ. Người lớn hơn mỉm cười một mình, bộ phim rì rầm phía sau và cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ lắng xuống.

"Cảm ơn anh," Jungkook nói.

"Không, cảm ơn em, rửa chén một mình oải lắm."

"Không phải, ý em là vì đã cho em ở lại ấy. Em thật lòng rất thích dành thời gian với anh."

"Anh cũng vậy," Yoongi làm sạch miếng bọt biển và đổ đầy nước nóng vào nồi ramyeon đã dùng qua. "Anh đã không có bạn mới trong một thời gian dài rồi. Anh không có thời gian."

"Em cũng vậy," Jungkook hít một hơi thật sâu nặng nề chứa đựng nhiều năm trách nhiệm và trưởng thành quá nhanh. "May thay, em cũng kết bạn được với một vài người qua công việc của mình. Mặc dù chỉ thấy họ qua mạng, Jimin và Taehyung vẫn rất có ý nghĩa với em."

"Điều gì đã khiến em bắt đầu công việc chỉnh sửa video vậy?"

"Chủ yếu là em cần một công việc có thể làm tại nhà. Chaeryong còn quá nhỏ, Jihyo thì bắt đầu sự nghiệp làm người mẫu, em phải ở nhà chăm sóc con bé. Mà em thích công việc này lắm, chưa chán nó bao giờ, em luôn có thể giải trí bằng những phong cách và công cụ khác nhau."

"Em có từng nghĩ sẽ làm công việc gì khác không?"

Jungkook chợt dừng lại, bàn tay cầm chiếc khăn dường như đang siết chặt.

"Không, em không có thời gian làm thế. Thật ngốc nếu làm loạn những thứ thuận lợi mà mình đang có."

Yoongi nghĩ đấy là một phản hồi kỳ lạ, nhưng anh cũng không ép uổng gì thêm.

"Anh bắt đầu viết thế nào?" Jungkook hỏi.

"Anh đã luôn viết lách," Yoongi nhún vai. "Từ nhỏ anh đã viết. Anh viết thơ với nhạc và luôn cố kể truyện qua chúng. Rồi tới một ngày anh quyết định mình muốn viết toàn bộ câu chuyện, nên là vậy đó."

"Được rồi, cơ mà," Jungkook bật cười, "Vậy anh bắt đầu viết tiểu thuyết khiêu dâm lãng mạn từ khi nào thế?"

"Nó có khiêu dâm thế đâu," Yoongi bĩu môi. "Nhưng để trả lời câu hỏi của em thì, anh nghĩ mình cũng giống như em vậy. Anh bị kẹt ở nhà, và thật ra cũng đã làm việc với bên đại lý cho một cuốn sách của anh. Cuốn sách ấy không giống những cuốn anh viết hiện tại, nhưng không có nhà xuất bản nào muốn chọn nó. Dù sao thì, vì anh ở nhà với Yeji, anh bắt đầu viết về những người mình muốn gặp, những nơi anh không bao giờ có thể đến, và những câu chuyện tình yêu quá-- quá thuận lợi hoặc quá ảo mộng. "

"Anh có từng nghĩ về chuyện, ừm, hẹn hò không?" Jungkook chăm chú nhìn vào đôi đũa mà cậu đang lau khô.

Tiếng tim đập bên tai Yoongi to thêm khi anh nói, "Có. Nhưng anh nghĩ chắc cũng khó lắm, sợ là Yeji gắn bó với người đó. Anh nghĩ nếu anh gặp ai đó với tư cách là bạn bè trước và bọn anh hiểu rõ nhau, anh có thể thấy mình tin tưởng họ– và bản thân anh– đủ để nó xảy ra."

Jungkook gật đầu, im lặng.

"Còn em thì sao?"

Người trẻ hơn nghiêng đầu, "Em thì thế nào?"

"Em có nghĩ về chuyện hẹn hò không?"

Jungkook bật cười, có hơi to quá, dường như là giả vờ vậy, "Dĩ nhiên là không rồi. Chắc chắn không."

Tự dưng Yoongi thấy thật ngớ ngẩn. Tại sao Jungkook lại muốn hẹn hò cơ chứ? Bởi vì Yoongi muốn Jungkook hẹn hò với anh sao? Nhưng thế thì ngu ngốc lắm, đúng chứ? Bởi vì họ là bạn bè. Và không có gì sai với điều đó. Jungkook bận rộn, Yoongi biết thế. Có thể cậu vẫn chưa sẵn sàng nghĩ đến việc đưa người khác vào mối quan hệ làm bố mẹ vừa phức tạp, vừa cân bằng khô khan giữa cậu và Jihyo.

Yoongi có nhiều tự do hơn trong khía cạnh đó, anh chỉ cần xin phép chính mình. Không phải là anh thực sự cho phép trái tim của mình được quyền mong mỏi. Anh tự nhủ rằng Yeji là tất cả những gì anh cần, và đúng là vậy. Anh cảm thấy đủ đầy khi thấy con bé hạnh phúc; những thành tựu con bé đạt được.

Yoongi là một người bố. Nhu cầu của anh phải xếp thứ hai nếu anh nuôi con gái mình đúng cách.

(Hoặc: anh chỉ có thể nuôi dạy con gái mình đúng cách nếu anh chịu chăm sóc cho bản thân và những mong mỏi của chính mình. Trở thành một phiên bản tốt nhất của anh để có thể dẫn dắt Yeji trở thành một phiên bản tốt nhất.)

Khi họ hoàn thành chỗ chén đĩa, credit bắt đầu chiếu trên bộ phim, Yoongi nghe thấy những tiếng ngáy nhỏ của Yeji. Chaeryong chưa ngủ, nhưng con bé đã kiệt sức, dụi mắt và chớp mắt lúng túng khi Jungkook bế nó lên. Cậu xoa lưng nó và ra hiệu cho Yoongi rằng cậu sẽ đặt con bé xuống túi ngủ. Yoongi nhìn cậu lùi lại trước khi vòng qua sofa, phát hiện Yeji cuộn tròn như một chiếc burrito. Anh vuốt tóc con bé và nhẹ nhàng bế nó, chăn rủ xuống đất, bị kéo lê trên chiếc sàn đang kẽo kẹt kêu trước trọng lượng của hai bố con. Anh bước vào hành lang, nơi có ánh đèn từ phòng con bé hắt ra.

Jungkook đang ngồi khoanh chân bên cạnh Chaeryong, nắm tay và chải những ngón tay qua tóc con bé khi nó nhắm mắt lại. Yoongi cẩn thận bước vòng qua, đặt Yeji xuống giường và kéo chăn lên đắp cho con bé. Nó cựa quậy một chút, chỉ đủ để bám chặt lấy Yoongi trước khi anh đứng thẳng dậy. Anh bắt gặp ánh mắt của Jungkook và người trẻ hơn gật đầu, vươn người để tắt đèn và rồi cả hai cùng rón rén ra ngoài, đóng cửa cẩn thận và chậm rãi.

"Rượu vang chứ?" Yoongi phấn khích thì thầm khi họ ra căn bếp.

"Vâng, rượu vang."

Yoongi cười rạng rỡ và chộp lấy cái chai từ cái tủ, vặn nút chai ra bằng đồ mở nắp chai. Jungkook chuẩn bị hai chiếc ly và Yoongi cảm thấy ấm áp ngay cả khi chưa hề uống một ngụm nào. Họ giữ chặt ly, thì thầm một tiếng cạn! và nhấm nháp rượu vang. Đôi mắt đáng yêu của Jungkook mở to khi uống. Yoongi cảm thấy má mình nóng lên, mặc dù vậy cũng không sao hết.

Với chai rượu nằm giữa họ trên bàn cà phê, họ xem tập chiếu lại của Produce 101. Jungkook nói liến thoắng trong lúc chương trình phát sóng, uống và ghé tai thì thầm về từng thí sinh, nhưng chủ yếu là nói xấu về các nhà sản xuất mà cậu nói là đứng sau hậu trường, dàn dựng từng sự kiện và kết quả.

Yoongi uống nhiều rượu hơn anh dự định. Jungkook đáng yêu quá đỗi, vì vậy anh uống để ngăn mình khỏi cắt lời cậu và chỉ ngồi yên mà xem. Người trẻ hơn choàng một tay trên lưng ghế, đằng sau Yoongi– nhưng không chạm vào anh. Họ gần nhau vì chiếc sofa khá nhỏ.

Anh đùa ai thế này? Yoongi thích Jungkook. Anh thích cách Jungkook cười, giọng nói của cậu, cách cậu dịu dàng mặc dù trông cậu thật to lớn trong cái ngày cậu sơ vin áo vận quần tây. Anh thích Jungkook– người biết nấu ăn, một phù thủy công nghệ, thích tất cả các loại nhạc. Anh thích Jungkook, người không đậu xe trước trường vì cậu nói nếu mình đỗ xa hơn, thì gần giống như cậu dẫn bộ Chaeryong đến trường thay vì lái xe chở con bé. Anh thích mọi thứ về cậu. Anh đặc biệt yêu cách Jungkook yêu con gái mình.

Yoongi ngồi dậy, suy nghĩ xáo trộn và tay chân tê rần, mỉm cười mơ màng với người đàn ông đối diện.

Jungkook ngừng nói khi nhìn anh, cười toe toét với cái mũi nhếch lên và đôi mắt to. Cánh tay của Yoongi sượt qua Jungkook để anh có thể đặt tay lên tay vịn, dùng nó để nâng mình lên một chút. Anh say hơn anh nghĩ, mệt mỏi hơn và lún sâu hơn nhiều so với những gì anh muốn thừa nhận trước đây. Anh thực lòng thích Jungkook. Và nếu không nhầm, anh nghĩ Jungkook cũng thích anh. Anh từ từ chạm vào tóc của Jungkook.

Yoongi nghiêng người chậm đến độ ngỡ như thời gian ngừng trôi. Anh cho Jungkook mọi cơ hội để dứt ra. Để cậu nói gì đó, làm gì đó ngăn anh lại. Nhưng cậu không hề, thế nên–

Yoongi hôn lên môi cậu, chậm rãi và nhẹ nhàng, sau đó anh lùi lại– ngước đôi mắt nhìn Jungkook.

"Gì vậy?" Jungkook khó thở, sự kinh ngạc hiện trên gương mặt.

"Anh muốn hôn em."

"Tại sao?"

"Vì thấy đó là điều nên làm," Yoongi cho cậu biết, lời nói rời khỏi đầu lưỡi như một gánh nặng được trút khỏi lồng ngực.

"Em không gay," Jungkook chớp mắt, lùi đi càng xa càng tốt trong khi Yoongi ngồi lại chỗ cũ, nhìn chằm chằm trân trối.

"Được rồi," Yoongi không biết phải phản hồi ra sao, bởi vì Jungkook không cần gay để thích anh.

"Yoongi, em nghĩ đã đến giờ đi ngủ rồi," giọng Jungkook lạnh lùng. Cậu đứng dậy và nhìn xuống Yoongi, khiến anh cảm thấy thật nhỏ bé, thật tầm thường so với cậu. "Em đi đánh răng đây."

Jungkook rời đi, nhưng trước khi cất bước vào phòng tắm, cậu khẽ lẩm bẩm, "Đừng làm thế nữa."

Yoongi cảm thấy cực kỳ xấu hổ, ngân ngấn nước mắt và anh trừng mắt nhìn vào chai rượu giờ đã cạn. Anh đổ lỗi cho trái tim cô đơn ngu ngốc và bộ não úng rượu của mình đã để điều này xảy ra. Vì đã để anh đánh liều một thứ– một người– rất quan trọng vào chuyện này.

Nhưng Jungkook sẽ thông cảm thôi. Không ai trong số họ sẽ để điều này làm tổn thương họ và tình bạn giữa họ. Họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau đến nỗi sẽ thật ngớ ngẩn nếu chuyện này bị phá vỡ bởi một nụ hôn say xỉn. Yoongi sẽ không phủ nhận rằng anh có tình cảm với Jungkook, nhưng anh nghĩ cả hai cũng đủ trưởng thành để điều hướng điều đó. Nó không kỳ lạ trừ khi họ làm cho nó kỳ lạ. Họ có thể nói chuyện, họ có thể làm được.

Yoongi có thể làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro