Phòng Cần Thiết
Link bản gốc:
https://archiveofourown.org/works/26139868/chapters/63848449
-
Yoongi vừa chạy vừa liếc về sau, cho phép bản thân thở phào nhẹ nhõm khi hành lang không có lấy một bóng người.
"Thôi nào, thôi nào, mình cần chỗ trốn," anh lẩm bẩm, điên cuồng tìm kiếm một cánh cửa, một hốc tường hoặc bất cứ thứ gì anh có thể nép vào cho đến khi Henderson và đồng bọn Gryffindor của hắn lướt qua anh.
Trước sự ngạc nhiên của Yoongi, bức tường bên cạnh anh biến thành một cánh cửa cầu kỳ. Tiếng bước chân đằng xa trở nên to hơn, và anh có thể nghe thấy giọng nói đáng ghét của Henderson đang lăng mạ anh và cất lên điệu cười khủng bố. Vì vậy anh chẳng nghĩ ngợi, đẩy cửa rồi đóng sầm cửa, dựa lưng lên đó mà thở hổn hển. Anh nghe thấy tiếng bước chân gần hơn, rồi lại xa dần. Họ không để ý đến cánh cửa. Thở phào nhẹ nhõm, anh dáo dác nhìn quanh.
Một không gian nhỏ, khá là ấm cúng. Lò sưởi được xây chính diện căn phòng, một chiếc sô-pha khiêm tốn nằm đối diện, và những giá sách được kê dọc theo hai bức tường còn lại. Phòng Cần Thiết, anh đột nhiên nhớ ra. Anh đã nghe nói về nó nhưng chưa bao giờ đặt chân tới trước đây, thậm chí anh không chắc nó còn tồn tại hay không.
Anh tiến về phía sô-pha, toan thả phịch người xuống thì giật lùi khi anh nhận ra có người ở đó. Và không ai xa lạ, chính là Jungkook Jeon. Lại một kẻ bắt nạt ngạo mạn, thô lỗ, tự cho mình là cái rốn vụ trũ khác. Là Ravenclaw, không phải Gryffindor, song cũng chắng khá khẩm hơn. Ngay cả một số Hufflepuffs cũng đi kiếm chuyện với Slytherin kể từ khi Voldemort bị đánh bại, cứ như thể đây là triều đại mà bất kỳ ai đều có thể thoải mái bắt nạt họ vì họ toàn kẻ xấu xa cả, phải không?
Jungkook ngước nhìn anh từ nơi đang nằm dài trên ghế sô-pha, đôi mắt mở to ngạc nhiên trước khi nhếch miệng cười gian xảo.
"Không không không," Yoongi lẩm bẩm, "Tại sao mày lại ở dây? Tao tưởng chỗ này lẽ ra phải cho tao thấy những gì tao cần chứ."
"Ồ, đúng là thế mà," Jungkook đứng dậy, nhanh chóng và uyển chuyển, ánh mắt hướng về Yoongi. Yoongi từ từ lùi lại, hy vọng mình đã gần đến cửa, nhưng anh không rời mắt khỏi Jungkook để kiểm tra có đúng thật hay không. "Tao với mày đều biết mày muốn tao mà, mày cần tao."
"Cái đéo gì chứ," Yoongi gắt, "Làm như tao có vậy."
"Thôi nào, đừng như vậy!" Jungkook nhếch mép. Lưng Yoongi va vào tường. Không có cánh cửa nào đằng sau anh. "Lúc ở nhà vệ sinh mấy đêm trước mày đâu có nói thế."
Mặt Yoongi đỏ bừng.
"Tao nhớ là mày đã cầu xin thằng nhỏ của tao nhỉ? Đồ điếm."
Jungkook giam hãm anh vào tường, chống hai tay hai bên đầu, ghé sát mặt. Yoongi ghét cái sự thật rằng mình đã bị kích thích. Jungkook nhếch mép, chồm lại gần tưởng chừng môi hai người sẽ chạm vào nhau, nhưng rồi nó ép Yoongi xuống sàn thật mạnh đến mức đầu gối của anh sẽ hẳn bị thâm tím.
"Vậy nên, cầu xin tiếp đi," nó gầm gừ.
Một bàn tay của Jungkook siết chặt tóc Yoongi, và anh khẽ thở dốc trước cơn đau thoáng qua.
"Làm ơn," anh thì thầm.
"Làm ơn cái gì hả, đồ điếm?"
Một giọt lệ lăn xuống gò má Yoongi, anh thì thầm, "Làm ơn sử dụng tôi đi. Muốn- muốn thằng nhỏ của cậu."
Anh ghét việc mình thích điều này, ghét việc Jungkook có thể hạ thấp anh đến mức chẳng bằng gì nữa, mọi lúc mọi nơi, đầy dễ dàng, anh ghét việc mình cứ mãi sa vào chiếc lưới ấy. Ghét rằng hình như anh đã phải lòng nó.
Jungkook buông tay khỏi tóc anh để nhẹ nhàng vuốt má anh. "Như vậy chẳng phải được hơn sao."
Nó lùi lại và lấy đũa phép ra, và ngay lập tức áo choàng của Yoongi nằm dưới sàn nhà, bỏ lại anh run rẩy và trần truồng.
"Quả là thằng điếm xinh đẹp," Jungkook ngâm nga, dùng đũa phép nâng cằm Yoongi. Rốt cuộc, nó cúi xuống hôn anh, và Yoongi tan chảy. Tuy nhiên nào có bỏ bèn gì vào lúc Jungkook dứt ra. Suy cho cùng, tên Ravenclaw không ở đây để hôn môi nhẹ nhàng, Yoongi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi đối với nó.
Jungkook lại giơ đũa phép lên lẩm bẩm câu gì đó, và đột nhiên hai tay Yoongi bị trói chặt sau lưng. Anh ngã về phía trước, mất thăng bằng. Jungkook không thèm đỡ anh, để mặc anh nằm dài trên sàn khi nó cởi quần dài và lôi ra dương vật đang cương cứng của mình đồng thời giao tiếp bằng mắt với Yoongi. Yoongi nuốt nước bọt, không thể ngăn ánh mắt của mình hạ xuống chiều dài của Jungkook, cảm thấy miệng anh ứa đầy dãi trước hình ảnh của thứ đó.
Jungkook thô bạo dựng đầu Yoongi dậy và Yoongi la lên, nhưng âm thanh bị bóp nghẹt khi Jungkook dúi mặt anh vào dương vật của nó. Anh hiểu tốt hơn hết là đừng nên phản kháng, vì vậy anh ngay lập tức đưa quy đầu của nó vào trong miệng. Anh nhẹ nhàng mút, đảo lưỡi trên đó và nuốt xuống vị mằn mặn. Anh lết đầu gối về phía trước để đưa nó vào sâu hơn, đi đến tận gốc sao cho quy đầu chạm vào phía sau cổ họng. Anh nuốt lấy nó hết mức có thể, miệng mở rộng, và Jungkook rên rỉ sung sướng.
"Mày thích thế phải không đồ điếm?" Hắn gầm gừ, và Yoongi chỉ có thể thút thít quanh dương vật của nó. "Mày chỉ giỏi mấy thứ này thôi nhỉ?"
Yoongi bất chấp bản thân mà gật đầu mặc dù động tác bị ngăn cản và hạn chế, vì anh gần như không thể di chuyển xung quanh kích thước của Jungkook.
"Mẹ kiếp," Jungkook gầm gừ, và đó là toàn bộ cảnh báo Yoongi nhận được trước khi nó đâm vào miệng anh, những ngón tay vẫn bấu chặt đầy đau đớn trên tóc anh.
Đau, nhưng Yoongi không hề ghét. Anh thậm chí còn lấy làm thích. Điều này thật bệnh hoạn và vặn vẹo nhưng anh vẫn thích, yêu cái vệc mình có thể ngoan đến độ nào cho Jungkook, thích được sử dụng như thế này, yêu cái nóng rát bừng bừng trong cuống họng bị hành hạ, những giọt lệ trên mi, những kéo giật thô bạo trên da đầu. Anh chỉ thả lỏng miệng và cổ họng, để Jungkook liên tục đè đầu mình xuống, đón nhận mọi thứ như một cậu bé ngoan. Anh thích thú khi Jungkook nói với cũng anh nhiều như vậy, thành viên nhỏ bé giần giật và rỉ dịch nhiều hơn trước.
Nó cứ bạo lực chơi cổ họng anh, và đến một lúc, Yoongi phóng thích, chỉ từ đó mà ra. Anh rất háo hức được nếm mùi tinh dịch của Jungkook, sẵn sàng đón nhận tất cả vì nó, nhưng Jungkook đã rút ra ngay trước lúc nó lên đỉnh. Yoongi chỉ kịp nhắm mắt lại khi Jungkook bắn đầy tinh dịch của mình lên khắp mặt Yoongi. Miệng anh vẫn mở, thở hổn hển hớp không khí, thế nên chút dịch đã chảy vào đó và anh vui vẻ nuốt chửng nó, liếm môi để nếm được nhiều nhất có thể. Jungkook chế giễu khi nhìn thấy cảnh ấy.
"Thật thảm hại," nó lẩm bẩm và rồi nhận thấy mớ hỗn độn mà Yoongi tự gây ra trên chính mình. "Chỉ thế này mà đã bắn rồi ư?" Nó cười, "Đồ điếm non thảm hại."
Yoongi thút thít. Jungkook nhổ vào mặt anh. Yoongi giật lùi, nhưng thành viên của anh thì nảy lên, gần như cứng trở lại. Anh có thể cảm thấy những giọt nước bọt chảy dài trên mặt mình, cùng với tinh dịch, và đôi chút hỗn hợp đó trôi tuột vào miệng anh.
"Chà, cảm ơn nhé," Jungkook nói, kéo khóa quần lại. "Hẹn gặp lại, đồ điếm non."
Và nó cứ thế bỏ đi, không thèm liếc nhìn Yoongi nữa. Yoongi khóc, vẫn bị trói, trần truồng, cảm thấy bị bỏ rơi. Anh lết về phía nơi anh nghĩ rằng quần áo của mình nằm đó, mò mẫm xung quanh để tìm đũa phép, tìm cách giữ chặt nó và làm phép để cắt đứt dây thừng. Với đôi tay đã được tự do, anh lau mắt để có thể mở to trở lại và làm sạch khuôn mặt mình. Anh sụt sịt cam chịu, mặc lại quần áo. Anh dọn dẹp hết mức có thể với sự trợ giúp của một vài thần chú mà anh biết, và cuối cùng anh ngã phịch trên sô-pha, không định đánh liều để bất cứ ai nhìn thấy bộ này này khi anh cất bước quay về hầm ngục Slytherin.
- Hết -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro