Chap 4 (END)
Ánh nắng yếu ớt của sáng mùa đông len lỏi qua cửa sổ, hắt lên khuôn mặt trắng trẻo đã hơi hồng hào trở lại của cậu thanh niên đương ngủ say trên giường, nhưng cũng đủ khiến anh nhíu mày.
Suga cựa mình ngồi dậy, mắt mũi lèm nhèm thò tay với lấy chiếc điện thoại trên chiếc tủ đầu giường bật lên, 7h sáng.
- Chết tiệt! Thế éo nào báo thức lại không kêu?!
- Em tắt nó rồi, sao kêu được! - giọng nói quen thuộc vang lên sau tiếng 'cạch' của cửa phòng.
- JungKook, nhóc làm cái khỉ gì đấy?
- Em muốn anh ngủ thêm. Lâu lắm rồi anh mới ngủ ngon như vậy, em rất vui.
Cậu cười, nụ cười khiến hai cái răng thỏ đáng yêu hiện ra, nhưng cũng rất dịu dàng.
"Đờ mờ cậu JungKook, tại sao cứ phải làm anh bối rối thế này mới vừa lòng hả?"
Căn phòng rõ ràng không có gì ngoài ánh sáng nhẹ qua khe cửa, nhưng sao anh thấy nụ cười ấy rực rỡ đến vậy.
- Hyung đánh răng rồi ra ăn sáng đi.
- À...uhm.
Cậu quay đi, trên môi vẽ nụ cười tinh nghịch. Như thể thằng bé đang có gì bí mật lắm vậy.
------------------
Thay đại một chiếc áo len rộng màu trắng, Suga uể oải vặn nắm tay cửa.
Jin hyung...sẽ rất tức tối.
RapMon... Sẽ bực bội vì không hoàn thành vũ đạo.
Anh lại làm phiền họ rồi...
"Cái bản thân mày...lúc nào cũng phiền phức. Họ đã kì vọng thế nào chứ?"
Nhưng không, cánh cửa phòng mở ra. Điều mà anh nhìn thấy, chính là mọi người đang đứng trước cửa phòng, ai đấy cũng hớn hở.
- Hyung, chúc mừng sinh nhật!!- JungKook chìa ra trước mặt anh một chiếc bánh kem nhỏ màu trắng.
- Ơ...
- Ơ cái gì, em biết ngay mà, lại quên.
Anh tự gõ đầu mình một cái, ừ nhỉ, đến sinh nhật mình mà còn quên. Nhìn chiếc bánh kem trước mặt, anh thoáng cảm động.
- Này! Có biết anh lo thế nào không hả. Hôm qua chú ngất tim anh như nhảy ra ngoài luôn rồi.
- Anh đích thị là điên rồi hyung ạ, cứ tận hưởng cuộc sống một chút! Như em này - tiếng tên đao nào đấy.
- Hyung, hyung đừng nghĩ bọn em xa lánh hyung nữa mà.
- Chỉ là...bọn em...luôn đợi hyung mà thôi...- JiMin cúi đầu thốt ra một câu ngượng ngùng.
Thực chất, không có ai xa lánh anh cả.
Không ai vì cái khó ở của anh mà ngại nói chuyện với anh cả. Chỉ là họ đợi mà thôi. Họ biết anh mệt, họ không làm phiền, chỉ đơn giản là mua thuốc đề phòng hay nấu nồi cháo để dưới bếp. Họ biết anh cần tập trung, họ sẽ để anh tập trung. Họ biết anh căng thẳng, họ sẽ cho anh khoảng lặng.
Họ, chính là đang chờ đợi, chờ đợi một ngày anh thấy mệt mỏi, quay đầu lại phía sau sẽ thấy nụ cười của họ ở đó. Họ chờ đến khi Suga mạnh mẽ và kiên cường kia nhường chỗ cho Min YoonGi của ngày xưa tìm đến họ, anh sẽ thấy, sau lưng anh chính là những thành viên ấy, những gương mặt quen thuộc ấy sẵn sàng dang tay chờ anh, một người nhiều lúc nhăn nhó nhưng lại cần sự chở che lao vào, cùng cảm nhận sự yên bình ấy, như những ngày xưa.
Một đứa trẻ khi lớn lên, va chạm với cuộc sống, nó có thể trưởng thành, có thể phạm lỗi, có thể vấp ngã, có thể đau khổ. Trên quãng đường đời trước mặt, có thể là màu đen tối mù mịt của sự chỉ trích, của người đời. Nhưng nó chỉ cần quay đầu lại trong một khắc thôi, gia đình của nó luôn ở đấy, sẵn sàng chờ nó trở về như những ngày nó còn thơ dại.
Min YoonGi là một đứa trẻ như vậy, BangTan là một gia đình như vậy.
Quà sinh nhật chỉ có một chiếc bánh kem nhỏ màu trắng cắm một cây nên ở giữa, nhưng anh có cảm giác mình nhận được nhiều hơn thế.
Anh nhận được nụ cười mèo con của JiMin đang cúi cúi đầu ngượng ngùng chúc mừng sinh nhật.
Anh nhật được sự ân cần trong câu nói có vể trách móc của Jin: "Bánh anh mày làm đấy! Cảm ơn một tiếng coi!"
Anh nhận được những trò đùa mà bình thường anh cho là quá lố nhưng thực chất là vì muốn anh cười của Hoseok và TaeHyung.
Anh nhận được cái vỗ vai chúc mừng sinh nhật của RapMon.
Và hơn cả là nụ cười của JungKook, đầy dịu dàng và ấm áp ôm anh vào lòng: "Hyung, sau này cứ cười thế này nhé!"
Hoá ra, những thứ nhỏ bé như vậy, lại chính là điều tuyệt vời nhất mà anh nhận được. Những thứ nhỏ bé mà anh vô tình bỏ qua hàng ngày, khoảnh khắc ấy anh nhận ra nó quý giá và ngọt ngào nhường nào.
"Những điều thực sự tuyệt vời luôn hiện diện nơi đây
Nhưng chẳng ai chú ý mà cứ thế bước qua
Thử dành chút thời gian nghĩ tới những điều đơn giản ấy
Hay nhìn lại những tháng ngày tưởng chừng đã quá quen thuộc
Bạn sẽ thấy nó ngọt ngào như một li milkshake béo ngậy vậy đó"
- Every little thing_AKMU-
Khoảnh khắc đó, nụ cười của anh, rạng rỡ hơn bao giờ hết.
-------oOo--------
Tiệc sinh nhật kết thúc, nhìn đồng hồ cũng đã 10 rưỡi (gớm mấy đứa quẩy cái gì mà từ 7h sáng đến 10 rưỡi thế?!), Jin bảo Suga về phòng nghỉ ngơi bù cho mấy ngày, thực ra chính xác là mấy tháng ăn ngủ không điều độ của anh.
Ngồi xuống trước máy tính, gõ dòng mật khẩu quen thuộc "010997", anh bắt đầu viết.
Kể về việc hôm nay anh đã vui như thế nào, về việc bữa tiệc sinh nhật nhỏ ấy thực chất đẹp hơn mọi món quà trên thế giới.
Bộ truyện đồng thời khép lại ở chương này. Một cái kết nhẹ nhàng. Cậu nói yêu anh, anh cũng vậy. Không hoa mĩ, không sến súa, nhẹ nhàng nhận ra tình cảm của nhau rồi nhẹ nhàng cùng nhau nắm tay đi tiếp quãng đường phía trước.
Cuối chương, anh đánh một câu in nghiêng:
"JungKook, nụ cười hôm nay của em, rất đẹp."
Vừa đăng lên, rất nhanh đã có rất nhiều comment hưởng ứng.
KwonJiHyun1812: Au à vậy là hết truyện rồi sao, au có thể viết thêm ngoại truyện luôn không~~
KookGa4eva: Au viết ngoại truyện sinh con đẻ cái 20 năm sau luôn đi au
MikhOkthjkteencOd3: Au à au à~~ sao cô viết hay vậy~~
Duy chỉ có một comment là anh chú ý:
JeonKookie: hyung~~~~ truyện này có thành sự thật được không ạ??
Hyung?
Tại sao người đó biết anh là con trai?
Lại còn biết anh hơn tuổi mà gọi là hyung?
Ngay lập tức nhận một loạt phản ứng:
Người_qua_đường: Mố lá?! Sugar-nim thần thánh là con trai ư?!
KookGa4eva: Tui muốn có bạn trai như au TT v TT
Cuộc_đời_như_đống_phưn: Nhờ au mà tui nhận ra ngoài Min YoonGi vẫn còn một người con trai văn chữ lai láng lại đy như thế này...
MikhOkthjkteencOd3: Ô mô ô mô tôi vừa gọi ai là cô vầy nè. Soary soary nha~~
Trong lúc anh còn đang ngớ người ra thì bất chợt, một hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy anh từ đằng sau:
- Ngồi trên giường cúi mặt xuống thế này lâu sẽ bị gù đấy.
- JungKook...- anh vội đưa tay sập laptop xuống.
- Ơ kìa, hyung không định trả lời câu hỏi của reader sao? Bao giờ thì truyện này thành sự thực đây?
- Hyung...
*flashback
3 giờ sáng
JungKook đứng dậy, toan rời khỏi phòng thì phát hiện, ban nãy anh quên tắt máy tính. Sự tò mò vốn là thứ khó kiểm soát, cậu di di chuột, màn hình sáng lên, từng dòng chữ trên đó khiến cậu như nín thở:
KOOKGA/LONGFIC
"Nếu anh nói ra, cậu sẽ hiểu chứ?"
Chap 1
Ngay từ khi bước vào căn phòng tập này, thứ duy nhất anh nhìn thấy chính là ánh mắt của cậu. Anh nhìn được có thứ hoài bão gì đó rất lớn trong đó...
Chap 2
JungKook, sao nụ cười của cậu cứ làm anh bối rối thế? Anh đã lún sâu vào thứ tình cảm này mất rồi...
Chap 3
Anh càng ngày càng ích kỉ. Cậu chăm sóc cho anh nhưng đâu có yêu anh, anh là đang kì vọng điều gì?...
...
Chap 20
Anh xa lánh cậu, anh gánh mọi thứ trên lưng, anh lo cho cả nhóm. Anh sợ lắm, khi nói ra, nếu như đến tình anh em cũng không còn nữa, anh phải làm thế nào...
...
JungKook đọc từng dòng mà môi từ lúc nào đã vẽ lên nụ cười tươi nhất. Anh cũng yêu cậu. Tại sao cậu lại không biết chứ? Tại sao cậu cứ bỏ qua mọi thứ một cách đáng tiếc thế này?
*end flashback
Chất giọng đầy dịu dàng của cậu maknae lại vang lên bên tai anh:
- Em nhớ YoonGi lắm rồi, Suga cho YoonGi quay về một chút nhé!
- Hyung à, Kookie thích YoonGi hyung rất nhiều. Suga mạnh mẽ lắm nhưng lại không thân thiết với em như YoonGi, không gọi em là Kookie, không có nụ cười tươi như YoonGi. Hyung à, em nhớ nụ cười ấy lắm. Hyung có thể yêu đuối một chút, dựa vào em một chút, là chính bản thân hyung như ngày trước được không?
Em yêu hyung, Min YoonGi...
Mắt anh như nhoè đi, là nước mắt của hạnh phúc.
- Hyung cũng yêu em, JungKook...
Câu nói vừa dứt, một hơi ấm ngọt ngào nhẹ nhàng bao phủ môi anh, nhẹ nhàng sâu lắng như chính tình yêu của anh và cậu.
Một kết thúc nhẹ nhàng nhưng thật hoàn mĩ.
*- Hyung viết ngoại truyện đi!
- Viết cái gì mới được?
- Viết H *mặt gian tà*
- Biến! Hyung méo có hứng!
- Vậy để em giúp hyung tìm cảm hứng...*nhây*
- CÚT RA NGOÀI NGAY ĐCM RAPMON ĐÃ LÀM GÌ ĐẦU ÓC EM RỒI HẢ?!?! *nguyên cái gối bay vèo một đường thẳng đến mặt JungKook kèm theo tiếng khoá cửa đầy lạnh lùng.
- Hyung!! Em đùa mà uhuhuuu... cho em vào phòng đi... TT^TT
JungKook à, anh phải biết lựa người để chọc... Không phải cái gì cũng bậy bạ được =)))))
---------------------------------
Hoàn rồi a~~
Mấy má tin đc k, tui viết hoàn một cái fic rồi *rơi lệ
Khen tui đi khen tui đi~~~
Cảm ơn mọi người đã theo dõi, cùng au lết qua 4 chap truyện ngắn cũn này
*tung bông* *cúi đầu cảm ơn*
Fanart KookGa again há há há há *cười khả ố*
Chả hiểu sao tui thấy KookGa rất hợp với cái nền hồng cam sến rện kia bất chấp các kiểu tóc tai quần áo nhé =))))
Cái bài "Every little thing" của AKMU ở trên hay lắm á, cơ mà tui k down vid về đc để đăng nên mọi người có thể tìm nghe thử nha, dễ thương mà ý nghĩa lắm đó
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro