Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mở Đầu-4

  *nguồn: nanodesu*
Link Eng:
https://sekaigamethetranslation.wordpress.com  

- 4 -

Khi trận chiến kết thúc và không khí đã dịu dần, sức nặng của vấn đề dần dần đè nặng lên vai tôi.

Sau khi chắc chắn rằng tên cướp nữ đã hoàn toàn bị khống chế, các thương nhân Lizardmen đề nghị cho tôi quá giang đến thị trấn trên gánh xe cùng với họ. Chấp nhận lời đề nghị đi cùng với họ, tôi vò đầu bứt tóc suy nghĩ liên tục.

Nó không chỉ là khung cảnh bên ngoài cửa sổ, mùi của khu rừng, âm thanh của gió. Phản ứng giống như con người của tên cướp nữ với những thay đổi bất chợt; cảm giác chắc chắn khi đòn tấn công trúng đối phương; việc đau lồng ngực do hết hơi đáng lẽ phải được điều chỉnh và giới hạn lại bởi máy VR; và hơn thế nữa, những rung động và những chuyển động dọc nhỏ có thể được cảm nhận khi chiếc xe này di chuyển về phía trước...

Nhiều thứ không quan trọng khác có thể dễ dàng bị bỏ qua từ một trò chơi giờ đây hiện ra ngay trước trước mặt tôi như thể thực tế.

Tôi không còn có thể bỏ qua vấn đề này nữa.

Ngay bây giờ, tôi đã không còn "đang chơi game".

Tôi đang "ở trong thế giới của game".

Có thể hơi khó tin, nhưng tôi không thể nghĩ ra bất cứ lời giải thích nào khác cho tình hình hiện tại.

Những thay đổi khiến cho thế giới này dường như thực tế ở một mức độ không thể giải thích được bằng một bản vá lỗi bất chợt nữa. Tuy nhiên, ở mặt khác, thế giới này tuân theo các quy tắc của trò chơi một cách đáng ngạc nhiên và chính xác.

Nhưng, trên hết tất cả, điều đã đưa tôi đến kết luận này là cuộc đối thoại giữa tôi với Maki ngay trước khi mọi chuyện xảy ra.

Vào lúc đó, Maki đang cầm một thứ gì có thể là búa Lucky. Theo truyền thuyết, búa Lucky sở hữu một sức mạnh cho phép nó thực hiện bất kỳ điều ước nào khi nó được vung.

Ngay trước khi những việc này xảy ra, đây là điều cuối cùng Maki đã nói:

"Nếu anh thích game của anh đến mức vậy, tại sao anh không sống trong game luôn đi, BAKA!"

Xét lại tình hình, tôi có thể suy luận rằng Maki, cảm thấy chán ngấy với những gì mà tôi đã nói, giận dữ hét lên những lời đó trong khi vung cái búa Lucky.

Hoàn thành yêu cầu "nói một điều ước trong khi vung búa", búa Lucky làm theo điều ước của Maki và đưa tôi vào thế giới của game.

"Ugh, điều này thật là ngớ ngẩn..."

Xét lại tất cả mọi thứ, tôi nghĩ.

Ngay cả khi thế giới song song tồn tại ở đâu đó, thật khó để tin rằng một thế giới giống hệt Nekomimineko có tồn tại. Nếu đúng như vậy, có lẽ búa Lucky đã tạo ra một thế giới giống với Nekomimineko vào khoảnh khắc Maki nói ra ước muốn của mình, và hơn hết, gửi tôi đến đó.

Điều đó có nghĩa là một thế giới hoàn toàn mới đã được tạo ra chỉ để ban cho điều ước chỉ vì sự giận dỗi của con em họ tôi. Nghiêm túc mà nói, mông lung như một trò đùa.

Thậm chí bỏ qua tất cả những điều bị gửi đến một số thế giới một cách ngẫu nhiên chỉ vì một việc ngu ngốc chỉ có thể xảy ra trong truyện tranh hài hước không phải là một việc đáng để cười.

Trên thực tế, nếu suy nghĩ về nó nhiều hơn một chút, đây thực sự là một tình huống không thể cười được.

(Tại sao, trong tất cả các game có thể có ,nó lại là game này !!)

Nekomimineko không phải là một game bình thường. Các sự kiện được tạo ra chỉ để bóp d*i người chơi đang chờ đợi ở khắp mọi góc, sự công bằng của trò chơi này chỉ có thể nói là không tồn tại từ đầu đến lúc hoàn thành game, và như một phần thưởng kèm theo, những lỗi có khả năng khiến bạn lên bảng gần như ngay lập tức được rải rác khắp mọi nơi. Đây là game tệ hại nhất.

Tôi không biết chính xác bao nhiêu lần tôi đã xóa dữ liệu save của mình và khởi động lại từ đầu, những lần tôi chết sẽ dễ dàng xếp vào hàng trăm lần. Bao gồm cả số lần khởi động lại và tải save mới trong lúc chơi, con số đó chắc chắn đã vượt qua một nghìn.

Trong trò chơi này, ngay cả cấp 300 chết cũng có thể chết dễ dàng, tôi hiện đang có chỉ số của một thằng gà mới chơi, do bị bắt quay trở lại cấp 1.

Cứ như thể tôi được bảo phải chinh phục trò chơi này mà không phạm phải sai lầm nào và không có nút reset, với nỗi sợ cái chết bao trùm đầu tôi khi ở thế giới này giờ đây đã trở thành hiện thực.

(Không đời nào tôi có thực hiện điều đó được!)

Đối diện với hiện thực tàn nhẫn này, mặt tôi trở nên tái nhợt.

"Sao dị? Anh nớ có sao không? "(Trans/edit: giọng thật của tụi nó đó, là giọng địa phương nên chỉ biết dịch vậy thôi)

Một trong những thương nhân lizardman hỏi tôi trong lo lắng.

"Không sao, tôi ổn, Reinhart."

Bằng cách nào đó tập trung suy nghĩ, tôi trả lời với một nụ cười với thủ lĩnh của những thương gia, Reinhart.

"Dị à. Được rồi, nếu có điều gì làm phiền anh, cứ để tau biết. Anh là ân nhân của tụi tau. Tụi tau sẽ giúp những gì có thể. "

Bằng giọng địa phương khó hiểu của của các Lizardmen, Reinhart thực sự trông khá đẹp trai nói với tôi.

Trên thực tế, với một cái tên đẹp như Reinhart và tính cách đầy sức sống của anh ta, liệu anh ta có thể được coi là một soái ca trong các Lizardmen không?

(... Hmm)

Lúc mà đây chỉ là một trò chơi đơn giản, không một ai hỏi tôi khi tôi cảm thấy không tốt như vậy. Có thể còn nhiều khác biệt bây giờ hơn so với lúc nó vẫn còn là một trò chơi.

Có thể gặp ai đó thân thiện như vậy là một cơ hội tốt. Nếu tôi để cơ hội này vuột mất, tôi chắc chắn sẽ hối tiếc

"Trong trường hợp này, tôi muốn hỏi anh một vài điều."

Quyết định thu thập thêm một số thông tin từ Reinhart và Lizardmen, tôi mở miệng nói.

Nói chuyện với những người thằn lằn, tôi đã có thể hiểu một vài điều.

Từ cuộc nói chuyện trong toa xe, có vẻ như họ, những người được coi là những NPC được điều khiển bằng AI trong game, giờ đây sở hữu kiến ​​thức tương đương với một con người trong thế giới thực, ít nhất là vậy.

Thay vào đó, Reinhart, người đã du hành khắp nơi có khiếu kể chuyện, và thậm chí với giọng nói cộc cằn của anh ấy, tôi thấy mình như bị hút vào những câu chuyện của ấy.

Tuy vậy, không phải tất cả kiến thức của họ cũng giống như thực tế. Họ chấp nhận những khái niệm như HP, cấp độ, kỹ năng và các cấu trúc trò chơi khác như bình thường. Đúng như tôi mong đợi, họ không thể mở menu, vì vậy để xác định các chỉ số này, họ cần sử dụng một số item nhất định.

Tuy vậy, mặc dù họ chấp nhận các "khái niệm của một game" khác nhau tạo nên thế giới này, họ dường như không có khái niệm rằng "thế giới này là một game". Mặc dù, điều này đã thật cũng đúng từ lúc mà đây vẫn còn là một game, nên nó cũng không thực sự đáng ngạc nhiên.

Bên cạnh những con người, thế giới này cũng chia sẻ cùng bối cảnh như trò chơi, với sân khấu được đặt ở Vương quốc Licht.

Nó không chỉ về mặt địa lý và tên địa điểm, nhưng khi tôi cố xác nhận lại những gì tôi nhớ về lịch sử và phong tục của Licht, Reinhart nói lại tất cả mọi thứ y hệt ký ức của tôi, ngoại trừ việc anh ấy nói chúng với nhiều hơn chi tiết hơn những gì tôi nhớ. Nó hoàn toàn chính xác với thiết lập của trò chơi đến mức phân tử, ngay cả những phần ngẫu nhiên được thêm bởi các nhân viên trò chơi và hoàn toàn không có một ý nghĩa gì cả khi nghĩ về nó một cách thực tế.

Nhân tiện, ngôn ngữ được sử dụng trong vương quốc này là Ngôn ngữ chung của lục địa, mà chỉ là thật sự chỉ là tiếng Nhật hiện đại. Với việc "New Communicate Online" là một trò chơi của Nhật, quyết định này có thể hiểu được, nhưng dù sao tôi cũng biết ơn vì tôi không cần phải lo lắng về rào cản ngôn ngữ.

Các Lizardmen cũng hỏi khá nhiều điều về bối cảnh của tôi, nhưng tôi chỉ né tránh những câu hỏi bằng việc nói tôi là một du hành giả đến từ xa. Trong thế giới này đầy những bán nhân và những người có màu tóc lạ thường thấy trong game, tóc đen và đôi mắt đen có vẻ hiếm, nhưng có vẻ lẽ họ không nghĩ đó là thứ đáng ghen tị.

Câu hỏi từ Reinhart khiến tôi lo nhất là về kỹ năng kết hợp mà tôi đã sử dụng khi đánh bại tên cướp nữ, nhưng tôi chỉ trả lời rằng đó là át chủ bài của tôi nên tôi không thể nói thêm về nó, và nếu có thể, tôi yêu cầu họ đừng nói về nó cho bất cứ ai khác, và họ chỉ đơn giản chấp nhận.

Bây giờ khi nghĩ về điều đó, tôi chưa bao giờ thấy NPC sử dụng kỹ năng hủy animation trong game. Vì gần như không có bất kỳ lợi ích nào trong việc trở nên quá nổi bật, tôi quyết định kiểm soát việc sử dụng kĩ năng hủy của mình càng ít càng tốt khi ở trong tầm mắt của nhiều người.

"... Chúng tau tới rồi."

Sau khi trò chuyện một lúc, Reinhart đột nhiên quay mặt như thể đang cảm thấy gì đó, và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bắt chước anh ấy, tôi cũng đã quay đầu ra khỏi gánh xe và nhìn về trước mặt.

Khi tôi làm vậy, tôi đã có thể nhìn thấy một cánh cổng khổng lồ quen thuộc, và những bức tường bên ngoài bao quanh thị trấn ở trước mắt chúng tôi.

"Đó là..."

Lối vào Vương quốc Licht, và là thị trấn đầu tiên của Nekomimineko, Ramlich.

... Tôi tự hỏi tại sao.

Một cánh cổng khổng lồ mà không ai có thể tìm thấy ở Nhật. Một bức tường vững chắc bảo vệ người dân khỏi sự đe dọa của quái vật. Đằng sau những tòa nhà cao kiểu châu Âu mà tôi đã thấy trước đó trong game.

Hơn cả tên cướp nữ và những kẻ thằn lằn, thậm chí còn hơn cả việc nhìn thấy vũ khí và áo giáp thực sự, những cảm giác này thực sự quá "thực".

Đó là vào thời điểm này mà cuối cùng tôi chắc chắn đã xác nhận.

Có vẻ như...

(... Tôi thực sự đã đến "một thế giới khác")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro